Trầm mặc hồi lâu, ông mới nói: "Con đừng nghĩ làm đại phu ở huyện thành nhỏ bé này đã rất uy phong. So với Bách Dược cốc thì chẳng là gì cả, ta chỉ là một dược đồng không đủ tư cách bị trục xuất khỏi cốc mà thôi. Nghe đồn Bách Dược cốc là do tiên nhân sáng tạo, trong đó có rất nhiều bí mật không truyền thụ nên người ngoài cũng rất ít khi biết đến.”

“Tiên nhân sao?” Đáy lòng Ngụy Hàn hiện lên một tia chờ mong.

Cái gọi là tiên nhân hẳn là để gọi tu tiên giả chứ?

Thậm chí vị tu tiên giả của Bách Dược cốc còn sống hay không vẫn là điều bí ẩn. Nhưng hắn đã có một suy nghĩ bạo dạn, tương lai đợi thực lực đủ rồi nhất định phải đến Bách Dược cốc tìm tiên nhiên.

"Còn một chuyện." Bồ Hưng Hiền chuyển đề tài, nghiêm túc nói: "Bây giờ con đã là đại phu chính thức của hiệu thuốc, dựa theo quy tắc, tốt nhất con nên lựa chọn.”

“Lựa chọn sao?" Ngụy Hàn kinh ngạc.

"Đúng vậy!" Bồ Hưng Hiền bất đắc dĩ giải thích: "Còn nhớ ta đã nói gì với con không? Người trong giang hồ, thân bất do kỷ. Trong hiệu thuốc nho nhỏ cũng không phải ngoại lệ, sư phụ con thuộc về phe phái của Trần đại tiểu thư. Đại tiểu thư đã nghe qua danh con, rất hứng thú với con, con có đồng ý gia nhập phe phái của tiểu thư không?”

“Còn những phiền toái này sao?” Ngụy Hàn không thích nhíu mày: "Ta chỉ muốn chữa bệnh cứu người, không có ý nghĩ khác. Nếu thật sự phải chọn, ta chỉ muốn đi theo sư phụ.”

Bồ Hưng Hiền nghe vậy thì bật cười. Ông ta không bất ngờ về chuyện này cho lắm, dù gì tính cách của Ngụy Hàn quả thật không thích rườm rà, càng không muốn tham gia đấu tranh phe phái.

Nhưng hắn lại là đệ tử của Bồ Hưng Hiền, tất nhiên không thể làm khác được. Ngụy Hàn cũng phải thừa nhận bản thân theo Bồ Hưng Hiền thì cũng là người của đại tiểu thư, việc này cứ quyết định như vậy.

"Con đó, trong lòng đừng suy nghĩ nhiều quá." Bồ Hưng Hiền cười giải thích: "Trần đại tiểu thư không muốn con làm gì cả, nàng cảm thấy con có thiên phú xuất chúng muốn nên muốn bảo vệ nhân tài. Trần thị có gia nghiệp rất lớn, nữ nhi đợi gả cũng rất nhiều. Có một cô nương tên là Diệu Vân, năm nay 16 tuổi, tuy lớn hơn con hai tuổi lại ôn lương hiền thục, con..." Bồ Hưng Hiền lải nhải.

Ngụy Hàn lại nhịn không được dở khóc dở cười. Đây không phải là lôi kéo hắn bằng việc kết hôn sao? Nhân lúc hắn còn chưa trưởng thành, âm thầm trói chặt hắn, đợi hắn đủ lông đủ cánh sẽ tận dụng triệt để.

Khó trách lúc trước người ta nói trong hiệu thuốc có rất nhiều nhân thủ Trần gia, thì ra Trần gia có truyền thống gả con gái lôi kéo nhân vật mấu chốt, trách không được đột nhiên nói đến chuyện này.

Nhưng Ngụy Hàn là người bất tử không thích hợp kết hôn.

"Sư phụ, con mới 14 tuổi, hơn nữa khi chạy nạn phụ mẫu người thân đều lạc mất. Tình hình này không thích hợp để kết hôn, cũng không có tâm tư vào chuyện nhi nữ tình trường.” Ngụy Hàn uyển chuyển cự tuyệt.

“Đừng vội từ chối!” Bồ Hưng Hiền kiên nhẫn khuyên nhủ: "Nhà gái người ta chưa chắc đã coi trọng con, coi như nể mặt vi sư kết giao bằng hữu cũng được mà? Nếu lúc đó hai con không thuận lòng nhau, ta và đại tiểu thư cũng không nói gì thêm.”

“Nếu các con cảm mến cũng không nhất thiết phải lập tức kết hôn, cứ tiếp xúc một hai năm trước rồi mới cân nhắc đính hôn cũng được.”

"Được rồi!" Ngụy Hàn bất đắc dĩ đáp ứng.

Bồ Hưng Hiền đối với hắn ân trọng như núi, chỉ giới thiệu một đối tượng xem mắt mà thôi. Kiếp này không cha không mẹ, sư phụ chính là phụ thân, cũng không tiện tiếp tục cự tuyệt.

"Khi nào?" Ngụy Hàn hỏi.

"Ngày mai đi!" Bồ Hưng Hiền dặn dò: "Sáng mai con đến Vọng Giang lâu dự tiệc, mặc xiêm y đứng đắn một chút, đừng làm mất mặt sư phụ.”

“Vâng, sư phụ yên tâm đi.” Ngụy Hàn khoát tay áo, lúc này mới xoay người rời đi.

Đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất lật xem Bách Thảo Kinh, sau khoảng thời gian một nén nhang. Hệ thống mới thu thập xong quyển điển tịch thật dày này, hơn nữa tiến vào vị trí treo máy số ba.

[Đinh! "Bách Thảo Kinh" thành thạo là: nhập môn 1/10000, hiện tại là chế độ treo máy thông thường, mỗi giờ có thể tăng 1 điểm thành thạo.]

[Lưu ý: Kim nguyên bảo hoặc dùng dược liệu kích thích thần kinh, có thể nâng cao bội số treo máy!]

"10.000?" Ngụy Hàn có chút nghẹn họng.

Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, độ thuần thục của "Bách Thảo Kinh"lại nhiều hơn các công pháp khác gấp mười lần.

….

Cũng sắp qua năm mới.

Trời gần sáng, huyện Thanh Sơn dần khôi phục chút sinh khí. Thương nhân, người qua đường, thợ săn trên núi từ Nam ra Bắc, đều đang bận rộn mua bán hàng hóa, cả huyện thành lại ồn ào như trước.

Sáng sớm kết thúc công việc ở tửu lâu Tụ Phúc, Ngụy Hàn đặc biệt về nhà thay một bộ xiêm y, sau đó đi thẳng tới Vọng Giang lâu.

Đây là một nhà hàng tương đối lớn trong quận. Bởi vì vị trí địa lý thuận lợi gần bờ sông nổi tiếng, cách sân số 3 Ngụy Hàn thuê cũng không quá xa, rất tiện qua lại.

Hôm nay hắn mặc một bộ áo trường bài dài màu xanh được cắt may khéo léo. Bởi vì quanh năm tập võ bồi bổ, vóc người Ngụy Hàn sớm đã không còn là bộ dáng gầy gò như trước. Mà trở nên vừa cao vừa đẹp trai, làn da cũng hiện lên vẻ khỏe mạnh.

Có tác phong của đại phu và nho sĩ thư sinh, nhưng cũng không che giấu được sự tiêu sái của võ giả cường tráng. Vừa trông qua sẽ được người ta đánh giá là không tồi.

“Gia, xin hỏi ngài đi mấy người?"

Gã sai vặt Vọng Giang Lâu cười đưa người đi vào.

Ngụy Hàn không mặn không nhạt hỏi: "Trần gia đãi khách ở nhã gian sao?”

“Vâng, ở lầu hai.” Gã sai vặt trực tiếp đưa hắn lên, rồi nói: "Hôm qua có hạ nhân Trần gia tới đặt nhã gian, nhưng hiện tại người còn chưa tới, chắc gia phải đợi một lúc nữa.”

Không sao, trước tiên lên một ấm trà, ta chờ!”

"Vâng ạ, có ngay.” Gã sai vặt đáp ứng rời đi, chỉ chốc lát sau liền một lần nữa đẩy cửa trở về.

Một ấm trà nồng nặc được đưa tới, Ngụy Hàn vừa thưởng thức vừa ngồi chờ, tầm mắt vừa khéo có thể thưởng thức cảnh sông ngoài cửa sổ, cũng có thể nhìn về phía tân khách dưới đại sảnh

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương