“Đại tỷ, An Lăng Vương không phải là vật trong ao.

Nếu như người ta phát hiện vật đính thân là giả, thì muội không biết gia đình chúng ta sẽ gặp chuyện gì.

Dù sao nếu tỷ đã thích miếng Ngọc như vậy, tại sao không thuận lý thành chương mà gả qua.

Giả lại, tỷ nghĩ xem sau này tỷ lập gia đình, mà vẫn giữ nguyên tín vật định hôn cùng người cũ, nếu tỷ phu biết được thì…”

Lâm Nhã Nhã nói đến đây thì dừng lại.

Cô biết đám người này như thế nào.

“Châu Nhi, mang miếng Ngọc đưa đây”.

Lâm Bội Châu dù không muốn nhưng cũng không dám giữ lại, vội đưa cho Đại phu nhân miếng ngọc.
"Ngươi đứng dậy đi, đến nhận lấy miếng ngọc.

Sau này, ngươi chính là người của phủ An Lăng Vương.


Ngươi là người thông minh, đừng khiến ta thất vọng".

Đại phu nhân ác liệt nhìn Nhã Nhã.

Đứa thứ nữ này cũng không phải dạng vừa.

Nhưng bà cũng lười đối phó.

Mượn tay Hoàng thượng trong lúc trừ khử An Lăng Vương thì đưa nghiệt chủng này đi cùng luôn.

"Du ma ma, con gái trong nhà cũng đã lớn.

Cho người đến may cho Nhị tiểu thư mấy bộ quần áo đẹp, cũng không thể ra đi mà không có thứ gì".

Lời bà ta nói có nhiều hàm ý.

Nếu bình thường thì Nhã Nhã đã không hiểu.


Nhưng bây giờ còn có gì mà cô không biết chứ.

Các người đợi đi, kiếp này không có ngọc bội, xem xem cả Lâm gia các người giúp Thừa tướng mưu phản kiểu gì.

"Đa tạ mẫu thân đã thương nhớ đến nhi nữ".

Nhã Nhã bày ra bộ dạng hết sức cảm động.

Lâm Bội Châu nhìn thấy thì khinh bỉ cô vô cùng, chỉ có mấy bộ quần áo, đáng để vui vẻ như thế.

Cô ta mới không thèm để ý đến.

Đúng là đồ nghiệt chủng không lên nổi mặt bàn mà.

"Lui ra đi.

Ta còn có chuyện muốn nói với mẫu thân con".

Lâm Thị lang là nói với Nhã Nhã.

Đối với đứa con gái riêng này, ông ta không thèm để mắt tới.

Trong lòng ông ta chỉ có con của Đại phu nhân và con của Nhị phu nhân, cũng là thanh mai trúc mã của ông ta.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương