Thế Giới Tiên Hiệp
Chương 79: Bảo Vật Trong Băng

Sắc mặt Kim Hình lập tức trắng bệch như tuyết, không còn bất cứ một tia huyết sắc nào.

“Sao lại có thể như vậy?”

Hắn chỉ kịp hét lên một tiếng chói tai, kinh hãi đến cực điểm, tiếp đó, một luồng áp lực cực kỳ khủng bố áp xuống người hắn. Ngay sau đó, từ trong đám lôi vân trên đỉnh đầu, vô số lôi điện màu tím ngưng tụ lại cùng một chỗ, biến thành một tia sét có độ lớn bằng một cái thùng nước, đánh thẳng về phía hắn.

“A!”

Trong nháy mắt này, theo bản năng, hắn lấy ra linh khí của mình hướng lên trên, một đạo hắc quang liền vọt lên. Thế nhưng, đạo hắc quang này so với uy năng của luồng lôi điện màu tím kia quả thực là quá nhỏ bé.

Ầm! Một tiếng nổ vang lên, đạo hắc quang kia căn bản không thể ngăn cản được luồng lôi điện kia một chút nào, luồng điện quang màu tím liền đánh thẳng lên người hắn, bao phủ hoàn toàn hắn vào trong đó.

Đám người Dư Minh Hồng nhìn cảnh tượng như vậy thì vô cùng kinh hãi. Rất nhiều đạo điện xà màu tím từ trong đất chui ra, thân thể Kim Hình lập tức biến mất, mà kiện linh khí trung phẩm hình cái gai kia cũng trực tiếp bị cắt thành mấy khúc, rơi trên mặt đất, nhưng cũng qua vài hơi thở thì tiêu tán đi, càng nhìn càng khiến cho người ta sợ run lên.

“Đi thôi.”

Tô Linh khinh bỉ nhìn qua địa phương Kim Hình biến mất, sau đó tiếp tục kéo Diệp Vân lao nhanh về phía ngọn núi.

Đoàn Thần Phong nguyên bản cũng vô cùng chấn động, nhưng lúc này nghe được âm thanh của Tô Linh, hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ, thân hình lóe lên, theo sát bên người Diệp Vân và Tô Linh.

Thân ảnh của hắn chuyển động thì đám người Khúc Nhất Bình mới từ trong chấn kinh tỉnh lại, dồn dập đuổi theo.

“Được rồi.”

Vọt liền mấy trăm trượng, rồi dừng lại trên sườn của ngọn núi. Lúc này, vẻ mặt Tô Linh mới vui mừng, hướng với Diệp Vân thè lưỡi, “Diệp Vân, chúng ta thật sự đã thoát ra rồi.”

Diệp Vân hít sâu một hơi, xung quanh cây cối, đá núi thoạt nhìn không chút khác gì lúc trước, nhưng dường như lại có mấy phần chân thật hơn. Hắn xoay người nhìn lại phía sau, ánh chớp bên bầu trời vẫn chưa tiêu tán hoàn toàn, điện xà màu tím vẫn bôn tẩu khắp nơi trong mây, khiến lòng người kinh sợ.

“Thực sự có thể thoát được pháp trận không gian này?” Khuôn mặt Đoàn Thần Phong hiện ra vẻ vui mừng, trong mắt hiện ra vẻ không thể tin được.

“Trách không được là đệ tử Luyện Khí Cảnh không thể tiến vào, thì ra không chỉ là vấn đề linh khí biến dị, mà còn đưa tới cả linh lực gợn sóng, kích thích uy năng của pháp trận!” Sắc mặt Trần Uẩn trắng bệch, một là kinh hãi trước uy lực của pháp trận, hai là việc Kim Hình vừa rồi đối xử với hắn như vậy. Hắn và Kim Hình tương giao nhiều năm, quan hệ không tệ, không nghĩ tới là sau khi Kim HÌnh hắn vừa mới đạt được Ngưng Khí Cảnh thì đã không coi hắn vào đâu nữa.

“Sợ rằng trong lòng nàng ta sớm đã biết điều đó.”

Cùng lúc, hắn nhìn Tô Linh bên cạnh Diệp Vân, trong lòng lại lạnh thêm vài phần.

“Chiếm được một viên Ngưng Khí Đan đã là thiên đại cơ duyên rồi, lại còn muốn cướp giật, giết người diệt khẩu. Chính mình tìm đến cái chết thì đừng có trách ai nữa.” Lúc này, Tô Linh vỗ tay một cái, hả hê nhìn về phía nơi mà Kim Hình vừa biến mất, cười nói.

Trong lòng Trần Uẩn khẽ thở dài một tiếng, đây đều là do Kim HÌnh gieo gió gặt bão, hơn nữa thái độ cuối cùng của Kim Hình khiến hắn xác định là không thể chấp nhận được.

“Ngọn núi này đang biến hóa, Tô Linh, ngươi có biết chuyện gì đang xảy ra không?”

Đúng lúc này, sắc mặt Diệp Vân ngưng trọng, đột nhiên lên tiếng.

Hắn nhìn thấy tại mấy chỗ cao của ngọn núi bỗng nhiên mờ đi, cũng không phải do bị mây mù hay là ánh sáng bao phủ mà thoạt nhìn như đang trở nên trong suốt.

“Sao lại như vậy?”

Đám người Dư Minh Hồng vẫn còn đang trong sự sợ hãi, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch. Mà lời của Diệp Vân vừa nói xong thì bọn họ liền thấy mấy cây đại thụ liền biến thành những khối tinh thạch trong suốt, bên trong cành cây có thể thấy rõ những đạo hoa văn, những vòng tuổi trông rất rõ ràng.

“Ta không biết.”

Tô Linh nhìn Diệp Vân lắc đầu, cố tự trấn định nói: “Pháp trận trong này ta cũng chả có biện pháp gì cả.”

“Hả?”

Ánh mắt Đoàn Thần Phong kịch liệt chớp lên một cái. Nhưng chỉ trong nháy mắt, núi đá, rừng cây xung quanh bọn họ cũng dần trở nên trong suốt. Lúc này, hắn liền nhìn thấy bên trong một khối đá cách đó mười trượng lóe lên hào quang.

Cũng đúng lúc này, Khúc Nhất Bình vẫn một mực không nói câu nào, đột nhiên bay vút sang một bên.

“Chẳng lẽ là có bảo vật?”

Trong lòng Diệp Vân hơi động, chỉ thấy Khúc Nhất Bình lướt về phía một cây đại thụ, trong đó có lục quang nhàn nhạt lóe lên, mơ hồ tạo thành hình dáng của một thanh trường đao màu lục.

Sau một khắc, ba người Đoàn Thần Phong, Tô Linh, Diệp Vân chưa có hành động gì, nhưng những người còn lại đều nhịn không được mà cùng lao về phía những gốc cây đại thụ khác nhau.

Pháp trận trong này khủng bố như vậy, sợ rằng chủ nhân nơi đây tùy ý lưu lại một chút linh khí, chắc hẳn không phải là phàm phẩm.

“Chúng ta đợi thêm một chút nữa.” Thấy Tô Linh cũng bắt đầu rục rịch, Diệp Vân liền kéo nàng ta lại.

Tô Linh nhìn Diệp Vân một chút, rồi như ngầm hiểu ý rồi gật đầu.

Kiến thức của Tô Linh nhất định là cao nhất trong đám người ở đây. Nhưng đã đến nơi này, ngay cả nàng ta cũng không biết chính xác là pháp trận gì, mặc dù thanh trường đao xanh lục kia đúng là linh khí, nhưng cũng có thể là một cạm bẫy, nên bọn họ cũng muốn nhìn thêm một chút xem sao.

Đoàn Thần Phong lúc này quay đầu nhìn Diệp Vân một chút, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng lại thôi. Tiếp theo, hắn trầm mặc, không nhúc nhích nhìn Khúc Nhất Bình.

Lúc này, tiếng nổ vang lên liên tiếp.

Chỉ thấy Khúc Nhất Bình oanh kích cây đại thụ kia, muốn đánh gãy thân cây, lấy đi thanh chiến đao. Thế nhưng, cây đại thụ này, dưới nắm đấm của hắn lại không nhúc nhích một chút nào, thậm chí ngay cả lá cây cũng không có rơi xuống một chiếc.

“Bảo vật này quả nhiên không thể dễ lấy được như vậy, nhưng mà… dường như cũng không có phát động cấm chế của pháp trận.”Tô Linh lẩm bẩm một câu, sau đó kéo Diệp Vân, “Chúng ta cũng qua xem.”

“Ngươi xác định là không có dẫn động cấm chế?”

Diệp Vân nhẹ giọng hỏi, hắn mặc kệ cho Tô Linh đang lôi kéo mình bước đi.

Tô Linh cũng không kéo hắn về phía Khúc Nhất Bình đang toàn lực đánh gốc đại thụ kia, mà kéo hắn về phía một khối đá xa xa. Sau khi tiếp cận thì Diệp Vân mơ hồ thấy được một chút hào quang màu tím đang lấp lánh mà thôi, thậm chí hắn mơ hồ còn nghe được một tiếng oanh minh kỳ dị, giống như là âm thanh của sấm sét vậy.

“Không nên vội vã, để ta xem qua một chút.” Tô Linh thả cánh tay của Diệp Vân ra, đi quanh mấy vòng xung quanh khối đá. Sau đó, con ngươi nàng ta đảo một vòng, rồi nhẹ giọng nói: “Ta thấy, đây giống như là một cấm pháp phong ấn đơn độc, giống như là cấm chế phong ấn bảo vật vậy. Dùng lực mà phá giải thì có chút phiền phức, thế nhưng không có dẫn đến sự phản phệ nào cả.”

Diệp Vân nhíu mày: “Giống như?”

Tô Linh giậm chân, bĩu môi nói: “Mặc dù không thể xác định chính xác hoàn toàn, nhưng chắc hẳn là không sai, có thể thử một chút.”

Nói xong câu này, nàng lại cúi đầu, hừ nhẹ một tiếng, nhẹ giọng mắng: “Đồ nhát gan!”

Diệp Vân dĩ nhiên sẽ không bị lời nói của nàng ta mà tức giận, thế nhưng, sau khi nhìn hào quang màu tím mơ hồ bên trong khối đá, rồi tiếng oanh minh kỳ dị kia, trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một xung động mãnh liệt, mà quang ảnh đen trắng trong cơ thể hắn dường như mơ hồ lại muốn rung lên.

Hô hấp của hắn liền dừng lại một chút.

Cái này giống như khi hắn lựa chọn công pháp, dường như quang ảnh đen trắng nhắc nhở hắn nhất định phải đoạt được đồ vật bên trong đó.

“Ta thử xem sao.”

Không chút chần chờ, tay phải hắn khẽ nhúc nhích, hắc quang lóe lên, Hắc Diệu kiếm đã xuất hiện trong tay hắn, sau đó liền hóa thành một đạo hắc quang, mạnh mẽ chém về khối đá.

Ầm!

Thân thể Diệp Vân chấn động mạnh đến mức cũng phải run lên một chút.

“Hả?”

Lông mày Diệp Vân không nhịn được mà chũng nhảy lên một cái.

Hắn nhìn khối đá này, vậy mà ngay cả một chút đá vụn cũng không có rơi xuống.

Mặc dù điều này cũng không phải ngoài dự kiến của hắn, nhưng trong lòng của hắn càng ngày càng trở nên mê hoặc.

Thủ đoạn của Kim Đan đại tu sĩ tự nhiên là thông thiên, cũng không phải những tu sĩ như hắn có thể tưởng tượng được. Thế như khu mộ địa này to lớn hùng vĩ như vậy, mà trận pháp và cấm chế cũng vô cùng dày đặc.

Nếu như không muốn cho người khác tiến vào mộ địa của mình, chỉ cần bố trí vài đại trận có lực sát thương khủng bố là được, tại sao lại cho tu sĩ dưới Luyện Khí Cảnh có thể vào?

Mặc kệ là như thế nào thì điều này chắc chắn không phải là điều sơ sẩy của vị Kim Đan đại tu sĩ này lúc đương thời.

Bởi vì rất nhiều cấm chế trong này, tựa hồ đều như là nhắm vào những tu sĩ dưới Luyện Khí Cảnh. Vị Kim Đan đại tu sĩ này tạo cho hắn một cảm giác, tựa hồ như muốn cho tu sĩ dưới Luyện Khí Cảnh tiến vào, rồi lại khiến cho những người này rơi vào trạng thái cửu tử nhất sinh.

Vậy, rốt cuộc là ý gì?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương