Ăn trưa xong Cố Hoài quay về đài truyền hình ngay, trước khi đi còn đem chén bát rửa sạch sẽ. Điều này làm cho Đồng Đồng cảm động một phen, cho dù anh bị Trần Dĩ Nam gửi gắm trông nom cô, nhưng có thể làm được đến mức này, nói rõ anh vẫn quan tâm cô, cô thì chỉ muốn cố gắng làm việc thật tốt, như vậy mới có thể không phụ lòng sự đào tạo của anh.

Cô nhớ trước đó anh có nói qua, anh có ý định điều tra sự tiến bộ và những khó khăn của các tổ chức phi lợi nhuận trong việc phổ biến giáo dục giới tính, vì thế cô quấn chăn quay về phòng ngủ, lấy laptop, lên QQ, tìm được dãy số của Đinh Hiện, cô gửi một tin nhắn: Có đó không? Tìm bạn hỏi chút chuyện.

Đinh Hiện rất nhanh đã trả lời lại: Có, bạn muốn hỏi gì?

Tốc độ đánh chữ của Đồng Đồng lướt nhanh: Bạn có biết tổ chức công ích chuyên về giáo dục "giới tính" không? Chuyên mục kỳ này của chúng tôi có chủ đề là Chú ý vấn đề an toàn tình dục của trẻ em, cho nên muốn tìm một tổ chức công ích tìm hiểu một chút.

Đinh Hiện trả lời: tôi không biết, tuy nhiên tôi có thể giúp bạn hỏi một chút mấy người trong nhóm công tác xã hội, hỏi xong nhắn cho bạn sau.

Đồng Đồng vội vàng nói: Được rồi, cảm ơn bạn nha.

Đinh Hiện gửi lại một khuôn mặt tươi cười: Đừng khách sáo.

Khoảng một giờ sau, Đồng Đồng nhận được tin nhắn của Đinh Hiện gửi tới, nhờ sự giới thiệu của người trong nhóm công tác xã hội, cậu ta liên hệ được một người bên tổ chức công ích tên “Xuân Nê”, chuyên đi đến vùng núi nghèo khó làm công tác phổ biến giáo dục giới tính, người phụ trách tổ chức công ích Trương Tử Luy vừa vặn ở Dung Thành.

Tin nhắn sau cùng, kèm theo số điện thoại di động của Trương Tử Luy.

Đồng Đồng tranh thủ gọi đi, chào hỏi ngắn gọn với Trương Tử Luy rồi hẹn gặp, thời gian là ngày mai. Sau khi hẹn xong, cô gọi điện thoại cho Cố Hoài nói rõ tình huống, Cố Hoài để cho Hà Dương đi cùng cô vào ngày mai, anh có buổi họp không đi được.

Cuối cùng, anh nói: “Có tinh lực vội vàng chuyện công việc, xem ra bệnh của em khá hơn rồi.”

Đồng Đồng ở đầu dây bên đây cười hắc hắc: “Tất nhiên, nếu không khỏe thì thực sự phải xin lỗi anh đã đặc biệt đến chăm sóc tôi.”

Nghe vậy, môi của Cố Hoài không tự chủ lộ ra một đường cong xinh đẹp, giọng điệu bất giác ôn nhu hơn: “Nghỉ ngơi cho khỏe, tôi cúp máy trước.”


*

Buổi sáng với giữa trưa đều uống thuốc, buổi tối uống thêm lần nữa, tình trạng sốt của Đồng Đồng đã giảm đi không ít, tuy đầu vẫn còn hơi choáng váng, nhưng ít nhất toàn thân không còn đau nhức.

Buổi chiều vẫn ăn cháo, giữa trưa Cố Hoài nấu không ít, bỏ trong tủ lạnh cho cô, lấy ra hâm một lúc trong lò vi sóng là có thể ăn. Sau khi ăn xong, cô tiếp tục xử lý công việc, bỗng di động của cô vang lên tin nhắn. Cô lấy tới vừa nhìn, tầm mắt chạm đến tên người gửi thì thoáng sửng sốt, nơi đó rõ ràng viết “Tây Thần”.

Tây Thần là biệt danh của Lục Trần Tây, anh ta đánh bóng rổ rất tốt, ở đội bóng của trường tồn tại giống như thần vậy, cho nên đồng đội gọi anh ta là Tây Thần.

Ban đầu cô lưu trong điện thoại tên của Lục Trần Tây là Lục Trần Tây, sau đó hai người yêu đương, gọi “Con lợn”, sau bị Lục Trần Tây phát hiện ra, cảm thấy “Con lợn” quá khó nghe, cho nên cô tự chủ trương đổi thành “Tây thần”.

Rồi vẫn giữ lại cho đến bây giờ.

Cho nên, anh ta không có đổi số điện thoại?

Anh ta nói: Em ở đâu? Anh có lời muốn nói với em.

“...” Đồng Đồng nhìn chằm chằm cái tin nhắn kia hồi lâu, rồi lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, thở dài. Có lời? Bây giờ còn nói cái cọng lông gì nữa! Cũng không biết trong đầu anh ta nghĩ gì...

Nghĩ chưa thông suốt, cô không gửi tin nhắn lại. Không biết qua bao lâu, điện thoại để trên bàn trà đột nhiên rung lên, cô ngồi thẳng người, lấy điện thoại qua, là một dãy số xa lạ.

Vì lý do công việc, bình thường cô sẽ nhận được không ít cuộc gọi có số lạ, cho nên giờ phút này cô không do dự gì cả nhận cuộc gọi, với giọng nói chuyên nghiệp: “A lô? Xin chào, tôi là Đồng Đồng của tổ chuyên mục ‘Nơi đây’.”

Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới vang lên một giọng nói: “Là anh.”


Đồng Đồng lập tức đóng băng, giọng nói kia đã từng quá quen thuộc với cô – Lục Trần Tây. Bởi vì không biết nên nói gì, cho nên chỉ có thể trầm mặc.

Bỗng chốc cả thế giới đều yên lặng, không có tiếng động, đến nỗi có thể nghe được tiếng hít thở lẫn nhau.

Lục Trần Tây thấy cô không nói lời nào, giải thích: “Anh đoán em có thể không muốn nhận điện thoại, cho nên đổi một số khác gọi thử.”

Đồng Đồng không biết vì sao, cơn tức của cô bỗng tràn tới: “Biết tôi không muốn nhận còn gọi đến làm gì?”

Lục Trần Tây cuống cuồng nói: “Anh chỉ muốn nói cho em biết, anh cùng Vương Dương không có gì, em đừng hiểu lầm.”

Đồng Đồng à một tiếng: “Tôi làm gì có tư cách hiểu lầm, tôi với anh cũng không phải có quan hệ gì đặc biệt.”

Lục Trần Tây biết cô đang nói lẫy, cô còn tức giận, với hắn mà nói lại là chuyện tốt: “Anh dẫn cô ta đi họp mặt chỉ là vì giận em, anh vốn không có ý đó với cô ta. Từ đầu tới cuối, người trong lòng anh, chỉ có mình em.”

Đồng Đồng đột nhiên bình tĩnh lại, giống như con mèo đang xù lông được vuốt ve.

“Anh giận em vì ba năm trước nói chia tay dứt khoát như vậy, giống như trong đoạn tình cảm này một chút quyền lên tiếng anh đều không có được, em nói cái gì chính là cái đó. Anh tức giận vì trong ba năm qua đều không quên được em, về nước lập tức đỏ mắt chờ trông mong hòa hảo với em, không có triển vọng, cho nên anh mới có thể cố ý dẫn theo Vương Dương đi họp mặt, ra vẻ bản thân chẳng hề để ý đến em.”

Đồng Đồng nghe xong, trầm mặc thật lâu, mới nói: “Tôi biết anh giận tôi ba năm trước nói chia tay, tôi cũng hiểu, nhưng anh tức giận có thể trực tiếp nói với tôi, hai ta tranh cãi ầm ĩ một trận đều có thể, vì sao lại có thể kéo một người thứ ba bày ra loại vui đùa này. Tôi thực sự thấy anh cùng Vương Dương tốt lắm, tôi thật ra,” cô dừng một chút, vẫn nói ra: “Đã muốn buông tha cho anh.”

Lúc này đến phiên Lục Trần Tây trầm mặc, thật lâu sau anh ta mới nói: “Thực xin lỗi, là anh không nghĩ kỹ càng, nhất thời xúc động. Còn bây giờ hiểu lầm đã được gỡ bỏ, em có thể…” Hắn hỏi thật cẩn thận: “Không giận anh không?”


“…” Trong lòng Đồng Đồng không hiểu sao phiền chán: “Tôi không biết, tôi cần thời gian suy nghĩ.” Nói xong cô cúp điện thoại thật mạnh.

*

Ngày hôm sau, ở phòng khách sạn Đồng Đồng gặp được người phụ trách Trương Tử Luy của tổ chức công ích “Xuân Nê”, cô ta không lớn tuổi lắm, thoạt nhìn chỉ vừa hơn 30, đeo kính gọng vuông, mặt cũng có chút thịt, tuy nhiên khí chất rất trầm ổn.

Sau khi chào hỏi qua, Đồng Đồng cùng cô ta mặt đối mặt ngồi xuống, bắt đầu buổi phỏng vấn hôm nay, Hà Dương khiêng máy quay phim ở bên cạnh ghi hình.

“Xin hỏi, “Xuân Nê” thành lập được bao lâu rồi?”

“08 năm.”

Đồng Đồng nhẩm tính một chút, xấp xỉ 10 năm: “Cô cho rằng trong quá trình phổ biến giáo dục giới tính, khó khăn lớn nhất là gì?”

Trương Tử Luy đẩy đẩy kính mắt: “Khó khăn lớn nhất là đánh thức tinh thần và ý thức trách nhiệm của người đó, muốn bọn họ coi trọng việc này.”

“Có thể cụ thể hơn chút không?”

“Chúng ta có các chương trình học phổ cập giáo dục giới tính khác nhau, một số cho trẻ em, một số khác cho người lớn, nói cho bọn họ biết làm cách nào để khai sáng giáo dục giới tính cho trẻ em. Nhưng những khóa học này không có nghĩa là chúng ta có thể tùy tiện đưa nhân viên xã hội đến trường hoặc là đơn vị khiến cho người ta đi học. Bạn phải liên lạc trước với chính quyền địa phương.”

Đồng Đồng nghe đến đó, đã đại khái đoán được nơi gây ra trở ngại.

“Thế nhưng cô hiểu rõ, có một số “chính quyền”, cảm thấy cô chạy đến địa bàn của bọn họ để tham gia lớp học giáo dục giới tính, thì đồng nghĩa với bên phía bọn họ có tỷ lệ phát sinh cao về án xâm hại hoặc là quấy rối, bằng không tại sao cô không đi đến chỗ khác mà lại đến chỗ của bọn họ?”

Trương Tử Luy thở hỗn hễn, rồi tiếp tục nói: “Trừ khi “chính quyền”, ý thức của cha mẹ cũng có vấn đề rất lớn, trên 90% bậc cha mẹ ở nông thôn nhận thức là chuyện này nên do trường học làm, bọn họ đóng học phí cho con cái đến tiếp thu giáo dục, giáo dục giới tính cũng là giáo dục, thầy cô nên dạy. Tôi không phải nói thầy cô không nên dạy, mà cha mẹ là người giám hộ con trẻ, bản thân cũng phải có trách nhiệm truyền thụ chính xác ý thức về giới tính cho con trẻ, không thể bởi vì bản thân mình ngượng ngùng khi mở lời thảo luận với con trẻ liền đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người thầy cô giáo.”

“Vậy những tình trạng thế này mấy năm gần đây có được cải thiện không?”


Trương Tử Luy gật đầu: “Vẫn có. Theo cảm nhận của cá nhân tôi, tuy rằng “chính quyền” bên này vẫn tồn tại tình trạng không phối hợp, nhưng nguyện ý hỗ trợ cho chúng tôi phổ cập cũng ngày một nhiều hơn, có địa phương không chỉ cho giáo viên tới nhận huấn luyện, mà còn tuyển ra một vài công- kiểm- pháp công chức ở cơ sở tới học, đây đều là hiện tượng vô cùng tốt, chứng minh bọn họ đã bắt đầu chú trọng vấn đề này.”

“Chuyên khu phổ cập chủ yếu của mọi người nằm ở đâu?”

“Vẫn là nông thôn. Có thống kê cho thấy, ước chừng có ¾ vụ xâm hại phát sinh ở nông thôn, cho nên đó cũng là công tác trọng điểm của chúng tôi. Trong thành phố các bậc cha mẹ có ý thức tương đối mạnh trong phương diện này, nhưng cũng không thể nói trọn vẹn, bởi vậy tiếp theo sau chúng tôi sẽ hợp tác cùng một vài thành phố lớn. Muốn thay đổi một việc, đầu tiên phải thay đổi ý thức, chỉ có cha mẹ, thầy cô, thậm chí toàn bộ xã hội nhận ra tầm quan trọng của việc giáo dục giới tính, con trẻ mới có thể thêm một phần bảo đảm.”

*

Sau khi kết thúc phỏng vấn, Đồng Đồng cùng Hà Dương trở lại đài truyền hình. Ngoại trừ đưa băng ghi hình cho Cố Hoài xét duyệt lại, cô còn phải sửa lại số liệu thống kê của án xâm hại trẻ em, ngày hôm qua Doãn Thượng Ý đã giúp cô lấy được, gửi qua hòm mail của cô.

Mở máy tính ra, cô đọc số liệu báo cáo nhận được. Chỉ từ năm 2013 đến 2016, cả nước hơn 10.000 trường hợp lạm dụng tình dục trẻ em. Cái này còn chưa bao gồm tình huống không báo án, số liệu thực tế khẳng định nhiều hơn so với số này. Thấy được xâm hại tình dục bé gái chiếm 90%, bé trai chiếm 10%. Người quen chiếm 70% và người lạ là 30%.

Phía sau mỗi vụ án, còn có một tuổi thơ bị hủy diệt, thậm chí là đời người.

Đồng Đồng sửa sang lại những số liệu này, tâm tình đặc biệt nặng nề. Cô không ngừng nhớ tới gương mặt của La Tiểu Vũ, tưởng tượng rất nhiều đứa nhỏ cùng cảnh ngộ, có phải ban đêm sẽ bất lực mà khóc, có phải đều như vậy không, cảm giác bị cả thế giới này vứt bỏ.

Bởi vì quá mức chuyên chú, thế nên cô không chú ý tới giờ tan làm, chờ cô làm xong bên ngoài trời đã tối. Tắt máy tính, cô từ trên ghế đứng dậy, theo thói quen nhìn lướt qua văn phòng của Cố Hoài, bên trong không có người, laptop cũng không ở đó, có lẽ còn đang họp.

Đeo ba lô lên cô ra khỏi đài truyền hình, hít sâu một hơi, cảm giác trong không khí thoáng lạnh, nhiệt độ của mùa hè đang giảm đi. Theo bản năng cô ngửa đầu nhìn trời, nơi đó một mảnh đen nhánh, vô số ngôi sao nhỏ dưới bầu trời đen như mực, vẫn cố gắng phát ra ánh sáng.

Tựa như những đứa trẻ gặp bất hạnh, chúng cũng khát vọng một tương lai tươi sáng.

Cô càng lúc càng cảm thấy trên vai mình nặng trĩu, chuyện cần làm còn rất nhiều, cô cần phải cố gắng làm việc càng chăm chỉ hơn. Ngay lúc cô đang âm thầm tự động viên mình thì nghe được có người gọi tên cô: “Đồng Đồng.”

Theo tiếng gọi cô nhìn lại, một bóng người đứng ở trước cửa đài truyền hình, bên cạnh là chiếc xe Ferrari màu đỏ rực – Lục Trần Tây?

Trước ngực anh ta ôm một bó hoa hồng đỏ thật lớn, đứng nghiêm, cười mỉm nhìn cô, mà phía sau anh ta người đi đường, còn có nữ sinh, cũng nhịn không được mà dừng bước lại, ánh mắt đầy tò mò nhìn về hướng anh ta.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương