The Ideal Man
Chương 33

Ellie nhìn ra quang cảnh bên cửa sổ xe phía cô khi Max lái vào con đường mòn hai làn xe chạy.

“Chúng ta có vé máy bay chưa anh? Clark nói với em anh ấy đã lo chuyện đó, nhưng –“, Ellie bắt đầu.

“Có rồi. Em sẽ được ngủ trên giường của mình tối nay.”

Max nhìn thấy một ánh thép lóe lên ở góc mắt khi họ cua vào một góc quanh khác.

“Chúng ta gần tới thác rồi,” cô nói. “Nếu có thời gian-“

“Cúi xuống! Cúi đầu xuống!”

Max hét ra lệnh khi anh bẻ chệch hướng chiếc SUV ra khỏi lằn đạn. Cogburn nhảy ra đường, nâng khẩu súng trường lên, và nhả thêm hai phát nữa. Max nhận ra khẩu súng trường khi anh ngoặt thêm lần nữa. “Thằng khốn đang cố nhắm vào bình xăng. Chắc nó muốn thổi tung chúng ta lên đây mà.”

Ellie thấy kinh ngạc trước giọng điệu bình tĩnh của anh. Một bên khuôn mặt cô đang tựa trên đùi anh. Cô cố gắng để không va vào cần số.

Phát bắn thứ ba trúng vào lốp sau bên trái, và với tốc độ mà họ đang đi, gần như là không thể kiểm soát chiếc xe.

“Bám chặt vào, em. Chúng ta sẽ chuyển sang chế độ off-road (*).”

(*: off-road có nghĩa là chuyển sang chế độ đi trên đường không bình thường – ND)

Chiếc SUV xoay tròn, làm Ellie nghĩ chắc họ sẽ lộn vòng mất thôi, nhưng Max biết anh đang làm gì. Trong vài giây chiếc SUV đã lấy lại thăng bằng, và họ hướng vào rừng.

Anh kéo thắng, tháo đai an toàn cho Ellie và của anh ra, rồi nói, “Đi thôi.”

Max đẩy cửa bên anh mở ra và kéo cô ra đằng sau anh. Cả hai người chạy, né tránh những cành cây và nhảy qua các bụi rậm. Max dừng lại đột ngột, ra hiệu cho Ellie nằm xuống, và sau đó đẩy cô lùi lại để các nhánh cây che khuất cô. Anh đặt tay lên cô ý bảo nằm im. Và sau đó anh chờ đợi, cúi xuống phía trước mặt cô, lắng nghe mỗi âm thanh nhỏ nhất.

Ellie cố gắng không tạo ra bất kỳ tiếng ồn nào cũng như cố kiểm soát hơi thở của mình. Nếu Cogburn lần theo dấu vết của họ, hắn sẽ tìm thấy họ. Cô vẫn bất động và im lặng.

Họ đã chờ được bao lâu rồi nhỉ? Cô không có bất kỳ ý tưởng nào, nhưng chân cô đang tê, và cô đang cố để lờ đi cái bắp chân đang khó chịu. Sao Max có thể ở lâu trong vị trí này mà không nhúc nhích một cơ bắp nhỉ?

Có tiếng cành cây lắc rắc. m thanh này đến từ đâu? Cô nghĩ là bên trái, nhưng Max nhổm lên và bắn vào bên phải, ba phát liên tiếp khi anh di chuyển về phía trước, chạy về phía mục tiêu của mình.

Anh bắn trúng Cogburn ở phát thứ ba. Người đàn ông bị bắn cố trở lại chiếc xe của mình, nhưng hắn chỉ chạy tới chiếc SUV của Max thì sụp xuống và bắt đầu la hét. Hắn không nhận được bất kỳ cảm thông nào. Max tóm lấy khẩu súng trường và ném nó ra sau chiếc xe, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh Cogburn. “Xong đời mày rồi,” anh nói.

“Tôi cần bác sĩ,” Willis khóc. “Tôi đang bị chảy nhiều máu.”

“Mày vừa bắn vào một bác sĩ đấy.”

Ellie chạy ra xe và lấy găng tay ra khỏi túi xách, thúc Max tránh ra, và quỳ xuống bên cạnh gã đàn ông đã muốn giết cô. Cặp mắt Willis đang mở to kinh dị khi Ellie đẩy ta hắn ra để kiểm tra vết thương.

“Viên đạn đã đi ra,” cô nói.

Cô đứng lên và quay trở lại chiếc SUV để tìm thứ gì đó có thể quấn vào vết thương cho đến khi Willis được đưa tới bệnh viện. Cuối cùng cô phải dùng đến cái áo thun cũ và cái duy nhất còn lại là cái váy. Cô quấn cái áo thành một búi tròn để tạo áp lực, sau đó xé cái váy thành những sợi dây để cột nó lại.

“Tôi chẳng thể làm gì hơn cho hắn ta.”

“Tôi sẽ chết?” Cogburn bắt đầu kêu rên.

Ellie bây giờ đang quỳ xuống đằng sau hắn và tính trả lời thì Max nói, “Tốt hơn là chết đi bởi vì nếu không thì mày cũng xong đời rồi.”

“Không, tôi không thể trở vào nhà tù. Tôi không thể.”

“Có trối chăng gì không?” Max hỏi. Anh vẫn đang rất tức giận, anh muốn giết thằng khốn này bằng đôi tay không của mình. Anh nghi ngờ Ellie sẽ để anh làm vậy.

“Tất cả là lỗi của vợ chồng Landrys. Vì tụi nó mà em trai tôi đã chết, và giờ thì tôi cũng sẽ chết.”

“Vợ chồngLandrys đâu có bắn khẩu súng trường đó. Mà là mày.”

Ellie tháo găng tay và lấy điện thoại của cô ra. Cô tính gọi cho 911, nhưng Max đưa cho cô số khác.

“Hershey chắc vẫn còn ở Winston Falls. Bảo anh ta cho một xe cứu thương tới.”

Người đặc vụ nọ trả lời ngay hồi chuông đầu tiên. Anh bảo với cô anh đang ở bệnh viện với Phó cảnh sát trưởng và Evan Patterson, anh sẽ cho xe cứu thương tới ngay.

“Có phải anh biết hắn đang ở bệnh viện?” Ellie hỏi. Cô khom người xuống Willis và kiểm tra mạch đập của hắn ta. Cô cố gắng không an ủi hắn ta.

“Patterson kêu là bị đau ngực.”

“Cái gì…?”

“Và họ được yêu cầu tới bệnh viện để điều trị.”

Vai Ellie thòng xuống. “Vậy là em sẽ phải nhìn thấy hắn lần nữa.”

“Em sẽ không tới gần hắn ta.”

“Hắn đã ở đó suốt đêm à?”

Max gật đầu. “Bị còng tay vào một chiếc giường ở ICU.”

Willis lại bắt đầu gào khóc. “Tôi không thể trở lại nhà tù. Tôi không thể.”

“Mày sẽ làm chứng ở tòa án, cho quan tòa biết vợ chồng Landrys đã thuê mày giết Bác sĩ Sullivan và Đặc vụ Goodman chứ?”

“Không phải. Họ thuê em trai tôi giết Goodman. Còn tôi giết bác sĩ đây.” Anh ta nhìn lên Ellie. “Không có gì cá nhân ở đây cả.”

“Có,” cô nói nhanh. “Là chuyện cá nhân.”

“Tôi không thể làm chứng chống lại họ được. Tôi sẽ không sống được tới một ngày.”

“Vậy thì anh sẽ vào tù.”

Willis lại gào lên. “Đau quá.”

Max đứng dậy và cũng kéo Ellie đứng lên. Anh phải nói to lên để át đi tiếng rên la của Willis. “Anh sẽ đi thay lốp xe. Em đi với anh.”

“Chiếc SUV chỉ cách đây có ba mét.”

“Nhưng em vẫn phải đi với anh. Anh không muốn em ở gần hắn ta.”

“Tôi muốn một thỏa thuận. Tôi muốn trao đổi,” Willis van vỉ.

Max nhìn xuống hắn ta với vẻ ghê tởm trong mắt anh. “Mày có thể trao đổi gì?”

“Sắp có một lô hàng từ Singapore đến. Hơn một ngàn súng đạn các loại đủ để san bằng toàn bộ bang Iowa. Gồm cả lựu đạn. Đủ hết. Cal đang nói chuyện với tôi trên loa ngoài, và tôi đã nghe được anh ta nói chuyện với Erika thương vụ đó lớn thế nào. Call thích khoe khoang. Tôi nghĩ anh ta đã quên tôi vẫn còn đang nghe máy. Có lẽ vậy. Nhưng tôi biết nơi nó đổ hàng. Hãy cho tôi một thỏa thuận. Tôi muốn được bảo vệ nhân chứng.”

Max cố kiềm chế phản ứng của mình. Đồ khốn, anh nghĩ. Có lẽ họ sẽ tóm được vợ chồng Landrys lần này là lần cuối cùng. Nếu Cogburn nói thật.

“Mày không được nói với bất kỳ ai về chuyện này,” Max ra lệnh. “Hiểu không?”

“Okay, tôi hiểu rồi,” anh ta rên rỉ. “Anh tốt hơn là cũng không nên nói cho người của anh biết. Có nội gián, và nếu những người làm việc ở phòng điều tra nghe được chuyện này, kẻ đó sẽ báo cho vợ chồng Landrys biết, và tôi sẽ chết chắc.” Anh ta bắt đầu kêu la lần nữa. “Tôi muốn thứ gì đó giảm đau. Tôi có được thỏa thuận này không?”

“Tôi biết cần phải làm gì.”

Willis đang cuộn tròn người như một bào thai. Vừa hổn hển thở vừa rên rỉ, “Anh không phải lo cho cô bác sĩ đây. Landrys đã ra lệnh hủy bắn. Nhưng tôi đã xem như chưa đọc cái tin nhắn đó bởi vì tôi biết họ muốn lấy lại tiền, và tôi có thể không bao giờ lấy lại được. Tôi bỏ trốn cùng số tiền đó. Tôi nói thật.”

“Bọn chúng trả trước à?”

“Một nửa,” hắn ta nói. Giọng hắn đang yếu hơn. “Tôi không thể chịu được nữa. Đau quá.”

Vài giây sau, Willis mê man.

Ellie vừa kéo ra cái kích từ đằng sau chiếc SUV, nhưng thả nó xuống đất và chạy lại. “Anh đã làm gì hắn vậy?”

Max lắc đầu. “Anh có làm gì đâu. Hắn chỉ bất tỉnh thôi.”

“Vết thương đó không tệ lắm,” cô nói. “Hắn sẽ vào và ra khỏi phòng phẫu thuật trong vòng chưa tới một tiếng.”

“Nếu anh ta ở trung tâm chấn thương chỉnh hình thì có lẽ thế, nhưng đây là ở Winston Falls.”

“Em chắc chắn các bác sĩ phẫu thuật ở đây biết họ sẽ làm gì. Có lẽ họ đang trên đường đến bệnh viện.”

Hóa ra cái bệnh viện nhỏ này chỉ có vài bác sĩ phẫu thuật, và có một người đang đứng chờ Willis. Mất hơn một tiếng, nhưng như vậy cũng không quá lâu.

Max đã đăng ký cho Willis một cái tên khác. Ngay khi Clark nhận được tin vụ nổ súng, anh đã vòng trở lại Winston Falls. Anh ta và Hershey đứng bảo vệ bên ngoài phòng hồi sức trong khi Max giải thích vấn đề Cogburn đã nói cho anh biết.

“Anh có chắc thằng đó nói thật?” Hershey hỏi.

Max đưa cho anh ta cái điện thoại di động của Willis. “Tự kiểm tra đi.”

Tất cả bọn họ đều quan tâm chuyện thông tin bị rò rỉ. “Anh có nghĩ có thể là Hughes không?” Clark hỏi.

“Lẽ nào? Anh ấy đã hành động như thể tên điên để tìm kiếm vợ chồng Landrys,” Hersheynói.

“Tôi nghĩ chắc là ai đó ở trong văn phòng của anh ta. Anh ta kiểm tra suốt để cập nhật chúng,” Clark đưa ra nhận định.

“Vậy thì hãy để Hughes tìm xem kẻ nội gián đó là ai sau khi chúng ta bẫy được Landrys. Cho đến lúc đó, chúng ta không thể trông chờ vào may mắn. Không một ai trong văn phòng của Hughes biết được lô hàng này,” Max cảnh báo.

“Không thậm chí cả Hughes,” Hershey thêm vào, gật đầu.

“Nhắc tới tên điên mới nhớ, Evan Patterson đâu rồi?” Clark hỏi.

Ellie đang ngồi ở trong phòng chờ phẫu thuật hơn một giờ qua. Max ra lệnh cho cô không được đi đâu trong khi anh đi lo vụ Cogburn, nhưng cô không thể chờ lâu hơn. Cô phải tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra. Max nhìn thấy cô đang đi nên ra hiệu cho cô.

Hershey biết cô đã nghe họ nói về Patterson. Anh nhìn vẻ quan tâm khi nói, “Ở cùng bệnh viện với hắn ta chắc làm cô căng thẳng lắm.”

“Một chút,” cô thừa nhận.

“Một đại diện của cảnh sát trưởng Bennet đang canh chừng Patterson.”

“Ở đâu?”

“Patterson đang chụp CAT (*), Clark nói với cô. “Hắn la hét kêu rằng đau đầu, vì thế mọi người đã đưa hắn đi chụp. Cảnh sát trưởng muốn mọi việc phải rõ ràng, điều đó có nghĩa là Patterson cần được điều trị.”

(*: Là phương pháp chẩn đoán hình ảnh sử dụng tia X để tạo nên các bức ảnh về mặt cắt các bộ phận trên cơ thể - ND)

“Nó chẳng bị khỉ gì đâu,” Max nói.

“Trừ phi hắn chỉ điên cuồng lên khi có Ellie,” Hershey xen vào.

“Hắn đã chuyển từ đau ngực sang đau đầu đó. Tim hắn chẳng bị gì cả. Hắn biết quyền của mình, bởi nên đang cố dùng hết. Hắn chỉ đang tìm cách thoát thân mà thôi,” Clark nói. Rồi đột ngột chuyển sang chủ đề vợ chồng Landrys. “Chúng ta sẽ làm thế nào để Cogburn có được thỏa thuận để hắn hợp tác?”

“Ben,” Max trả lời. “Tôi sẽ nói chuyện với cộng sự của tôi và cậu ta sẽ trình bày với cấp trên của chúng tôi. Ông ta sẽ quyết định Cogburn có được thỏa thuận gì.”

“Sếp của anh có quyền quyết định không vậy?” Clark hỏi. “Hay là ông ta sẽ còn trình lên cấp cao hơn nữa? Càng nhiều người biết về việc này thì…”

“Ông ấy quyết định dược,” Max đảm bảo. “Ông ấy…”

Max không hoàn thành câu nói. Hai tiếng vang lớn ở cầu thang. Các đặc vụ biết âm thanh này. Tiếng súng nổ. Một giây sau một hồi chuông báo động vang lên. Đó là một tiếng rung ở mức thấp.

“Tôi sẽ đi cầu thang phía nam,” Clark la lên khi anh rút súng ra.

Hershey hét to anh sẽ đón đầu ở cầu thang khác và chạy nhanh qua hàng lang dài.

Một y tá thò đầu ra khỏi một phòng bệnh khi Max chụp lấy Ellie. Nữ y tá nọ hét lên, “Bệnh viện đang ra lệnh đóng cửa lại. Hãy ra khỏi hành lang đi,” rồi sau đó kéo cửa đóng kín lại.

Max đẩy Ellie vào một phòng ở cuối hành lang. “Đóng cửa lại.”

Déjà vu (*), cô nghĩ. Max đã một lần nữa đẩy cô và bảo cô trốn đi.

(*: một loại ảo giác tạo cảm giác đã thấy một chuyện gì đó trước đây rồi – ND)

Cô không nghĩ đến một giây ai đã nổ súng. Là Patterson. Chắc chắn thế. Họ đã không nhận ra hắn ta khỏe và thông minh thế nào, nên đã cho hắn cơ hội. Chắc chắn là Patterson. Và đang trong cơn điên.

Tim cô chùng xuống, nhưng không phải bởi vì lo cho sự nguy hiểm của cô. Mà là cho Max. Anh đã theo Clark xuống cầu thang. Làm thế nào mà cô có thể trốn trong phòng khi rất có khả năng anh đã có thể bị thương?

Cô tựa vào cánh cửa và căng thẳng lắng nghe.Cô mở hé cửa ra. Một sự im lặng chết chóc. Sau đó… một tiếng cười kỳ lạ. Patterson đang ở trên lầu. Hắn ở chỗ nào? Cô mở cánh cửa ra đủ để liếc xuống hành lang. Cô gần như khuỵu đầu gối xuống. Ở cuối hành lang ngay bên cánh cửa dẫn xuống cầu thang là Hershey đang nằm. Mặt anh úp xuống sàn, còn Patterson đang đứng trên anh, đang cười. Hắn hẳn làm cho Hershey bất ngờ khi anh mở cánh cửa đó để xuống cầu thang.

Patterson cầm một khẩu súng trong tay. Hắn giơ nó lên và chỉ vào đầu Hershey. Ellie phải làm gì đó thôi. Cô mở cửa rộng ra và bước ra ngoài. Hắn đang ở phía đối diện cuối hàng lang dài, lưng quay về phía cô.

Giọng cô vang lên mạnh mẽ. “Evan. Tới đây bắt tao đi. Nào, Evan. Quay lại xem.”

Hắn ngẩng đầu lên và chậm rãi quay lại. Một nụ cười toe toét trên gương mặt hắn khi nhìn thấy cô làm cô lạnh sống lưng.

Ellie có nhanh một kế hoạch khác. Nếu hắn giơ súng lên, cô sẽ nhảy vụt vào góc quanh, còn nếu hắn chạy tới cô, cô sẽ cố gắng để chống lại anh ta cho đến khi có người tới giúp đỡ. Chắc chắn cô sẽ không để hắn giết chết đặc vụ Hershey.

Nụ cười quái đản của hắn làm cô sợ phát khiếp khi nói, “Là cô. Đúng là cô rồi.”

Hắn chằm chằm nhìn vào cô như thể là vĩnh cửu, và sau đó giơ súng lên.

Trước khi cô có thời gian để phản ứng, Max đã ở phía trước cô, nổ súng vào hắn. Patterson trúng đạn chưa tới nửa giây sau đó. Viên đạn đi với một tốc độ ánh sáng khi hắn ngã ra phía sau. Tuy đã bị bắn té xuống, nhưng hắn vẫn giữ được khẩu súng trong tay. Hắn đang tính giơ nó lên thì Max bắn thêm phát nữa. Anh chạy về phía Patterson, khóa cái nhìn vào khẩu súng vẫn còn nắm chặt trong tay hắn. Patterson không nhúc nhích. Max đã tới sát chỗ hắn, tước lấy khẩu súng, và kiểm tra mạch đập của hắn. Hắn đã chết. Max đẩy hắn ra Hershey và hét gọi trợ giúp.

Ellie chạy tới, quỳ xuống, và tiếp tục công việc. Cô nhìn thấy chỗ sưng lên trên đầu Hershey, nhưng may mắn là anh đã không bị bắn. Cô nhẹ nhàng lăn lưng anh lại khi anh rên rỉ và từ từ mở mắt.

“Anh ấy có thể bị chấn thương đầu,” cô nói.

Max thấy kinh ngạc khi cô rất bình tĩnh. “Tại sao, Chúa tôi, tại sao em không ở trong phòng chứ hả?” Anh thấy rất tức giận, anh không thể không mắng cô. “Em có thể đã bị giết rồi. Em có hiểu không vậy? Anh có thể đã mất em rồi.”

“Em không có lựa chọn. Em thấy Patterson sắp bắn vào đầu đặc vụ Hershey. Hắn vung vẫy khẩu súng của mình và cười, vì thế em mới cố để đánh lạc hướng hắn.”

“Đánh lạc hướng hắn?” Anh thấy như bị bóp nghẹt cho các từ.

“Phải,” cô nói. “Em bước vào hành lang và gọi hắn.”

“Chết t…” Anh vò tóc bằng mấy ngón tay. “Chết t.. Em cố tình biến mình thành mục tiêu.”

Ellie chưa bao giờ thấy Max mất kiểm soát như vậy. Cô không nghĩ cố gắng giải thích cái kế hoạch tự phát của mình là một ý hay lúc này. Cô biết anh sẽ không cho là hay nếu biết cô có ý định gọi tên Patterson rồi sau đó bỏ chạy.

May mắn thay, cô không phải gánh chịu cơn thịnh nộ của anh lâu. Hành lang lúc này đã đầy các bác sĩ và y tá. Các nhân viên y tế đẩy hai cáng cứu thương về phía họ. Quên mất mình ở đâu, cô liếng thoắng ra lệnh cho hai y tá đang nhìn chăm chăm vào cô như thể cô bị mất trí.

Một trong số các y tá nhìn cô với biểu hiện bối rối, và Ellie nhận ra cô. Tên cô là Natalie, và Ellie đã từng học chung với cô trong một thời gian ngắn.

“Tại sao cô ta ra lệnh cho chúng mình nhỉ?” một y tá khác hỏi.

“Tôi không biết,” Natalie trả lời. “Cô ấy là Ellie Sullivan. Cô ấy là người mẫu ở New York.”

Ellie bắt đầu cười. Ôi Trời, giờ thì cô là một người mẫu cơ đấy.

Một bá sĩ bước lên và đưa ra các mệnh lệnh tương tự. Anh đưa tay ra để giúp Ellie đứng lên. Max ngăn anh ta lại và kéo cô đứng dậy.

Clark chạy lên cầu thang, thở hổn hển. “Phó cảnh sát trưởng bị bất tỉnh,” anh nói. “Họ đang chăm sóc cho anh ta dưới lầu. Người kỹ thuật viên nói viên phó nọ đang tháo còng tay cho hắn ra thì bị đánh. Không thể mang thứ đó trong lúc chụp CT được.”

“Thằng Patterson biết điều đó,” Max nói.

Clark gật đầu. “Hắn đã khống chế viên phó nọ, tước lấy súng anh ta, và bắt đầu nổ súng. Người kỹ thuật viên trốn xuống gầm bàn và ở đó trong khi Patterson bắn vỡ kính. Chuyện gì đã xảy ra với Hershey vậy?”

Một trong số các y tá chỉ vào máy quay gắn trên trần nhà. “Mọi thứ đã được ghi lại. Anh có thể xem và tìm hiểu.”

Điều cuối cùng Ellie muốn làm là nhớ lại chuyện đã xảy ra. Cô nhìn xuống Patterson và cảm thấy muốn bệnh. Trong cái chết, biểu hiện của cuồng điên đã biến mất. Trông anh ta rất thanh thản.

Cơn ác mộng đã qua thật sự.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương