Thời gian qua từng ngày, từ khi Ngụy Hàn không thiếu tiền vừa không thiếu công pháp, thực lực một đường tăng lên đỉnh cao. Mỗi ngày đều như cưỡi hoả tiễn để tăng cấp, vô cùng vô vẻ.
Công pháp luyện thể, một ngày luyện một quyển. Đao pháp, kiếm pháp, thân pháp ám khí đều bị hắn luyện max cấp. Mỗi ngày thực lực của Ngụy Hàn đều có thay đổi nghiêng trời lệch đất, từng bước vượt qua cực hạn của mình. Trước nay ở cảnh giới Luyện Lực chưa có người nào đạt tới đỉnh phong.
Nhưng hắn cũng chưa bao giờ kiêu ngạo, vẫn luôn cố gắng cẩn thận, khiêm tốn như trước. Mỗi sáng sớm đến tửu lâu Tụ Phúc bận rộn rồi chạy đến hiệu thuốc, bốc thuốc bắt mạch. Rảnh rỗi thì ngồi bên cạnh sư huynh Tạ Thành Dũng quan sát học tập, y thuật trở nên càng ngày càng tinh tiến.
Đến hôm nay, rốt cục hắn cũng chờ được Bồ Hưng Hiền đã lâu không gặp.
Vị sư phụ này từ sau khi thu hắn làm đồ đệ vẫn luôn thực hiện biện pháp nuôi thả. Chẳng dạy hắn bản lĩnh gì quá cao thâm, xem chừng là đang âm thầm quan sát tâm tính Ngụy Hàn.
Hiện giờ có lẽ ông ta cho rằng tiểu đồ nhi này đã đạt tới yêu cầu của mình. Bởi vậy sáng sớm Bồ Hưng Hiền đã ngồi bên cạnh Ngụy Hàn, chuẩn bị tự mình khảo hạch thành quả học tập của hắn trong khoảng thời gian này.
“Ngụy Hàn, con đến xem bệnh nhân này một chút.” Bồ Hưng Hiền chọn trái chọn phải, rốt cục chọn một mục tiêu không tồi.
Trước mặt là một lão nhân sắc mặt vàng vọt, đi cùng hai đứa con đến khám bệnh. Miệng nói quanh năm đau bụng khó chịu, xem như là một triệu chứng kinh niên.
Đối mặt với căn bệnh này, tám mươi phần trăm các đại phu bình thường sẽ bó tay.
Ngụy Hàn dùng phương pháp trong "Bản thảo kinh Trần thị" để nghe ngóng hỏi thăm, tinh tế bắt mạch xong nói: "Bệnh nhân vô lực, đau bụng không dừng được. Mạch trầm và thiếu lực, chắc đã bị tà vật bên ngoài xâm nhập làm tổn thương gan mật, tám phần trong nội tạng có trùng.”
“Trùng sao?" Cả nhà ông lão sợ đến mức run rẩy.
Tạ Thành Dũng mỉm cười hỏi: "Chà, sao đệ lại nói vậy?”
“Ông ấy sắc mặt khô vàng, quầng thâm rất nặng, dưới mí mắt còn có lớp trắng nhỏ, răng môi cũng có đốm trắng, tất cả dấu hiệu đều chỉ ra rằng trong bụng có trùng sinh sản, hơn nữa còn uy hiếp đến gan mật." Ngụy Hàn khẳng định lời phán đoán.
"Đại phu, ngài nói bậy gì vậy? Làm sao một con trùng lại sống trong bụng nam tử được?” Con trai của ông già không tin còn nghi ngờ.
"Người quanh năm uống nước sông, bụng có trùng cũng không có gì ngạc nhiên." Ngụy Hàn thuận miệng giải thích: "Các ngươi không nhìn thấy trong nước có trùng, uống nước cũng không đun kỹ, có trùng trong bụng thì có gì bất ngờ.”
Mọi người xung quanh bị dọa đến run rẩy.
"Tiểu đại phu, bệnh này có thể chữa được không?" Lão giả sợ tới mức suýt chút nữa khóc ra tiếng.
"Trị nó không khó, một thang thuốc là được." Ngụy Hàn không khách khí, cầm bút viết đơn thuốc.
Chỉ thấy trên phương thuốc dùng lôi công đằng, lá trắc, xà giác diệp, đại hoàng, dâu tằm diệp, hà thủ ô, hoàng kỳ các loại dược liệu khác, hơn nữa phân lượng đều rất nặng.
Nếu dùng cho người bình thường, nhất định sẽ đau bụng khó nhịn. Sau khi các công hiệu độc tính bị Ngụy Hàn áp chế đã trở thành một liều thuốc tốt. Uống vào không chỉ tẩy được trùng còn bồi bổ cơ thể.
"Một liều thuốc ba chén nước nấu thành một chén, uống hết thì thôi. Nhất định không được thừa cũng chẳng thiếu, càng không thể bỏ bất kỳ dược liệu nào ra, nhớ kỹ chưa?”
"Uống xong thuốc nhiều nhất là một đêm, trùng sống trong bụng sẽ bị bài tiết ra ngoài theo đường vệ sinh. Sau này uống nước thường ngày phải đun nước ấm mà uống.” Ngụy Hàn vừa viết xong phương thuốc, vừa kiên nhẫn dặn dò bệnh nhân.
Mỗi lời nói một hành động hoàn toàn không giống một thiếu niên 14 tuổi. Ngược lại giống như một lão đại phu hành nghề y mấy chục năm, liếc mắt một cái liền làm cho người ta tín nhiệm.
"Cảm ơn tiểu đại phu, cảm ơn tiểu đại phu.” Gia đình bệnh nhân rất biết ơn.
Bồ Hưng Hiền và Tạ Thành Dũng ở bên cạnh nhìn phương thuốc, cũng nhịn không được âm thầm ngạc nhiên.
"Tiểu sư đệ thật đúng là lợi hại, "Bản thảo kinh Trần thị" sợ là đã bị đệ thấu suốt rồi hả? Nếu không phải sư phụ cũng truyền cho huynh Bách Thảo Kinh, ta sợ là còn không sánh bằng đệ.” Tạ Thành Dũng nhịn không được cảm thán.
"Bách Thảo Kinh?" Ngụy Hàn kinh ngạc.
“Không sai!” Tạ Thành Dũng giải thích: "Đây là y thuật thánh điển mà sư phụ học được từ dược thánh địa Bách Dược cốc, chia làm hai quyển thượng và hạ, một khi học xong toàn bộ thì có quyền ngạo nghễ thiên hạ! Đáng tiếc thiên tư của ta có hạn, sư phụ nói ta chỉ xứng học quyển thượng. Thiên tư của đệ xuất chúng như thế, đợi lát nữa sư phụ tất nhiên sẽ truyền cho đệ toàn bộ bản "Bách Thảo Kinh", yên tâm đi!”
“Đợi lát nữa nói tiếp!” Bồ Hưng Hiền chỉ vào một bệnh nhân khác, nói: "Con xem bệnh cho người này đi.”
“Vâng!” Ngụy Hàn gật đầu đáp ứng, tiếp tục thăm khám bệnh nhân.
Lần này là một phụ nữ mang thai trẻ mặc váy dài. Tuổi nàng không lớn, mà bụng đã chẳng nhỏ nữa rồi. Phía sau có hai thị nữ, trông qua thì biết gia cảnh không tệ, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ ưu sầu.
"Đại phu ngài giúp phu nhân nhà ta xem một chút, gần đây người thường ăn ngủ không ngon, cảm thấy buồn bực hoảng hốt. Tâm tình cũng sa sút không vui vẻ được, lão gia nhà chúng ta vô cùng lo lắng.” Thị nữ ở bên cạnh nói.
Ngụy Hàn bắt mạch một lần, lại hỏi vài câu về ăn uống.
Sau đó mới chẩn đoán: "Lần đầu chắc là do gan tụ huyết gây khó ngủ dễ hoảng loạn. Phải dưỡng huyết an thần, nhưng mạch tượng lại hỗn tạp, nhịp tim lộn xộn, hô hấp không đồng đều. Vậy thì là do thai nhi trong bụng nghẹn khí.”
“Thai nhi nghẹn thở?” Thị nữ của vị phu nhân kia bất ngờ.
“Không sai!” Ngụy Hàn gật đầu nói: "Tất cả liên hệ giữa thai nhi và thân thể mẹ đều do một dây rốn duy trì, đại khái dài hai thước, giống như một sợi dây thừng, dễ dàng quấn cổ thai nhi trong cơ thể mẹ, nghiêm trọng có thể trực tiếp siết thai nhi đến chết.”
Các bệnh nhân xung quanh đều bị dọa đến mức bất ổn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook