Thế Giới Tiên Hiệp
-
Chương 109: Hoa Vận Đại Điện
Chương 109: Hoa Vận Đại Điện
Hắc Ám Hải Ma mạnh mẽ nhảy lên, nhưng thân thể to lớn như một ngọn tiểu sơn của nó lại ầm ầm rơi xuống, sau đó lại nhảy chồm về phía trước, độ cao phải lên đến mấy chục trượng.
Hắc ám vô tận liền truyền đến tiếng chấn động ù ù, gần như là sắp sụp đổ đến nơi vậy.
“Diệp Vân, đợi sau khi Hắc Ám Hải Ma qua cơn cuồng bạo thì chính là thời điểm nó suy yếu nhất, ta sẽ giết nó để báo thù cho ngươi.” Thanh âm đắc ý của Hoa Nhất Thành vang lên. Hắn trăm phương ngàn kế, lợi dụng bốn thế lực để mở ra Hoa Vận bí tàng, rồi lừa gạt bọn họ đến Thủy Vân Điện, rút cục đã đến thời điểm thu bảo.
Hắc Ám Hải Ma điên cuồng đụng vào bốn phía hắc ám vô tận, hai đoàn ánh sáng màu xanh biếc lập lòe, lúc này có thể chứng kiến không gian hắc ám vô tận này có vết rạn nhè nhẹ. Theo lý thuyết thì cho dù là Luyện Khí Cảnh đỉnh phong, thậm chí là Trúc Cơ Cảnh cũng không có khả năng phá vỡ được màn hắc ám vô tận do tu sĩ Kim Đan bố trí.
Nhưng mà Hắc Ám Hải Ma lại có được năng lực như vậy. Nếu như không phải là trên điển tịch của Hoa gia có ghi chép lại thì chỉ sợ ai cũng không thể tưởng tượng được một điều là, một đầu yêu thú cửu cấp lại có thể phá vỡ được trận pháp hắc ám vô tận này.
Oanh!
Hắc ám xuất hiệt nứt, lúc này rút cuộc đã không thể nào chống đỡ được nữa, nổ vang một tiếng rồi bạo liệt. Lập tức, cái không gian mà cả ngàn năm chưa được chiếu sáng, lúc này lập tức xuyên qua, vô cùng chói mắt.
Hắc Ám Hải Ma lập tức lao về phía ánh sáng, thế nhưng sau đó liền có thể thấy được, từng sợi lông như những sợi cương châm lúc này liền đứt gãy rồi tróc ra, lộ ra làn da đen kịt phía trong, bị ánh sáng chiếu vào thì lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ héo rũ. Sau đó, Hắc Ám Hải Ma giống như là bị ánh sáng chém phải, rơi xuống phía dưới.
Hắc Ám Hải Ma thống khổ tru lên từng hồi, muốn gắng gượng đứng dậy, mỗi lần đều khiến cho mặt đất rung động ầm ầm. Nó giống như muốn trốn trở lại vào bóng tối, thế nhưng mà đau đớn kịch liệt đã làm cho nó mất đi lý trí, căn bản không thể biết bóng tối ở phương nào, càng ngày càng xa.
Hoa Nhất Thành lách mình, nhảy vào trong đoàn ánh sáng. Giờ này, mảnh không gian này vô cùng hỗn độn, không có bất cứ cảnh tượng gì, chỉ là một mảnh ánh sáng, phảng phất như một viên cầu cực lớn.
Hoa Nhất Thành cũng không quan tâm đến những thứ này, hắn nhìn quanh quan sát, theo như ghi chép của gia tộc, muốn xem sau khi hắc ám bị phá vỡ thì Thần Điện xuất hiện ở chỗ nào.
Dựa theo ghi chép của gia tộc thì hắc ám một khi bị phá vỡ, sẽ có một luồng năng lượng cường đại bắn ra, phá vỡ hư không, triệu hoán ra thần điện ban thưởng, chính là bảo vật trân quý nhất của Hoa Vận bí tàng, thứ được giấu trong trung tâm của Thần Điện.
Hoa Nhất Thành toàn lực quan sát xem thần điện xuất hiện ở nơi này, về phần Hắc Ám Hải Ma đang giãy giụa kia thì hắn cũng chả có hứng thú gì, mà về phần Diệp Vân thì trong suy nghĩ của hắn, chắc hẳn đã trở thành người chết rồi.
Hắc Ám Hải Ma điên cuồng chạy loạn, không ngừng va chạm vào mảnh không gian này, thanh âm oanh long long cứ vang vọng mãi không ngừng.
Cuối cùng, năng lượng của Hải Ma tiêu tan không còn, mà bộ lông hoàn toàn đã bị tróc xuống, từng khối da thịt đen ngòm bị cắt thành từng khối, trông vô cùng thê thảm.
Hắc Ám Hải Ma bước ra một bước cuối cùng, sau đó ầm ầm ngã xuống đất, thân thể co quắp nửa ngày, rồi nằm yên bất động.
Hoa Nhất Thành nghe thấy Hắc Ám Hải Ma cuối cùng đã không còn phát ra âm thanh nữa thì chỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó thì liền đứng dậy, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn.
Chỗ hắc ám vô tận bị đánh vỡ, một luồng năng lượng đen sì như mực, hội tụ thành một con sông dài, không ngừng trào ra rồi tuôn vào chỗ không gian này.
Phảng phất như trong vùng ánh sáng hỗn độn này, màu đen và ánh sáng như đan vào nhau. Sau đó thì bên trong mảnh ánh sáng này xuất hiện một hình ảnh cánh cửa cực lớn, cao khoảng chừng hơn trăm trượng.
Lập tức, giữa cánh cửa cao cả trăm trượng này, quang mang màu vàng lóe lên, sau đó ngày càng rõ ràng, cuối cùng giữa cánh cửa xuất hiện một lối đi hình vòm, thông thẳng ra phía sau.
Trong mắt Hoa Nhất Thành hiện lên vẻ cuồng nhiệt và mừng rỡ, cái lối đi hình vòm xuất hiện giữa cánh cửa khổng lồ này, hiển nhiên chính là lối đi thông đến thần điện của Hoa Vận bí tàng. Lúc này, hắn dường như trông thấy có vô số bảo vật trước mắt đang vẫy tay mời gọi hắn, thấy được cả Kim Đan đại đạo đang chờ phía trước.
“Ha ha ha! Hoa Vận bí tàng đã tồn tại cả ngàn năm, hậu nhân của Hoa gia có nhiệm vụ phải tìm được bí tàng, mở ra và đoạt được bảo vật bên trong, tái hiện lại vinh quang của Hoa gia ngàn năm trước. Hôm nay, bảo vật đã nằm trong tay ta thì Kim Đan đại tu sĩ thứ hai của Hoa gia chính là ta rồi.” Hoa Nhất Thành cuồng tiếu đến mức chảy cả nước mắt. Niềm vui trong lòng khó có thể che giấu được, nhảy cẫng lên mà hét lớn.
Ánh sáng dần trở nên ảm đạm, lúc này chỉ có lối đi hình vòm giữa cánh cửa cao trăm trượng kia đang tỏa ra kim quang chói mắt, rung động cả nhân tâm.
Hoa Nhất Thành đột nhiên nhảy lên, bay thẳng về phía cánh cửa trong hư không, mà đầu bên kia của cổng vòm, chính là nơi cất giấu bảo vật chính thức của Hoa Vận bí tàng.
Hoa Nhất Thành đặt chân lên cổng vòm, quay đầu nhìn lại mảnh không gian hỗn độn phía sau, sau đó cười to mấy tiếng rồi quay người bay nhanh đi.
Ngay sau khi thân ảnh của Hoa Nhất Thành biến mất thì thi thể của Hắc Ám Hải Ma nằm cách đó trăm trượng, vùng ngực bị ánh sáng cắt xé , bỗng nhiên xuất hiện một đạo điện mang màu tím phóng thẳng lên trời.
Chỉ thấy điện mang màu tím này mạnh mẽ rạch phá ra một đường liền tạo ra một lỗ hồng lớn trên ngực của Hắc Ám Hải Ma, sau đó liền có một bóng người từ trong đó chui ra.
“Không thể ngờ được là khắc tinh của Hắc Ám Hải Ma lại chính là ánh sáng, may mà khi chết đi thì toàn bộ năng lượng đã tiêu tán, Lôi Điện Vân Quang Kiếm mới có thể xé rách ngực của nó, nếu không thì chỉ sợ đúng như lời của Hoa Nhất Thành, thân tử linh tiêu rồi.”
Diệp Vân chui từ trong ngực của Hắc Ám Hải Ma ra, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng khi vừa sống sót trở về.
Lúc này, quang mang màu vàng trên cánh cửa đang chậm rãi mất đi, mà lối đi hình vòm lúc này cũng đã trở nên có chút mơ hồ.
Diệp Vân nhìn lên trời. Hắn ở trong cơ thể của Hắc Ám Hải Ma cũng đã nghe được thanh âm hô to gọi nhỏ của Hoa Nhất Thành, giờ này thấy được lối đi hình vòm màu vàng này, liền nhận ra đây chính là thông đạo dẫn đến chỗ thần điện cuối cùng.
Diệp Vân hít một hơi thật sâu, sau đó không chút do dự mà nhảy lên, bay về phía hư không chi môn, bước chân về phía lối đi hình vòm.
Trong khoảnh khắc này, trong đầu hắn bỗng nhiên lại xuất hiện ý nghĩ là có nên tiếp tục tiến về phía trước, hay là chờ đơi tại đây, hoặc là quay người rời khỏi. Thế nhưng, khi hắn nhìn cảnh tượng xung quanh thì những ý nghĩ kia liền lập tức biến mất. Bởi vì căn bản đã không còn đường lui nữa rồi. Mảnh hắc ám vô tận kia đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại một mảnh không gian hỗn độn mà thôi.
Diệp Vân bước lên lối đi hình vòm. Hắn chỉ bước một bước thì bỗng nhiên lối đi dường như kịch kiệt rút ngắn lại/. Chỉ trong nháy mắt, hắn đã xuất hiện ở cuối lối đi, sau đó, tất cả kim quang liền triệt để tiêu tán, không còn một mảnh.
Đập vào mắt hắn lúc này là một tòa đại điện trắng noãn như ngọc. Nói là đại điện thì thật ra là hơi quá, bởi vì tòa đại điện này chỉ cao quá hai trượng, rộng ba bốn trượng mà thôi. So với Thủy Vân Điện thì cũng chỉ như một gian phòng nhỏ.
Sở dĩ nói là đại điện, bởi vì trên cửa chính của ngôi đại điện trắng noãn như ngọc này có viết bốn chữ lớn, trông như rồng bay phượng múa.
Hoa Vận đại điện!
Diệp Vân cực kỳ cẩn thận, nín hơi ngưng thần, quan sát cả nữa ngày thì cũng không có phát hiện tung tích của Hoa Nhất Thành, có lẽ hắn đã tiến vào trong đại điện rồi.
Diệp Vân tiến đến bên dưới đại điện, nhìn lên đại môn trắng noãn như ngọc.
Trước cửa đại điện có đặt bốn con quái thú đầu rồng mình sư tử, mỗi một con đều vô cùng sống động, tựa như tùy thời đều có thể sống lại vậy.
Trên trán của bốn đầu quái thú này đều có một con mắt, nhưng mà trong mắt lại không có đồng tử, trông thiếu đi một chút sinh khí. Nếu trong bốn con mắt này mà có đồng tử thì có lẽ chúng sẽ thật sự sống lại cũng không chừng.
Đại môn cũng không có bất kỳ ổ khóa nào, mà cũng không thấy có bất kỳ khe hở nào cả.
Diệp Vân đưa tay nhẹ nhàng gõ hai cái, âm thanh trầm đục liền theo ngón tay truyền ra.
“Chẳng lẽ phải vẽ đồng tử lên bốn đầu quái thú này?” Diệp Vân nhíu mày, nhìn về phía bốn đầu quái thú mình sư tử đầu rồng.
Hắn mơ hồ nhớ rằng, Hoa Nhất Thành đã từng nói qua, muốn mở thần điện thì phải có được hai loại nguyên tố năng lượng trở lên. Vì thế tên gia hỏa này đã không tiếc bỏ qua mấy năm, một mực áp chế tu vi ở Luyện Khí Cảnh trung kỳ.
Hai loại nguyên tố năng lượng trở lên ?
Diệp Vân nhìn về phía mấy con quái thú canh cửa, bỗng nhiên mỉm cười. Nếu như chỉ cần hai loại nguyên tố năng lượng là có thể mở ra được đại môn thì điều này cũng không làm khó được hắn.
Nhưng mà, tại đây lại có bốn con mắt. Nếu như toàn bộ phải sáng lên thì mới mở ra được đại môn thì Diệp Vân hắn vẫn còn thiếu một nguyên tố nữa.
Diệp Vân cũng không có lập tức rót năng lượng vào trong đó. Hắn cẩn thận đi vòng quanh đại điện một lần, muốn xem còn có lối vào nữa không, có lẽ số lượng quái thú ở đó lại khác so với nơi này.
Nhưng mà, sau khi đi qua một vòng thì hắn cũng không có phát hiện thêm điều gì nữa, hiển nhiên, tòa đại điện này chỉ có một lối vào duy nhất.
Diệp Vân nhìn về phía một con quái thú, trong mắt lóe lên hào quang, liền muốn rót một đạo năng lượng lôi điện vào trong nó.
Nhưng đúng lúc này, hắn kinh ngạc phát hiện ra, trên bầu trời lúc này tựa hồ xuất hiện biến hóa.
Chỉ thấy trên không trung mấy nghìn trượng, bỗng nhiên xuất hiện mười tám quang điểm, tản mát ra màu lam nhàn nhạt. Những quang điểm này, bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ đang nhanh chóng biến lớn, trong nháy mắt thì nó đã lớn bằng quả trứng gà.
Diệp Vân cũng không biết mười tám cái quang điểm này đến cùng là vật gì, thế nhưng hắn biết rõ, việc quan trọng nhất hiện giờ chính là thắp sáng con mắt của quái thú, mở ra đại môn rồi tiến vào bên trong.
Hắn lập tức hành động, nhanh chóng thúc giục lôi nguyên tố trong cơ thể, sau đó chỉ về phía con mắt của một đầu quái vật.
Trong khoảnh khắc, chỉ thấy trên con mắt của đầu quái vật thân sư tử đầu rồng này lập tức xuất hiện đồng tử màu tím, tản mát ra quang mang nhàn nhạt.
Đùng!
Tiếp tục chỉ vào một đầu quái thú khác, hỏa nguyên tố được rót vào thì đồng tử của nó liền hóa thành hỏa diễm, bốc cháy hừng hực.
Hàn ý lạnh băng từ trên người Diệp Vân tuôn ra, hai mắt hắn ngưng tụ như hai viên băng châu, sau đó, một đạo băng phách từ trong đôi mắt hắn bắn ra, lao thẳng về phía con mắt của đầu quái vật thứ ba.
Trong con mắt đó liền xuất hiện một viên băng châu, tản ra ánh sáng long lanh và hàn ý thấu xương.
Trên bầu trời, mười tám đạo quang điểm kia giờ này đã to như thùng nước, nhanh chóng hạ xuống. Diệp Vân trong mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng nói trong đó, với tốc độ này thì chỉ sợ mấy hô hấp sau là có thể hạ xuống trước cửa đại điện này rồi.
Diệp Vân hít một hơi thật sâu, một tay giơ lên, hung hăng đánh ra một chưởng vào đầu của con quái vật thứ tư.
Oanh!
Thanh âm ù ù lập tức truyền đến. Chỉ thấy đại môn vốn đang đóng chặt, lúc này chậm rãi mở ra. Một luồng khí tức cổ xưa tràn ra, tựa hồ còn mang theo một cảm giác tang thương như đã trải qua cả ngàn năm.
Không đợi đại môn mở ra hoàn toàn, Diệp Vân liền lách mình chui vào, thân ảnh nhanh chóng biến mất sau cửa lớn.
Đại môn lại một lần nữa đóng lại, không lộ ra bất cứ khe hở nào nữa.
Mười tám quang điểm rốt cục đã hạ xuống, phân bố bốn phương tám hướng xung quanh Hoa Vận đại điện.
Ngay sau đó, từ trong thông đạo có đường kính lớn hơn một trượng, một người đi ra đầu tiên.
Âu Dương Vấn Thiên.
Hắc Ám Hải Ma mạnh mẽ nhảy lên, nhưng thân thể to lớn như một ngọn tiểu sơn của nó lại ầm ầm rơi xuống, sau đó lại nhảy chồm về phía trước, độ cao phải lên đến mấy chục trượng.
Hắc ám vô tận liền truyền đến tiếng chấn động ù ù, gần như là sắp sụp đổ đến nơi vậy.
“Diệp Vân, đợi sau khi Hắc Ám Hải Ma qua cơn cuồng bạo thì chính là thời điểm nó suy yếu nhất, ta sẽ giết nó để báo thù cho ngươi.” Thanh âm đắc ý của Hoa Nhất Thành vang lên. Hắn trăm phương ngàn kế, lợi dụng bốn thế lực để mở ra Hoa Vận bí tàng, rồi lừa gạt bọn họ đến Thủy Vân Điện, rút cục đã đến thời điểm thu bảo.
Hắc Ám Hải Ma điên cuồng đụng vào bốn phía hắc ám vô tận, hai đoàn ánh sáng màu xanh biếc lập lòe, lúc này có thể chứng kiến không gian hắc ám vô tận này có vết rạn nhè nhẹ. Theo lý thuyết thì cho dù là Luyện Khí Cảnh đỉnh phong, thậm chí là Trúc Cơ Cảnh cũng không có khả năng phá vỡ được màn hắc ám vô tận do tu sĩ Kim Đan bố trí.
Nhưng mà Hắc Ám Hải Ma lại có được năng lực như vậy. Nếu như không phải là trên điển tịch của Hoa gia có ghi chép lại thì chỉ sợ ai cũng không thể tưởng tượng được một điều là, một đầu yêu thú cửu cấp lại có thể phá vỡ được trận pháp hắc ám vô tận này.
Oanh!
Hắc ám xuất hiệt nứt, lúc này rút cuộc đã không thể nào chống đỡ được nữa, nổ vang một tiếng rồi bạo liệt. Lập tức, cái không gian mà cả ngàn năm chưa được chiếu sáng, lúc này lập tức xuyên qua, vô cùng chói mắt.
Hắc Ám Hải Ma lập tức lao về phía ánh sáng, thế nhưng sau đó liền có thể thấy được, từng sợi lông như những sợi cương châm lúc này liền đứt gãy rồi tróc ra, lộ ra làn da đen kịt phía trong, bị ánh sáng chiếu vào thì lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ héo rũ. Sau đó, Hắc Ám Hải Ma giống như là bị ánh sáng chém phải, rơi xuống phía dưới.
Hắc Ám Hải Ma thống khổ tru lên từng hồi, muốn gắng gượng đứng dậy, mỗi lần đều khiến cho mặt đất rung động ầm ầm. Nó giống như muốn trốn trở lại vào bóng tối, thế nhưng mà đau đớn kịch liệt đã làm cho nó mất đi lý trí, căn bản không thể biết bóng tối ở phương nào, càng ngày càng xa.
Hoa Nhất Thành lách mình, nhảy vào trong đoàn ánh sáng. Giờ này, mảnh không gian này vô cùng hỗn độn, không có bất cứ cảnh tượng gì, chỉ là một mảnh ánh sáng, phảng phất như một viên cầu cực lớn.
Hoa Nhất Thành cũng không quan tâm đến những thứ này, hắn nhìn quanh quan sát, theo như ghi chép của gia tộc, muốn xem sau khi hắc ám bị phá vỡ thì Thần Điện xuất hiện ở chỗ nào.
Dựa theo ghi chép của gia tộc thì hắc ám một khi bị phá vỡ, sẽ có một luồng năng lượng cường đại bắn ra, phá vỡ hư không, triệu hoán ra thần điện ban thưởng, chính là bảo vật trân quý nhất của Hoa Vận bí tàng, thứ được giấu trong trung tâm của Thần Điện.
Hoa Nhất Thành toàn lực quan sát xem thần điện xuất hiện ở nơi này, về phần Hắc Ám Hải Ma đang giãy giụa kia thì hắn cũng chả có hứng thú gì, mà về phần Diệp Vân thì trong suy nghĩ của hắn, chắc hẳn đã trở thành người chết rồi.
Hắc Ám Hải Ma điên cuồng chạy loạn, không ngừng va chạm vào mảnh không gian này, thanh âm oanh long long cứ vang vọng mãi không ngừng.
Cuối cùng, năng lượng của Hải Ma tiêu tan không còn, mà bộ lông hoàn toàn đã bị tróc xuống, từng khối da thịt đen ngòm bị cắt thành từng khối, trông vô cùng thê thảm.
Hắc Ám Hải Ma bước ra một bước cuối cùng, sau đó ầm ầm ngã xuống đất, thân thể co quắp nửa ngày, rồi nằm yên bất động.
Hoa Nhất Thành nghe thấy Hắc Ám Hải Ma cuối cùng đã không còn phát ra âm thanh nữa thì chỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó thì liền đứng dậy, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn.
Chỗ hắc ám vô tận bị đánh vỡ, một luồng năng lượng đen sì như mực, hội tụ thành một con sông dài, không ngừng trào ra rồi tuôn vào chỗ không gian này.
Phảng phất như trong vùng ánh sáng hỗn độn này, màu đen và ánh sáng như đan vào nhau. Sau đó thì bên trong mảnh ánh sáng này xuất hiện một hình ảnh cánh cửa cực lớn, cao khoảng chừng hơn trăm trượng.
Lập tức, giữa cánh cửa cao cả trăm trượng này, quang mang màu vàng lóe lên, sau đó ngày càng rõ ràng, cuối cùng giữa cánh cửa xuất hiện một lối đi hình vòm, thông thẳng ra phía sau.
Trong mắt Hoa Nhất Thành hiện lên vẻ cuồng nhiệt và mừng rỡ, cái lối đi hình vòm xuất hiện giữa cánh cửa khổng lồ này, hiển nhiên chính là lối đi thông đến thần điện của Hoa Vận bí tàng. Lúc này, hắn dường như trông thấy có vô số bảo vật trước mắt đang vẫy tay mời gọi hắn, thấy được cả Kim Đan đại đạo đang chờ phía trước.
“Ha ha ha! Hoa Vận bí tàng đã tồn tại cả ngàn năm, hậu nhân của Hoa gia có nhiệm vụ phải tìm được bí tàng, mở ra và đoạt được bảo vật bên trong, tái hiện lại vinh quang của Hoa gia ngàn năm trước. Hôm nay, bảo vật đã nằm trong tay ta thì Kim Đan đại tu sĩ thứ hai của Hoa gia chính là ta rồi.” Hoa Nhất Thành cuồng tiếu đến mức chảy cả nước mắt. Niềm vui trong lòng khó có thể che giấu được, nhảy cẫng lên mà hét lớn.
Ánh sáng dần trở nên ảm đạm, lúc này chỉ có lối đi hình vòm giữa cánh cửa cao trăm trượng kia đang tỏa ra kim quang chói mắt, rung động cả nhân tâm.
Hoa Nhất Thành đột nhiên nhảy lên, bay thẳng về phía cánh cửa trong hư không, mà đầu bên kia của cổng vòm, chính là nơi cất giấu bảo vật chính thức của Hoa Vận bí tàng.
Hoa Nhất Thành đặt chân lên cổng vòm, quay đầu nhìn lại mảnh không gian hỗn độn phía sau, sau đó cười to mấy tiếng rồi quay người bay nhanh đi.
Ngay sau khi thân ảnh của Hoa Nhất Thành biến mất thì thi thể của Hắc Ám Hải Ma nằm cách đó trăm trượng, vùng ngực bị ánh sáng cắt xé , bỗng nhiên xuất hiện một đạo điện mang màu tím phóng thẳng lên trời.
Chỉ thấy điện mang màu tím này mạnh mẽ rạch phá ra một đường liền tạo ra một lỗ hồng lớn trên ngực của Hắc Ám Hải Ma, sau đó liền có một bóng người từ trong đó chui ra.
“Không thể ngờ được là khắc tinh của Hắc Ám Hải Ma lại chính là ánh sáng, may mà khi chết đi thì toàn bộ năng lượng đã tiêu tán, Lôi Điện Vân Quang Kiếm mới có thể xé rách ngực của nó, nếu không thì chỉ sợ đúng như lời của Hoa Nhất Thành, thân tử linh tiêu rồi.”
Diệp Vân chui từ trong ngực của Hắc Ám Hải Ma ra, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng khi vừa sống sót trở về.
Lúc này, quang mang màu vàng trên cánh cửa đang chậm rãi mất đi, mà lối đi hình vòm lúc này cũng đã trở nên có chút mơ hồ.
Diệp Vân nhìn lên trời. Hắn ở trong cơ thể của Hắc Ám Hải Ma cũng đã nghe được thanh âm hô to gọi nhỏ của Hoa Nhất Thành, giờ này thấy được lối đi hình vòm màu vàng này, liền nhận ra đây chính là thông đạo dẫn đến chỗ thần điện cuối cùng.
Diệp Vân hít một hơi thật sâu, sau đó không chút do dự mà nhảy lên, bay về phía hư không chi môn, bước chân về phía lối đi hình vòm.
Trong khoảnh khắc này, trong đầu hắn bỗng nhiên lại xuất hiện ý nghĩ là có nên tiếp tục tiến về phía trước, hay là chờ đơi tại đây, hoặc là quay người rời khỏi. Thế nhưng, khi hắn nhìn cảnh tượng xung quanh thì những ý nghĩ kia liền lập tức biến mất. Bởi vì căn bản đã không còn đường lui nữa rồi. Mảnh hắc ám vô tận kia đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại một mảnh không gian hỗn độn mà thôi.
Diệp Vân bước lên lối đi hình vòm. Hắn chỉ bước một bước thì bỗng nhiên lối đi dường như kịch kiệt rút ngắn lại/. Chỉ trong nháy mắt, hắn đã xuất hiện ở cuối lối đi, sau đó, tất cả kim quang liền triệt để tiêu tán, không còn một mảnh.
Đập vào mắt hắn lúc này là một tòa đại điện trắng noãn như ngọc. Nói là đại điện thì thật ra là hơi quá, bởi vì tòa đại điện này chỉ cao quá hai trượng, rộng ba bốn trượng mà thôi. So với Thủy Vân Điện thì cũng chỉ như một gian phòng nhỏ.
Sở dĩ nói là đại điện, bởi vì trên cửa chính của ngôi đại điện trắng noãn như ngọc này có viết bốn chữ lớn, trông như rồng bay phượng múa.
Hoa Vận đại điện!
Diệp Vân cực kỳ cẩn thận, nín hơi ngưng thần, quan sát cả nữa ngày thì cũng không có phát hiện tung tích của Hoa Nhất Thành, có lẽ hắn đã tiến vào trong đại điện rồi.
Diệp Vân tiến đến bên dưới đại điện, nhìn lên đại môn trắng noãn như ngọc.
Trước cửa đại điện có đặt bốn con quái thú đầu rồng mình sư tử, mỗi một con đều vô cùng sống động, tựa như tùy thời đều có thể sống lại vậy.
Trên trán của bốn đầu quái thú này đều có một con mắt, nhưng mà trong mắt lại không có đồng tử, trông thiếu đi một chút sinh khí. Nếu trong bốn con mắt này mà có đồng tử thì có lẽ chúng sẽ thật sự sống lại cũng không chừng.
Đại môn cũng không có bất kỳ ổ khóa nào, mà cũng không thấy có bất kỳ khe hở nào cả.
Diệp Vân đưa tay nhẹ nhàng gõ hai cái, âm thanh trầm đục liền theo ngón tay truyền ra.
“Chẳng lẽ phải vẽ đồng tử lên bốn đầu quái thú này?” Diệp Vân nhíu mày, nhìn về phía bốn đầu quái thú mình sư tử đầu rồng.
Hắn mơ hồ nhớ rằng, Hoa Nhất Thành đã từng nói qua, muốn mở thần điện thì phải có được hai loại nguyên tố năng lượng trở lên. Vì thế tên gia hỏa này đã không tiếc bỏ qua mấy năm, một mực áp chế tu vi ở Luyện Khí Cảnh trung kỳ.
Hai loại nguyên tố năng lượng trở lên ?
Diệp Vân nhìn về phía mấy con quái thú canh cửa, bỗng nhiên mỉm cười. Nếu như chỉ cần hai loại nguyên tố năng lượng là có thể mở ra được đại môn thì điều này cũng không làm khó được hắn.
Nhưng mà, tại đây lại có bốn con mắt. Nếu như toàn bộ phải sáng lên thì mới mở ra được đại môn thì Diệp Vân hắn vẫn còn thiếu một nguyên tố nữa.
Diệp Vân cũng không có lập tức rót năng lượng vào trong đó. Hắn cẩn thận đi vòng quanh đại điện một lần, muốn xem còn có lối vào nữa không, có lẽ số lượng quái thú ở đó lại khác so với nơi này.
Nhưng mà, sau khi đi qua một vòng thì hắn cũng không có phát hiện thêm điều gì nữa, hiển nhiên, tòa đại điện này chỉ có một lối vào duy nhất.
Diệp Vân nhìn về phía một con quái thú, trong mắt lóe lên hào quang, liền muốn rót một đạo năng lượng lôi điện vào trong nó.
Nhưng đúng lúc này, hắn kinh ngạc phát hiện ra, trên bầu trời lúc này tựa hồ xuất hiện biến hóa.
Chỉ thấy trên không trung mấy nghìn trượng, bỗng nhiên xuất hiện mười tám quang điểm, tản mát ra màu lam nhàn nhạt. Những quang điểm này, bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ đang nhanh chóng biến lớn, trong nháy mắt thì nó đã lớn bằng quả trứng gà.
Diệp Vân cũng không biết mười tám cái quang điểm này đến cùng là vật gì, thế nhưng hắn biết rõ, việc quan trọng nhất hiện giờ chính là thắp sáng con mắt của quái thú, mở ra đại môn rồi tiến vào bên trong.
Hắn lập tức hành động, nhanh chóng thúc giục lôi nguyên tố trong cơ thể, sau đó chỉ về phía con mắt của một đầu quái vật.
Trong khoảnh khắc, chỉ thấy trên con mắt của đầu quái vật thân sư tử đầu rồng này lập tức xuất hiện đồng tử màu tím, tản mát ra quang mang nhàn nhạt.
Đùng!
Tiếp tục chỉ vào một đầu quái thú khác, hỏa nguyên tố được rót vào thì đồng tử của nó liền hóa thành hỏa diễm, bốc cháy hừng hực.
Hàn ý lạnh băng từ trên người Diệp Vân tuôn ra, hai mắt hắn ngưng tụ như hai viên băng châu, sau đó, một đạo băng phách từ trong đôi mắt hắn bắn ra, lao thẳng về phía con mắt của đầu quái vật thứ ba.
Trong con mắt đó liền xuất hiện một viên băng châu, tản ra ánh sáng long lanh và hàn ý thấu xương.
Trên bầu trời, mười tám đạo quang điểm kia giờ này đã to như thùng nước, nhanh chóng hạ xuống. Diệp Vân trong mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng nói trong đó, với tốc độ này thì chỉ sợ mấy hô hấp sau là có thể hạ xuống trước cửa đại điện này rồi.
Diệp Vân hít một hơi thật sâu, một tay giơ lên, hung hăng đánh ra một chưởng vào đầu của con quái vật thứ tư.
Oanh!
Thanh âm ù ù lập tức truyền đến. Chỉ thấy đại môn vốn đang đóng chặt, lúc này chậm rãi mở ra. Một luồng khí tức cổ xưa tràn ra, tựa hồ còn mang theo một cảm giác tang thương như đã trải qua cả ngàn năm.
Không đợi đại môn mở ra hoàn toàn, Diệp Vân liền lách mình chui vào, thân ảnh nhanh chóng biến mất sau cửa lớn.
Đại môn lại một lần nữa đóng lại, không lộ ra bất cứ khe hở nào nữa.
Mười tám quang điểm rốt cục đã hạ xuống, phân bố bốn phương tám hướng xung quanh Hoa Vận đại điện.
Ngay sau đó, từ trong thông đạo có đường kính lớn hơn một trượng, một người đi ra đầu tiên.
Âu Dương Vấn Thiên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook