Thế Giới Yêu Thương Trị
Chương 18: Thanh khống (18)

Edit: Muỗi

Gần như lập tức có phản ứng, Ngô Căn điên cuồng điểm vào trên màn hình, ánh mắt sáng như đuốc, kiểm tra tài liệu của tổ chế tác kịch truyền thanh.

Kịch truyền thanh Động Hồn giới thiệu rất nhiều nhân viên hậu trường và tổ kịch, hắn nhìn lướt xuống từng hàng, cuối cùng nôn nóng tìm tới tổ lồng tiếng, lại lướt qua tên của rất nhiều diễn viên lồng tiếng, nghi ngờ có phải tập đoàn Thanh Khống cố ý làm cho người ta tò mò không. Cho đến khi lật hết, hắn mới phát hiện...

Căn, bản, không, có!

Người mới lồng tiếng Sở Tuyển này thậm chí còn không được báo tên!!!

Đây là hành động rác rưởi gì vậy!!! Giọng nói tuyệt vời như vậy mà không xứng có tên à?!!!

Ngô Căn muốn nổ tung rồi.

Từ trước đến nay hắn chưa từng thấy phẫn nộ như lúc này, thường nghe fan hâm mộ vì người lồng tiếng mà manh động hay đập phá trên mạng, hắn xem thường không để ý tới. Nhưng hôm nay đến lượt hắn vừa nghe được đối tượng mình hâm mộ liền hoàn toàn không có cách nào bình tĩnh được.

Hắn đăng nhập Weibo, giống như kỵ sĩ nóng lòng bảo vệ chủ, tính làm lớn một trận, kết quả trang web bị tê liệt.

Không tìm thấy trang chủ, hot search cũng không thấy, hắn đang một bầu nhiệt huyết dần dần chuyển thành nóng lòng như lửa đốt, chỉ muốn quay lại nghe lồng tiếng Sở Tuyển, không ngờ trang web Động Nhĩ càng tê liệt hơn Weibo, ngay cả trang chủ cũng không mở được, click vào biểu tượng cũng sống chết không hiện ra.

Sau khi trải qua nhiều lần, điện thoại của Ngô Căn tắt máy.

"!!!Fuck!!!"

Ngô Căn chửi ầm lên, đập mạnh cái điện thoại vào bàn mới làm cho nó khởi động được. Trên màn hình vừa khôi phục hình ảnh, bạn tốt lập tức gửi tới tin nhắn thoại với âm thanh như long trời lở: "A a a a!!! A a a a a!!!! Kịch truyền thanh Động Hồn!!!! Kịch truyền thanh Động Hồn!!!!!"

Không chỉ bạn tốt, một đám cùng cảnh được Ngô Căn add WeChat đều bùng nổ.

Bình thường mỗi đứa đều ủ rũ mất đi ý nghĩa của đời người, một đám đầy năng lượng tiêu cực, bây giờ sôi nổi, kích động đến mức nói năng lộn xộn giống như mấy đời không nói một lời nào.

"A a a a a!!!"

"A a a a a a a a!!!!!"

"Con mẹ nó lần đầu tiên!!! Lần đầu tiên có phản ứng!! Ông đây cũng là người bình thường!!!"

"Vậy có phải là không cần uống thuốc nữa không!!! Không nên, không nên, tôi chịu hết nổi rồi, tôi muốn nghe một lần nữa!!!"

"Vì sao không vào được Weibo?! Trang web Động Nhĩ cũng tê liệt rồi!!!"

"Các anh em có ai biết đại nhân lồng tiếng này là người nào không vậy? Một lá thư máu cầu xin các người nói cho tôi biết, kiếp sau tôi lại làm trâu làm ngựa báo đáp ngài!!"

Sau khi đấu tranh với Weibo suốt hai giờ, Ngô Căn cuối cùng cũng đăng nhập được như ý nguyện.

Hình ảnh vẫn bị tắc nghẽn, nhưng rốt cục quét ra một hot search mới, là tác giả ban đầu gửi lên Weibo.

Chỉ có một câu ngắn gọn mà sinh động: "Cứng trước cái đã."

Đây là Weibo hai giờ trước, điều này nói rõ lúc ấy có rất nhiều người còn chưa nghe kịch truyền thanh, dưới bình luận Weibo này còn hiện ra một đống những dấu chấm hỏi không hiểu rõ ý và giễu cợt, nhưng trải qua hai giờ thay đổi, bình luận điên cuồng tăng lên, đổi lại thành những tiếng hét cuồng nhiệt, thét chói tai.

"A a a a!!!"

"A a a a a a a a!!!!"

"Điên rồi, điên rồi, điên rồi, cầu xin các bạn trang đầu lập tức nói cho tôi biết tên của đại nhân lồng tiếng này!!!!"

"Tôi xuống tầng chạy mười vòng cũng không bình tĩnh lại được, trời ơi hắn là thần tiên sao? Hắn là Sở Tuyển hạ phàm sao?!!!"

"Cột máu đã về không, mười túi khăn giấy cũng không đủ cho tôi lau máu mũi!!!"

"Tôi ngất, tôi ngất thôi! Tôi sai rồi, tôi sai rồi. Lần này tập đoàn Thanh Khống đúng là cha tôi, con trai hư xúc phạm tới ngài đúng là tội đáng chết vạn lần, nhưng trước khi chết có thể cho con trai biết tên của đại nhân lồng tiếng không vậy!!!!"

Trang chủ của tập đoàn Thanh Khống lại bùng nổ, song lần này không phải là sỉ nhục ác ý, mà là một đống những lời kêu than khóc lóc cầu xin thông tin của Ly Đường.

Thậm chí còn khoa trương hơn những lời giễu cợt trên toàn mạng, bình luận không ngừng tăng lên, trong nửa giờ đã đột phá năm triệu lượt.

Các đề tài # Xin lỗi tập đoàn Thanh Khống ## quỳ xuống cầu xin tên của đại nhân lồng tiếng Sở Tuyển ## âm thanh thần tiên trời ban của Sở Tuyển, không nghe bảo đảm bạn sẽ hối hận cả đời # tất cả không hẹn mà cùng được quét lên hot search, mỗi đề tài đều biến thành chữ đỏ cực hot, từ khi Weibo sáng lập tới nay đây là lần đầu tiên cả 100 đề tài đứng đầu trên bảng tìm kiếm chỉ liên quan tới một người.

Nhưng tập đoàn Thanh Khống không hề trả lời.

Trước đây mắng nhẫn tâm tới mức nào, bây giờ lại quỳ thảm tới mức đó. Từ trước đến nay, tập đoàn Thanh Khống nổi danh là ngược fan cứng rắn với fan, lần này càng tiện đến tận xương tủy, cả một buổi chiều cũng không tuyên bố một câu nào, mặc cho mọi người ở trên mạng, ở dưới Weibo kêu trời trách đất đau đớn đến mức không muốn sống nữa.

Hot search vẫn tiếp tục tăng vọt, đột phá độ cao mới của vũ trụ.

Mãi đến tối, tập đoàn Thanh Khống ngồi làm ngư ông được lợi mới chậm rãi gửi tin: "Gửi link Weibo này + đặt mua kịch truyền thanh, trở thành Cẩm Lý duy nhất được chọn trong khi rút thăm, đại nhân lồng tiếng Sở Tuyển sẽ tự mình livestream trả lời mười câu hỏi của người may mắn. Chỉ cần không vượt quá tiêu chuẩn đều có thể trao đổi. Yo ~ âm đẹp có một không hai trên đời, chỉ thuộc về lỗ tai của một mình bạn, nhanh nhanh tới tham gia!"

Weibo này vừa ra, trang web suýt nữa lại tê liệt!

Bình luận tăng lên với tốc độ của tên lửa, thậm chí có kẻ mất trí post hơn một nghìn lời bình ngắn liên tục, nhưng không ai lên tiếng mắng Thanh Khống cướp tiền, tất cả đều đang tích cực đặt mua kịch truyền thanh và khen ngợi trang chủ, điều duy nhất lúng túng là thiết bị chấm điểm của trang web Động Nhĩ: một IP một ngày chỉ có thể cho điểm một lần, bất kể điểm tốt hay điểm xấu đều giống nhau, bây giờ kịch truyền thanh Động Hồn đang có xếp hạng giảm xuống đến tận cùng, mọi người sốt ruột đều kêu gào gửi tin cho trang web Động Nhĩ.

"Tôi cho điểm sai rồi, cầu xin bên phục vụ khách hàng sửa lại được không? Hu hu, đại nhân lồng tiếng Sở Tuyển có giọng nói tuyệt như vậy nhất định phải đi trên đường hoa [ khóc lớn ][ khóc lớn ] "

"Làm một người mới vừa ra mắt đã nhận được điểm đánh giá thấp như vậy, không chừng trong lòng hắn rất đau khổ, là do chúng tôi quá tệ hại, cắt câu lấy nghĩa, cầu xin các người sửa lại, đừng để cho hắn nhìn thấy được, tôi quỳ xuống dập đầu xin các người."

"Oa oa quá đau lòng cho đại nhân lồng tiếng Sở Tuyển, con mẹ nó tôi chỉ muốn tát người đã từng chửi mắng mấy ngày hôm trước ngàn vạn cái!!!"

"Mấu chốt là tuyệt đối không thể để cho hắn nhìn thấy được. Chúng tôi không có ý bất mãn, chúng tôi thật sự không có ý đó, đây là giọng nói tuyệt vời nhất mà tôi từng nghe. Hu hu, số điểm này không xứng với ngài ấy!!!"

"Hu hu, xin lỗi đại nhân lồng tiếng." "Hu hu xin lỗi đại nhân lồng tiếng +1." "Hu hu, xin lỗi đại nhân lồng tiếng +10086..."

Mà Ly Đường có đau khổ không?

Đương nhiên không.

Cậu ăn tốt, mặc tốt, ngoan ngoãn nghe lời tất cả mọi người trong tổ kịch truyền thanh, hai ngày nay chưa từng mở điện thoại xem tin tức và Weibo một lần nào.

Kết quả Châu Diệu chạy tới nói với cậu: "Có thể phải để cậu livestream một lần, tương tác với người hâm mộ."

Ly Đường đang ăn bánh mì, má phình ra giống như một con chuột nhỏ tham ăn, nghe vậy thì ngơ ngác ngây người viết lên trên bảng mica: "Tôi có người hâm mộ sao?"

Cậu cảm giác không thể tin nổi, rõ ràng kịch truyền thanh mới đăng lên chưa được ba ngày, tập thứ nhất cậu mới nói có một câu mà thôi đấy nhá.

Cậu luôn có vẻ ngây thơ, trong sáng giống như từ trong xương cốt phát ra, làm cho Châu Diệu say đắm lại mê mẩn: "Bảo bối của chúng ta vừa mở miệng thì có ai có thể không quỳ nghe chứ? Cậu có người hâm mộ là hiện tượng rất bình thường. Livestream chỉ để cho bọn họ hoàn toàn hiểu rõ, trước đây người bị bọn họ không phân biệt tốt xấu bôi đen là thế nào thôi!"

Nghĩ đến những lời bôi nhọ và bịa đặt tùy ý đối với Lý Đường trên mạng gần đây, vẻ mặt Châu Diệu lại lạnh như ngâm trong băng vậy.

Ly Đường không quan tâm tới hot search, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, mờ mịt đáp một tiếng: "Được ạ."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương