Thế Giới Trong Suốt FULL
-
4: Người Vui Vẻ Hát Những Bài Ca Vui Vẻ
Triệu Khải Bình được nghỉ vào thứ Tư và thứ Bảy, theo như thường lệ thì cậu sẽ về nhà ăn tối với ba mẹ.
Bởi vì ông cụ nhà họ Đàm không thể không có người bên cạnh, Triệu Khải Bình không thể bỏ ông một mình, cho nên lần nào về nhà cũng vội vàng, ăn xong bữa cơm là phải đi ngay.
Mẹ Triệu vừa nấu canh vừa nói: “Sao con bận rộn suốt ngày thế hả, bận đến mức không có thời gian yêu đương luôn sao? Không phải cô gái nhà trưởng phòng Liêu lần trước tốt lắm à, sao con không để tâm một chút, tháng này người ta sắp kết hôn rồi, gả cho một anh tiến sĩ mới trở về từ Mỹ đấy.”
Triệu Khải Bình ở bên cạnh giúp mẹ lặt rau, những đọt cải dầu xanh tươi, đem ra làm món cải xào nấm hương là thích hợp nhất.
Cậu nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể nhớ nổi dáng vẻ của con gái nhà trưởng phòng Liêu trông như thế nào, cậu đã quên từ lâu rồi.
Hình như cô ấy tốt nghiệp từ trường của mẹ Triệu, dung mạo cũng được, đã gặp nhau mấy lần rồi, chẳng nói chuyện được mấy câu.
Cậu không cho là đúng: “Thì con cũng từng đi du học mà.”
Mẹ Triệu trợn mắt nói: “Còn không biết xấu hổ mà nói ra hả, con tính thử xem mấy người bạn cùng đi du học về với con đi, có người nào chưa kết hôn không, từ năm ngoái đến năm nay đã bỏ ra mấy vạn tiền mừng cưới rồi hả? “
“Con trai của mẹ có thể kiếm tiền, không thiếu chút tiền này.” Triệu Khải Bình đặt đọt cải dầu nhỏ lên đĩa, lau tay, cười hì hì bước đến ôm vai mẹ Triệu.
“Mẹ đừng lo, rồi sẽ có bánh mì, rồi sẽ có hoa hồng mà.”
Cha Triệu đang ngồi uống trà bên chiếc bàn nhỏ nói xen vào: “Đúng vậy, bà đừng có suốt ngày đem Bình Bình nhà chúng ta ra so sánh với con của mấy người chị em của bà nữa.
Con nhà ai lại mua nhà, con nhà ai lái xe tiền triệu, con nhà ai sinh đứa thứ hai, bà đều đem ra so sánh hết rồi.
Cho dù là chuyện gì cũng muốn tìm cảm giác ưu việt từ người khác, đây chính là biểu hiện của sự tầm thường.”
“Ông không được phép xúc phạm đến tình cảm chị em của chúng tôi!” Mẹ Triệu nghe ông nói vậy lập tức ném tạp dề qua, hỏi cha Triệu: “Tôi tầm thường? Vậy sao một giáo sư đại học thoát tục như ông không quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của con trai đi? Ông có biết nó từng quen mấy người bạn gái không? Ông có biết lần trước nó yêu đương là lúc nào không? Ông chỉ biết ngồi đó châm chọc, nói chuyện đạo lý, tất cả đều là chủ nghĩa hình thức hết.”
Cha Triệu cũng không vui: “Tôi chủ nghĩa hình thức chỗ nào? Tôi chỉ nghĩ rằng loại chuyện như hôn nhân vốn có tính bi kịch sâu sắc nằm trong nội tại của nó, bản chất của hôn nhân là giết chết cuộc sống của một người, phát triển cuộc sống của hai người, nếu Bình Bình chưa chuẩn bị sẵn sàng, như vậy không phải là đang ép buộc nó sao.”
Còn nói cái gì mà bản chất, chỉ có ông giỏi dùng từ.
Mặc dù mẹ Triệu làm nghiên cứu sinh học, nhưng nền tảng lý thuyết của bà không hề thiếu: “Tôi muốn Bình Bình tìm đối tượng, là vì muốn phát triển tình yêu của nó đối với thế giới này, ông đã từng đọc về Fromm chưa? Agape trong văn Hy Lạp chưa, thật ra tình yêu không vụ lợi là tình yêu tạo nên một giao ước, không lập giao ước chính là sự phóng chiếu bản thân một cách giả dối, ông có biết không?”
Thân là một người trong cuộc, mặc dù Triệu Khải Bình đồng tình với người cha vô tội bị trúng đạn của mình, nhưng cậu vẫn khôn ngoan lựa chọn tiếp tục im lặng, không muốn trở thành bia đỡ đạn để mẹ Triệu trút giận.
Cha Triệu bị hỏa lực trấn áp thảm hại đến mức lùi nhanh về phía cửa, nhưng vẫn không cam lòng yếu thế: “Khái niệm của bà thật là hỗn loạn, già mồm át lẽ phải, sao Eros và Agape có thể giống nhau được… Tôi, tôi không tranh cãi với bà nữa.”
“Chân lý nằm trong tay nhà khoa học.” Mẹ Triệu thắng lớn, tinh thần sảng khoái, không thèm để ý đến bại tướng dưới tay mình nữa, nhẹ nhàng quay người đi xem canh gà nấu ra sao rồi.
“Nhắc mới nhớ, điều kiện của con gái nhà họ Liêu kia cũng rất tốt, chỉ là có chút buồn cười, lần trước lúc chúng ta cùng gia đình con bé ăn cơm, không hiểu sao một mình con bé lại có thể uống hết bát canh ba ba, không sợ chảy máu cam sao.
Bình Bình à, con đừng sợ, sau này chúng ta sẽ tìm được người khác tốt hơn, bây giờ hơn ba mươi tuổi cũng không tính là già, đang thanh xuân đấy.”
Không cần mẹ Triệu nói, Triệu Khải Bình cũng không hoảng.
Cậu chỉ thấy màu nước canh này còn chưa đủ trong, mùi vị cũng chưa đủ ngọt, cho nên vô cùng nhớ món canh gà mà Đàm Tông Minh nấu hôm đó, mở miệng nói: “Con nghe nói canh gà hầm đủ mười tiếng uống mới ngon, còn phải bỏ thêm ít giăm bông, thịt lợn và sò điệp hầm chung mới ngon.”
Mẹ Triệu hỏi cậu: “Con học cái này ở đâu ra vậy?”
Triệu Khải Bình thành thật trả lời: “Một người nhà của bệnh nhân, anh ấy có kinh nghiệm ở phương diện này, còn dạy con cách làm món trứng bác cà chua sao cho ngon nữa.”
“Vậy được.” Mẹ Triệu đặt cái thìa vào trong tay Triệu Khải Bình: “Thìa đây, con làm đi.”
Cha Triệu đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, dáng vẻ bình chân như vại nhìn Triệu Khải Bình bị đuổi ra khỏi phòng bếp.
“Ba đã nói rồi, đừng có ý đồ khiêu chiến quyền uy trong nhà bếp của mẹ con.”
“Con là có lòng tốt đưa ra đề nghị thôi mà, huống chi con còn hỗ trợ nữa, ba không làm cái gì hết, chỉ động miệng thôi.” Trong ấn tượng của Triệu Khải Bình, hình như cậu chưa bao giờ nhìn thấy cha mình vào bếp.
“Ba cũng đâu còn cách nào.
Trước đây lúc yêu nhau, mẹ con nói bà ấy biết nấu ăn nhất, trong lòng ba vui lắm, cuối cùng bà ấy chỉ đánh một quả trứng, thả mì vào nước, trình độ còn không bằng ba nữa.
Sau khi kết hôn, bà nội con dạy bà ấy nấu rất nhiều món, ba sợ mẹ con vất vả nên cũng đi theo học, khi bà ấy làm thí nghiệm thì ba phụ trách nấu cơm, sau này ba có thể nấu ngon hơn bà ấy, bà ấy lại vô cùng tức giận, không cho ba vào bếp nữa, ba có thể làm gì đây?”
Triệu Khải Bình tin những lời này, đúng là mẹ Triệu quản lý nhà bếp nghiêm ngặt hệt như phòng thí nghiệm.
Hồi học tiểu học, Triệu Khải Bình có bài tập về nhà là làm một đĩa rau xào và viết nhật ký, mẹ Triệu chuẩn bị đầy đủ, buộc tạp dề, tay áo và đeo khẩu trang cho cậu.
Giảng dạy mọi thứ từ cách chọn rau, cách dùng dao, đến cả việc phải cho vào bao nhiêu dầu, còn viết ra một bản công thức ngắn gọn, đánh dấu một, hai, ba, bốn, yêu cầu Triệu Khải Bình lặp lại một lần rồi mới để cậu vào bếp.
Trải nghiệm này đã để lại một bóng ma sâu sắc trong tâm trí của Triệu Khải Bình bé nhỏ, khiến từ bé cậu đã cảm thấy nấu cơm thật sự rất khó! Cha Triệu lại nói: Đừng sợ con trai, là do mẹ con làm thử nghiệm đến mức điên rồi!
“Ba, bao nhiêu năm nay ba cũng không dễ dàng, bị mẹ con bắt nạt nhiều năm như vậy.” Triệu Khải Bình đồng cảm với cha từ tận đáy lòng.
“Đi, đi, đi, nói bậy bạ cái gì đấy.” Cha Triệu lập tức phản bác: “Đây gọi là tình yêu dựa dẫm trọn vẹn, con có hiểu không hả?”
Triệu Khải Bình lắc đầu thở dài: Được rồi, con không nên ở đây làm bóng đèn nữa.
Chỉ còn hơn một tuần nữa là đến lễ Quốc khánh, mọi người trong khoa đang bàn bạc kế hoạch đi du lịch, những người không được xếp lịch nghỉ thì thở dài như bị mùa thu rực rỡ này bỏ rơi.
Ban đầu Triệu Khải Bình định tìm thời gian đi Hàng Châu chơi, những nơi như Nhật Bản, Châu Âu, cậu đã đi chơi khi còn đi học rồi, hiện tại cảm thấy đi du lịch đường dài rất mệt mỏi, cũng không muốn nhọc lòng thu xếp nữa, quyết định đi du lịch trong nước cũng tốt.
Hầu hết các bác sĩ trong khoa đi cùng với người nhà đều có suy nghĩ như cậu, Từ Hàng cầm một cốc trà lớn lắc lư: “Đúng vậy, người già rồi không muốn nhúc nhích nữa, uống bia còn phải thả thêm mấy trái táo đỏ.”
Có chuyện của ông cụ nhà họ Đàm trói buộc, Triệu Khải Bình muốn đi chơi cũng không thể chơi thoải mái, dùng bút khoanh tròn trên tờ lịch, lại vô thức vẽ lên giấy vài hình vẽ giải phẫu xương bánh chè.
Vốn dĩ buổi chiều cậu có một ca phẫu thuật, phẫu thuật can thiệp đốt đĩa đệm cột sống cổ chỉ là một cuộc tiểu phẫu xâm lấn tối thiểu, nhưng bệnh nhân không phải người bình thường, liên tục ghét bỏ thâm niên của Triệu Khải Bình không đủ lâu, trình độ của Bệnh viện số Sáu không tốt, sau khi tranh chấp không có kết quả, trực tiếp bay đến Bắc Kinh tìm một chuyên gia thực hiện phẫu thuật.
Triệu Khải Bình vẫn đang chờ sắp xếp ca phẫu thuật mới, hiếm khi có thời gian rảnh như thế này, vì vậy cậu dứt khoát đến thăm ông cụ.
Tình hình của ông cụ ngày một tốt lên, có thể ngồi xe lăn để chị Đàm đẩy đi dạo, hít thở không khí.
Triệu Khải Bình tìm thấy hai người họ bên chiếc bàn đá trong vườn hoa nhỏ, không thấy Đàm Tông Minh đâu.
Chị Đàm mỉm cười gật đầu với Triệu Khải Bình: “Bác sĩ Triệu, sao hôm nay cậu lại rảnh giờ này?”
“Lịch phẫu thuật có thay đổi nên tôi đi ra ngoài dạo một chút.” Triệu Khải Bình tìm một chiếc ghế đá, ngồi xuống trước mặt ông cụ: “Ông ơi, ông cảm thấy vẫn khỏe chứ? Có chỗ nào không thoải mái không ạ?”
“Vẫn tốt, không đau.” Giọng nói của ông cụ đã vang dội hơn với lúc trước rất nhiều, chỉ là phải nói chậm, nói nhanh thì cuống họng không phát ra tiếng.
“Ông đang hồi phục rất tốt, qua hai tuần nữa có thể thử tập luyện phục hồi chức năng.” Triệu Khải Bình kiểm tra đầu gối của ông, vết sưng tấy gần như biến mất.
Chị Đàm là người có kinh nghiệm, đã bắt tay vào luyện tập mấy bài khớp xuong bị động cho ông rồi.
Triệu Khải Bình nhìn ông cụ da dẻ hồng hào, chỉ là mặt vẫn còn cau có, như đang giận ai đó.
Hôm qua, trước khi cậu tan làm vẫn còn thấy ông vui vẻ lắm mà.
Chị Đàm đắp một tấm chăn cho ông cụ, nói: “Còn có thể là ai nữa, là cháu ông chứ ai.”
Ông cụ hừ một tiếng, nhưng chị Đàm vẫn nói tiếp: “Dù sao chị cũng không hiểu lời chủ tịch Đàm nói.
Hình như là vì chuyện nhà cửa.
Ông ơi, cháu nói này, ông tức giận vì chuyện nhà cửa làm cái gì, có căn nhà nào ở Thượng Hải mà ông không mua được đâu, ông nhổ một sợi tóc còn to hơn lưng của người bình dân chúng cháu đấy.
Thứ đã cũ thì phải phá bỏ, cái cũ không đi, cái mới không đến, bác sĩ Triệu, cậu nói đạo lý này có đúng không?”
Ông cụ thốt ra bốn chữ: “Cháu biết cái gì?”
Chị Đàm nheo mắt nhìn Triệu Khải Bình: Nhìn đi, cố chấp như con trâu ấy.
Chị giống như làm ảo thuật, lấy từ trong túi buộc sau xe lăn ra một hộp táo cắt lát, dùng thìa khoét táo nhuyễn đút cho ông ăn: “Ông ơi, ông xem táo cháu mua hồi sáng nè, trong bệnh viện, táo Kyoho bán 10 tệ nửa ký, táo Fuji bán tám tệ.
Táo này cháu mua ở chợ phía sau.
Kyoho chỉ có giá sáu tệ thôi, cháu mua hai ký rưỡi lận, chúng ta cứ ăn từ từ.” Sau đó lại đưa hộp đến trước mặt Triệu Khải Bình: “Bác sĩ Triệu, cậu cũng ăn một miếng đi.”
Triệu Khải Bình đang định từ chối một cách lịch sự, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có người nói: “Bác sĩ Triệu, ăn một miếng đi.”
Đàm Tông Minh từ sau lưng Triệu Khải Bình đi tới, cũng tìm một chiếc ghế đá ngồi xuống.
Ông cụ không nói gì, mặt mày vẫn cau có.
Đàm Tông Minh cũng không bận tâm, anh lấy một lát táo trong hộp ra ăn, vừa khen ngọt vừa thuyết phục Triệu Khải Bình: “Bác sĩ Triệu, cậu cũng nếm thử đi.”
Chị Đàm rất chu đáo, bàn tay lại khéo léo, mấy miếng táo đều được cắt thành hình dáng như những chú thỏ nhỏ.
Triệu Khải Bình cầm một miếng bỏ vào miệng, đúng là rất ngọt, ngẩng đầu liền nhìn thấy Đàm Tông Minh mỉm cười: “Bác sĩ Tiểu Triệu, ăn ngon không?”
Triệu Khải Bình gật đầu, cảm thấy có gì đó không ổn.
Đàm Tông Minh bắt đầu gọi cậu là “Bác sĩ Tiểu Triệu” từ khi nào? Cậu đã ba mươi hai tuổi rồi, không còn nhỏ nữa, ở trong khoa, những người có quan hệ tốt với cậu đều gọi cậu là Lão Triệu.
“Gọi là bác sĩ Triệu thì xa lạ quá, gọi Tiểu Triệu cũng cảm thấy kỳ.
Điều hòa một chút, đành phải gọi cậu là bác sĩ Tiểu Triệu.” Đàm Tông Minh giải thích một cách cởi mở: “Tôi lớn tuổi hơn cậu, cậu có thể gọi tôi là Lão Đàm, bạn bè của tôi đều gọi tôi như vậy.”
“Tôi vẫn nên gọi anh là chủ tịch Đàm thôi.
Gọi Đàm Tông Minh thì quá xa lạ, gọi Lão Đàm cũng cảm thấy kỳ, điều hòa một chút, vẫn là cách xưng hô chủ tịch Đàm thích hợp nhất.”
Triệu Khải Bình và Đàm Tông Minh nhìn nhau cười.
Ông cụ thấy không có ai để ý tới mình, bất mãn lầm bầm: “Nên gọi như thế nào thì gọi như thế ấy, lải nhải ồn ào.”
Triệu Khải Bình đứng lên, liếc nhìn thời gian: “Cũng đến lúc cháu phải quay về rồi.
Ông ơi, chiều nay cháu lại đến thăm ông.”
Đàm Tông Minh cũng đứng lên: “Tôi đi với cậu, đúng lúc có chuyện muốn tìm trưởng khoa Từ của các cậu.”
Ông cụ vỗ vào tay vịn của xe lăn, nói lớn: “Đẩy ông về.”
“Vậy cũng được, sau khi xong việc cháu sẽ đến thăm ông.” Đàm Tông Minh dịch tấm chăn cho ông cụ.
Chị Đàm thu dọn chiếc hộp, ánh mắt nhìn xuống đất, nhặt một chiếc lá bạch quả màu vàng, cực kỳ vui vẻ: “Ông ơi ông nhìn này, mùa này lá cây bạch quả vàng rồi, chúng ta nhìn xem cái cây này ở đâu, cháu đẩy ông đi tìm thử nhé!”
Chị đẩy xe lăn rời đi, nháy mắt ra hiệu với Đàm Tông Minh và Triệu Khải Bình, ý bảo: “Hai người các cậu không cần phải bận tâm, tôi sẽ dỗ ông vui trở lại.”
Triệu Khải Bình nói: “Đôi khi người già lại giống như một đứa trẻ, hay cáu giận vô cớ.
Anh yên tâm, chị Đàm là người biết cách dỗ dành nhất, trước đây có một bà cụ cũng do chị ấy chăm sóc, trước khi xuất viện còn lôi kéo tay chị ấy, muốn nhận chị ấy làm con gái nuôi đấy.”
Đàm Tông Minh đi sóng vai với cậu, cùng nhau đến tòa nhà chính, bầu trời trong xanh đến mức không có một bóng mây, cỏ cây hoa lá nhỏ bé giống như sân khấu được vẽ bằng bút mực.
Có rất nhiều bệnh nhân ra ngoài thư giãn, phơi nắng trên bãi cỏ.
“Bác sĩ Tiểu Triệu, tại sao lúc đó cậu lại chọn làm bác sĩ?”
“Không có lý do gì đặc biệt.
Mẹ tôi làm ngành sinh học, nên cũng có ảnh hưởng ít nhiều.
Hồi đó còn nhỏ, điểm số cũng được, cảm thấy làm bác sĩ rất có thể diện, nên khi thi đại học đã điền nguyện vọng vào một trường y.” Triệu Khải Bình thành thật đến mức khiến cho Đàm Tông Minh cảm thấy bất ngờ: “Sau khi ba tôi biết chuyện đã vô cùng phản đối, đến bây giờ ông vẫn còn khuyến khích tôi đổi ngành đấy.”
“Vậy cậu có từng nghĩ đến việc đổi ngành không?” Đàm Tông Minh hỏi.
“Thật ra, tôi đã từng đổi ngành rồi.” Triệu Khải Bình cười: “Ban đầu tôi học khoa ngoại tim mạch, sau đó đổi sang khoa chỉnh hình.”
“Tôi có thể mạo mụi hỏi nguyên nhân không?”
“Tôi có thể xin lỗi từ chối trả lời không?”
Đàm Tông Minh cười gật đầu: “Đương nhiên có thể.”
“Thật ra cũng không có chuyện gì, cảm thấy không thích hợp nên đổi chuyên ngành thôi.” Triệu Khải Bình nói: “Nếu không, tôi đã không đến phụ trách ông cụ, tôi phải lên tầng bốn.” Tầng bốn toàn là phòng ban của khoa ngoại tim mạch.
“Chuyện của ông cụ thực sự phải làm phiền cậu.” Đàm Tông Minh đã nói câu này cả chục lần, Triệu Khải Bình nghe mãi cũng chán rồi.
“Chủ tịch Đàm, anh cũng đừng nói lời cảm ơn với tôi nữa.
Vốn dĩ tôi nên có trách nhiệm với bệnh nhân, đây là chuyện thuộc bổn phận của tôi.” Triệu Khải Bình cảm khái: “Những bệnh nhân mà tôi thường tiếp xúc đa phần đều là người già.
Người lớn tuổi rồi, xương cốt dễ gặp vấn đề.
Khi gặp tôi, họ đều gửi gắm hy vọng vào tôi, trở nên giống hệt như một đứa trẻ.
Người già rất nhạy cảm và yếu đuối, anh phải thuận theo ông ấy mới được…”
Đàm Tông Minh nghe ra được Triệu Khải Bình đang thuyết phục anh không nên quá cứng rắn với ông cụ, trong lòng anh thầm cười trộm.
Một khi nhắc đến kinh nghiệm lúc ở chung với bệnh nhân, Triệu Khải Bình sẽ nói liên tục không dứt, còn bình thường đều phải kìm chế lại.
Đàm Tông Minh là một người biết lắng nghe, mãi vẫn không ngắt lời cậu.
Thật ra làm bác sĩ cũng không dễ dàng, người bệnh và người nhà đều hy vọng bác sĩ giống như Quán Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, không có việc gì không thể làm được, nhưng một khi mắc bệnh, người bệnh lại không tránh được cảm giác lo lắng, còn người nhà lại sốt ruột, hai bên không có sự thấu hiểu lẫn nhau, vì vậy họ hy vọng bác sĩ vươn nhánh cam lộ ra, giải quyết hết mọi mâu thuẫn, nhưng sao có thể làm được như vậy.
Chị Bách Vạn Thanh cũng không phải là bác sĩ.
Bản thân việc coi bác sĩ như thần thánh đã là một sự hiểu lầm.
Triệu Khải Bình nhận ra mình đã nói quá nhiều, vội vàng dừng lại.
Đàm Tông Minh cười với cậu, không sao, nói chuyện như vậy rất tốt.
Trong khoảng khắc dừng lại ngắn ngủi, ánh sáng mùa thu trở nên rực rỡ lạ thường..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook