Thế Hôn | Hi Quân
-
C69: Ngoại truyện 12
Sau khi cơn giận lăn qua trong lồng ngực một lần thì nhanh chóng trở lại bình thường.
Tạ Khâm là Thủ phụ đương triều, sau này đệ đệ còn phải lăn lộn trong Kinh, không thể đắc tội người này được.
Đối với người quen thì có thể nổi nóng mà không kiêng nể gì cả, đối với người ngoài thì không thể.
Thẩm Dao áp chế lửa giận, đi đến nhà thẩm sát bên dùng bữa, làm bà con chòm xóm hơn ba năm, mọi người đều vô cùng yêu thích sự cởi mở và hào phóng của Thẩm Dao, bình thường nhà ai có cá tươi hoặc làm thịt gà thịt vịt thì đều sẽ mời Thẩm Dao qua.
Ban đêm, Thẩm Dao im lặng ngồi bên cửa sổ, liếc qua sân viện trống rỗng hồi lâu, ngón tay nhỏ nhắn gõ trên bàn một lúc, Thẩm Dao quyết định thờ ơ bỏ mặc. Tạ Khâm gánh vác triều đình, trong nhà còn có mẹ già phải đối phó, đâu thể thong dong tự tại hơn nàng được, gia nghiệp của nàng ở đây, Lâm Dự cũng đi rồi, nàng không còn gì lo lắng, Tạ Khâm có thể làm tổn hại đến nàng à?
Thẩm Dao vẫn đi sớm về khuya, bận rộn chuyện cửa hàng như thường lệ.
Sau khi bức tường kia bị san bằng, Tạ Khâm càng tiện ra vào.
Sáng sớm, chàng chuẩn bị canh tổ yến nhân sâm dưỡng sinh cho Thẩm Dao, đương nhiên Thẩm Dao sẽ không ăn, Tạ Khâm cũng không để bụng, đi theo sau nàng đến cửa hàng, Thẩm Dao bận nghiền đậu hũ, chàng sẽ ở bên cạnh phụ một tay, dù sao chàng cũng chưa từng làm công việc này, tay chân vụng về, thỉnh thoảng làm bẩn đậu hũ, Thẩm Dao cũng không trách chàng, làm như mình bị mù rồi.
Sau đó, chàng bèn chọn việc nặng để làm, hoặc là giúp ngâm đậu, hoặc là xoay đá mài, dần dần, dưới sự giúp đỡ của người làm, chàng cũng bắt đầu quen việc.
Chỉ là bất kể chàng làm gì, Thẩm Dao cũng nhắm mắt làm ngơ, hoàn toàn xem như người này không tồn tại.
Người trong cửa hàng đều biết, người đàn ông cao lớn tuấn tú đó là trượng phu cũ của Thẩm Dao nên đều khách sáo.
Mỗi lần đến giờ ăn trưa, Thẩm Dao ngồi một mình trong phòng, những người hầu làm công còn lại thì chen chúc nhau dùng bữa trên một chiếc bàn nhỏ, hoàn toàn không có chỗ ngồi của Tạ Khâm, Bình Lăng đoán được Thẩm Dao sẽ không để ý đến Tạ Khâm nên đành phải tự mình đưa hộp cơm tới, Tạ Khâm bèn ngồi dưới cây ăn.
Thẩm Dao ngồi chống chân trên giường uống trà, ánh mắt lướt qua cửa sổ có rèm, vô tình hay cố ý nhìn sang Tạ Khâm ở dưới tán cây, người đàn ông mặc một bộ trường sam bạch trà, toàn thân không có đồ trang sức, giống như một thư sinh nghèo túng, cũng không biết chàng đang giày vò cái gì nữa.
Bích Vân thông minh, nhân lúc Thẩm Dao bận rộn trong cửa hàng, nàng ấy lặng lẽ về nhà, chống hai cái cọc gỗ ở nơi bức tường ban đầu, lại dọn đồ lót giường và chăn cũ ra, làm thành một bức tường bằng vải, chặn Tạ Khâm thì chặn không nổi nhưng ít nhiều cũng có thể che chắn ánh mắt, khiến trong lòng Thẩm Dao thoải mái một chút.
Sau khi nhà bị Tạ Khâm sát nhập lại, Thẩm Dao càng không thích về nhà, một ngày thì hơn nửa ngày ở bên ngoài, chỉ có buổi tối quay về dùng bữa tối ngủ nghỉ.
Bất kể nàng ở đâu, Tạ Khâm cũng đi theo, chỉ chờ đến khi Thẩm Dao ngủ rồi, chàng mới về thư phòng xử lý công vụ, ngoại trừ quấy rầy chạy theo, ép Thẩm Dao thích ứng với sự tồn tại của chàng không còn cách nào khác.
Hai người cứ lặng lẽ dây dưa như vậy.
Một hôm chạng vạng tối, Thẩm Dao mang theo Bích Vân mua sắm rồi về cửa hàng, người làm trong cửa hàng đã bán hết đậu hũ cay, một đám người chen chúc trong sân sau chật chội, trên chiếc bàn gỗ trong phòng bếp rộng mở bày đầy đồ ăn nóng hổi, đậu nành cũng đã được đổ vào cối xay và nghiền xong, chỉ còn chờ ngâm thôi, thùng gỗ lớn chứa đậu nành đã được đổ đầy nước nóng, toàn bộ hậu viện tràn đầy khói lửa.
Người đã bận rộn cả ngày quay về, nhìn thấy trong nhà được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, mọi thứ đều đã đâu vào đó, trong lòng quả thật thoải mái, chỉ là người làm việc này là Tạ Khâm… Nhóm người làm công nhìn thấy bàn đồ ăn kia thì chảy nước miếng, thấy khuôn mặt Thẩm Dao không cảm xúc, không ai dám lên tiếng, ban đầu mọi người cân nhắc thái độ của Thẩm Dao nên không dám thân thiết với Tạ Khâm, nhưng thời gian lâu dần, ít nhiều có vài người nhìn không nổi nữa, con người đều có tính ỳ, đều muốn ngồi mát ăn bát vàng.
Mọi người đều nhìn Thẩm Dao, đợi Thẩm Dao dặn dò.
Ánh mắt Thẩm Dao rơi trên người đàn ông đứng ở cửa.
Hôm nay Tạ Khâm thay sang bộ trường sam xanh nhạt, vạt áo phần phật, trong trẻo lỗi lạc.
Bất cứ một chiếc áo tầm thường nào mặc lên người chàng thì đều có thể lây nhiễm khí chất ưu việt riêng biệt đó, tay áo được xắn lên, để lộ một đoạn cổ tay rắn chắc đầy sức sống, chàng có chút lúng túng nhìn Thẩm Dao:
“Đồ ăn được chuẩn bị xong rồi, ăn một chút đi, đừng lãng phí.”
Trước đó chàng ở trong căn nhà ba gian của Thẩm Dao làm đồ ăn cho nàng, Thẩm Dao không ăn, vì tránh hiềm nghi nên nàng ngày ngày ở trong cửa hàng ăn cùng với đám người làm, Tạ Khâm bất đắc dĩ, đành phải đến bên này giúp việc bếp núc, chàng cứ dựa vào mặt dày mà tìm kiếm cảm giác tồn tại trước mặt Thẩm Dao.
Ánh mắt Thẩm Dao tối lại, nếu như ăn thì sẽ đúng ý của Tạ Khâm, nếu không ăn, đồ cũng đã được chuẩn bị rồi, toàn bộ chén bát dụng cụ đều đã bị chàng dùng đến rồi, nàng cũng không thể thật sự đổ đồ ăn đi rồi nấu lại được, dù sao cũng hơi kiểu cách.
Thẩm Dao xua tay, ra hiệu cho mọi người vào trong ăn cơm.
Lúc đi ngang qua Tạ Khâm, nàng nói: “Vất vả cho ngài rồi.”
Vẻ vui mừng trên mặt Tạ Khâm lặng lẽ hiện lên, chàng đang muốn vào giúp Thẩm Dao phân chia đồ ăn, quay đầu lại thì phát hiện ra Thẩm Dao chào hỏi mọi người xong thì một mình ra ngoài, Tạ Khâm cất bước đi theo, Thẩm Dao vô cùng buồn chán ngồi trước cửa hàng, tìm được nửa bát đậu hũ chiên còn lại trong lồng gỗ, đậu hủ chiên không cần xào là đã có thể ăn được, Thẩm Dao bèn ăn mười miếng đậu hũ lót dạ.
Nàng không ăn bữa tối mà Tạ Khâm chuẩn bị.
Trong khoảnh khắc đó, hốc mắt Tạ Khâm đỏ lên vì tức giận.
Hai người họ, một người thong thả nhìn ánh hoàng hôn đỏ hồng, điềm nhiên ăn đậu hũ chiên, làn váy trắng tinh trải trên ghế, thỉnh thoảng chống cằm vẫy tay với người đi ngang qua, vẻ phong tình trên khuôn mặt được ánh chiều tà phản chiếu nóng lên, chính là đóa hoa xinh đẹp nhất trong hẻm Cửu Dương.
Người còn lại thì cô đơn hiu quạnh đứng bên khung cửa, tịch mịch lại trong trẻo lạnh lùng, thỉnh thoảng không nhịn được mà liếc nhìn nữ tử đó, lại bị thư thái quyến rũ đa tình của nàng hấp dẫn.
Hai người giống như một bức tranh trong gió đêm, một huênh hoang, một kiềm chế.
Tiểu tử quen thuộc kia chống sào đi qua từ cây cầu nhỏ phía trước, chào hỏi với Thẩm Dao như thường lệ:
“Thẩm nương tử, nương tử xinh đẹp như vậy, sao mỗi ngày đều ăn mặc mộc mạc như thế?”
Một ông cụ không hiểu rõ tình hình gánh hàng đi ngang qua trước mặt nàng, cười nói với tiểu tử kia:
“Ngươi không biết à, người đàn ông của nàng ấy chết trận ở biên quan rồi, đương nhiên là phải cất y phục lộng lẫy đi.”
Tạ Khâm đứng ở khung cửa sau lưng mang tâm trạng phức tạp.
Nửa đêm, Thẩm Dao sắp xếp hết chuyện trong cửa hàng, đối chiếu sổ sách xong thì về nhà, Tạ Khâm bèn đi theo sau nàng.
Lúc Thẩm Dao đi tới cửa rồi quay đầu lại, ánh trăng rất sáng, người đàn ông cao lớn kia đang cúi đầu giẫm lên cái bóng của nàng, đi theo sau lưng nàng.
Mi mắt Thẩm Dao khẽ run lên, Tạ Khâm vừa vặn ngước mắt, ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung.
Thấy rõ ánh sáng trong mắt nhau.
Xung quanh đều yên tĩnh, chỉ có tiếng ve kêu có tiết tấu dày đặc.
Ánh mắt Tạ Khâm nhìn nàng, đôi mắt như đầm nước, sâu không thấy đáy.
Thẩm Dao bị chàng nhìn như vậy thì có chút mất tự nhiên, tiện tay chỉ vào trong:
“Chúng ta nói chuyện đi.”
Tạ Khâm sửng sốt, đây là lần đầu tiên Thẩm Dao bắt chuyện với chàng trong mười ngày nay để từ khi Lâm Dự rời đi.
Thẩm Dao muốn nói gì, Tạ Khâm biết rõ, chàng đột nhiên xoay người đi về phía nhà bên cạnh, giống như chạy trối chết:
“Ta còn có công vụ.”
Hôm sau Tạ Khâm không xuất hiện trước mặt Thẩm Dao nữa, đám người Bích Vân tưởng rằng Tạ Khâm biết khó mà lui, Thẩm Dao lại biết không dễ dàng như thế, quả nhiên, ngày hôm đó đợi nàng về nhà, lại nhìn thấy khói bếp lượn lờ trong phòng bếp quen thuộc, nàng lấy lại bình tĩnh, không nhịn được mà bước nhanh vào trong, quả nhiên nhìn thấy Tạ Khâm đang nấu nước dưới bếp lò.
Tạ Khâm nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu, nhìn thấy Thẩm Dao dựa vào khung cửa nhìn chàng, khuôn mặt chàng lộ vẻ xấu hổ:
“Xin lỗi nàng, ta về hơi trễ, nàng đói bụng chưa?”
Chàng đặt kìm sắt xuống rồi đứng dậy.
Ánh mắt Thẩm Dao lướt qua mu bàn tay chàng, bàn tay xương xẩu dính mấy vết tro đen, bởi vì da thịt trắng nõn mà có vẻ vô cùng rõ ràng, bình tĩnh mà xem xét, nhìn thấy Tạ Khâm hèn mọn như thế, trong lòng nàng cũng không thoải mái, chàng là đại anh hùng chinh chiến, được người người kính ngưỡng thậm chí là e ngại, bây giờ lại ở đây làm công việc thấp kém.
Tội gì chứ?
Thẩm Dao không cảm thấy Tạ Khâm nợ nàng điều gì.
Nàng nở nụ cười, chậm rãi nói: “Chúng ta nói chuyện chút đi.”
Tạ Khâm đột nhiên lộ vẻ đề phòng, sự dịu dàng trên mặt phai nhạt, chàng vô thức muốn đi, ánh mắt lại rơi trên đồ ăn đã được cắt sẵn ở trên bếp, không nhịn được lại ngước mắt, bình tĩnh nhìn nàng hỏi:
“Cơm ta nấu, nàng ăn không?”
Thẩm Dao liếc qua đồ ăn rực rỡ muôn màu trên bếp lò, ánh mắt hơi nhói đau, không lên tiếng.
Tạ Khâm liền biết nàng không muốn ăn, khóe môi chàng nhẹ nhàng giật giật, chợt nhanh chân lướt qua nàng mà rời đi:
“Ta còn có sổ con phải xem.”
Thẩm Dao lặng lẽ thở dài một hơi, im lặng chốc lát rồi xoay người đuổi theo.
Người đàn ông đã vén tấm rèm vải kia lên muốn về phòng, Thẩm Dao bắt lấy rèm vải, cách mấy bước gọi chàng lại:
“Tạ Khâm.”
Tạ Khâm dừng chân nhưng không quay đầu.
Thẩm Dao cười khổ nói: “Ngày mai Triển Nhi sẽ về, nếu như để nó biết ngài ở đây thì chắc chắn sẽ kiện cáo một hồi, khoa khảo sắp đến, ta không muốn nó phân tâm, khoảng thời gian này ngài có thể đừng tới đây nữa không?”
Sự chua xót rót vào hốc mắt Tạ Khâm, chàng đau đến mức đầu ngón tay cũng đang phát run, hít sâu một hơi thật dài từ trong đáy lòng, chàng chậm rãi gật đầu rồi đi đến sau hành lang.
Ban đêm Thẩm Dao vội vàng dọn dẹp phòng nhỏ ở tiền viện, đầu hạ nhiều muỗi, Bích Vân cầm hương xông đi khắp phòng:
“Trong thư Triển Nhi nói sẽ mang theo một người đồng môn về, em bố trí đệm chăn mới cho người ta, cái nào cũ thì đưa cho Triển Nhi dùng.”
Bích Vân đặt đế hương xông ở cửa sổ: “Nô tỳ đi lấy ngay.”
Một lúc sau, Bích Vân ôm một bộ đệm giường mỏng hấp tấp chạy về, hai mắt trợn lên liếc nhìn về phía sau:
“Cô nương, người ra sân sau nhìn đi, Tạ đại nhân tự mình xây lại tường đó.”
Thẩm Dao sửng sốt, đang định đi xem, bước được một bước thì lại quay lại: “Thôi, tùy ngài ấy vậy.”
Xem ra là nghe lọt lời nàng nói rồi, lo lắng bị Thẩm Triển phát hiện nên lại lần nữa xây tường lên.
Thẩm Dao thở phào nhẹ nhõm.
Buổi trưa hôm sau, Thẩm Triển mang theo một thiếu niên tuổi tác tương tự về phủ, thiếu niên đó trông chất phác, nhìn thấy Thẩm Dao xinh đẹp thì vô cùng ngại ngùng, gãi đầu hành lễ với nàng, gọi một tiếng Thẩm cô nương giòn tan.
Thẩm Dao đón hai người vào nhà, sắp xếp cho bọn họ ở tiền viện, bức tường ở hậu viện đã được Tạ Khâm xây xong, có điều vẫn mở một cái cửa hông ở góc hành lang giáp với phòng bếp, Thẩm Dao cũng mặc kệ chàng.
So với nguyên một bức tường bị san bằng, một cánh cửa có vẻ có thể diện hơn nhiều. Tạ Khâm đang lấy lui làm tiến.
Ban đêm, khi Thẩm Triển đi đến hậu việc xách nước, liếc thấy cánh cửa kia còn hỏi mãi, Thẩm Dao thuận miệng lấy lệ nói:
“Có một người hàng xóm mới chuyển tới, tính tình không tệ, thấy hợp nên dứt khoát mở một cánh cửa để lui tới.”
Năm nay Thẩm Triển mười tám tuổi, trai qua ba năm rèn luyện, tính tình đã chín chắn hơn không ít, ánh mắt liếc về phía đối diện thở dài:
“Chú ý cẩn thận vẫn hơn, lỡ như trong nhà người ta xảy ra chuyện gì thì chúng ta nói không rõ được.”
Thẩm Dao nghiêm mặt cười: “Tỷ biết rồi.”
Nhân lúc rảnh rỗi, Thẩm Triển hỏi tới chuyện của Lâm Dự, Thẩm Dao tránh không đề cập đến Tạ Khâm, chỉ nói trong nhà Lâm Dự xảy ra chuyện nên từ hôn.
Thẩm Triển cũng không thất vọng lắm, người thật sự làm hắn tiếc nuối là Lưu Đoan, có lẽ hai người trời sinh không có duyên phận, Thẩm Dao và Tạ Khâm vừa hòa ly, Lưu Đoan bên kia trên đường đi vận chuyển hàng đã gặp được một nữ tử, nữ tử kia vừa thấy đã yêu hắn ta, lại giúp đỡ Lưu Đoan, Lưu Đoan bèn chấp nhận nàng ấy, sau này Lưu Đoan biết được Thẩm Dao hòa ly thì đã thổn thức một lúc lâu.
Thẩm Triển không biết rõ vì sao hôn sự của tỷ tỷ luôn gian nan như thế, hắn đau lòng không thôi: “Chờ đệ đỗ đạt thì sẽ tìm một mối hôn sự tốt cho tỷ tỷ.”
Thẩm Dao đẩy hắn đi về phía tiền viện: “Thi đậu trước đã hẵng nói.”
Người đồng môn đi theo kia vô cùng thẹn thùng, khuôn mặt trắng trẻo, nhìn ra được là một chàng trai được nuôi dạy rất tốt, Thẩm Dao xắn tay vào bếp xào hai món ăn cho hai người, một món cá hấp cay, một món gà xào cay, mấy người chủ tớ tụ tập trong đình tránh mưa uống rượu, tiệc tùng vui vẻ linh đình, tiếng cười nói vang không ngừng.
Cách một bức tường, Tạ Khâm bận rộn từ hoàng cung quay về, chiếc bóng cô đơn đứng dưới chân tường, ngửi thấy mùi đồ ăn đã lâu không thấy, trong đầu như có vó ngựa sắt chạy qua, tựa như quay về với chiến trường, mỗi lần trước khi xuất chinh, chàng đều tự mình xào một món để nhắm rượu, xem như là bữa ăn cuối cùng, lúc đó người chàng nghĩ đến nhiều nhất chính là Thẩm Dao.
Nhớ đến từng giây từng phút ở bên nàng.
Chàng hối hận vì đã quá vùi mình vào công vụ, không thể ở bên cạnh nàng đàng hoàng, đến mức khi nhớ lại, trong lòng tràn đầy chua xót.
Rạng sáng hôm sau, Thẩm Dao tự mình đưa Thẩm Triển và đồng môn của hắn đến Quốc Tử Giám, ở cửa đã có một gã sai vặt nghênh đón, dẫn Thẩm Triển đi đến học xá, nơi diễn ra kỳ thi được bố trí ở Quốc Tử Giám, học trò của Quốc Tử Giám có thể làm quen với trường thi trước để trong lòng nắm chắc, ngoài ra, còn có phu tử mạnh dạn đoán đề thi, chuẩn bị trước cho học trò, đây đều là đãi ngộ mà các thư viện bên ngoài không có.
Thẩm Triển phát hiện ra lần này về Quốc Tử Giám đã khác lúc trước, phu tử trước kia từng dạy hắn đã đặt ra tiêu chuẩn cao nhất cho hắn, Tư nghiệp đại nhân phá lệ sắp xếp cho hắn một sân viện riêng, để tránh hắn bị người ta quấy rầy, người từng ở học xá đều hiểu được, ồn ào ầm ĩ rất khó vào giấc ngủ, đãi ngộ mà Thẩm Triển nhận được ở Quốc Tử Giám có thể sánh bằng với hoàng thân quốc thích.
Hắn vô cùng thông minh, đoán được có liên quan đến Tạ Khâm, trước đó ở Tung Sơn, hắn đã biết Đại đô đốc về triều, vốn cho rằng đoạn quá khứ đó đối với Tạ Khâm mà nói chỉ là một cơn gió thoáng qua, bây giờ xem ra không hẳn là vậy, Thẩm Triển nhớ đến cánh cửa hông trong nhà, lại nghĩ đến nét mặt khó hiểu vào tối đó của Thẩm Dao, không khỏi có chút suy đoán.
Chỉ là bây giờ kỳ khoa khảo sắp đến, Thẩm Triển không thể không bỏ qua tất cả tạp niệm để nghiêm túc ôn bài.
Sau khi Thẩm Triển về Kinh, Tạ Khâm trở nên lo lắng, không còn ngày ngày bám lấy Thẩm Dao giống như trước, ban ngày chàng làm việc trong triều, ban đêm về phủ, thỉnh thoảng đến cửa hàng thăm nàng, mang chút đồ ăn ngon cho nàng:
“Ngự trù đã làm một đĩa bánh hoa quế, ta nếm thấy không tệ nên mang về cho nàng.”
Mỗi ngày khi mặt trời chiều ngả về Tây, Tạ Khâm sẽ quay về hẻm Cửu Dương đúng giờ, chàng cũng học theo những nam tử ngưỡng mộ Thẩm Dao bình thường, đứng dưới thềm đá ngoài cửa hàng, tặng cho nàng món quà mình đã dày công chuẩn bị.
Thẩm Dao mặc váy dài trắng vén màn cửa sổ lên nhìn chàng, cười hì hì hỏi: “Tạ đại nhân đang định dùng nước ấm nấu ếch à?”
Đôi mắt hạnh đen láy chứa đựng ý cười long lanh.
Yết hầu Tạ Khâm nhấp nhô, chàng phát hiện ra từ sau khi xây lại bức tường đó, thái độ của Thẩm Dao đối với chàng đã có thay đổi, ít nhất cũng không phải kiểu mặc kệ như trước, có điều ý của nàng không thay đổi, vẫn nghĩ cách từ chối chàng, trong lòng Tạ Khâm biết rõ, không dám nhìn nàng, xoay khuôn mặt tuấn tú sang hướng khác, để lại cho nàng một nbên mặt với đường nét khôi ngô.
“Phải.”
Chàng thừa nhận.
Thế là Thẩm Dao thò người ra ngoài, thân thể mềm mại giống như nằm sấp trên bệ cửa sổ, chống cằm nhìn chàng cười:
“Ta không thích kiểu như Tạ đại nhân.”
Dứt lời, đám người xếp hàng bên ngoài cửa hàng mua đậu hũ cay cười vang một hồi.
Chuyện như vậy mọi người nhìn mãi cũng quen.
Khuôn mặt tuấn tú của Tạ Khâm ửng đỏ, sau lưng có không ít người thúc giục chàng, ồn ào muốn mua đậu hũ cay, Tạ Khâm đặt hộp cơm lên bệ cửa sổ, xoay người rời đi.
Ở cánh cửa hông mà Tạ Khâm dựng có một cái chuông, chỉ cần rung một cái là bên Tạ phủ sẽ có người đáp lời.
Ngày nọ trở về, chiếc chuông dưới hàng lang vang lên, Tạ Khâm không kịp chờ đợi mà đi đến cửa hông, cửa bị kéo ra, để lộ khuôn mặt tươi cười của Bích Vân, nàng ấy khách sáo trả hộp cơm cho Tạ Khâm, hành lễ nói: “Tạ đại nhân, cô nương nhà ta không ăn, ngài đừng phí sức nữa.”
Tạ Khâm nhận lấy hộp cơm, cũng không thấy bất ngờ lắm.
Thời gian dần trôi đến ngày mùng hai tháng Năm, hôm đó Thẩm Triển mang theo đồng môn về phủ.
Qua Đoan ngọ, mùng sáu tháng Năm chính là ngày thi.
Ba ngày trước khi thi, các học trò về phủ nghỉ ngơi.
Trong ba ngày đó, Thẩm Dao giống như bày thế trận chờ quân địch, mặc kệ cả công việc trong cửa hàng, toàn tâm toàn ý ở lại phủ chăm sóc Thẩm Triển.
Thẩm Triển và vị thiếu niên tên Văn Nặc kia ở trong thư phòng bổ sung những kiến thức bị thiếu.
Thẩm Dao ở hậu viện bận rộn.
Nhưng làm sao tính được số trời, khi Thẩm Dao trèo lên thang hái trái cây thì không may ngã khỏi thang.
Nàng có công phu nên ngã không mạnh, chỉ là bị trật chân.
Nghĩ đến Thẩm Triển ở tiền viện, lúc Thẩm Dao té xuống không hề lên tiếng, đúng lúc đến giờ ăn trưa, Thẩm Dao không dám để lộ chút manh mối nào trước mặt hai đệ đệ, vẫn mang vẻ hớn hở chuẩn bị cơm cho hai người, một tới hai lui, đã làm lỡ cơ hội chữa trị tốt nhất.
Đến đêm, cổ chân đã sưng lên rất to, Thẩm Dao đau đến mức chết đi sống lại.
Bích Vân cuống đến độ muốn đi mời đại phu, Thẩm Dao nhịn đau giữ nàng ấy lại:
“Hai ngày thôi, ta vẫn có thể sống nổi, đợi Triển Nhi đến trường thi rồi là mọi chuyện sẽ thuận lợi, không cho em mời đại phu kinh động đến Triển Nhi.”
Thẩm Triển vì kỳ khoa khảo này mà đã bỏ ra bao tâm huyết, sáu năm ròng rã học hành gian khổ, Thẩm Dao thật sự không dám xem thường.
Có điều thật sự đau đến mức chịu không nổi, nàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Em lén ra ngoài từ cửa sau, tìm đại phu mua ít thuốc mỡ lưu thông máu về, xoa bóp một chút là ngày mai sẽ tốt thôi.”
Bích Vân chỉ có thể nghe theo nàng.
Đêm đầu tiên cứ chịu đựng qua như vậy, ngày hôm sau thức dậy, Thẩm Dao vẫn miễn cưỡng chịu đựng được, Thẩm Triển lại thích đồ ăn nàng nấu, Văn Nặc kia cũng khen tay nghề của nàng tốt, Thẩm Dao bất đắc dĩ, kéo theo cái chân đau đến phòng bếp, chuẩn bị bữa trưa và bữa tối, đến đêm, nàng vẫn dùng thuốc mỡ đó xoa bóp, đáng tiếc kéo dài càng lâu thì chỗ đó càng sưng, Bích Vân lại hơi vụng về, không biết cách xoa bóp, hai chủ tớ trốn ở hậu viện giày vò một canh giờ, sau đó Thẩm Dao thật sự không nhịn được, nhỏ giọng rên một tiếng.
Ba ngày nay Thẩm Triển ở trong phủ, Tạ Khâm không dám xuất hiện.
Huống chi, trong triều vừa tiến hành thi thuyền rồng vào tiết Đoan ngọ, vừa chuẩn bị giai đoạn cuối cho kỳ khoa khảo, Tạ Khâm quả thật hơi bận rộn, hai ngày đầu Thẩm Triển về, chàng không quay lại hẻm Cửu Dương.
Ngày thứ ba đúng lúc là tiết Đoan ngọ, trước tiên chàng ở hoàng cung dùng tiệc trưa, bữa tối về phủ dùng bữa với lão thái thái.
Khoảng thời gian trước hành tung của Tạ Khâm bí ẩn, triều thần cho rằng chàng ở trong phủ, lão thái thái thì tưởng chàng ở trong cung. Hai bên muốn chặn đường chàng cũng không chặn được.
Không dễ gì mới chờ được chàng về, lão thái thái lập tức mở tranh của một đám quý nữ ra bày trước mặt chàng:
“Bây giờ ta nói thế này, con không chọn, vậy thì ta sẽ chọn cho con.”
Tạ Khâm hai mươi tám tuổi, lão thái thái sắp nôn nóng đến mức đổ bệnh rồi.
Tạ Khâm đè lên ấn đường: “Trong lòng nhi tử đã thích người khác, mẫu thân đừng xếp đặt mù quáng nữa.”
Lão thái thái nhìn bóng lưng chàng đi xa, khuôn mặt lộ vẻ giật mình, đời này Tạ Khâm chỉ từng quen biết hai người phụ nữ, một là Ninh Anh thanh mai trúc mã, một là Thẩm Dao.
Rốt cuộc là nó nhớ nhung ai?
Quay về Cố Ngâm Đường trống rỗng, trong lòng Tạ Khâm cảm thấy vô cùng khó chịu, chàng lại quay đầu ngựa đến hẻm Cửu Dương, dù sao thì nghe thấy tiếng cười nói của nàng, trong lòng cũng có thể an tâm hơn một chút.
Vào phủ, đi đến sân nhỏ phía Đông, chàng vừa cởi áo khoác ném cho Bình Lăng, vừa chắp tay đứng dưới chân tường, miễn cưỡng đứng một lúc lâu, bên kia truyền đến tiếng nghẹn ngào nhỏ xíu.
Tạ Khâm đột nhiên nhíu mày lại.
Chàng hành quân đánh giặc ở biên cương, tai mắt vô cùng nhạy bén, chút gió thổi cỏ lay cũng không thoát được.
Tạ Khâm cảm thấy đã xảy ra chuyện, lặng lẽ đi qua bức tường vây, im hơi lặng tiếng đến ngoài cửa phòng Thẩm Dao, nghe hết đoạn đối thoại của hai chủ tớ.
“Ngày mai Triển Nhi đã đến trường thi, dù thế nào ta cũng phải chống đỡ cả buổi sáng… Đợi nó vào trường thi là ta an tâm rồi.”
Bích Vân ôm cái chân sưng của nàng nghẹn ngào: “Bôi nhiều như vậy vẫn không thấy hiệu quả, còn nói gì mà bôi vào là hết.”
Trong lòng Tạ Khâm hiểu ra, chàng không nói lời nào mà quay về viện của mình, dặn dò Bình Lăng mang đến một lọ dầu xoa bóp, dầu xoa bóp tốt nhất trên đời này không ở trong dân gian, không ở trong hoàng cung mà là ở trong quân đội, trong quân bị thương là chuyện bình thường nhất, thuốc nào được dùng cũng thấy hiệu quả rõ rệt, Tạ Khâm cầm đồ đi đến viện của Thẩm Dao.
Tạ Khâm đứng trước cửa, không hề vào trong.
Trong mắt chàng, Thẩm Dao quan trọng nhất, nhưng trong mắt Thẩm Dao, kỳ thi của Thẩm Triển là quan trọng nhất.
Nếu như chàng công khai đi vào, nói không chừng Thẩm Dao sẽ nổi giận hơn, đến lúc đó làm kinh động đến Thẩm Triển, ảnh hưởng đến kỳ khoa khảo ngày mai, cả đời Thẩm Dao cũng sẽ không tha thứ cho chàng.
Tạ Khâm nhanh chóng nghĩ ra một cách, chàng lặng lẽ thổi khói mê vào trong, khiến Thẩm Dao và Bích Vân hôn mê.
Sau đó chàng đưa tay đẩy cửa, ra hiệu cho Bình Lăng sau lưng đưa Bích Vân ra ngoài, chàng thì ngồi trước giường của Thẩm Dao.
Ánh nến mờ vàng lay động, ánh sáng đảo qua khuôn mặt Thẩm Dao từng đợt.
Tạ Khâm lẳng lặng nhìn nàng chăm chú, ba năm rồi, đã ba năm ròng rã chàng chưa nhìn nàng thật kỹ.
Khuôn mặt nàng sáng rực, vẫn xinh đẹp như thế.
Có lẽ là hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, ấn đường trước đó nhíu chặt chậm rãi giãn ra, ngủ thiếp đi một cách thoải mái.
Tạ Khâm mở bình thuốc ra, ánh mắt nhìn xuống cổ chân nàng, ở chỗ đau đã có một mảng máu ứ đọng, sưng tấy lên.
Tạ Khâm thấy vậy thì trái tim siết lại, sưng thành như vậy rồi, thiệt thòi cho nàng phải chịu đựng, Tạ Khâm không yên tâm, một lần nữa đè lên huyệt hôn mê của Thẩm Dao rồi mới bắt đầu xoa bóp cho Thẩm Dao.
Kiểu bong gân này trên chiến trường là chuyện thường ngày, Tạ Khâm đã thấy nhiều, bản thân mình đã từng bị vô số lần, xử lý rất suôn sẻ, chỉ bởi vì người này là Thẩm Dao, chàng lại vô cùng kiên nhẫn thêm một chút, sợ làm nàng tỉnh dậy, lực đạo vô cùng ổn, làm dần dần từng bước.
Dù vậy, mỗi lần đẩy qua chỗ đau, Thẩm Dao vẫn mơ màng đong đưa người ở trên giường.
Tạ Khâm lo lắng nàng đau quá sẽ kêu lên, lại điểm huyệt câm cho nàng, cái miệng nhỏ đỏ hồng của Thẩm Dao không ngừng mở ra, muốn nói nhưng lại không phát ra tiếng được, hai tay cầm lấy làn váy kéo qua kéo lại, cái chân trắng trẻo còn lại vô thức đá về phía Tạ Khâm.
Đá vào cằm chàng, đá vào mặt chàng, đá vào ngực chàng.
Tạ Khâm mặc cho nàng đá, hai tay vẫn cầm cái chân đau của nàng xoa bóp không nặng không nhẹ, Thẩm Dao đau đến mức đổ mồ hôi, ý thức lại không tỉnh táo, chỉ cảm thấy mình như con diều bị gió thổi loạn, tung bay giữa không trung, cơn đau tràn đến từng đợt, Thẩm Dao đau đến nỗi cuộn người lại, chuyển từ đầu bên này của giường sang đầu bên kia, tựa như một mỹ nhân ngư mắc cạn, vùng vẫy trong bùn.
Đôi mắt đỏ hồng phủ đầy hơi nước, nhìn về phía chàng qua màn mây mù: “Thả ta ra…” Nàng yếu ớt im ắng cầu xin, người nọ lại sừng sững bất động như núi, nàng nén nước mắt bò qua, bị chàng giữ lấy chỗ đó không thể động đậy, chân còn lại nhấc lên, đặt lên vai chàng dùng sức đá, chàng vẫn bất động, Thẩm Dao tủi thân, hai tay bắt đầu quấn lên người chàng, kéo quần áo của chàng cầu xin chàng buông tay.
Chàng đột nhiên dùng sức một cái, nàng lại như hoa đầu cành run rẩy rơi xuống, ngã nhào lên giường đau đến nghẹn ngào.
Trời tờ mờ sáng, tiếng gà gáy vang lên, Thẩm Dao luôn nhớ đến chuyện Thẩm Triển phải ra ngoài, ngủ không sâu, nghe thấy tiếng gà gáy đó thì vô thức mở mắt ra, nhìn bầu trời bị ngăn cách bởi một tấm màn, cả người đều mờ mịt.
Tối hôm qua nàng đã mơ thấy giấc mộng kỳ lạ, cụ thể là gì thì không nhớ rõ, chỉ có một vài cái bóng mơ hồ lay động trong đầu, Thẩm Dao thở dài chuẩn bị xuống giường, chân vừa chạm vào mặt đất một cái lại không thấy đau đớn như dự đoán, Thẩm Dao ngây ngẩn cả người.
Nàng vội vàng giơ chân lên, vết sưng ban đầu đã tan đi hơn một nửa, nàng thử vặn cổ chân, hình như không đau lắm.
Thật là thần kỳ.
Đêm qua trước khi ngủ, nàng vẫn nhớ Bích Vân đã đổ dầu thuốc vào chỗ đau, giúp nàng xoa bóp một lúc, sau đó thì nàng mơ màng ngủ thiếp đi, không ngờ bây giờ thức dậy lại có tác dụng lớn, Thẩm Dao kích động đến suýt khóc, người chưa từng đau thì không biết cảm giác, nói chung là tốt rồi.
Thẩm Dao không dám lơ là, nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài, lúc rời khỏi phòng, nàng ngửi thấy có mùi thuốc còn sót lại.
Nóng rát, vô cùng gay mũi.
Mấy ngày nay Thẩm Dao ngửi mùi dầu thuốc nhiều, nhất thời không nghĩ nhiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook