Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu
-
Chương 104: Toàn thân đều rất ngứa!
Cô cười hiền lành rồi nói: “Ông nội, vậy cháu không khách sáo nữa!”
“Ha ha, cháu là cháu dâu mà ông nội thương yêu nhất nên không cần khách sáo với ông làm gì! Nào, đem ghế lại đây ngồi cạnh ông nội.”
Người làm cực kì nhanh trí, lập tức bưng một cái ghế đặt bên cạnh ông lão.
Trong lòng Giang Vũ Phi vô cùng cảm động, cô thật sự rất thích ông nội.
Được ông nội yêu thương, một chút không vui trong lòng cô cũng tan biến. Nguyễn Thiên Lăng và Nhan Duyệt có là gì? Trong mắt cô, người quan trọng nhất chính là ông nội.
Giang Vũ Phi vừa cười vừa ngồi xuống bên cạnh ông nội, tầm nhìn của cô và Nhan Duyệt không thể tránh khỏi đối diện nhau.
Đáy mắt Nhan Duyệt toát lên vài phần ý lạnh, còn có cả sự khinh thường. Cô một chút cũng không để ý mà rất tự nhiên dời tầm nhìn, sau đó lại đụng phải đôi mắt của Nguyễn Thiên Lăng.
Ánh mắt của người đàn ông âm u sâu thẳm làm cô nhìn mà không hiểu anh đang suy nghĩ cái gì.
Lúc này, người làm bưng rất nhiều súp trân châu đến rồi đặt trước mặt mỗi người một chén.
Nguyễn gia thỉnh thoảng cũng có thói quen uống súp khai vị cho nên mọi người cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
"Ông nội, đây là súp cháu đặc biệt phân phó phòng bếp làm, ông nếm thử xem mùi vị như thế nào!" - Giang Vũ Phi tự mình nhận chén từ tay người làm rồi cung kính đặt ở trước mặt ông lão.
Nguyễn An Quốc vui vẻ cười nói: "Tốt! Để ông nếm thử."
Ông uống một ngụm liền có cảm giác rất ngon, rất tươi mát.
"Mọi người đều nếm thử đi, mùi vị rất là thơm ngon!" - Ông mau chóng nói với những người khác.
Vì vậy tất cả mọi người đều cầm thìa, bắt đầu múc canh uống.
Ông Nguyễn khen không dứt miệng: "Quả thực rất tươi mát, súp này nấu thật không tệ, tháng này cho thím Vương thêm 10% tiền lương."
Thím Vương chính là đầu bếp phụ trách làm đồ ăn, mà người làm của Nguyễn gia đều được trả tiền lương rất cao. Thêm 10% tiền lương là có thể ngang bằng với một tháng lương của người làm công ở ngoài.
"Cảm ơn lão gia!" - Thím Vương đứng ở một bên cười đến hai con mắt đều híp lại.
Nguyễn Thiên Lăng cũng thích uống súp này, anh uống xong một chén rồi sai người làm múc thêm cho anh thêm một chén nữa.
Còn Nhan Duyệt chỉ uống vài ngụm rồi không uống nữa…
Lúc mọi người đang vui vẻ ăn cơm, Nhan Duyệt bỗng nhiên cảm giác mu bàn tay rất ngứa.
Cô ta để tay ở dưới bàn gãi nhưng lại phát hiện tay càng ngày càng ngứa.
Nguyễn Thiên Lăng phát hiện cô ta có chút kì lạ liền nghi hoặc hỏi: "Tại sao em lại không ăn?"
"Em ăn no rồi!" - Cô ta khẽ cười nói.
"Ăn ít vậy?" - Người đàn ông bất mãn nhíu mày.
"Hôm nay em không đói bụng, anh tiếp tục ăn đi, cứ kệ em." - Cô ta quan tâm nói.
Nguyễn Thiên Lăng cười một chút rồi tiếp tục ăn cơm. Nguyễn An Quốc lạnh nhạt liếc bọn họ một cái, sau đó gắp một ít đồ ăn đặt vào chén của Giang Vũ Phi.
"Vũ Phi ăn nhiều một chút, ăn mập một chút mới có thể sinh cho Nguyễn gia chúng ta một đứa trẻ khỏe mạnh."
Giang Vũ Phi hơi ngạc nhiên một lát rồi không khỏi cảm động đỏ mắt. Cô vội gục đầu xuống để không cho người khác nhìn thấy cô khác thường.
"Cảm ơn ông nội!"
Ông lão nói chuyện không biết là cố ý hay là vô ý.
Dù sao Nhan Duyệt nghe xong thì sắc mặt có chút không tốt, cô ta hơi hơi cúi đầu rồi đột nhiên phát hiện không riêng ngứa tay mà chân cũng rất ngứa.
Không đúng, là toàn thân đều rất ngứa!
Nguyễn Thiên Lăng sợ trong lòng cô ta khó chịu nên muốn dùng ánh mắt an ủi cô ta một chút.
Ai biết được vừa nhìn thì đã thấy trên cái cổ trắng nõn của cô ta hiện lên một ít nốt mụn.
Anh sững sờ rồi phát hiện cô ta đang liên tục gãi đùi, trong lòng lập tức hiểu ra chuyện gì đang xảy ra!
Anh nâng cằm cô ta lên, quả nhiên, trên mặt cô ta cũng phủ kín nốt mụn.
Giang Vũ Phi vẫn luôn âm thầm chú ý động tác của bọn họ.
“Ha ha, cháu là cháu dâu mà ông nội thương yêu nhất nên không cần khách sáo với ông làm gì! Nào, đem ghế lại đây ngồi cạnh ông nội.”
Người làm cực kì nhanh trí, lập tức bưng một cái ghế đặt bên cạnh ông lão.
Trong lòng Giang Vũ Phi vô cùng cảm động, cô thật sự rất thích ông nội.
Được ông nội yêu thương, một chút không vui trong lòng cô cũng tan biến. Nguyễn Thiên Lăng và Nhan Duyệt có là gì? Trong mắt cô, người quan trọng nhất chính là ông nội.
Giang Vũ Phi vừa cười vừa ngồi xuống bên cạnh ông nội, tầm nhìn của cô và Nhan Duyệt không thể tránh khỏi đối diện nhau.
Đáy mắt Nhan Duyệt toát lên vài phần ý lạnh, còn có cả sự khinh thường. Cô một chút cũng không để ý mà rất tự nhiên dời tầm nhìn, sau đó lại đụng phải đôi mắt của Nguyễn Thiên Lăng.
Ánh mắt của người đàn ông âm u sâu thẳm làm cô nhìn mà không hiểu anh đang suy nghĩ cái gì.
Lúc này, người làm bưng rất nhiều súp trân châu đến rồi đặt trước mặt mỗi người một chén.
Nguyễn gia thỉnh thoảng cũng có thói quen uống súp khai vị cho nên mọi người cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
"Ông nội, đây là súp cháu đặc biệt phân phó phòng bếp làm, ông nếm thử xem mùi vị như thế nào!" - Giang Vũ Phi tự mình nhận chén từ tay người làm rồi cung kính đặt ở trước mặt ông lão.
Nguyễn An Quốc vui vẻ cười nói: "Tốt! Để ông nếm thử."
Ông uống một ngụm liền có cảm giác rất ngon, rất tươi mát.
"Mọi người đều nếm thử đi, mùi vị rất là thơm ngon!" - Ông mau chóng nói với những người khác.
Vì vậy tất cả mọi người đều cầm thìa, bắt đầu múc canh uống.
Ông Nguyễn khen không dứt miệng: "Quả thực rất tươi mát, súp này nấu thật không tệ, tháng này cho thím Vương thêm 10% tiền lương."
Thím Vương chính là đầu bếp phụ trách làm đồ ăn, mà người làm của Nguyễn gia đều được trả tiền lương rất cao. Thêm 10% tiền lương là có thể ngang bằng với một tháng lương của người làm công ở ngoài.
"Cảm ơn lão gia!" - Thím Vương đứng ở một bên cười đến hai con mắt đều híp lại.
Nguyễn Thiên Lăng cũng thích uống súp này, anh uống xong một chén rồi sai người làm múc thêm cho anh thêm một chén nữa.
Còn Nhan Duyệt chỉ uống vài ngụm rồi không uống nữa…
Lúc mọi người đang vui vẻ ăn cơm, Nhan Duyệt bỗng nhiên cảm giác mu bàn tay rất ngứa.
Cô ta để tay ở dưới bàn gãi nhưng lại phát hiện tay càng ngày càng ngứa.
Nguyễn Thiên Lăng phát hiện cô ta có chút kì lạ liền nghi hoặc hỏi: "Tại sao em lại không ăn?"
"Em ăn no rồi!" - Cô ta khẽ cười nói.
"Ăn ít vậy?" - Người đàn ông bất mãn nhíu mày.
"Hôm nay em không đói bụng, anh tiếp tục ăn đi, cứ kệ em." - Cô ta quan tâm nói.
Nguyễn Thiên Lăng cười một chút rồi tiếp tục ăn cơm. Nguyễn An Quốc lạnh nhạt liếc bọn họ một cái, sau đó gắp một ít đồ ăn đặt vào chén của Giang Vũ Phi.
"Vũ Phi ăn nhiều một chút, ăn mập một chút mới có thể sinh cho Nguyễn gia chúng ta một đứa trẻ khỏe mạnh."
Giang Vũ Phi hơi ngạc nhiên một lát rồi không khỏi cảm động đỏ mắt. Cô vội gục đầu xuống để không cho người khác nhìn thấy cô khác thường.
"Cảm ơn ông nội!"
Ông lão nói chuyện không biết là cố ý hay là vô ý.
Dù sao Nhan Duyệt nghe xong thì sắc mặt có chút không tốt, cô ta hơi hơi cúi đầu rồi đột nhiên phát hiện không riêng ngứa tay mà chân cũng rất ngứa.
Không đúng, là toàn thân đều rất ngứa!
Nguyễn Thiên Lăng sợ trong lòng cô ta khó chịu nên muốn dùng ánh mắt an ủi cô ta một chút.
Ai biết được vừa nhìn thì đã thấy trên cái cổ trắng nõn của cô ta hiện lên một ít nốt mụn.
Anh sững sờ rồi phát hiện cô ta đang liên tục gãi đùi, trong lòng lập tức hiểu ra chuyện gì đang xảy ra!
Anh nâng cằm cô ta lên, quả nhiên, trên mặt cô ta cũng phủ kín nốt mụn.
Giang Vũ Phi vẫn luôn âm thầm chú ý động tác của bọn họ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook