"Ha ha ha, đồ nhi ngoan không cần như thế." Bồ Hưng Hiền cười lớn đỡ lấy hắn, thân cận nói: "Kỳ thật lần trước khảo hạch ngươi lý thuyết dược liệu thì ta đã muốn nhận ngươi làm đồ đệ, chẳng qua muốn quan sát phẩm hạnh của ngươi mà thôi.”

"Hiện tại thấy ngươi thiên phú xuất chúng như thế, vi sư cũng không dám chậm trễ, sợ bị người khác giành trước thu ngươi làm đồ đệ…”

“Ha ha ha.” Mấy vị đại phu khác mỉm cười.

Lưu đại phu trêu ghẹo: “Nếu chưởng quỹ không nhận ngươi, ta cũng sẽ cướp người. Thiên phú như thế tương lai sẽ trở thành quốc thủ đại y, hiếm có khó tìm.”

"Đúng vậy a!" Tạ đại phu cũng thân thiết cười nói: "Chúc mừng sư phụ lại có thêm một đồ đệ giỏi, tiểu sư đệ ngoan. Ta là đại đệ tử của sư phụ, đệ cứ gọi ta là sư huynh, về sau có việc gì có thể đến tìm sư huynh.”

“Xin chào sư huynh!" Ngụy Hàn vui vẻ chào, dáng vẻ tự nhiên thân thiết. Đám học đồ xung quanh đỏ mắt ghen tị.

Vừa rồi mới là học đồ tam đẳng, bây giờ đã trở thành đệ tử bế môn của Bồ Hưng Hiền. Nhìn thì có vẻ đãi ngộ không có gì thay đổi nhưng địa vị đã phát sinh thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Thậm chí mấy vị đại phu cũng có vẻ mặt ôn hoà hơn khi nói chuyện với hắn. Điều này khiến tất cả mọi người đều phải ghen ghét. Đám người Trần Chí Phi nghiến răng nghiến lợi, tức giận không nói nên lời.

Nghi thức bái sư của Ngụy Hàn cực kỳ đơn giản. Không có ba quỳ chín lạy, cũng chẳng có tế cáo thiên hạ. Chẳng qua là dâng cho Bồ Hưng Hiền một ly trà, trước sự chứng kiến của mọi người sau đó trở thành đệ tử bế môn của ông ấy.

"Hàn Nhi đứng lên đi." Bồ Hưng Hiền nhẹ nhàng nói: "Vi sư nhận truyền thừa y đạo từ ‘Bách Dược Cốc' phủ Bình Châu, từng thu qua hai đệ tử, một là đại sư huynh Tạ Thành Dũng, còn một người nữa đã bị thổ phỉ giết nhiều năm trước.”

“Hôm nay giữa ta và con có duyên sư đồ là ý trời, về sau con theo đại sư huynh học tập, lúc rảnh rỗi vi sư sẽ chỉ dạy con.”

"Vâng, đa tạ sư phụ!" Ngụy Hàn vui vẻ đáp ứng.

Có đại lão bảo vệ là một chuyện vui mừng với hắn.

"Chúc mừng Ngụy ca!"

"Chúc mừng chưởng quỹ thu đồ đệ tốt."

Người chung quanh dù ao ước hay ghen tị, đều mỉm cười nói lời lành.

Tạ Thành Dũng vung tay lên nói: "Mau cút đi, ai làm việc nấy, lát nữa đóng cửa sớm một chút. Tối nay đến Tụ Phong lâu ta mời khách, chúc mừng tiểu sư đệ của ta, mời mọi người cùng vui.”

"Được, đa tạ Tạ đại phu!"

"Chúng ta đúng là có phúc được ăn ngon...!"

Mọi người vui vẻ đồng ý.

Ngụy Hàn vội vàng chắp tay nói: "Đa tạ sư huynh."

"Đệ khách khí với ta làm gì, bây giờ dưới sư phụ chỉ có hai ta, nên giúp đỡ lẫn nhau mới đúng.” Tạ Thành Dũng khoác vai hắn, lại cười nói: "Hơn nữa tuổi tác của đệ và ta không hơn nhau bao nhiêu, có thêm một sư đệ như đệ khiến ta cảm thấy có thêm một đệ đệ vậy, rất vui vẻ.”

“Tốt, hai con có thể thân thiết như thế, vi sư rất vui mừng.” Bồ Hưng Hiền hài lòng mỉm cười.

Ngụy Hàn cũng mỉm cười một cái, ở thời đại loạn lạc thế này. Tình tông môn, tình sư môn đều là thứ bền chặt khó phá vỡ. Tạ Thành Dũng hành động như thế chính là đã tiếp nhận hắn với thân phận tiểu sư đệ rồi.

Đến đây thì địa vị của Ngụy Hàn đã thay đổi chóng mặt, sau đợt huyên náo thì mọi người tiếp tục bận rộn. Tin tức Ngụy Hàn được Bồ Hưng Hiền thu làm đệ tử đã nhanh chóng truyền khắp trong ngoài hiệu thuốc.

Tạp dịch học việc đông đảo trong hậu viện, không khỏi hâm mộ đỏ bừng cả mắt. Nhưng khi Ngụy Hàn đến bên cạnh họ, thì họ lại nịnh nọt bợ đít hắn. Các thiếu niên đã từng ôm địch ý khinh miệt hắn, đều cẩn thận lấy lòng không dám càn rỡ nữa.

Ngay sau đó, các phú hào và phú thương trong huyện nghe được tin thì tấp nập phái người đưa quà tới chúc mừng. Điều này khiến trong ngoài hiệu thuốc Trần thị đông nghịt người, khách khứa ra vào tấp nập.

“Hiệu buông Tụ Phúc chúc mừng Bồ tiên sinh thu được trò giỏi, đặc biệt tặng 100 lạng bạc cùng với ba viên Hổ phách tẩy tủy đan.”

“Lão hào Trương Ký chúc mừng Bồ tiên sinh thu được trò giỏi, đặc biệt tặng 50 lượng bạc và một gốc nhân sâm núi trăm năm để chúc mừng.”

"Tiêu cục Võ Uy chúc mừng Bồ tiên sinh thu được trò giỏi, đặc biệt tặng 50 lượng bạc, và 30 xấp tơ lụa thượng hạng!"

Từng mục quà tặng đều được xướng to lên, hơn mười mấy quản gia trung niên, thương nhân gõ cửa chúc mừng. Đại lễ chúc mừng chất đầy cả hiệu thuốc, khiến chúng học đồ cả kinh nóng mắt không thôi.

Bồ Hưng Hiền lôi kéo Ngụy Hàn trò chuyện cùng bọn họ, nhìn thấy tặng lễ được đưa tới, ông ta khó xử cười khổ: “Mệt mỏi hả? Nếu không phải do tiểu tử nhà con thiên phú xuất chúng, ta đã không thu con làm đồ đệ. Mỗi lần thu đồ đệ đều gây ra tình cảnh lớn thế này.”

"Đều là sư phụ có thể diện.” Ngụy Hàn cười lấy lòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương