Thế Giới Tiên Hiệp
Chương 461: Vân Mộng Lệnh

Dịch giả: aluco

"Diệp huynh đệ thật sự là đệ tử của Thần Tú Cung?" Trương Nhất Thành chuyển hướng chủ đề, trầm giọng hỏi.

Diệp Vân nhìn hắn một cái, nói: "Như thế nào? Trương huynh không tin ta? Cảm thấy ta không xứng đáng là đệ tử của Thần Tú Cung?"

Trương Nhất Thành vội vàng nói: "Đương nhiên tin tưởng, huống hồ Diệp huynh đệ đã cứu tính mạng của các đệ tử Vân Hoa tông ta, chính là ân nhân của chúng ta, làm sao có thể không tin tưởng."

Diệp Vân vẫy vẫy tay, nói: "Kỳ thật ta nhập môn cũng không bao lâu, chẳng qua chỉ mới mấy tháng, còn chưa được sư tôn dạy bảo, đợi sau khi kết thúc thí luyện tại Lạc Lôi Cốc lần này, thế nào cũng được sư tôn toàn lực truyền thụ, chắc hẳn tu vi cũng có thể tăng lên một tầng."

Trương Nhất Thành nhìn hắn, nói: "Ta không biết là có nhìn lầm hay không, cảnh giới của Diệp huynh đệ chẳng qua chỉ là Trúc Cơ Cảnh tứ trọng, so với Kim Đan Cảnh còn có chút chênh lệch. Bất quá thần thông vừa rồi của ngươi bên trong ẩn chứa lực lượng cường hãn đến mức khó có thể tin, uy lực có lẽ đã vượt khỏi Trúc Cơ Cảnh."

Diệp Vân cười nói: "Trương huynh quả nhiên có nhãn lực hơn người, cảnh giới của ta xác thực chẳng qua là Trúc Cơ Cảnh tứ trọng, chẳng qua là ngẫu nhiên gặp được kỳ ngộ, cho nên cũng có thể miễn cưỡng chống lại cùng cao thủ Kim Đan Cảnh, nếu so sánh cùng các vị vẫn còn có chút chênh lệch."

Đám người Trương Nhất Thành muốn ngất xỉu tại chỗ, sắc mặt khẽ biến. Diệp Vân ngươi chỉ một chiêu đã đánh bại đệ tử Kim Đan Cảnh tứ trọng của Huyền Nguyên Tông, rồi lại nói cái gì chỉ có thể đủ để miễn cưỡng chống lại cùng cao thủ Kim Đan Cảnh, càng nói cái gì nếu so với đệ tử Vân Hoa tông chắc hẳn còn có chút chênh lệch, đây không phải đang giễu cợt Trương Nhất Thành bọn hắn, uổng công tu luyện đến Kim Đan Cảnh, nhưng nếu so với một người tu sĩ Trúc Cơ cảnh tứ trọng như hắn lại kém quá xa sao.

Trương Nhất Thành vội vàng nói: "Diệp huynh đệ nói đùa, ngươi chính là đệ tử của Tuyệt Tâm Phong Thiên Vận Tử tiền bối, tu vi tự nhiên không thể so sánh theo lẽ thường, ngươi nói như vậy thật sự là quá đề cao chúng ta, làm cho chúng ta xấu hổ vô cùng."

Diệp Vân cười cười, nói: "Ta nói chính là sự thật. Bất quá nhìn Trương huynh có vẻ tôn sùng đối với sư tôn ta, chẳng lẽ lão nhân gia người tại Đại Tần đế quốc có danh tiếng rất lớn sao?"

Trương Nhất Thành ngẩn người, nói: "Diệp Vân huynh đệ ngươi không biết Thiên Vận Tử tiền bối tại Đại Tần đế quốc có danh tiếng thế nào sao? Hắn được coi là người có cơ hội rất lớn để trùng kích Thánh Nhân Nguyên Anh Cảnh lão tổ a."

Diệp Vân mặt không đổi sắc, thong dong nói: "Ta vốn xuất thân từ một gia tộc ẩn thế, cách đây mấy tháng đột nhiên được sư tôn nhìn trúng, thu làm môn hạ, còn chưa kịp hiểu rõ một phen, không thể tưởng được lão nhân gia người lại có tiếng tăm lớn như thế, chỉ riêng chuyện có cơ hội trùng kích Thánh Nhân Nguyên Anh Cảnh tu sĩ này thôi, đã làm cho trong tâm trí của mọi người nổi lên một sự ngưỡng mộ."

"Cho nên ta mới hỏi như thế, nếu như có thể trở thành đệ tử môn hạ của Thiên Vận Tử tiền bối, ngày sau tất nhiên tiền đồ vô lượng. Thực lực của Diệp Vân huynh đệ cũng cho chúng ta thấy được tiêu chuẩn thu đồ đệ của Thiên Vận Tử tiền bối, Trúc Cơ Cảnh tứ trọng đã có thể đủ sức đánh bại Kim Đan Cảnh tứ trọng, đây quả thực là mới nghe lần đầu." Trương Nhất Thành vô cùng cảm khái, thực lực của Diệp Vân đã phá tan suy nghĩ của hắn.

"Trong đám đệ tử môn hạ của sư tôn, ta không là cái "đinh" gì, thậm chí có thể nói là không đáng kể, Trương huynh khen trật rồi." Diệp Vân híp mắt, vẻ mặt khiêm tốn, điều hiện tại mà hắn muốn nhất chính là tạo quan hệ tốt cùng Trương Nhất Thành, sau đó nghe ngóng một ít tin tức có quan hệ đến Thiên Kiếm Tông.

Tuy rằng, Trương Nhất Thành dù có chết cũng không nhận thần thông kỹ pháp của Vân Hoa tông có chút tương tự với Thiên Kiếm Tông, nhưng mà từ trong ánh mắt của hắn Diệp Vân đã biết, giữa cả hai chắc chắn có liên hệ, chắc hẳn lời của Kiếm Đạo lão tổ cơ bản là sự thật.

"Tốt rồi, đã như vậy, ta sẽ không quấy rầy các vị, ta còn có nhiệm vụ khi đến đây, cần phải đi tiếp vào bên trong." Diệp Vân cũng không nóng nảy, loại chuyện này có sốt ruột cũng không giải quyết được gì.

Trương Nhất Thành hỏi: "Có phải Diệp Vân huynh đệ muốn đi vào hạch tâm chi địa của Lạc Lôi Cốc để tìm kiếm Lôi Mộc?"

Lông mày Diệp Vân chau lên, trầm ngâm một chút trả lời: "Đúng vậy. Chẳng lẽ Trương huynh cũng có hứng thú đối với Lôi Mộc?"

Trương Nhất Thành liên tục khoát tay, nói: "Lôi Mộc sinh trưởng tại hạch tâm chi địa của Lạc Lôi Cốc, Lôi Đình chỗ đó ngay cả Tị Lôi Phù cũng không thể ngăn cản được, chúng ta nếu tiến vào thì chỉ có một kết cục, đó là thân tử linh tiêu. Ta chẳng qua là cảm thấy Diệp Vân huynh đệ ngươi thân mang lôi linh khí, có lẽ có hứng thú đối với Lôi Mộc cho nên mới phỏng đoán như thế."

Diệp Vân gật gật đầu, nói: "Bọn ta là tu sĩ tìm hiểu lôi linh khí, tất nhiên phải lấy bằng được Lôi Mộc."

Trương Nhất Thành chần chừ một chút, ánh mắt đảo qua đám người Dịch sư huynh, sau đó chậm rãi nói: "Nếu như ngươi thật sự muốn đi vào hạch tâm chi địa cướp lấy Lôi Mộc, khi gặp đệ tử Vân Hoa tông xin đừng tranh chấp với nhau làm gì. Lệnh bài này Diệp Vân huynh đệ ngươi cầm lấy, đến lúc đó có thể lấy ra để cho đệ tử Vân Hoa tông ta nhìn thấy là được."

Nói xong, trong tay Trương Nhất Thành xuất hiện một cái lệnh bài màu lam, sáng óng ánh long lanh, thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp.

"Trương Nhất Thành, đây chính là Vân Mộng Lệnh, tại sao ngươi có thể đưa cho người ngoài một cách dễ dàng như thế?" Dịch Tinh Thận khẽ giật mình, lập tức quát lớn.

"Vân Mộng Lệnh? Có tác dụng gì?" Diệp Vân không thèm để ý đến Dịch Tinh Thận đang gầm lên, đưa tay nhận lấy.

"Vân Mộng Lệnh chính là lệnh bài cao cấp của Vân Hoa tông ta, thấy lệnh bài tựa như thấy được Vân Mộng phong Phong chủ, cũng chính là sư tôn ta. Trong lúc tranh đoạt Lôi Mộc nếu như ngươi cùng đệ tử của Vân Hoa tông có sự tranh chấp, nhớ kỹ lấy Vân Mộng Lệnh giao cho bọn họ, có lẽ sẽ có tác dụng." Trương Nhất Thành chậm rãi nói, hắn vốn muốn nói khi giao ra Vân Mộng Lệnh thì có thể giữ được tính mạng dưới tay đệ tử Vân Hoa tông, chỉ là sợ Diệp Vân tức giận, liền sửa lại ngôn từ.

Con mắt Diệp Vân hơi đổi, trong khoảnh khắc đã minh bạch ý tứ trong lời nói Trương Nhất Thành, lời nói này cùng Phi Tinh Môn Trương Diệu hầu như giống nhau, Vân Hoa tông cũng có đệ tử có tu vi cao đến Kim Đan Cảnh lục trọng thậm chí thất trọng tiến vào hạch tâm chi địa, cướp lấy Lôi Mộc, nếu như gặp gỡ bọn hắn, mục tiêu của mọi người đều là Lôi Mộc, tất nhiên là tử địch của nhau, với tu vi của Diệp Vân chắc hẳn căn bản không thể nào là đối thủ của bọn hắn, trong lòng Trương Nhất Thành cảm kích ân cứu mạng của Diệp Vân, lập tức lấy ra Vân Mộng Lệnh, đến lúc tối hậu trọng yếu có thể cứu hắn một mạng.

Tất nhiên Diệp Vân sẽ không cự tuyệt hảo ý thế này, giờ phút này tuy rằng tu vi của hắn có thể đánh bại Kim Đan Cảnh tứ trọng tu sĩ, nhưng mà đối mặt cao thủ vượt qua Kim Đan Cảnh Thiên Địa đại kiếp, thì lại không nắm chắc có thể sống sót được hay không, có được Vân Mộng Lệnh ở đây, dù gì cũng có thể có một chút sinh cơ.

Bất quá, trong lòng Diệp Vân cũng không quá trông chờ vào Vân Mộng Lệnh, đối với cao thủ Kim Đan Cảnh lục trọng, trong lòng hắn có một sự chờ mong khó có thể hình dung, mong muốn phía dưới bầu trời đầy Lôi Đình, cùng đám Kim Đan Cảnh cường giả chân chính này so chiêu, nhìn xem đến cùng có bao nhiêu chênh lệch.

Quan trọng nhất là hắn mơ hồ có một loại cảm giác, Lôi Thần Chi Kiếm nhất định phải trải qua sự tôi luyện của cường giả mới có thể thật sự suy diễn ra được, một khi suy diễn ra được, có lẽ sẽ có một nhận thức hoàn toàn mới đối với tất cả lôi hệ pháp tắc, đến lúc đó sự tăng lên của tu vi, có lẽ sẽ vượt qua tưởng tượng.

"Nếu đã như thế xin đa tạ Trương huynh, xin cáo từ, các ngươi bảo trọng." Diệp Vân chắp tay, cất kỹ Vân Mộng Lệnh, lập tức nhắm phía chỗ sâu trong Lạc Lôi Cốc bước đi.

"Diệp Vân huynh đệ, Lạc Lôi Cốc này có chút quái dị, tuy rằng ngươi tìm hiểu được lôi linh khí, nhưng vẫn phải cẩn thận nhiều hơn nữa, đúng như lời ngươi nói, chỉ có còn sống mới là trọng yếu nhất." Trương Nhất Thành có cảm giác, cảm thấy Diệp Vân đi tranh đoạt Lôi Mộc chính là biếu không tính mạng, không khỏi nhắc nhở lần nữa, đối với thiếu niên đã cứu được hắn, Trương Nhất Thành không hy vọng Diệp Vân sẽ xảy ra chuyện.

Diệp Vân cười cười, khoát tay một cái nói: "Đa tạ Trương huynh quan tâm, các ngươi hảo hảo bảo trọng, ta đi đây."

Không đợi Trương Nhất Thành trả lời, thân hình hắn lập loè, ở bên trong Lôi Đình vạn quân tựa hồ hóa thành một đạo lôi quang, nhắm phía sâu trong Lạc Lôi Cốc phóng vút đi.

Trương Nhất Thành đưa mắt nhìn hắn đi xa, trên mặt nổi lên một nét lo lắng.

"Trương sư huynh, ngươi nhìn xem thân pháp mà Diệp Vân thi triển trước khi rời đi, cùng Thiên Lôi Độn Pháp của Thiên Kiếm Tông có phải có chỗ tương tự hay không?" Dịch Tinh Thận đi lên trước, thấp giọng nói ra.

Ngay lập tức sắc mặt Trương Nhất Thành khẽ biến đổi, quay đầu nhìn hắn, âm thanh lạnh lùng nói: "Là có chút tương tự với Vân Du Thiên Lý của Vân Hoa tông ta, đâu có quan hệ gì với Thiên Kiếm Tông?"

Dịch Tinh Thận nhíu mày, thở sâu, rõ ràng thái độ khác thường, trầm giọng nói: "Trương sư huynh giáo huấn rất đúng, sư đệ sai rồi."

Trương Nhất Thành nhìn hắn một cái, ánh mắt xẹt qua nơi Diệp Vân vừa biến mất, chậm rãi nói: "Thần thông của Vân Hoa tông ta chính là sáng chế của các bậc tiền bối trước đây, không có bất kỳ liên quan cùng với các tông môn khác, các ngươi nhớ lấy điều này!"

"Đệ tử nhớ kỹ!"

Dịch Tinh Thận và đệ tử Vân Hoa tông đồng loạt trả lời, trong giọng nói mang theo một tia ngưng trọng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương