Thế Giới Tiên Hiệp
Chương 39: Đe dọa

Song chưởng mang theo hỏa diễm lao thẳng tới, toàn bộ không gian như bị lửa cháy thiêu đốt khiến nhiệt độ không ngừng tăng lên.

Dù không phải do cao thủ Luyện Khí Cảnh xuất ra nên không đạt tới uy lực chính thức của Hỏa Vân Liệt Diễm Thủ, nhưng lực lượng ẩn chứa trong một chưởng này cũng đủ làm trọng thương một gã Luyện Thể Cảnh ngũ trọng, thậm chí mất mạng.

Dưới lôi đài, mấy người trước đây đã từng biết gã thiếu niên này không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

“Không ngờ Linh Thừa đã đạt tới tu vi như vậy. Loại Tiên kỹ này chúng ta không thể ngăn cản nổi.”

“Những đệ tử có thể thông qua thí luyện mà tiến vào Thiên Chúc Phong đều có ít nhiều thủ đoạn, nhưng đạt đến mức này hẳn không nhiều đâu.”

Đám đệ tử mới gia nhập phần lớn là khiếp sợ, số còn lại tràn đầy hâm mộ. Dù sao đây mới thực là Tiên kỹ - dù chỉ là hạ đẳng Tiên kỹ, là thứ mà bọn họ chưa từng được tu luyện qua. Loại Tiên Kỹ thế này chỉ có đám danh môn vọng tộc mới có. Cũng chính vì điều này mà đám danh môn vọng tộc cứ đời nọ nối đời kia hưởng lợi.

Diệp Vân xem ra trong đám đệ tử mới đang ngây người ra này không có mấy người có thể ngăn trở một chưởng này, còn bản thân hắn vẫn đứng yên như cũ, thân thể không hề di động. Trong mắt hắn không có một tia hoảng sợ nào, tâm tình hắn như nước hồ phẳng lặng.

Đột nhiên hắn hít sâu một hơi. Tay phải nắm thành quyền đánh thẳng vào Hỏa Vân Liệt Diễm Thủ. Giờ phút này, toàn thân Diệp Vân bỗng thay đổi trở nên cao lớn hơn. Quyền đầu đánh ra mang theo cuồng phong và Linh Lực cuồn cuộn tuôn trào.

Trên đầu quyền lấp lóe hào quang màu trắng, cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể phóng ra cách không đả thương đối thủ.

Chuyện này là sao?! Chỉ với tu vi của hắn, hắn làm sao có thể lĩnh hội thiên địa linh khí, làm sao lĩnh ngộ được chân khí chi ý?

Trong mắt mọi người, Diệp Vân mới đạt tới Luyện Thể ngũ trọng Nội Tức Cảnh lại có thể đánh ra một quyền như vậy, trình độ cô đọng Linh Lực thật không tầm thường.

“Hắn nhất định đã đạt được kỳ ngộ nào đó, nhờ thế mà thân thể cùng Linh Lực cũng được tăng cường tới mức kinh người!” Đám đệ tử mặc áo bào màu vàng đã đạt tới Ngộ Khí Cảnh đều xuất hiện ý nghĩ này.

Oanh!...

Thiết quyền mang theo lực lượng Linh Lực khổng lồ mãnh liệt công kích lên Hỏa Vân Liệt Diễm Thủ. Hai loại công kích hung hăng va chạm làm bắn ra từng đợt năng lượng không ngừng tỏa ra không khí xung quanh.

Sau va chạm, chỉ thấy một luồng ánh sáng bay ngược về sau đâm thẳng vào hàng rào lôi đài rồi ngã lăn ra đất. Trên lôi đài, Diệp Vân lẳng lặng đứng yên, bộ dáng như chưa hề xuất thủ, khuôn mặt điềm tĩnh không biểu lộ chút tâm tình nào.

Bình thường, nếu một bên không nhận thua thì trận đấu vẫn sẽ tiếp tục. Lúc này Diệp Vân mà ra tay thì Linh Thừa không chết cũng trọng thương, nhưng hắn lại chỉ yên lặng đứng đó. Ở góc lôi đài vang lên từng tiếng kêu đau đớn. Linh Thừa gắng gượng bò dậy, khóe miệng tràn máu tươi, hai mắt ánh lên nét không cam lòng, nhưng hắn hiểu được vừa nãy Diệp Vân đã nương tay với mình rồi. Lúc đối quyền, hắn có cảm giác lực lượng hai bên chênh lệch không chỉ có vậy.

Cảm giác không cam lòng nhanh chóng biến thành tôn kính.

“Diệp sư huynh, Linh Lực thật mạnh!” Lau vệt máu tươi trên miệng, Linh Thừa nhìn Diệp Vân nói với vẻ chân thành.

Diệp Vân cũng gật đầu khẽ đáp. “Có đôi khi, thua trận không phải là điều tồi tệ nhất.”

Linh Thừa hơi ngẩn người, rồi lập tức hiểu ra, trong mắt tràn đầy cảm kích. “Diệp Vân sư huynh, hãy bảo trọng!” nói xong liền thi lễ với Diệp Vân rồi thong thả bước xuống lôi đài.

“Người này thật khó đối phó”.

“Lưu Đạo Liệt trông coi dược cốc đã mất mạng dưới tay Diệp Vân này đó.”

Lúc Diệp Vân bước xuống lôi đài, bốn phía lặn ngắt như tờ. Hầu hết ánh mắt đám đệ tử của hai điện Đông – Tây đều đặt trên người hắn kèm theo một tia kính sợ. Đoàn Thần Phong kiêu ngạo bá đạo. Diệp Vân tĩnh lặng như nước hồ. Hai người là hai phong thái hoàn toàn đối lập, nhưng thực lực biểu hiện ra đều khiến cho người khác e ngại. Nhiều đệ tử đã nhập môn nhiều năm cũng âm thầm gật đầu không khỏi kinh ngạc.

“Thực lực còn mạnh hơn sự tưởng tượng của ta vài phần. Chả trách thất trưởng lão lại coi trọng hắn như vậy.” Nam Thành tới xem nào nhiệt, hướng ánh mắt lên người Diệp Vân khẽ nói.

“Ngươi bảo gì?” Một gã đệ tử mặc áo đen đứng bên cạnh Nam Thành hỏi hắn.

“Thất trưởng lão nhìn trúng hắn, còn để hắn đi khai khẩn Linh Điền.”

“Thất trưởng lão?” Mấy tên đệ tử áo đen không dám tin, kinh ngạc hô lên. “Chuyện này thật khiến người khác kinh sợ! Biểu hiện của hắn không tệ, nhưng đem so với mấy đệ tử kinh tài tuyệt diễm thì còn chênh lệch rất nhiều. Thất trưởng lão sao lại coi trọng hắn như vậy?”

“Nội tình bên trong ta cũng không rõ. Thất trưởng lão tính tình thất thường, điên điên khùng khùng, nhưng đã nhìn trúng kẻ này thì hắn sẽ có một chỗ dựa vững chắc. Tới lúc đó chúng ta dám thất thố trước mặt Thất trưởng lão, không biết Thất trưởng lão sẽ xử sự thế nào.” Nam Thành không biểu lộ sắc mặt nhưng lời nói ra lại đầy thâm ý. Mấy tên đệ tử áo đen đứng quanh hắn gật đầu ra vẻ rất hiểu những đạo lý này.

“Lần này, Thiên Chúc Phong chúng ta xuất hiện một tên đệ tử thiên tài gọi là Quân Nhược Lan, nghe nói tu vi đã đạt tới Luyện Khí Cảnh.” Một gã đệ tử áo đen cất tiếng đầy hâm mộ, “nói không chừng đã bị mấy vị trưởng lão thu làm đệ tử chân truyền rồi.”

“Chúng ta chăm chỉ tu luyện, đột phá đến Luyện Khí Cảnh trong vài tháng nữa là việc đã ở trong tầm tay. Còn việc trở thành đệ tử chân truyền của mấy vị trưởng lão thì phải trông vào phúc phận rồi.” Mấy người đứng cạnh thờ dài.

Trong lúc Nam Thành trò chuyện với mấy tên đệ tử đứng cạnh thì vòng tỷ thí thứ nhất cũng lần lượt phân rõ thắng bại. Tuy nói không giới hạn sinh tử nhưng vòng đấu vừa rồi diễn ra khá bình lặng, không có ai mất mạng.

“Láo xược!” Đột nhiên vang lên một tiếng quát lạnh lùng, tiếp theo là uy áp khủng khiếp từ trên không trung giáng xuống trên người một gã đệ tử vừa mới nhận thua trên lôi đài.

Tên đệ tử hét thảm, thân thể bay ngược lại rơi xuống cạnh thềm đá, toàn thân bê bết máu không ngừng run rẩy.

“Chuyện này là sao?” Tất cả mọi người có mặt đều hoảng sợ nhìn tên đệ tử kia và người vừa mới ra tay là Lan trưởng lão.

“Các ngươi coi lời ta nói chỉ như gió thoảng bên tai hay sao?”

Đám đệ tử không dám thở mạnh, nhiều người không kìm được nỗi sợ khiến chân tay nhất thời run rẩy.

Diệp Vân nhìn thảm cảnh của tên đệ tử kia rồi cũng khẽ cúi đầu. Muốn ôm tâm lý may mắn, lừa dối mong vượt qua kiểm tra quả nhiên là không thể thoát được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương