Thế Giới Tiên Hiệp
-
Chương 440: Thuốc tắm luyện thể
Giọng nói quái gở, còn mang theo ý trào phúng.
Diệp Vân nhíu mày, không đợi hắn mở miệng, đã nghe được Trịnh Đồng lạnh lùng nói: "Khương Phi Dương, ngươi lại tới quấy rối sao?"
Chỉ thấy một thanh niên mặc quần áo màu lam, ước chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi chậm rãi đi tới, khuôn mặt tuấn lãng, mặt mày nghênh ngang, thoạt nhìn có chút cuồng vọng, lại có chút ít âm hiểm.
Trịnh Đồng lạnh lùng nói: "Mỗi lần có đệ tử ký danh mới xuất hiện, ngươi lại bắt đầu nói năng lỗ mãng, lần trước bị đánh cảm thấy còn chưa đủ sao?"
Khương Phi Dương cười ha ha, nói: "Trịnh sư huynh ngươi nói là tên tiểu tử Trúc Cơ cảnh tam trọng này có thể đánh đồng cùng Phong Hóa Ảnh sư huynh? Không khỏi cũng quá để mắt đến hắn."
Trịnh Đồng cười lạnh không nói, xem ra đối với Khương Phi Dương cực kỳ bất mãn, giữa hai người có lẽ có chút mâu thuẫn.
Con mắt Diệp Vân híp lại, nhìn Khương Phi Dương, bỗng nhiên cười cười, nói: "Khương Phi Dương? Ngang ngược bay lên sao?"
Khương Phi Dương khẽ giật mình, hắn không ngờ Diệp Vân lại dám nói như thế, không khỏi sắc mặt lạnh lẽo, nói: "Chỉ một tên tay mơ có tu vi Trúc Cơ Cảnh tam trọng, lại có thể trở thành đệ tử ký danh, nếu để cho ngươi chờ lâu hơn mấy ngày, những đệ tử ký danh của thủ tọa Tuyệt Tâm Phong như chúng ta đây chẳng phải là bị cười nhạo."
Diệp Vân híp mắt, cười nói: "Như thế nào? Ngươi không phục? Không phục cũng tốt, đi tìm Thiên Vận Tử, a, không đúng, tìm sư tôn lão nhân gia người rồi càu nhàu rên rỉ, lăn lộn khóc lóc thì càng tốt, xem hắn có để ý đến ngươi hay không."
Khương Phi Dương không nghĩ tới Diệp Vân lại nói như vậy, những đệ tử ký danh trước đây, tuy rằng từng tên đều thuộc loại cương quyết bướng bỉnh, nếu một lời không hợp ngay lập tức đánh đập tàn nhẫn. Nhưng mà, chưa có tên nào lại có cách nói chuyện như Diệp Vân vừa rồi, thoạt nhìn cực kỳ vô lại.
"Rất tốt, ta hy vọng xương cốt của ngươi cũng có thể lợi hại như cách nói chuyện của ngươi, đến lúc đó đừng nghĩ quỳ lạy cầu xin tha thứ." Khương Phi Dương khuôn mặt nén giận, nói tiếp: "Đúng rồi, chắc hẳn ngươi đã biết rõ, thời điểm khảo hạch của đệ tử ký danh, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện chuyện đánh đấm sinh tử đó, ngươi phải ngàn vạn lần cẩn thận một ít a."
Diệp Vân nhún nhún vai, nói: "Như vậy đa tạ Khương sư huynh nhắc nhở, đánh đấm sinh tử, thật sự rất đáng sợ đó, ta nhất định sẽ rất cẩn thận, rất cẩn thận đấy."
Diệp Vân ngoài miệng nói sẽ cẩn thận, thần sắc trên mặt thì lại là một bộ đùa cợt, Khương Phi Dương nhìn thấy trong lòng lại càng phẫn nộ. Bất quá, nơi đây chính là chỗ ở của đệ tử ký danh, cũng không cho phép tranh đấu với nhau. Huống hồ nơi đây còn có quản lý Trịnh Đồng còn ở bên cạnh nhìn xem, Khương Phi Dương cũng không dám quá phận.
"Như thế là tốt rồi, chỉ ít ngày nữa chúng ta gặp lại. Đúng rồi, các sư huynh khác cũng rất mong nhớ đến ngươi." Khương Phi Dương quay đầu đi ngay, chợt dừng bước, quay đầu lại nhìn xem Diệp Vân cười lạnh nói.
Diệp Vân lộ ra vẻ mặt được sủng ái mà lo sợ, nói: "Có nhiều sư huynh xem trọng ta à, ta đây nhất định sẽ phải cố gắng rất nhiều, tranh thủ thành tên đệ tử chính thức thứ tư của sư tôn, sẽ không làm cho các ngươi thất vọng đâu."
Khương Phi Dương thiếu chút nữa phun ra một búng máu, tên gia hỏa mới tới này rõ ràng kiêu ngạo đến mức này thật sự ra ngoài ý định. Còn nói khoác mà không biết ngượng nói muốn trở thành tên đệ tử chính thức thứ tư, nói cách khác chính là ngoại trừ hắn ra, những đệ tử ký danh còn lại đều khó có khả năng thành công. Với phương thức thu đồ đệ của Thiên Vận Tử, quả thực chính là không thành công thì thành nhân, rất có thể ở trong khảo hạch sẽ có phần lớn vẫn lạc, dù cho có thể còn sống, cũng sẽ hao tổn tu vi, thân thể tàn phế.
"Tốt, tốt vô cùng, ta chờ ngươi." Khương Phi Dương phẫn nộ quát một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
Trịnh Đồng một mực không nói gì, chẳng qua là lẳng lặng nhìn xem hai người đối thoại, trong mắt toát ra một tia kinh ngạc.
"Trịnh sư huynh, đa tạ ngươi giúp ta gom góp dược liệu, chờ ta trở thành đệ tử chính thức, chắc chắn hậu báo." Diệp Vân chắp chắp tay, đi về chỗ tiểu viện của hắn.
Trịnh Đồng nhìn xem bóng lưng của hắn, mỉm cười, tự nhủ: "Xem ra lần khảo hạch đệ tử ký danh này sẽ rất náo nhiệt, cũng sẽ rất có ý nghĩa đây."
Diệp Vân cũng không để uy hiếp của Khương Phi Dương ở trong lòng, hắn vừa rồi dùng Thần Niệm dò xét qua, cảnh giới của Khương Phi Dương cao lắm cũng mới đến Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, coi như là hắn có thiên phú hơn người, có được thần thông cường đại, tối đa cũng chỉ có thể miễn cưỡng so sánh cùng tu sĩ Kim Đan Cảnh nhất trọng bình thường. Với thực lực của Diệp Vân hôm nay, tu sĩ Kim Đan Cảnh nhất trọng bình thường gần như không phải là đối thủ của hắn.
Khảo hạch đệ tử ký danh, cực kỳ tàn khốc, mấy chục năm qua có thật nhiều đệ tử tham gia khảo hạch, nhưng mà có thể thành công cũng chỉ có một mình Chư Cát Xung, những đệ tử có thể còn sống cũng không còn bao nhiêu, có rất nhiều người tu vi trực tiếp bị phế bỏ, kết cục thê thảm.
Khảo hạch như vậy, nếu muốn những đệ tử ký danh cùng liên thủ đối phó một người cơ hồ là chuyện không thể nào xảy ra. Những lời nói của Khương Phi Dương bảo là những sư huynh khác đều rất thấp thỏm nhớ mong Diệp Vân, nghe qua một chút thì thôi, căn bản không cần để ở trong lòng.
"Những tài liệu này vậy là đủ rồi, có lẽ có thể thúc giục tiềm lực của ngươi tăng thêm một bước, tối thiểu thân thể có thể tăng lên một cấp bậc." Trong tiếng nói của Kiếm Đạo lão tổ mang theo một tia hưng phấn, hắn bị phong ấn nghìn năm, thần hồn chia ra làm ba, tu vi căn bản không có khả năng tăng lên. Cho dù có muốn tu luyện, cũng bởi vì chỉ có một phần ba thần hồn không có thân thể cũng không thể nào tu luyện được.
Hiện nay, hầu như tất cả hy vọng của hắn đều ký thác vào trên người Diệp Vân, chỉ cần tu vi Diệp Vân có thể tăng lên, hắn cũng sẽ hưng phấn không thôi.
Diệp Vân đứng cạnh một thùng gỗ cao cỡ nửa người, bên trong thùng gỗ đựng đầy nước trong, nhẹ nhàng vung tay lên, hơn mười loại dược vật lập tức lơ lửng trên không trung, hơi hơi phập phồng.
"Loại thứ nhất, Nham Tiểu Thảo, nửa phần."
Thanh âm Kiếm Đạo lão tổ vang lên, ngón tay Diệp Vân nhẹ nhàng xẹt qua, Nham Tiểu Thảo một phân thành hai, rơi vào chính giữa thùng nước.
Xì xì xì!
Dường như một cái nồi nước nóng hổi đang sôi trào, trong thùng gỗ nước trong cuồn cuộn, rung động phát ra tiếng xì xì.
"Phần thứ hai, Đạm Linh Hoa, hai phần."
Trong khoảnh khắc, tử sắc Tiểu Hoa trước người Diệp Vân không một tiếng động đột nhiên hóa thành bột phấn, cuồn cuộn rơi vào chính giữa thùng nước trong.
Nồi nước trong nóng hổi đang sôi trào cuồn cuộn, phía trên bỗng trở nên ổn định yên lặng lại, nhưng mà dưới mặt nước lại trào lên mạch nước ngầm, nước trong suốt qua thời gian dần dần hiện lên màu tím nhạt.
Theo lệnh của Kiếm Đạo lão tổ, hơn mười phần dược liệu trước người Diệp Vân trước sau rơi vào trong thùng gỗ, màu nước trong lúc đầu đã biến thành màu đỏ tía, mặt nước yên lặng, phía dưới mặt nước thì lại chuyển động điên cuồng, mạch nước ngầm trào lên.
"Cuối cùng bỏ vào nửa phần Nham Tiểu Thảo."
Thanh âm của Kiếm Đạo lão tổ run lên nhè nhẹ, có chút ngưng trọng, trong đó lại có chút chờ mong cùng hưng phấn.
Diệp Vân điểm tay nhẹ một cái, nửa gốc Nham Tiểu Thảo còn lại trong không trung lập tức rơi xuống, trong khoảnh khắc tiếp xúc với mặt nước phẳng lặng, vô thanh vô tức hóa thành bột mịn, rơi vào trong nước.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn, nước màu đỏ tía trong thùng gỗ ngay lúc đó lập tức dâng lên, cao chừng hơn một trượng, trên không trung xoay tròn thật nhanh, hình thành một cái vòng xoáy.
"Chui vào!" Kiếm Đạo lão tổ quát to, giọng nói cao vút.
Diệp Vân không do dự chút nào, thân hình chớp lên, trực tiếp lao vào cột nước, rơi vào trung tâm vòng xoáy.
Chỉ thấy thân thể Diệp Vân theo vòng xoáy bay nhanh xoay tròn, tốc độ càng ngày càng nhanh, chẳng qua là thời gian chừng nửa nén hương, chỉ còn lại có bóng dáng, căn bản thấy không rõ bên trong vòng xoáy đến cùng là người nào.
Bảy ngày sau, vòng xoáy màu đỏ tía bắt đầu phát sinh biến hóa, màu sắc của nước dần dần mất đi, biến thành tử sắc, màu tím nhạt, cuối cùng một lần nữa trở nên trong suốt, không có nửa điểm tạp sắc.
Đột nhiên, chỉ nghe được một tiếng gầm lên, cột nước còn đang xoay tròn dường như muốn nổ tung lên, vô số giọt nước hướng phía bốn phương tám hướng bắn đi, giống như ám khí tốc độ cao, đem tất cả vách tường trong căn phòng nhỏ bắn thủng, tất cả đều là lỗ thủng chằng chịt.
Trên thân thể Diệp Vân toàn bộ là màu đỏ, cơ bắp nổi lên, tựa hồ lực lượng có ích vô cùng ở trong đó bắt đầu khởi động.
"Hảo tiểu tử, ngươi quả nhiên là một thiên tài, như vậy mà có thể đem toàn bộ năng lượng có trong nước thuốc hấp thu hết, hơn nữa dung hợp vào thân thể một cách hoàn mỹ, kích phát tiềm lực." Kiếm Đạo lão tổ một mực chờ đợi, chứng kiến Diệp Vân đánh nát vòng xoáy, hưng phấn không thôi.
Diệp Vân không để ý tới lão, thở sâu, Thần Niệm chìm vào mỗi một tấc địa phương trong thân thể, hắn có thể cảm nhận được sự cường đại của thân thể, bất kể là độ cứng hay là lực lượng, so với bảy ngày trước đều mạnh mẽ ra không ít, nếu như nói lúc trước hắn có thể ngăn cản công kích của Kim Đan Cảnh nhất trọng, thì hiện tại công kích của tu sĩ Kim Đan Cảnh nhất trọng bình thường đối với hắn mà nói, quả thực là gãi ngứa cho hắn, căn bản không đả thương được hắn mảy may.
Diệp Vân có loại cảm giác mơ hồ, chỉ bằng vào thân thể giờ phút này, có lẽ có thể cùng cao thủ Kim Đan Cảnh nhị trọng dây dưa, nếu là đánh nhau một mất một còn, ngay cả đối mặt tu sĩ Kim Đan Cảnh tam trọng, cũng chưa chắc không có lực đánh một trận.
"Như thế nào đây? Cảm nhận được lực lượng mênh mông trong cơ thể sao?" Kiếm Đạo lão tổ hưng phấn hô lên.
Diệp Vân ngửa mặt lên trời cười to, âm thanh truyền khắp nơi, nếu không phải từng tiểu viện của đệ tử ký danh đều có cấm chế thủ hộ, chỉ sợ tiếng cười kia đã sớm truyền ra mười dặm, bao trùm toàn bộ chỗ ở, thậm chí gặp thẳng lên đỉnh phong, rơi vào trong tai Thiên Vận Tử.
Bất quá, dù cho tiểu viện có cấm chế thủ hộ, nhưng không phải không có ai biết nơi này phát sinh biến hóa, những giọt nước chằng chịt giống ám khí sắc bén bắn thủng tường tiểu viện như tổ ong, tự nhiên cũng rơi vào trong mắt kẻ quản lý Trịnh Đồng.
Trịnh Đồng lúc này lại đang khoanh tay mà đứng, trên mặt hiện lên vẻ kính sợ. Phía trước người của hắn, một lão giả thân mặc bạch y đứng chắp tay, ánh mắt rơi vào tiểu viện của Diệp Vân, khóe miệng mỉm cười thản nhiên.
"Phong sư thúc, lão nhân gia ngài hôm nay đến đây, là tới chỉ bảo chúng ta đấy sao?" Trịnh Đồng giọng nói khiêm cung, thấp giọng hỏi.
Lão giả áo trắng vẫy vẫy tay, nói: "Hôm nay ta chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua nơi đây, nhớ tới chuyện khảo hạch đệ tử ký danh của Thiên Vận Tử sư huynh đã gần đến, nên đến xem trong đám đệ tử này có tên tiểu gia hỏa nào có thể làm cho người ta hai mắt tỏa sáng, bất quá ta xem chuyến đi đến đây lần này có lẽ không uổng phí, khí tức của Trúc Cơ Cảnh tam trọng, thậm chí có lực phá hoại như thế, thật là khiến cho người chờ mong."
Trịnh Đồng nhìn về chỗ ở của Diệp Vân theo ánh mắt của lão giả áo trắng, trên mặt hiện lên một tia bất đắc dĩ, trong mắt lại có chút ngưng trọng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook