Thế Giới Tiên Hiệp
Chương 42: Suy đoán

- Người không nhận được ngọc bài là người may mắn không phải ứng chiến. Chuẩn bị đến trận đấu tiếp theo.

Ngọc bài do Lan trưởng lão phát ra nhưng người lên tiếng lại là vị trưởng lão có tu vi cao nhất ở đây, trưởng lão Thuần Vu Diễn.

- Không ngờ Diệp Vân lại không phải thi đấu. Vận may của hắn tốt thật!


Ở đâu đó bỗng vang lên những âm thanh hâm mộ.

Một vòng chiến đâu vừa rồi đã rất là hung hiểm. Hiện tại chỉ còn lại ba mươi mốt người, trong đó chiếm phần lớn là những người vô cùng khó chơi. Những người có thể qua được vòng đầu đều là người có thể lực rất vượt trội.

Thế nhưng, sau khi nghe thấy vị trưởng lão kia nói vậy, Diệp Vân cũng không cảm thấy chút tí ti nào vui sướng. 

Hắn biết rằng biểu hiện ban nãy của mình đã khiến những vị trưởng lão kia đánh giá hắn cao thêm một chút, cũng chiếm được vài phần coi trọng của họ. Việc này đối với hắn cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.

- Xem ra chúng ta phải giao thủ ở trận cuối rồi.

Nghe được giọng nói của trưởng lão Thuần Vu Diễn, khóe miệng Khúc Nhất Bình cũng hiện lên một nụ cười lạnh lùng như có như không.

Y biết rằng những vị trưởng lão kia đã có những đánh giá khẳng định về thực lực của bọn họ. Vòng tiếp theo này nhất định sẽ là những cường giả gặp những người yếu chứ không thể xảy ra chuyện hai cường giả đối chiến với nhau được.

Giống như Khúc Nhất Bình đã nghĩ, vòng đấu này hầu như là chọn ra hai đối thủ mạnh yếu rõ ràng. Ngay cả đám người Dư Minh Hồng cũng dễ dàng chiến thắng đối thủ của mình.

Tuy nhiên, vòng đấu này cũng xuất hiện một chuyện ngoài ý muốn.

Ở trên lôi đài số bảy, hai người đệ tử vốn có thực lực chênh lệch rõ ràng sau khi đánh gần xong, một người trong số họ bị đánh bại đã không nhận thua mà đánh ra một chiêu lưỡng bại câu thương với đối thủ. Kết quả là y đã không thành công và bị đánh chết ở trên lôi đài. 

Diệp Vân vẫn cúi thấp đầu như trước. Hắn không nhìn nhiều về phía người đệ tử bị đánh chết đang được khiêng đi mà ánh mắt lại nhìn về hướng những vị trưởng lão kia.

Hắn thấy trên mặt của tất cả những vị trưởng lão kia đều không xuất hiện chút tí ti sự thương tiếc nào.

Hắn càng khẳng định thêm rằng, cho dù tất cả những người ở đây chết hết thì cả cái Thiên Chúc Phong này cũng chẳng hề quan tâm tới.

- Thí luyện của tông môn lần này là cái dạng gì vậy?

Ở phía xa, khi Nam Thành nhìn tên đệ tử mới lên cấp cả người đã máu thịt bầy nhầy thì y cũng nhận thấy có chuyện gì đó không thích hợp.

Y nghĩ rằng, cho dù thi đấu không hạn chế việc ra tay nặng hay nhẹ thì vào lúc sinh tử, những trưởng lão kia sẽ phải xuất thủ ngăn lại.


Dựa vào tu vi của những vị trưởng lão kia, họ muốn ra tay ngăn lại là một việc vô cùng dễ dàng.

Nhưng, điều khiến y không ngờ chính là những vị trưởng lão kia lại không hề ra tay ngăn cản.

Dường như những vị trưởng lão này cố ý để cho đám đệ tử kia thấy được cảnh tàn khốc này.

- Chẳng lẽ, lần thí luyện tiếp theo sẽ là một cuộc chém giết tàn khốc... Thế nên những vị trưởng lão này mới sử dụng phương pháp như vậy để cho bọn chúng học hỏi được chút ít kinh nghiệm?


Một cái suy nghĩ đáng sợ bỗng hiện lên trong đầu Nam Thành. Nó khiến y cảm thấy một cơn lạnh đang chạy dọc sống lưng mình.

Không chỉ có một mình y nghĩ như thế, trong đầu Diệp Vân cũng nổi lên một cái suy nghĩ giống như vậy.

- Chẳng lẽ thi đấu trong tông môn xảy ra chuyện gì?

Diệp Vân biết rằng, vào thời điểm tông môn mở ra cuộc tranh đoạt giành lợi ích sẽ gặp phải tổn thất không quá nghiêm trọng trong những lần thi đấu. Lần thi đấu đó chính là các đệ tử của tông môn phải đi vào nơi nào đó để tiến hành thí luyện chém giết lẫn nhau.

Đây mới chính là một cuộc chiến sinh tử.

Nhưng, điều khiến Diệp Vân không hiểu chính là loại thí luyện này tuyệt đối không giành cho đệ tử mới lên cấp bình thường của Thiên Chúc Phong.

Hiện giờ tuyển chọn đệ tử tham gia có điểm gì giống nhau?

Trừ phi... có hạn chế về tu vi?

Bỗng nhiên, trong đầu hắn như có tia chớp lóe lên. Đột ngột xuất hiện cái suy nghĩ như vậy, hơi thở của hắn bỗng trở nên gấp hơn.

Trước mắt, dường như tất cả đệ tử mặc hắc bào cũng không được tuyển chọn như vậy.

Đám đệ tử mới lên cấp như bọn họ và các đệ tử áo bào xanh cùng đệ tử áo vàng có tham gia lần tuyển chọn kế tiếp cũng chỉ có tu vi Luyện Thể Cảnh. Không có ai đạt tới Luyện Khí Cảnh!

- Chẳng lẽ thật sự là vậy?

Diệp Vân bỗng cảm thấy bản thân mình đã tìm được điểm mấu chốt rồi.

Tám người được chọn ra từ trong số đệ tử mới lên cấp, ngoại trừ những người có linh lực cường đại giống như hắn ra thì còn lại chính là người tu luyện một số loại tiên kỹ hoặc có linh khí trong tay. Thực lực của những người này so với những người được lựa chọn từ trong đám đệ tử nhập môn trước cũng không yếu hơn là bao. Có lẽ trong số bọn họ còn rất nhiều người mạnh mẽ cũng không biết chừng.

- Loại thí luyện gì mà cần nhiều đệ tử như vậy?

Sau khi nghĩ thông suốt điều này, trong lòng Diệp Vân vẫn cảm thấy khó tin.

Dùng loại phương pháp tuyển chọn này đã nói rõ Thiên Chúc Phong muốn tuyển chọn ra hơn một trăm người. Toàn bộ Vô Ảnh Phong cộng lại cũng đã gần bốn, năm trăm người. Tính cả Thiên Kiếm Tông thì phải lên đến tận mấy nghìn đệ tử có thực lực như bọn họ cùng tham gia nhiệm vụ của tông môn?


Rốt cuộc đây là cái nhiệm vụ tông môn gì?

Diệp Vân càng nghĩ càng cảm thấy bất khả tư nghị. Thế nhưng, trong lòng hắn lại cảm thấy yên ổn hơn.

Nếu thật sự những người này đều chưa tới Luyện Khí Cảnh thì hắn chỉ cần đoạt được một số công pháp tu hành và tiên kỹ thích hợp ở trong lần thi đấu này là đã có cơ hội sống sót rất lớn rồi.

Cái thi thể máu thịt bầy nhầy đã khiến người ta cảm thấy kinh hãi, nhưng đối với vị trưởng lão có tu vi cao nhất ở đây là Thuần Vu Diễn thì lại giống như còn chưa đủ. Y cười cười lạnh lùng mấy tiếng, nói:

- Trong lúc thi đấu vừa rồi, tất cả các ngươi đều đã do dự thiếu quyết đoán. Nếu như vào lúc đánh nhau thật sự, các ngươi bị người khác giết cũng chả đáng tiếc gì cả. Khúc Nhất Bình, ngươi đã có sẵn linh khí mà tại sao còn lãng phí thời gian và linh lực để làm gì? Còn cả Lưu Huyền, mới vừa rồi ngươi đã dùng một chưởng đánh bại đối thủ, tại sao còn giữ lực đợi đối thủ nhận thua nữa? Chẳng lẽ sau này khi các ngươi tu hành đạt kết quả, khi gặp kẻ địch ở bên ngoài cũng sẽ làm như vậy sao?

Thuần Vu Diễn nhìn qua hai người, giọng nói lạnh và sắc như dao.

- Thuần trưởng lão, đây chỉ là thi đấu giữa đồng môn với nhau, cái này với việc gặp kẻ địch ở bên ngoài là hai chuyện khác nhau.

Một người thiếu niên bước lên cúi mình hành lễ. Mặc dù giọng nói của y có chút khiêm cung nhưng trong lòng lại có hơi bất mãn.

Người thiếu niên này chính là Lưu Huyền. Ngày trước ở Luyện Tâm Điện y cũng không khiến người ta để ý quá nhiều vì hành động của y rất nhanh. Sau khi Diệp Vân phát hiện ra bí mật của bức tường ngấm máu, y đã thừa dịp vách núi đối diện không xảy ra biến hóa gì mà trở thành một trong mấy người trèo lên được đỉnh núi. 

Từ những biểu hiện của y trong chiến đấu thì thực lực của y đã đạt đến đỉnh của Nội Tức Cảnh.

- Láo xược! Bây giờ toàn là người của Thiên Chúc Phong chúng ta, đổi lại là đệ tử của các ngọn khác thì sao? Thậm chí có cả những đệ tử khác của tông môn. Trong số đó loại người nào cũng có, ngươi biết ngươi sẽ gặp phải dạng đối thủ nào sao? Cho dù là người bị trọng thương cũng có vô số thủ đoạn giết chết ngươi!

Ánh mắt lạnh như băng của Thuần Vu Diễn nhìn thẳng vào y:

- Cho dù là đồng môn, làm sao ngươi biết vào lúc thi hành nhiệm vụ người khác sẽ không thừa cơ đối phó với ngươi.

Dường như tất cả đám đệ tử mới lên cấp ở đây đều cảm thấy lạnh người. Bọn họ đều cho rằng lời của vị trưởng lão này rất có đạo lý.

Sắc mặt của Lưu Huyền phải biến đổi tới mấy lần. Cuối cùng y cũng không lên tiếng nữa mà cúi người thi lễ với vị trưởng lão kia.

Diệp Vân vẫn cúi đầu và sắc mặt không hề thay đổi. Trong mắt hắn chớp chớp lên tia sáng, không biết hắn đang suy nghĩ điều gì.

- Bất cứ khi nào, muốn tồn tại được đều phải luôn cẩn thận. Bất cứ lúc nào cũng phải đợi cho đối thủ vạn kiếp bất phục thì mới được dừng tay.

Trưởng lão Thuần Vu Diễn nhìn qua mọi người một cái rồi gật đầu với Lan trưởng lão.

Vẻ mặt Lan trưởng lão không chút biểu cảm, lão vung tay bắn ra từng vệt sáng màu trắng tinh bay ra xung quanh. Lần này thì Diệp Vân đã không còn được như trước nữa rồi. Trong bàn tay của mười sáu người đệ tử cuối cùng đều đã xuất hiện một cái ngọc bài.

- Số một, cái này mới đúng nè. Nên để ta đứng số một luôn đỡ phải mất công ta tìm người đổi lại.

Giọng nói rất hưng phấn của Đoạn Thần Phong lại được vang lên.

Thế nhưng, hiện giờ đã không còn ai để ý tới y nữa. Một vài đệ tử nhập môn trước ở đây đã coi tên này là kẻ sớm muộn gì cũng sẽ chết thảm.

Diệp Vân nhìn lệnh bài trong tay mình viết một chữ là: "Ba". Hắn đưa mắt nhìn người thứ hai ra sân là Khúc Nhất Bình.

- Ba số đầu ư?


Diệp Vân khẽ cau mày. Hắn nhìn qua vị Lan trưởng lão ở trên không trung thì lại cảm thấy một loại ảo giác khá mơ hồ rằng ngọc bài bay về phía bọn họ đều không phải là vô tình bay đến. Có lẽ là do Lan trưởng lão cố ý làm như vậy.

Nếu đúng là như vậy, đây chính là lời cảnh cáo của Lan trưởng lão giành cho bọn hắn, nhắc bọn hắn đừng có nên qua mặt bọn họ. Nếu như còn che giấu tu vi thì sẽ bị đánh bại ở vòng đấu tiếp theo. Bằng nhãn lực của Lan trưởng lão, y tất nhiên sẽ nhìn ra được một ít về sức chiến đấu của ba người.

- Diệp sư huynh, đệ được số bảy. Huynh là mấy?

Dư Minh Hồng đi tới hỏi nhỏ Diệp Vân.


- Ta được số ba.

Trong đầu Diệp Vân chợt nghĩ, nói như vậy thì Dư Minh Hồng cũng có thể lọt vào vị trí tám người cuối cùng rồi. 

- Mau lên thi đấu!

Từng tiếng quát lớn không ngừng vang lên khắp nơi. Những người đệ tử mặc hắc bào đều không cho bọn họ thời gian đứng tán gẫu với nhau mà bố trí bọn họ lên từng cái lôi đài. 

Ngay sau đó bỗng vang lên vài tiếng xé gió.

Diệp Vân chưa động bước thì đã thấy đối thủ của mình nhảy vút lên lôi đài.

Người này nhìn qua còn trông nhỏ tuổi hơn cả hắn, thế nhưng y lại là một tên thiếu niên có vẻ mặt kiêu căng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương