Thê Khống
-
Chương 134: Dụng tâm
Editor: minhngocvt20
Phương đại phu nhân đứng ở trước bức tường làm thành bình phong ở cổng chờ Phương Cẩn Chi, khí trời trở lạnh, bây giờ thời tiết không còn ấm áp, bà chỉ mới đứng ở đó chờ trong chốc lát, gương mặt đã có chút ửng đỏ.
Xa xa nhìn thấy Phương Cẩn Chi đi tới, nàng lập tức nở nụ cười, thân mật kéo tay Phương Cẩn Chi, gần như là ôm nàng vào lòng.
“Hài tử, nghe nói vài ngày trước đó con bị bệnh, làm ta lo lắng không yên. Vốn là muốn đi thăm con, nhưng Lục gia đưa tin tới, nói là con cần tĩnh dưỡng, nên mới không có đi, chỉ ở chỗ này mong ngóng con sớm ngày khỏe lại.” Phương đại phu nhân lần nữa quan sát Phương Cẩn Chi, gật đầu một cái.
“Nhìn sắc mặt này biết là thật tốt rồi, ta cũng yên tâm.”
Phương Cẩn Chi dùng sức cầm tay của Phương đại phu nhân, đảo mắt suy nghĩ, cười nói: “Đều đã tốt rồi, để mẫu thân lo lắng, là Cẩn Chi không phải.”
“Nói cái gì vậy, chỉ cần con tốt là được rồi!” Phương đại phu nhân vỗ vỗ tay của Phương Cẩn Chi, dắt nàng vào phòng.
Bà vừa mới ngồi xuống, liền kéo Phương Cẩn Chi đến bên người mình, từ đầu đến cuối cũng không có buông tay nàng ra, dịu dàng nói chyện với nàng.
“Mấy ngày trước trong phủ có đánh một số đồ trang sức đeo tay, biết con không thiếu món này, nhưng vẫn làm cho con, con nhìn một chút xem có thích không?”
Đại nha đầu Thanh Trấp bên cạnh bà đã ôm hộp trang sức lại, năm sáu cái chất đống, thiếu chút nữa che khuất mặt của nàng.
Thanh Trấp vừa đặt hộp trang sức xuống, vừa cười nói: “Phu nhân tốn thật nhiều tâm ý đấy, mỗi một món đều là cẩn thận chọn lựa ra.”
Ma ma trước kia bên cạnh Phương đại phu nhân đã đến tuổi dưỡng lão nên được cho ra phủ, hiện giờ Thanh Trấp thành người hầu hạ tâm phúc bên cạnh Phương đại phu nhân.
Hộp trang sức mở ra , màu sắc đẹp đẽ phong phú.
“Ngươi thật nhiều lời.” Phương đại phu nhân cười nhìn Thanh Trấp một cái, lấy ra từng món đồ trang sức đeo tay ướm thử cho Phương Cẩn Chi, liên tiếp hỏi nàng có thích hay không, lại giống như lẩm bẩm nói: “Cẩn Chi của ta đeo cái gì cũng đẹp hết.”
“Thích, đồ mẫu thân cho đương nhiên là thích rồi!” Phương Cẩn Chi ngước mắt nhìn dáng vẻ nghiêm túc lựa chọn đồ trang sức của Phương đại phu nhân, trong đầu nàng chợt hiện lên một mảnh rừng mai đó ở bên trong Tĩnh Ninh am, còn có vẻ mặt an tĩnh y phục lụa thâm của Tĩnh Ức sư thái.
Chỉ một cái chớp mắt, nàng lập tức xua tan hình bóng người trong đầu, ngọt ngào nói chuyện với Phương đại phu nhân.
Phương đại phu nhân mới là mẫu thân của nàng.
Không lâu lắm, đại nãi nãi và tam nãi nãi trong phủ cũng cười khanh khách đi vào phòng. Các nàng đều là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, tính tình cũng rất ôn hòa, cùng Phương Cẩn Chi chung sống rất là hòa thuận.
Vừa rãnh rỗi nói mấy câu, Phương đại phu nhân liền khoát khoát tay, để cho Phương Cẩn Chi theo đại nãi nãi và tam nãi nãi đi xem tân phòng bố trí như thế nào.
Trong lòng Phương Cẩn Chi hơi kinh ngạc một chút.
Ban đầu lúc Phương đại thiếu gia và tam thiếu gia thành thân, cũng đều do Phương đại phu nhân tự mình sắp xếp, tới Phương Kim Ca này, lại buông xuống việc chưởng quản, giao hết cho hai người con dâu.
Đã nhiều năm như vậy, Phương đại phu nhân đối với Phương Kim Ca vẫn lạnh nhạt. Bằng không cũng sẽ không đợi lão tam thành hôn xong sau đó mới nghị hôn cho hắn.
Lúc Phương Cẩn Chi bắt đầu gọi Phương đại phu nhân là mẫu thân, cũng biết Phương gia này là Lục Vô Nghiên tìm núi dựa cho nàng. Những năm này, Phương đại phu nhân đối với nàng rất tốt, nàng cũng cung kính dịu dàng mà cư xử với vị “Mẫu thân” này.
Chung quy vẫn có chút khuyết thiếu gì đó.
Lúc bước ra bậc cửa, Phương Cẩn Chi quay đầu lại nhìn Phương đại phu nhân một cái, bà vẫn dịu dàng nhìn nàng. Phương Cẩn Chi nhếch khóe miệng kéo lên một chút ý cười, mới xoay người tiếp tục đi ra ngoài.
Như đi trên băng mỏng, nàng tính toán khắp nơi, hôm nay quay đầu lại, mới phát hiện bỏ lỡ rất nhiều chuyện, lại cô phụ rất nhiều ân tình.
Lại nói đến lúc nàng vừa tới Phương gia cũng biết Phương đại phu nhân và Phương Kim Ca có một vệt ngăn cách, đã nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ nàng cư nhiên chưa từng hỏi tới, quan tâm tới.
“Cẩn Chi, nghĩ gì thế?” Đại nãi nãi và tam nãi nãi đều dừng lại, cười chờ nàng.
Lúc này Phương Cẩn Chi mới phát hiện nàng rơi lại phía sau hai bước, nàng vội vàng đuổi kịp, cười nói: “Nghĩ tân phòng cần phải bố trí như thế nào nha!”
Phương Cẩn Chi mặc dù đã thành thân, nhưng tiệc cưới của mình nàng lại vắng mặt, đối với chuyện tình ngày đại hôn là một mảnh mê mang, chỉ nhìn đại nãi nãi và tam nãi nãi phân phó người làm bố trí tân phòng, lại nói liên miên lễ nghi ngày đại hôn.
Phương Cẩn Chi nhìn phòng cưới màu đỏ thẫm, có chút đỏ mắt.
Nàng cũng muốn kiệu tám người khiêng, mười dặm hồng trang, chậu than hỉ xứng, bái thiên địa, rượu giao bôi……..
Nàng không có gì cả, cứ như vậy không giải thích được gả cho…….
Ủy khuất.
Trên đường về, Phương Cẩn Chi cứ luôn luôn nghĩ đến chuyện thành thân, nàng…… Trong lòng thế nhưng lại sinh ra một ảo tưởng, muốn thành thân lại một lần nữa! Cần phải có trình tự nghi lễ giống như thế không thiếu cái nào!
……..Cũng liền suy nghĩ một chút.
Sau khi trở về, Phương Cẩn Chi gọi Thước Bảo Nhi lại, kêu nàng đi một chuyến đến hoa trang, tìm mẫu thân của nàng đi thăm dò một chút chuyện về nữ nhi của Phương đại phu nhân.
Chuyện khi còn bé, Phương Cẩn Chi không nhớ rõ lắm, chỉ mơ hồ nhớ hình như Phương đại phu nhân bởi vì một nữ nhi chết yểu mới cực kỳ không thích Phương Kim Ca.
Sau đó, Phương Cẩn Chi làm ổ trong ghế mây, vừa chờ Lục Vô Nghiên trở lại, vừa bắt đầu làm vớ cho hắn.
Trời giá rét, Lục Vô Nghiên vốn sợ lạnh, lại luôn không chịu mang vớ. Mấy ngày nữa vừa mười lăm, hắn lại phải đi Quốc Triệu tự, trong chùa không thể giống như trong nhà có lót thảm nhung như vậy, Phương Cẩn Chi suy nghĩ mới làm cho hắn một đôi vớ.
Cắt bỏ đầu sợi cuối cùng, Phương Cẩn Chi nhìn vớ trong tay ngây ngẩn một lát.
Nàng nhớ tới lúc nhỏ vì để lấy lòng Lục Vô Nghiên, làm cho hắn một đôi vớ với đường may xiêu xiêu vẹo vẹo.
Thật ra thì nàng gạt hắn.
Nàng nói cho hắn biết đôi vớ kia là lần đầu tiên nàng may nên mới làm không được đẹp, thật ra thì lúc trước nàng đã may vớ cho Bình Bình và An An. Vì để cho Lục Vô Nghiên tin tưởng đây là lần đầu tiên nàng làm vớ nên mới cố ý để cho đường may loạn một chút.
Nghĩ như vậy, trong lòng Phương Cẩn Chi chợt có chút chua xót.
Nàng lại rất nhanh cười lên.
Không quan hệ, quãng đời còn lại rất dài, nàng sẽ dụng tâm hơn!
Nhìn lại vớ trong tay, ánh mắt Phương Cẩn Chi liền trở nên nhu hòa. Chung quy cảm thấy quá mức đơn giản, không bằng điểm thêm ít hoa văn.
Phương Cẩn Chi suy nghĩ một chút, lật vớ lại, ở vị trí lòng bàn chân hạ châm xuống, từ từ thêu ra một con heo.
Thời điểm Lục Vô Nghiên chạy tới biệt viện của Trưởng công chúa, Trưởng công chúa đang nghiêng người dựa ở tháp mỹ nhân nghỉ ngơi, sắc mặt bà không được tốt, mang theo chút mệt mỏi.
Lục Vô Nghiên vừa đi tới gần, Trưởng công chúa liền mở mắt, “Đã tới.”
“Vốn là muốn đắp cho mẫu thân một tấm thảm, không nghĩ tới lại đánh thức ngài.” Lục Vô Nghiên ngồi xuống ghế con ở trước tháp mỹ nhân.
“Không ngại, ta vốn cũng không ngủ.”
Ánh mắt của Lục Vô Nghiên nhẹ nhàng lướt qua, liền phát hiện Trưởng công chúa đã mở mắt, ánh mắt càng lộ rõ vẻ mệt mỏi.
“Có phải mẫu thân đang lo lắng vì Kinh quốc muốn tiến đến liên minh? Tuy nói Kinh quốc này đưa lên ý tứ không rõ, nhưng mấy năm gần đây Túc quốc bành trướng càng rộng, Liêu Kinh hai nước cũng không phải là lúc giao chiến, Kinh quốc hẳn cũng biết đạo lý này.” Lục Vô Nghiên suy nghĩ một chút, từ từ nói.
“Tuy nói như thế, bất luận như thế nào cũng không thể lơ là.” Trưởng công chúa nhẹ giọng nói.
Lục Vô Nghiên gật đầu, “Đây là đương nhiên, còn là thời điểm an bài có chuyện gì khó xử? Lúc này….”
“Vô Nghiên,” Trưởng công chúa cắt ngang lời của hắn, “Xuyên nhi bắt đầu đề phòng ta……..”
Lục Vô Nghiên giật mình.
Qua thật lâu, hắn cũng không phản ứng kịp.
Sở Hoài Xuyên bắt đầu đề phòng Trưởng công chúa ư? Tại sao? Chuyện bắt đầu từ khi nào? Cho dù là kiếp trước, đây cũng là chuyện chưa từng phát sinh.
Chằng lẽ có cái gì đó hiểu lầm? Từ trước đến nay Trưởng công chúa là người đa nghi lại cảnh giác, hoặc là kiếp trước bà cũng từng hoài nghi chỉ là không nói với Lục Vô Nghiên?
Lục Vô Nghiên nhìn Trưởng công chúa, nghiêm nghị hỏi: “Mẫu thân nói ra lời này, là ai nói cái gì hay là đã có chuyện gì xảy ra?”
Trưởng công chúa nhàn nhạt nói: “Không có, không ai khích bác, cũng không có phát sinh chuyện gì.”
“Đó là?” Lục Vô Nghiên nghi ngờ nhìn Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa khẽ cười một cái, “Nếu mẫu thân nói đây chẳng qua chỉ là trực giác thì sao?”
Lục Vô Nghiên cau mày, trầm mặc.
Khác biệt lớn nhất của kiếp trước và kiếp này chính là sự xuất hiện cỉa Lưu Minh Thứ khiến cho thân thể của Sở Hoài Xuyên ngày càng khá hơn.
Lúc Lục Vô Nghiên trở lại Sao viện đã là giờ hợi hai khắc.
“Cẩn Chi đã dùng bữa tối chưa? Đã ngủ chưa?” Hắn vừa đi vào tịnh thất, vừa hỏi Nhập Trà.
“Tam thiếu nãi nãi vốn là muốn đợi ngài về cùng nhau dùng bữa tối, nhưng thật sự quá muộn, nô tỳ mới khuyên người ăn trước. Lúc này mới vừa ngủ.”
“Ừ, chớ quấy rầy nàng tỉnh.”
Lục Vô Nghiên vừa muốn vào tịnh thất, Nhập Trà vội vàng hỏi: “Ngài ăn rồi sao? Có muốn chuẩn bị bữa tối hay không?”
“Không cần.”
Nhập Trà không hỏi nữa, quy cũ lui ra.
Lục Vô Nghiên bôn ba một ngày, thật sự hơi mệt một chút, ở trong bể tắm một lát. Đợi đến lúc hắn phủ áo choàng rộng bước ra khỏi tịnh phòng, đã nhìn thấy Phương Cẩn Chi ngồi trên ghế dài chờ hắn. Nàng nửa tỉnh nửa ngủ nhìn cửa tịnh phòng.
Lục Vô Nghiên sửng sốt một chút, mới đi tới, cưng chiều sờ sờ đầu của nàng, kéo nàng lên, hắn ngồi ở trên ghế, ôm Phương Cẩn Chi vào trong ngực.
“Không phải là buồn ngủ sao? Thế nào lại tới nơi này?”
Phương Cẩn Chi ngáp một cái, nghiêng đầu, tựa vào ngực của Lục Vô Nghiên, giọng mang theo chút mệt mỏi nói: “Buồn ngủ nha, thiếp chính là mộng du đi!”
“Nàng nha…” Lục Vô Nghiên bật cười nhéo đầu mũi nàng một cái, sau đó ôm nàng lên, lấy một bên áo choàng rộng bọc nàng lại.
“Thiếp không có lạnh.” Phương Cẩn Chi kháng nghị.
“Nghe lời, ban đêm gió rất lạnh.” Lục Vô Nghiên hoàn toàn không để ý đến kháng nghị của Phương Cẩn Chi, đồng thời che lại khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Cẩn Chi vào bên trong áo choàng.
Lục Vô Nghiên một đường ôm Phương Cẩn Chi trở về phòng ngủ, nhìn thức ăn bày sẵn không khỏi sửng sốt một chút.
Phương Cẩn Chi gạt áo choàng trên người ra, mềm mại nằm úp sấp ở một bên trong ghế mây, híp mắt nói: “Đi suốt đêm mới trở về nhất định chưa ăn gì, thiếp phải nhìn chàng ăn!”
“Ừ.” Lục Vô Nghiên rũ mắt đáp một tiếng, ngồi ở trước bàn ăn cơm. Hắn nếm thử một miếng thức ăn ở đĩa gần nhất, lập tức nếm ra không phải là tay nghề của Nhập Huân.
Không phải Nhập Huân làm, vậy chỉ có thể là Phương Cẩn Chi làm.
Khóe miệng Lục Vô Nghiên liền gợi lên mấy phần vui vẻ, cẩn thận ăn từng món.
Thỉnh thoảng, ngước mắt ngắm nhìn Phương Cẩn Chi ngồi ở đối diện.
Phương Cẩn Chi ngủ có chút chật vật, đôi mắt to híp lại thành một đường, hai vai rũ xuống, sống lưng luôn luôn thẳng cũng hơi cong một chút.
Đầu của nàng, từng chút, lại từng chút nhẹ nhàng gục xuống.
Cuối cùng, đầu của nàng cũng ngã về phía trước.
Phương đại phu nhân đứng ở trước bức tường làm thành bình phong ở cổng chờ Phương Cẩn Chi, khí trời trở lạnh, bây giờ thời tiết không còn ấm áp, bà chỉ mới đứng ở đó chờ trong chốc lát, gương mặt đã có chút ửng đỏ.
Xa xa nhìn thấy Phương Cẩn Chi đi tới, nàng lập tức nở nụ cười, thân mật kéo tay Phương Cẩn Chi, gần như là ôm nàng vào lòng.
“Hài tử, nghe nói vài ngày trước đó con bị bệnh, làm ta lo lắng không yên. Vốn là muốn đi thăm con, nhưng Lục gia đưa tin tới, nói là con cần tĩnh dưỡng, nên mới không có đi, chỉ ở chỗ này mong ngóng con sớm ngày khỏe lại.” Phương đại phu nhân lần nữa quan sát Phương Cẩn Chi, gật đầu một cái.
“Nhìn sắc mặt này biết là thật tốt rồi, ta cũng yên tâm.”
Phương Cẩn Chi dùng sức cầm tay của Phương đại phu nhân, đảo mắt suy nghĩ, cười nói: “Đều đã tốt rồi, để mẫu thân lo lắng, là Cẩn Chi không phải.”
“Nói cái gì vậy, chỉ cần con tốt là được rồi!” Phương đại phu nhân vỗ vỗ tay của Phương Cẩn Chi, dắt nàng vào phòng.
Bà vừa mới ngồi xuống, liền kéo Phương Cẩn Chi đến bên người mình, từ đầu đến cuối cũng không có buông tay nàng ra, dịu dàng nói chyện với nàng.
“Mấy ngày trước trong phủ có đánh một số đồ trang sức đeo tay, biết con không thiếu món này, nhưng vẫn làm cho con, con nhìn một chút xem có thích không?”
Đại nha đầu Thanh Trấp bên cạnh bà đã ôm hộp trang sức lại, năm sáu cái chất đống, thiếu chút nữa che khuất mặt của nàng.
Thanh Trấp vừa đặt hộp trang sức xuống, vừa cười nói: “Phu nhân tốn thật nhiều tâm ý đấy, mỗi một món đều là cẩn thận chọn lựa ra.”
Ma ma trước kia bên cạnh Phương đại phu nhân đã đến tuổi dưỡng lão nên được cho ra phủ, hiện giờ Thanh Trấp thành người hầu hạ tâm phúc bên cạnh Phương đại phu nhân.
Hộp trang sức mở ra , màu sắc đẹp đẽ phong phú.
“Ngươi thật nhiều lời.” Phương đại phu nhân cười nhìn Thanh Trấp một cái, lấy ra từng món đồ trang sức đeo tay ướm thử cho Phương Cẩn Chi, liên tiếp hỏi nàng có thích hay không, lại giống như lẩm bẩm nói: “Cẩn Chi của ta đeo cái gì cũng đẹp hết.”
“Thích, đồ mẫu thân cho đương nhiên là thích rồi!” Phương Cẩn Chi ngước mắt nhìn dáng vẻ nghiêm túc lựa chọn đồ trang sức của Phương đại phu nhân, trong đầu nàng chợt hiện lên một mảnh rừng mai đó ở bên trong Tĩnh Ninh am, còn có vẻ mặt an tĩnh y phục lụa thâm của Tĩnh Ức sư thái.
Chỉ một cái chớp mắt, nàng lập tức xua tan hình bóng người trong đầu, ngọt ngào nói chuyện với Phương đại phu nhân.
Phương đại phu nhân mới là mẫu thân của nàng.
Không lâu lắm, đại nãi nãi và tam nãi nãi trong phủ cũng cười khanh khách đi vào phòng. Các nàng đều là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, tính tình cũng rất ôn hòa, cùng Phương Cẩn Chi chung sống rất là hòa thuận.
Vừa rãnh rỗi nói mấy câu, Phương đại phu nhân liền khoát khoát tay, để cho Phương Cẩn Chi theo đại nãi nãi và tam nãi nãi đi xem tân phòng bố trí như thế nào.
Trong lòng Phương Cẩn Chi hơi kinh ngạc một chút.
Ban đầu lúc Phương đại thiếu gia và tam thiếu gia thành thân, cũng đều do Phương đại phu nhân tự mình sắp xếp, tới Phương Kim Ca này, lại buông xuống việc chưởng quản, giao hết cho hai người con dâu.
Đã nhiều năm như vậy, Phương đại phu nhân đối với Phương Kim Ca vẫn lạnh nhạt. Bằng không cũng sẽ không đợi lão tam thành hôn xong sau đó mới nghị hôn cho hắn.
Lúc Phương Cẩn Chi bắt đầu gọi Phương đại phu nhân là mẫu thân, cũng biết Phương gia này là Lục Vô Nghiên tìm núi dựa cho nàng. Những năm này, Phương đại phu nhân đối với nàng rất tốt, nàng cũng cung kính dịu dàng mà cư xử với vị “Mẫu thân” này.
Chung quy vẫn có chút khuyết thiếu gì đó.
Lúc bước ra bậc cửa, Phương Cẩn Chi quay đầu lại nhìn Phương đại phu nhân một cái, bà vẫn dịu dàng nhìn nàng. Phương Cẩn Chi nhếch khóe miệng kéo lên một chút ý cười, mới xoay người tiếp tục đi ra ngoài.
Như đi trên băng mỏng, nàng tính toán khắp nơi, hôm nay quay đầu lại, mới phát hiện bỏ lỡ rất nhiều chuyện, lại cô phụ rất nhiều ân tình.
Lại nói đến lúc nàng vừa tới Phương gia cũng biết Phương đại phu nhân và Phương Kim Ca có một vệt ngăn cách, đã nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ nàng cư nhiên chưa từng hỏi tới, quan tâm tới.
“Cẩn Chi, nghĩ gì thế?” Đại nãi nãi và tam nãi nãi đều dừng lại, cười chờ nàng.
Lúc này Phương Cẩn Chi mới phát hiện nàng rơi lại phía sau hai bước, nàng vội vàng đuổi kịp, cười nói: “Nghĩ tân phòng cần phải bố trí như thế nào nha!”
Phương Cẩn Chi mặc dù đã thành thân, nhưng tiệc cưới của mình nàng lại vắng mặt, đối với chuyện tình ngày đại hôn là một mảnh mê mang, chỉ nhìn đại nãi nãi và tam nãi nãi phân phó người làm bố trí tân phòng, lại nói liên miên lễ nghi ngày đại hôn.
Phương Cẩn Chi nhìn phòng cưới màu đỏ thẫm, có chút đỏ mắt.
Nàng cũng muốn kiệu tám người khiêng, mười dặm hồng trang, chậu than hỉ xứng, bái thiên địa, rượu giao bôi……..
Nàng không có gì cả, cứ như vậy không giải thích được gả cho…….
Ủy khuất.
Trên đường về, Phương Cẩn Chi cứ luôn luôn nghĩ đến chuyện thành thân, nàng…… Trong lòng thế nhưng lại sinh ra một ảo tưởng, muốn thành thân lại một lần nữa! Cần phải có trình tự nghi lễ giống như thế không thiếu cái nào!
……..Cũng liền suy nghĩ một chút.
Sau khi trở về, Phương Cẩn Chi gọi Thước Bảo Nhi lại, kêu nàng đi một chuyến đến hoa trang, tìm mẫu thân của nàng đi thăm dò một chút chuyện về nữ nhi của Phương đại phu nhân.
Chuyện khi còn bé, Phương Cẩn Chi không nhớ rõ lắm, chỉ mơ hồ nhớ hình như Phương đại phu nhân bởi vì một nữ nhi chết yểu mới cực kỳ không thích Phương Kim Ca.
Sau đó, Phương Cẩn Chi làm ổ trong ghế mây, vừa chờ Lục Vô Nghiên trở lại, vừa bắt đầu làm vớ cho hắn.
Trời giá rét, Lục Vô Nghiên vốn sợ lạnh, lại luôn không chịu mang vớ. Mấy ngày nữa vừa mười lăm, hắn lại phải đi Quốc Triệu tự, trong chùa không thể giống như trong nhà có lót thảm nhung như vậy, Phương Cẩn Chi suy nghĩ mới làm cho hắn một đôi vớ.
Cắt bỏ đầu sợi cuối cùng, Phương Cẩn Chi nhìn vớ trong tay ngây ngẩn một lát.
Nàng nhớ tới lúc nhỏ vì để lấy lòng Lục Vô Nghiên, làm cho hắn một đôi vớ với đường may xiêu xiêu vẹo vẹo.
Thật ra thì nàng gạt hắn.
Nàng nói cho hắn biết đôi vớ kia là lần đầu tiên nàng may nên mới làm không được đẹp, thật ra thì lúc trước nàng đã may vớ cho Bình Bình và An An. Vì để cho Lục Vô Nghiên tin tưởng đây là lần đầu tiên nàng làm vớ nên mới cố ý để cho đường may loạn một chút.
Nghĩ như vậy, trong lòng Phương Cẩn Chi chợt có chút chua xót.
Nàng lại rất nhanh cười lên.
Không quan hệ, quãng đời còn lại rất dài, nàng sẽ dụng tâm hơn!
Nhìn lại vớ trong tay, ánh mắt Phương Cẩn Chi liền trở nên nhu hòa. Chung quy cảm thấy quá mức đơn giản, không bằng điểm thêm ít hoa văn.
Phương Cẩn Chi suy nghĩ một chút, lật vớ lại, ở vị trí lòng bàn chân hạ châm xuống, từ từ thêu ra một con heo.
Thời điểm Lục Vô Nghiên chạy tới biệt viện của Trưởng công chúa, Trưởng công chúa đang nghiêng người dựa ở tháp mỹ nhân nghỉ ngơi, sắc mặt bà không được tốt, mang theo chút mệt mỏi.
Lục Vô Nghiên vừa đi tới gần, Trưởng công chúa liền mở mắt, “Đã tới.”
“Vốn là muốn đắp cho mẫu thân một tấm thảm, không nghĩ tới lại đánh thức ngài.” Lục Vô Nghiên ngồi xuống ghế con ở trước tháp mỹ nhân.
“Không ngại, ta vốn cũng không ngủ.”
Ánh mắt của Lục Vô Nghiên nhẹ nhàng lướt qua, liền phát hiện Trưởng công chúa đã mở mắt, ánh mắt càng lộ rõ vẻ mệt mỏi.
“Có phải mẫu thân đang lo lắng vì Kinh quốc muốn tiến đến liên minh? Tuy nói Kinh quốc này đưa lên ý tứ không rõ, nhưng mấy năm gần đây Túc quốc bành trướng càng rộng, Liêu Kinh hai nước cũng không phải là lúc giao chiến, Kinh quốc hẳn cũng biết đạo lý này.” Lục Vô Nghiên suy nghĩ một chút, từ từ nói.
“Tuy nói như thế, bất luận như thế nào cũng không thể lơ là.” Trưởng công chúa nhẹ giọng nói.
Lục Vô Nghiên gật đầu, “Đây là đương nhiên, còn là thời điểm an bài có chuyện gì khó xử? Lúc này….”
“Vô Nghiên,” Trưởng công chúa cắt ngang lời của hắn, “Xuyên nhi bắt đầu đề phòng ta……..”
Lục Vô Nghiên giật mình.
Qua thật lâu, hắn cũng không phản ứng kịp.
Sở Hoài Xuyên bắt đầu đề phòng Trưởng công chúa ư? Tại sao? Chuyện bắt đầu từ khi nào? Cho dù là kiếp trước, đây cũng là chuyện chưa từng phát sinh.
Chằng lẽ có cái gì đó hiểu lầm? Từ trước đến nay Trưởng công chúa là người đa nghi lại cảnh giác, hoặc là kiếp trước bà cũng từng hoài nghi chỉ là không nói với Lục Vô Nghiên?
Lục Vô Nghiên nhìn Trưởng công chúa, nghiêm nghị hỏi: “Mẫu thân nói ra lời này, là ai nói cái gì hay là đã có chuyện gì xảy ra?”
Trưởng công chúa nhàn nhạt nói: “Không có, không ai khích bác, cũng không có phát sinh chuyện gì.”
“Đó là?” Lục Vô Nghiên nghi ngờ nhìn Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa khẽ cười một cái, “Nếu mẫu thân nói đây chẳng qua chỉ là trực giác thì sao?”
Lục Vô Nghiên cau mày, trầm mặc.
Khác biệt lớn nhất của kiếp trước và kiếp này chính là sự xuất hiện cỉa Lưu Minh Thứ khiến cho thân thể của Sở Hoài Xuyên ngày càng khá hơn.
Lúc Lục Vô Nghiên trở lại Sao viện đã là giờ hợi hai khắc.
“Cẩn Chi đã dùng bữa tối chưa? Đã ngủ chưa?” Hắn vừa đi vào tịnh thất, vừa hỏi Nhập Trà.
“Tam thiếu nãi nãi vốn là muốn đợi ngài về cùng nhau dùng bữa tối, nhưng thật sự quá muộn, nô tỳ mới khuyên người ăn trước. Lúc này mới vừa ngủ.”
“Ừ, chớ quấy rầy nàng tỉnh.”
Lục Vô Nghiên vừa muốn vào tịnh thất, Nhập Trà vội vàng hỏi: “Ngài ăn rồi sao? Có muốn chuẩn bị bữa tối hay không?”
“Không cần.”
Nhập Trà không hỏi nữa, quy cũ lui ra.
Lục Vô Nghiên bôn ba một ngày, thật sự hơi mệt một chút, ở trong bể tắm một lát. Đợi đến lúc hắn phủ áo choàng rộng bước ra khỏi tịnh phòng, đã nhìn thấy Phương Cẩn Chi ngồi trên ghế dài chờ hắn. Nàng nửa tỉnh nửa ngủ nhìn cửa tịnh phòng.
Lục Vô Nghiên sửng sốt một chút, mới đi tới, cưng chiều sờ sờ đầu của nàng, kéo nàng lên, hắn ngồi ở trên ghế, ôm Phương Cẩn Chi vào trong ngực.
“Không phải là buồn ngủ sao? Thế nào lại tới nơi này?”
Phương Cẩn Chi ngáp một cái, nghiêng đầu, tựa vào ngực của Lục Vô Nghiên, giọng mang theo chút mệt mỏi nói: “Buồn ngủ nha, thiếp chính là mộng du đi!”
“Nàng nha…” Lục Vô Nghiên bật cười nhéo đầu mũi nàng một cái, sau đó ôm nàng lên, lấy một bên áo choàng rộng bọc nàng lại.
“Thiếp không có lạnh.” Phương Cẩn Chi kháng nghị.
“Nghe lời, ban đêm gió rất lạnh.” Lục Vô Nghiên hoàn toàn không để ý đến kháng nghị của Phương Cẩn Chi, đồng thời che lại khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Cẩn Chi vào bên trong áo choàng.
Lục Vô Nghiên một đường ôm Phương Cẩn Chi trở về phòng ngủ, nhìn thức ăn bày sẵn không khỏi sửng sốt một chút.
Phương Cẩn Chi gạt áo choàng trên người ra, mềm mại nằm úp sấp ở một bên trong ghế mây, híp mắt nói: “Đi suốt đêm mới trở về nhất định chưa ăn gì, thiếp phải nhìn chàng ăn!”
“Ừ.” Lục Vô Nghiên rũ mắt đáp một tiếng, ngồi ở trước bàn ăn cơm. Hắn nếm thử một miếng thức ăn ở đĩa gần nhất, lập tức nếm ra không phải là tay nghề của Nhập Huân.
Không phải Nhập Huân làm, vậy chỉ có thể là Phương Cẩn Chi làm.
Khóe miệng Lục Vô Nghiên liền gợi lên mấy phần vui vẻ, cẩn thận ăn từng món.
Thỉnh thoảng, ngước mắt ngắm nhìn Phương Cẩn Chi ngồi ở đối diện.
Phương Cẩn Chi ngủ có chút chật vật, đôi mắt to híp lại thành một đường, hai vai rũ xuống, sống lưng luôn luôn thẳng cũng hơi cong một chút.
Đầu của nàng, từng chút, lại từng chút nhẹ nhàng gục xuống.
Cuối cùng, đầu của nàng cũng ngã về phía trước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook