Thế Hôn
Chương 40: Cảnh cũ

“Tiểu muội!” Đào Thuấn Khâm mặc một thân cẩm bào lông chồn trắng, đi giày làm bằng da hươu, gương mặt ngăm đen vén rèm bước vào. Khuôn mặt của hắn cùng Đào thị có vài phần giống nhau, giống như các nam nhân cùng độ tuổi khác, hắn cũng để râu dài, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân có bao hàm tư thái dũng cảm sang sảng mà đa số người đọc sách không thể có.

Thấy huynh trưởng, Đào thị đỏ đôi mắt, lại cố nén nhịn, miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng vừa cười, cũng là liên tiếp ho khan, nàng càng muốn nhịn xuống càng không được, đến mức mặt đỏ thở hổn hển. Hai tỷ muội Lâm Cẩn Dung vội vuốt vuốt ngực giúp nàng, đôi mắt cũng đỏ theo.

Đào Thuấn Khâm sắc mặt nhất thời biến đổi, cắn chặt răng, trầm mặc sau một lúc lâu, đợi cho Đào thị dừng lại ho khan, mới cười nói: “Ta vừa mới ở chỗ lão thái gia thấy Thận Chi, thấy hắn còn nhỏ đã biết lễ nghĩa, trong lòng thực vui mừng. Bây giờ đi vào, hai tiểu thư cũng đã trưởng thành rồi.”

Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Cẩn Âm vội hô gọi: “Cậu.” Ánh mắt ba người giao nhau, đều hiểu được tâm ý của nhau.

Hàn huyên vài câu, Đào thị bắt đầu lên tiếng đuổi người: “Ta có lời muốn nói với cậu, A Âm đi cùng Cung ma ma, bảo nàng chuẩn bị canh ba ba và món gà mà Cữu lão gia thích ăn nhất; A Dung thì xuất môn làm khách, canh giờ không còn sớm, nên nhanh đi đi! Đừng để những người khác thúc giục!”

Lâm Cẩn Dung bất đắc dĩ, đành mang theo Lệ Chi, Quế Viên, cùng đám người Lâm Ngũ hội họp, rồi bước lên xe ngựa hướng Lục gia mà đi.

Lâm Ngũ cùng Lâm Cẩn Dung ngồi chung một xe, lên xe liền thân ái nóng bỏng ôm cánh tay Lâm Cẩn Dung lấy lòng khoe mẽ: “Tứ tỷ, tỷ rốt cục có thể xuất môn cùng chúng ta, ta rất cao hứng. Lần trước Nhị biểu ca thỉnh mấy người Ngô Nhị ca tới làm khách, Ngô Nhị ca thổi sáo, ta cảm thấy tài nghệ của hắn kỳ thật cũng chỉ ngang với tỷ, Lục muội cùng Thất muội lại thiên vị nói hắn thổi hay hơn tỷ. Hôm nay nếu có cơ hội, vừa vặn tỷ cùng Ngô Nhị ca so tài cao thấp.”

Lâm Cẩn Dung không yên lòng nói: “Ta vốn không thổi sáo hay bằng Ngô Nhị ca.” Nàng cũng không phải khiêm tốn, danh tiếng của Ngô Tương cũng không phải là hư danh, nàng lúc trước thật sự không cho rằng Ngô Tương thổi sáo hay, hai người tỷ thí vài lần, nàng cho tới bây giờ đều chưa từng thắng hắn. Mặc dù đã trải qua mấy năm nay, nàng cũng không có tin tưởng có thể vượt qua Ngô Tương.

Lâm Ngũ nghiêng đầu nhìn Lâm Cẩn Dung làn da trắng mịn cùng hai hàng lông mi cong dài, muốn nói lại thôi — không phải, Lục Giam cùng Lục Luân vẫn kiên trì cho rằng Lâm Cẩn Dung thổi hay hơn Ngô Tương. Lục Luân nàng tin là hắn bất công, nhưng Lục Giam nhất định có đạo lý của hắn. Nhưng nàng sẽ không nói với Lâm Cẩn Dung chuyện này, nàng luôn cảm thấy Lâm Cẩn Dung nên cách Lục Giam càng xa càng tốt.

Xe ngựa đi được một chút thì ngừng lại trước cửa của Lục gia. Có ma ma ở bên ngoài mở ô, cười nói: “Tuyết rơi khá dày, lại rét lạnh, các tiểu thư nhanh khoác áo choàng, cẩn thận dưới chân!”

Lâm Cẩn Dung được Lệ Chi giúp đỡ bước xuống xe ngựa, giương mắt nhìn đại viện của Lục gia dưới màn tuyết bay tán loạn, quen thuộc mà lại xa lạ, trong mắt trong lòng một mảnh trắng xóa.

Lục gia cùng Lâm gia giống nhau, đều từ kiến trúc cũ dần dần xây dựng thêm, trong vườn có nhiều cổ thụ trăm năm, tinh xảo cẩn thận, rất thịnh vượng. Kiếp trước, nàng ở trong này gần sáu năm, từng gốc cây ngọn cỏ, từng hòn đá vách tường đều nhớ như in, từng có kỷ niệm ngọt ngào, cũng từng có đau thương, nhưng trải qua năm tháng sau này, ngọt ngào trước đó ngược lại so với đau thương càng khiến cho lòng người đau đớn.

Con người đều là vậy, thích hồi tưởng lại sự thành công cùng vui sướng, không thích nhớ lại thất bại cùng bi thương, nàng cũng thế. Nơi đây chứng kiến sự thất bại cùng quẫn bách của nàng, nàng nghĩ có một ngày, nàng có thể không sợ hãi mà đối diện với nó, vậy nên bắt đầu từ bây giờ đi.

Lâm Tam thiếu phu nhân Văn thị dẫn đầu phía trước nhỏ giọng tế khí phân phó hầu hạ chúng nha hoàn: “Thời tiết lạnh, tuyết rơi nhiều, phải hầu hạ các tiểu thư cẩn thận.”

Ma ma giúp nàng che ô vui nói: “Tam thiếu phu nhân đừng lo lắng. Hôm qua buổi tối phu nhân nhìn sắc trời đã nói sẽ có tuyết rơi, cố ý phân phó chuẩn bị lô ấm đốt tại Thính Tuyết các. Đốt một ngày một đêm, lúc này rất ấm áp. Các tiểu thư đang cảm thấy lạnh, chờ đi vào, sợ là mặc xiêm y mỏng hơn cũng cảm thấy nóng.”

Giúp Lâm Cẩn Dung che ô là một ma ma khác cũng cười nói: “Hôm nay phu nhân mở ấm lô hội này, thật sự là ngày lành, trời cao đổ tiết, mai vàng bên ngoài Thính Tuyết các cũng nở rộ, hương thơm ngát.”

“Nga.” Lâm Cẩn Dung biết được bên ngoài Thính Tuyết các có hoa mai, chẳng những có mai vàng, còn có mai hồng, có thể nở từ đầu mùa đông cho đến cuối mùa đông. Nàng vừa gả tới năm ấy, cũng từng cùng Lục Giam sáng sớm đến Thính Tuyết các, lại hứng tuyết đọng trên cành mai làm nước pha trà. Nhưng đến năm thứ hai, những cành mai đọng tuyết kia đã bị người lãng quên.

Lâm Ngũ đột nhiên nhìn Lâm Cẩn Dung thản nhiên cười: “Tứ tỷ tỷ, thật sự rất thơm. Có một lần Lục Nhị ca còn dẫn ta đi ngắm mai vàng. Trong mùi hương mai, hắn còn pha trà cho ta uống.”

Lâm Cẩn Dung liếc mắt nhìn Lâm Ngũ một cái, thản nhiên nở nụ cười. Thứ khác có lẽ nàng sẽ tranh đấu, nhưng người này, nàng nhất định sẽ không thèm, nếu không như thế, hôm nay nàng còn muốn làm một chuyện khiến cho Lâm Ngọc Trân cùng Lục Vân chán ghét mình.

Lâm Ngũ cảm thấy tâm tư của mình ở dưới ánh mắt trong trẻo kia của Lâm Cẩn Dung không thể che giấu, vì vậy cũng không dám cùng Lâm Cẩn Dung đối diện. Lại nghe phía sau Lâm Thất tiểu thư đột nhiên cười: “Ai u, như vậy, ta cũng muốn uống nước trà được pha từ tuyết trên cành mai nha…… Tứ tỷ tỷ, tỷ yêu thích phẩm trà như vậy, không biết tỷ đã từng uống thử nước trà như vậy chưa?”

Lâm Lục tiểu thư nói: “Thật là, Tứ tỷ tỷ cho dù là có, nhưng tư vị được thưởng thức cùng cô gia tất nhiên không giống nhau.”

Lâm Thất tiểu thư nói: “Ta sẽ nói với cô cô, thỉnh Nhị biểu ca lúc pha trà cho Ngũ tỷ uống, cũng tiện thể pha cho chúng ta a.”

Lâm Lục tiểu thư che miệng cười: “Nha đầu kia, ngay cả chén trà pha từ tuyết đọng trên cành mai của người khác cũng muốn thưởng thức, muội thật sự là Lâm gia tiểu thư hay sao mà lại có ý tứ này. Đừng nói ta quen biết muội nga!”

Cặp song sinh mỗi người một câu châm chọc khiêu khích rất náo nhiệt, Lâm Ngũ lại cảm thấy tức giận, nghiêm mặt nói: “Lục muội cùng Thất muội nói chuyện thật thú vị……”

Lâm Lục tiểu thư cùng Lâm Thất tiểu thư đồng thời ha ha cười, cùng nói: “Cũng đâu có gì thú vị?”

Văn thị nhíu mày nói: “Thận trọng từ lời nói đến việc làm!”

Mấy nữ hài tử lúc này mới phẫn nộ nhịn xuống đấu khẩu.

Không bao lâu, một mùi hương đặc trưng của mai vàng xông vào mũi, hẳn đã sắp đến Thính Tuyết các. Lâm Cẩn Dung hít sâu một hơi, theo bản năng để ý bảo thạch dây kết đeo bên hông, quay đầu nhìn quanh.

Ngay lập tức nàng thấy một nắm tuyết ập đến, hung hăng nện xuống đầu vai của ma ma đang cầm ô cho nàng. Ma ma kia “Ai u” một tiếng, quay đầu nhìn, lại bị một nắm tuyết khác nện ở trước ngực.

Dám ở viện này làm như vậy, trừ bỏ Lục Luân, cũng không còn người thứ hai. Ma ma kia một bên phủi tuyết trên áo, một bên lớn tiếng nói: “Ngũ thiếu gia, đừng chơi đùa náo loạn nữa, sẽ khiến khách nhân kinh hãi!” Lời còn chưa dứt, lại một nắm tuyết bay tới mặt bà, trong lúc cả kinh bà cái gì cũng đều bấp chấp, cầm ô che lại.

Nắm tuyết đập vào mặt ô bắn ra xung quanh, rơi vào trong cổ áo của Lâm Cẩn Dung, lạnh lẽo khiến nàng rùng mình. Lệ Chi cùng Quế Viên vội tiến lên, thay Lâm Cẩn Dung phủi sạch tuyết trong cổ áo.

Ma ma luôn miệng xin lỗi: “Nô tỳ đáng chết!” Lại oán giận nói: “Ngũ thiếu gia thật sự là bất hảo!”

Lâm Cẩn Dung cười nói: “Không sao.” Năm đó cũng là như thế, Lục Luân nếu không ném tuyết, nàng còn cảm thấy kỳ quái đây. Nàng xoay chuyển ánh mắt, cách đó không xa, dưới một gốc cây đông thanh (Một loại cây quanh năm xanh biếc, đầu mùa hạ trổ hoa màu vàng nhạt, và kết trái hình cầu màu đỏ tía) lộ ra thân ảnh Lục Luân mặc áo màu lam, thò đầu ra nhìn, hai bên tai có đeo lớp lông xù giữ ấm. Nhìn ra được hắn đã sớm có chuẩn bị, dưới chân có một đống tuyết lớn, chỉ chờ các nàng đi qua sẽ phát động tập kích.

Lục Luân đắc ý hướng Lâm Cẩn Dung chớp mắt, hai tay giương lên, lại là hai nắm tuyết gào thét bay tới, lần này là hướng tới Lâm Cẩn Dung. Kiếp trước khi Lâm Cẩn Dung bị ngốc tiểu tử không biết nặng nhẹ này ném tuyết khiến mặt đều sưng vù lên, làm hại nàng nhận lấy cười nhạo, lần này nàng sớm có phòng bị, chạy nhanh cầm lấy ô của ma ma chặn lại.

Lâm Lục tiểu thư cùng Lâm Thất tiểu thư cười ha ha, đều vỗ tay nói: “Thú vị, đùa thật vui!” Vừa cười vừa xoay người lại dồn tuyết ở gốc cây cạnh đó tạo thành một nắm tuyết, hướng tới phía bên kia.

Lâm Ngũ hai tay cũng có chút ngứa ngáy, nhưng nhớ ra phải trước mặt người khác duy trì hình tượng thục nữ, liền cố gắng nhịn xuống, khuyên nhủ: “Chúng ta đừng điên với hắn, người ta mà nhìn thấy sẽ chê cười!”

Lâm Lục tiểu thư cùng Lâm Thất tiểu thư căn bản không để ý tới nàng, chẳng những cùng ném tuyết, còn ra lệnh nha hoàn cũng hỗ trợ. Văn thị căn bản không ngăn cản được, đành phải mặc kệ.

Vô số nắm tuyết hướng tới phương hướng của Lục Luân bay đến, Lục Luân ngăn cản một lúc, không thể địch lại, bộ dạng chật vật, người đầy tuyết, hô lớn: “Các ngươi thật xấu, ỷ vào có nhiều người nha! Không được kêu nha hoàn hỗ trợ!”

“Vậy cho ngươi kêu gã sai vặt thay ngươi nắm tuyết đi!” Lâm Thất nhắm ngay, “Ba” một cái vừa vặn ném trúng cái trán của Lục Luân, đắc ý vỗ tay nói: “Tên mập đen thối tha, ai bảo ngươi mắng ta! Làm hại ta bị phạt!”

Lục Luân kỳ thật là người rộng lượng, cũng không tức giận, chỉ ném một nắm tuyết tới, lớn tiếng nói: “Lâm Thất quỷ hẹp hòi, ta đã quên mà ngươi vẫn còn nhớ.”

“Cho nên ngươi lại muốn gặp rắc rối ? Lần trước bị phạt quỳ đã quên rồi sao? Xem ta nói lại với phụ thân thế nào!” Phía sau gốc cây đông thanh đột nhiên chui ra vài thiếu niên, chính là Lục Giam, Ngô Tương, Lục Kinh. Người lên tiếng là Lục Kinh, khi nói chuyện một bàn tay của hắn dĩ nhiên cũng vươn ra nhéo lỗ tai của Lục Luân.

“Tên trắng mập mạp! Lắm mồm!” Lục Luân nhẹ nhàng tránh thoát, hướng hắn làm cái mặt quỷ, tiếp đó nói một tiếng: “Lục đệ, chúng ta chạy mau!” Mọi người thấy sau gốc cây đông thanh có một tiểu nam hài thấp bé gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, ước chừng 8, 9 tuổi, trên mặt hàm chứa tươi cười, sợ hãi hướng nhóm nữ hài tử nhìn thoáng qua, rồi theo Lục Luân chạy đi xa.

Lâm Cẩn Dung nhìn thấy rõ ràng, tiểu nam hài kia đúng là nam đinh duy nhất của Lục gia Tam phòng, là thân đệ đệ tên Lục Thiện của Lục Giam. Đứa nhỏ này từ nhỏ cơ thể đã mắc nhiều bệnh, hàng năm uống không biết bao nhiêu thuốc bổ, vì vậy được phá lệ nuông chiều, tuy là thân huynh đệ, lại cũng không thích cùng Lục Giam tiếp xúc, chỉ thích thân cận với hỗn thế ma vương giống như Lục Luân vậy.

Lục Kinh kêu to: “Lão Ngũ, ngươi lại dạy Lục đệ làm chuyện xấu! Hắn thân thể không tốt, ngươi lại bảo hắn nghịch tuyết, Tam thẩm nương nếu biết……”

Lục Giam đột nhiên xen lời hắn: “Tam đệ đừng lo, tiểu hài tử bướng bỉnh đâu có định làm chuyện gì xấu? Các biểu muội cũng sẽ không so đo với hắn. Lục đệ thân mình không tốt, phải nên vận động nhiều mới đúng.” Sau đó hướng Lâm gia nữ quyến bên này ôm quyền thi lễ: “Mẫu thân đang ở Thính Tuyết các cùng biểu tẩu và các muội muội, các vị xin cứ tự nhiên.”

Mọi người đều tươi cười, hoàn lễ sau đó tiếp tục đi về phía trước. Cặp song sinh đưa mắt nhìn Lâm Ngũ, thấy Lâm Ngũ liên tiếp quay đầu lại, không khỏi cười nhạo một tiếng, Lâm Ngũ trên mặt đỏ ửng, rũ mắt xuống không nói gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương