The Khải Huyền
Quyển 2 - Chương 3-2: Into The White – Vào vùng tuyết trắng (2)

9 người chúng tôi đồ đạc lỉnh kỉnh đi ra đường băng, đón ở cửa hậu máy bay là 1 sĩ quan hoa tiêu đội mũ phi công kín mít không thấy rõ mặt mày nhưng có lẽ đã quen với team BBQ nên chào hỏi rồi high five (đập tay) với từng người, đến lượt chúng tôi anh ta thấy hơi ngờ ngợ nên tôi cũng chỉ lướt qua mà thôi.

Máy bay C2 là máy bay vận tải cỡ nhỏ trên tàu sân bay, nêm chục người với đống thiết bị là vừa đủ. Khác với máy bay dân sự, máy bay quân sự dù mới hay cũ đều khá tuềnh toành vì họ chú trọng an toàn là chính chứ lính tráng ai cần gì thoải mái, ngồi lên mấy chiếc nghế lắp san sát vào nhau  chúng tôi thắt dây an toàn rồi đợi cất cánh.

Vì đường băng trên tàu sân bay ngắn nên tất cả các máy bay muốn cất cánh đều phải được gắn vào thiết bị phóng, thiết bị này chạy bằng nguyên tắc nén hơi nước, chỉ cần cài càng hạ cánh trước vào ngàm móc trong giây lát nó sẽ phóng máy bay đi với vận tốc hơn trăm km/h giúp máy bay dễ dàng cất cánh. Nói nghe thì đơn giản vậy thôi, ngồi trên máy bay thấy cái máy kinh khủng ấy ném cục sắt lên trời mới hoảng cả hồn, trong vài giây máy bay đột nhiên rung lắc mạnh khiến chúng tôi ai nấy đều muốn ngả ngửa rồi vù 1 cái đã ở trên trời, áp xuất thay đổi đột ngột khiến tai ai cũng ù đi chóng cả mặt mày.

Máy bay lên đủ cao độ thì chao cánh hướng về phía Bắc, tay phi công giới thiệu tên xong thì báo lộ trình cho chúng tôi đó là bay thẳng đến Đài Loan tiếp dầu, sau đó bay tới Triều Tiên đón Mary-Chris rồi phải chuyển loại máy bay mới vượt Thái Bình Dương đến Alaska được.

Thời gian ngồi trên máy bay có lẽ còn nhiều nên chúng tôi bắt đầu tháo dây an toàn, đứng lên ngồi xuống cho thoải mái, toán lính của Mac khi sáng vừa làm nhiệm vụ về đã phải lên đường luôn nên khá mệt mỏi, vài ngừoi trong số họ đang tranh thủ ngủ bù.

Tôi len qua dãy hành lang hẹp lên chỗ Mac để mượn tập tài liệu thì thấy anh ta cũng đang xem lại nhiều thứ, thấy tôi liền gọi ngồi xuống bàn bạc.

-Cậu xem đi, đây là danh sách lũ dị biến, Con số 1 và số 2 không biết đã tiến hóa như thế nào mà cơ bắp phát triển đến cực độ, mỗi con nặng hơn 280 kí cao gần hai mét rưỡi. Con số bốn tuy hình dáng nhỏ gọn nhưng di chuyển cực kì nhanh nhạy, hai tay từng được lắp lưỡi lê nên cũng rất nguy hiểm. Mac vừa nói vừa giở từng trang hồ sơ cho tôi xem.

Lũ rab này tôi đã từng chạm mặt 3-4 con ở Tân sơn nhất, con to mập đầu bọc sắt lẫn con 2 tay gắn búa cũng đều được đưa về đây, nhân dạng của bọn chúng lúc bắt được chỉ là 1 đống xương thịt bầy nhầy ấy vậy mà sau 1 thời gian đã hồi phục hoàn toàn, đúng là không nghiên cứu cũng không được.

Tôi nuốt nước bọt cái ực rồi nhìn Mac:

-Chuyến này lành ít dữ nhiều, tôi nghĩ khả năng không còn ai sống sót.

-Tôi định….!

-Tôi biết ý anh nhưng cứ phải tới đó xem sao đã, dù sao họ cũng đã chuẩn bị Sarin cho chúng ta rồi. Tôi gật đầu bảo Mac vì anh ta thật sự không muốn đưa chúng tôi và Mary vào nơi nguy hiểm này nhưng nhiệm vụ là nhiệm vụ, nếu còn người sống mà bơm khí độc vào thì không khác gì giết họ.

Chúng tôi đang trao đổi thì ở sau có giọng nói với lên, là Pork.

– Sếp cứ lo, in and out – take it easy. (Vào rồi ra, dễ thôi mà)

-Các cậu lúc nào cũng vậy. Mac nhăn trán đáp.

Tôi nghe vậy thì chỉ phì cười không nói gì thêm. Máy bay đã bay được mấy tiếng, ngoài tiếng động cơ vù vù đã nghe quen tai thì chỉ còn tiếng thở đều đều của mấy người đang ngủ. Tôi ngồi nhìn ra ngoài cửa kính xuống biển thì thấy có mấy đảo nhỏ, có lẽ đã sắp đến nơi.

-Ready for landing (Chuẩn bị hạ cánh).

Tiếng cơ trưởng vang lên làm mọi người thức giấc, ai nấy đều tự giác cài dây an toàn. Máy bay hạ độ cao từ từ rồi đáp xuống Đài Loan khi trời đã sẩm tối. Vì thời gian tiếp dầu cũng ngắn nên chúng tôi cũng chỉ đi ra ngoài vặn người 1 chút cho đỡ mỏi rồi lại lên đường đi tiếp thành ra mang tiếng là đã đến đất Đài Loan mà chẳng biết nó vuông dọc thế nào.

Đích đến tiếp theo của chúng tôi là Triều Tiên hay còn gọi là Bắc Hàn, đất nước duy nhất có tỉ lệ dân số nhiễm bệnh là 0%. Kể ra thì thật là buồn cười nhưng chẳng có lí do gì họ có người nhiễm bệnh, thứ nhất là ở 1 đất nước đến xem TV cũng bị kiểm duyệt thì đào đâu ra mại dâm với HIV, thứ nhì vì đeo đuổi tham vọng hạt nhân nên Triều Tiên bị cấm vận nhiều mặt trong đó có cả chuyển giao các công nghệ về y tế thành ra họ không có và cũng không sử dụng vacxin Vancouver dẫn đến không có dịch bệnh.

Từ sau đại dịch, Triều Tiên nổi lên như 1 thế lực trong thế giới mới với kho vũ khí và nguồn nhân lực sạch vô cùng mạnh mẽ. Ngoài đội quân thường trực lên tới vài triệu người họ còn có lực lượng lao động vô cùng đông đảo trong nghành quốc phòng, nếu nói về sản xuất súng đạn chỉ cần đựa họ 1 mẩu sắt cũng thành 1 khẩu súng trường.

Nhận thấy sức mạnh nghê gớm của Triều Tiên, Liên hợp quốc không muốn họ vào cùng phe với Trung Quốc nên lập tức gỡ bỏ cấm vận và hòa đàm hợp tác. Về phía Triều Tiên, tư tưởng thoát Trung cũng đã lâu vì không muốn làm 1 con cờ nên liền đồng ý trở thành hậu phương vững chắc cho 1 nửa thế giới. Họ nhận lương thực, công nghệ bù lại là cung cấp nhân lực để sản xuất vũ khí và cho đặt các căn cứ quân sự của liên quân.

Đáp xuống sân bay Bình Nhưỡng chúng tôi lập tức tay xách nách mang chuyển dụng cụ sang chiếc AC-130 to gấp 3 lần chiếc máy bay cũ.Vì trời cũng đã tối, tuy không nhìn bao quát được toàn bộ căn cứ nhưng quả thật tôi chưa bao giờ nhìn thấy cái nào lớn như cái này. Chỉ riêng khoản máy bay cất hay hạ cánh cũng đã vài phút 1 chuyến, ngoài ra bên cạnh đường băng là hằng hà sa số xe vận tải tấp nập đi lại hối hả như đường phố.

Mấy mạng chúng tôi khiên đồ ra khỏi máy bay thì có 1 chiếc xe tải đến  đưa sang máy bay khác, đón ở cửa là Chris và Mary đang thấp thỏm đứng đợi.

Chúng tôi tay bắt mặt mừng 1 lúc, Mac yêu cầu đưa mọi người đi ăn rồi hãy xuất phát nhưng Chris chắc khá sốt ruột nên đã chuẩn bị sẵn phần ăn thành ra chúng tôi cứ thế ngồi la liệt trên sân bay kẻ xúc người hốt 1 lúc cũng qua bữa.

Cánh cửa máy bay đóng sầm lại báo hiệu chúng tôi đã vào 1 cuộc chiến không có đường lui. AC-130 là máy bay vận tải thuộc dạng cỡ lớn của không quân nên rất rộng rãi, ngoài khu vực để nghế phía trước thì phía sau còn có 1 khoan hàng rộng để trang thiết bị, ngoài vũ khí chúng tôi mang theo thì Mary cũng có chuẩn bị thêm nhiều đồ bảo hộ và thiết bị để lấy mẫu vật. Tôi thấy mấy tay hoa tiêu trên máy bay đang kiểm kê các thùng đồ  thì cũng lân la lại gần ngó nghiên, đang tìm kiếm thì bỗng ai vỗ vai “bộp!” 1 cái khiến tôi giật cả mình.

-Tìm gì đấy? Tôi quay sang thì thấy Chris đứng từ phía sau bao giờ.

-Anh biết rồi còn hỏi.

-Sarin là chất khí cực độc và cực dễ phát tán, tôi cho chiết ra nhiều lọ nhỏ bọc trong thùng chống shock, ngoài ra còn lắp thêm định vị để tìm lại nên cậu không phải lo. Vừa nói Chris vừa chỉ vào cái hộp vuông vắn màu bạc ở 1 góc.

-Ừ, vậy là tốt rồi.

-Nghe bảo từ khi cậu về Việt Nam thì ….

-Thôi thôi! Cho tớ xin. Tôi vừa nghe Chris mở miệng thì liền khua tay.

-Cậu thật là….Mà cậu có biết tại sao Fisher phải gọi đích danh cậu lần này không?

-Câu đó tôi phải hỏi anh mới đúng, cái hồi bị đưa về tôi có nhớ gì đâu.Tôi nghĩ Fisher nhắn tôi đến chắn chắn là vì chuyện hồi đó chứ tôi có tài cán gì đâu.

-Lần này quả thật lành ít dữ nhiều, cậu không sợ sao?

-Anh, Fisher và cả Mary đều là ân nhân của tôi, làm sao có thể không đi?

-Nhưng nhìn cậu có vẻ bồn chồn….

Tôi nghe vậy biết Chris đã bắt được bài nên cũng không biết nói gì hơn mà hướng mắt về phía trước nơi Mac đang ngồi nói chuyện với Mary.

-Thì ra là vậy….Chris gật gù.

-Tôi chỉ sợ Mary làm ảnh hưởng đến những quyết định của Mac mà thôi, trong khi anh ta là chỉ huy của cả đội.

-Không sao, còn có tôi đây. Chris vỗ vai tôi rồi cả 2 cùng về chỗ ngồi.

Ít phút sau máy bay cất cánh lặng lẽ rời Bắc Hàn, trời đã về đêm, nhìn ra ngoài ô cửa sổ chỉ thấy 1 màu đen đặc với mấy cái cánh quạt đang quay vù vù. Trong khoang máy bay sau khi đã sắp xếp xong đồ đạc thì mọi người cả thảy đều đã ngủ lấy sức cho cuộc chiến sắp tới.

Tôi ngồi dựa vào ghế ngả đầu qua 1 bên, nãy đến giờ đã nhắm mắt mấy lần mà chưa ngủ được không hiểu cứ lo lắng suy nghĩ về điều gì. Trong giấc ngủ chập chờn hình ảnh ngày xưa khi nằm trên giường bệnh cừ từ từ hiện về, từ ánh sáng chói lóa của đèn mổ đến tiếng kêu leng keng của dao và kéo trên khay phẫu thuật, Fisher đeo khẩu trang, mặt lạnh lùng cứ mổ xẻ gì đó trên người tôi. Cái cảm giác con dao mổ chạy trên da rạch từng thớ thịt ngọt sớt khiến tôi bất giác rùng mình toát mồ hôi hột mà tỉnh dậy.

Tôi giơ tay lên xem đồng hồ thấy đã 8 giờ sáng nhưng sao trời đất vẫn tối thui, ngẫm 1 hồi mới nhớ là máy bay đang bay ngược quỹ đạo trái đất nên vượt qua khá nhiều múi giờ, giờ ở Alaska có lẽ lệt phải 14 tiếng so với Việt Nam nên hiện tại ở đó có lẽ là 10 giờ đêm.

Đang ngồi vật vờ định ngủ thêm tí nữa thì toạch 1 cái đèn trong khoan máy bay sáng cả lên làm mọi người nhốn nháo thức giấc, giọng cơ trưởng cất lên báo còn 30 phút nữa máy bay hạ cánh.

Tôi lay lay thằng Hoàng dậy rồi đưa chai nước xúc miệng trong balo cho nó, phần mình thì lại chỗ quân trang để đeo thiết bị với lấy súng đạn với mọi người.

Tôi đang đeo bao súng lục vào đùi thì giọng Mac vang lên trên loa trong khoan:

-Mất liên lạc với sân bay ở căn cứ nên yêu cầu mọi người đeo dù vào để đổ bộ trực tiếp đường không.

Tôi nhắc lại, mọi người đeo dù vào để đổ bộ đường không.

Tôi vừa nghe xong thì giật bắn mình thầm nghĩ: Bỏ mẹ! Trước giờ tôi với thằng Hoàng có nhảy dù bao giờ đâu.

Ráng đeo nốt cho xong súng ống thì thằng Hoàng mặt mày tái mét chạy lại:

-Nhảy là nhảy thế đéo nào?

-Anh biết đâu được, nhắm mắt giật giây như trên phim ấy.

-Lỡ dù nó không bung ra thì sao, rồi bung ra trôi vào rừng thì sao? tối thế này lạc sao mà tìm?

Tôi nghe nó nói cũng phải liền lại chỗ Chris thỏ thẻ:

-Này, tôi với cậu đây chưa nhảy dù bao giờ cả.

-Ừ! Mary cũng chưa nhảy bao giờ.

Tôi nghe vậy liền quay đi quay lại tìm Mary, mãi mới thấy cô nàng nhỏ thó đang đeo chung dù với Mac.

-Mary nhảy với Mac rồi…

-Thì cậu nhảy với tôi, còn cậu Hoàng kia tìm ai đấy nhảy chung. Thiếu gì dù đôi.

Tôi lúc này khó sử thật sự, cái vụ nhảy dù này hoàn toàn không đơn giản vì phải đến đúng cao độ mới được bật dù, ngoài ra phải lái đến đúng điểm đáp nếu không sẽ bị lạc và trôi đi rất xa chưa kể phải nhảy trong điều kiện đêm tối thế này. Gìa cái đầu như vậy mà còn phải nhảy kèm thì nhục quá sức là nhục, chưa nghĩ gì ra cách nên tôi lại chỗ Mac.

-Tại sao không đáp được máy bay vậy?

-Mất hoàn toàn liên lạc với sân bay rồi, hệ thống điện chiếu sáng để hạ cánh cũng không có nên chỉ còn cách nhảy dù mà thôi.

-Còn trang thiết bị?

-Mọi người đang móc dù vào các thùng hàng rồi, mà sao cậu sốt sắng thế?

-Ah! Không có gì…!

Thôi xong! Được ăn cả, ngã về không vậy! Tôi thầm nghĩ rồi đi lại chỗ Chris nhờ anh ta đeo hộ dù giùm tôi và thằng Hoàng.

Chris biết tôi và nó chưa nhảy bao giờ nên cẩn thận hướng dẫn từng chút một, trên tay có thiết bị GPS cứ nhìn vào đó mà giật dù còn việc lái thì Chris sẽ bật pháo sáng cho chúng tôi điều khiển đi theo.

Vì nhiệt độ ở bên ngoài là âm độ C và trên cao còn thấp hơn nữa nên chúng tôi phải đeo mặt nạ, mũ bảo hiểm, mặc áo dù bọc kín từ đầu đến chân cộng thêm trang bị cồng kềnh nên nhìn ai cũng lỉnh cà lỉnh kỉnh.

Hiện tại sân bay đang gặp sự cố, chúng tôi không biết là có khi nào bọn rab đã vượt ra khỏi khu nghiên cứu rồi tấn công ở đó hay không nên phải nhảy dù cách xa sân bay vài trăm mét.

Đèn đỏ trong khoan bật sáng báo hiệu mọi người sẵn sàng, chúng tôi 11 người xếp thành 2 hàng dọc để chuẩn bị, cửa máy bay từ từ hạ xuống thổi thốc 1 luồn gió lạnh buốt xương buốt thịt vào cả đám người khiến ai cũng rùng mình.

Rồi đèn chuyển sang xanh, 3 người hoa tiêu và phụ tá trên máy bay liền vào vị trí đẩy đống thùng trang thiết bị xuống trước vừa xong thì quay sang chúng tôi hét lớn: GO! GO! GO!

Mấy người trong team BBQ chắc chẳng lạ gì nên bước thảnh thơi ra cửa máy bay rồi thả mình xuống màn đêm đen kịt dưới kia, Chris nhìn tôi hất hàm bảo nhảy lẹ nên tôi cũng nhắm mắt nhắm mũi mà chạy ra.

Cảm giác đầu tiên của việc rơi tự do là chới với, tôi lộn nhào 1 lúc mấy chục vòng muốn xây xẩm của mặt mày, gió lạnh thì rít qua tai như muốn cắt đứt cả da thịt hơn nữa tay chân không có chỗ bám víu nên khiến cho tôi sợ đến mức tê cứng cả người.

Trong phút chốc hoảng loạn tôi toan nắm lấy dây để giật dù nhưng liếc nhìn GPS thấy độ cao chỉ mới hơn 2000 mét trong khi Chris dặn phải tới 1200 hoặc chậm nhất là 800 mới được bung.

Tôi nghiến răng nhắm mắt lại trấn tỉnh rồi thực hiện lại động tác nhảy dù đã từng xem là dang rộng chân tay ra thì ngay lập tức tôi đã lấy được cân bằng.

Lúc này tạm thời đã ổn tôi mới nhìn quanh thì thấy phía dưới và ở trên mọi người vẫn đang lao xuống, vì vẫn còn sợ nên tôi nhắm nghiền mắt lại cứ vài giây mới dám mở ra nhìn đồng hồ GPS 1 lần.

Mắt đang nhắm tít thò lò thì ở đâu 1 quần sáng xanh dương trên trời hiện lên lao qua cả tôi, nheo mắt nhìn thì ra là Chris đang cầm pháo sáng để chỉ dẫn cho chúng tôi đáp, bất chợt qua headphone tôi nghe giọng Chris:

-Chuẩn bị mở dù 3…2…1..!

Tôi nghe vậy canh thấy đã đạt độ cao 1.100 m nên liền giật mạnh sợi dây bên hông. Đầu tiên là 1 chiếc dù con văng ra sau đó nhờ lực cản nó mới kéo nguyên cái dù lớn sau lưng ra khỏi balo. Trong phút chốc cả người tôi thốc mạnh vì bị giảm tốc độ đột ngột nên đau cả be sườn.

Mọi người cả thảy đều đã mở dù, tốc độ rơi cũng đã chậm lại nên tôi liền nắm lấy 2 tay nắm điều khiển ở 2 bên rồi kéo nhẹ xem sao. Hóa ra điều khiển dù lượn cũng không có gì khó, chỉ cần kéo sang phía nào thì nó lượn sang phía đó.

Mấy thùng hàng phía dưới chắc cũng được cái đặt sẵn nên cũng đã mở dù từ từ rơi thẳng đứng xuống dưới. Chris vẫn cầm pháo sáng nên chúng tôi cứ thế mà điều khiển dù theo anh ta.

Càng xuống thấp thì cảnh vật càng hiện rõ mồn một, đầu tiên là những vạc rừng đen đen rồi 1 màu trắng ngà ở khắp nơi dần dần xuất hiện, là tuyết.

Bãi đáp là 1 khoản trống khá rộng ở giữa sân bay và cánh rừng thông, tôi vừa đáp xuống thì liền ngã lộn nhào vào trong đám tuyết xốp lạnh ngắt, dây nhợ cuốn vào tay chân rồi tung rối mù. Lôm côm bò dậy thì dẫm tới đâu lún tới đó nên mất 1 lúc mới tháo dù xong và đứng vững được trên 2 chân.

Ai đó trong đội không rõ cầm đèn pin rọi quanh rồi hét lớn:

One, rồi thêm người khác hét Two cứ thế họ điểm danh xem có ai lạc không, tôi cũng đợi 1 lúc rồi hét theo, cũng may là không ai bị lạc.

Chúng tôi bật đèn pin ở mũ bảo hiểm lên rồi bắt đầu chia nhiệm vụ ra, 1 số lần mò lại chỗ các thùng thiết bị lôi về tập trung ở 1 chỗ, số còn lại di chuyển về sát hàng rào sân bay để khảo sát tình hình.

Tôi, Mac, Wings, Beef, và Chris thuộc nhóm thứ 2 nên chậm rãi lội qua lớp tuyết dày về hướng sân bay, tôi chưa quen với việc đi trên tuyết nên phút chốc đã tuột lại phía sau, càng cố nhanh chân đuối theo lại càng bị lún, Beef thấy vậy dừng lại đợi tôi rồi nói:

-Cậu phải bước thẳng chân xuống, lòng bàn chân song song với mặt tuyết để phân bố đều trọng lượng còn nếu cố chạy hay chúi mũi chân chỉ chậm hơn mà thôi.

Tôi nghe xong gật đầu rồi bước thử, đúng là dễ dàng hơn thật. Đi khoản hơn trăm mét chúng tôi đã đến được sân bay, tôi lấy kính nhìn đêm ra quan sát thì thấy đây là 1 sân bay nhỏ, đến cả tháp không lưu cũng chỉ là 1 tòa nhà 3 tầng bằng kính đơn giản, bên cạnh đó có khoản 3 khu nhà công vụ và chứa xe nhưng lạ thay tất cả đều tắt điện tối om 1 cách im lìm đầy tử khí.

Mac lấy 1 cái tablet điện tử ra kiểm tra thông tin thì thấy ở đây có khoản 12 nhân viên và cảnh vệ để vận hành, tên tuổi và vị trí công tác đều rõ ràng nhưng không hiểu sao lại không liên lạc được. Beef lấy bộ đàm ra cố liên lạc thêm vài lần nữa nhưng vẫn không có hồi âm nên chúng tôi đành cẩn thận vào trinh sát xem sao.

Chắc biên đội này tác chiến đã quen nên Mac vừa móc chai thuốc ra để cắt lưới thì Wing đã nhanh nhẹn cầm súng bắn tỉa trèo lên 1 chạc cây ở gần đấy lấy tầm nhìn. Mac dùng chai dung dịch đặc biệt xịt 1 đường vòng cung lên tấm lưới sắt rồi lay nhẹ mấy cái nó liền bung ra, 4 người chúng tôi liền đeo kính nhìn đêm và tầm nhiệt chui vào.

-Clear (an toàn). Wings báo qua bộ đàm

Toán chúng tôi nghe vậy liền thấp người di chuyển từ từ qua đường băng về tháp không lưu, phút chốc đã đến. Chris móc đâu ra 1 bộ vam phá khóa đang định thò vào mở thì chỉ đụng nhẹ cửa đã đẩy vào trong nên chậm rãi thò đầu vào xem sao, có lẽ cũng an toàn nên liền vẫy tay cho cả toán chuẩn bị tiến vào.

Vì đội hình tác chiến đặc biệt nên chúng tôi hành đồng đều phải tuân thủ theo quy tắc đã định sẵn, trước tiên là lên đạn và chuẩn bị, tiếp đó người sau phải bóp vai người trước 2 cái để báo đã sẵn sàng, cuối cùng Chris là người dần đầu mới bắt đầu mở cửa tiến vào. Ở phương án tiến công có 3 vị trí quan trọng hàng đầu là 1, 2 và 3, Chris là người đầu tiên khi vừa vào trong nhiệm vụ là phải bao quát  ngay lập tức cánh phải căn phòng, người thứ 2 là Mac phía trái còn tôi thứ 3 là chính diện, để tránh trường hợp che chắn tầm nhìn của nhau hay thậm chí là bắn lẫn nhau súng của người sau phải kê lên sát bả vai người trước. Mô tả thì nghe có vẻ dài dòng nhưng thực tế khi hành động thì chưa tới 3 giây.

Chris nhẹ nhàng tiến vào mà không khó khăn gì mấy, căn phòng đầu tiên có lẽ là phòng trực của bảo vệ vì tôi thấy có nhiều màn hình để quan sát, trong căn phòng có 1 cánh cửa thông ra 1 hành lang dẫn đến các phòng làm việc, chúng tôi cẩn trọng kiểm tra từng phòng 1 thì thấy mọi thứ đều bình thường, thậm chí cốc cà phê vẫn còn để trên bàn chứng tỏ ở đây không hề có dấu vết bạo lực.

Tiến lên lấu 1 và 2 vào tháp không lưu thì tình trạng cũng vậy làm chúng tôi khá hoang mang. Chris xem qua sơ đồ tòa nhà trên tường rồi mở lại hệ thống điện trong khi Mac kiểm tra tài liệu không lưu cũng không thấy gì bất thường.

-Theo anh chuyện gì đã xảy ra. Chris hỏi Mac

-Tôi không đoán được, Mac đáp.

Tôi đứng ngẫm 1 hồi chợt thấy có camera gắn lên tường nên đề nghị mọi người xuống kiểm tra hệ thống an ninh. 4 người lục đục xách súng lên đi thì bỗng qua bộ đàm Wings báo:

-Có chuyển động ở bên ngoài sân bay, mọi người ngắt điện rồi nấp đi ngay lập tức…!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương