Mọi người không ngốc, liếc mắt đã nhận ra Lưu đại phu đang xấu hổ. Rõ ràng ông ta viết ba tiền, bây giờ xem lại nói rằng năm tiền. Nói cách khác Lưu đại phu đã viết sai đơn thuốc còn Ngụy Hàn lại bốc đúng thuốc sao?
Nghĩ tới đây, mọi người đều đổ mồ hôi lạnh. Cả một đám nhìn về phía Ngụy Hàn với ánh mắt cổ quái. Tên này làm sao thế nhỉ? Chẳng lẽ mèo mù vớ cá rán sao?
“Ngụy Hàn, ngươi giải thích một chút đi.” Bồ Hưng Hiền ôn hoà cười nói: “Vì sao lại là năm tiền chứ không phải ba tiền?”
“Bẩm chưởng quỹ!” Ngụy Hàn sắc mặt bình tĩnh nói: “ Trong ‘Bản thảo kinh Trần thị' đã từng ghi chép rằng ‘Cố Bản Tam Thông Thang' thì liều dùng Cam Thảo là ba tiền. Nhưng đối với đơn thuốc trước nay không cố định, phải dựa theo tình trạng của bệnh nhân để điều chỉnh.”
“Bệnh nhân của Lưu đại phu là một người có thân hình cao lớn, thể trạng cường tráng. Thương thế cũng nặng, cần phải củng cố khí huyết tiêu máu bầm, vậy liều dùng cũng phải lớn hơn thông thường.”
“Các liều lượng trong đơn thuốc đều tăng lên, Cam Thảo là bách dược đứng đầu vạn dược, có công hiệu điều hoà các vị thuốc, há chỉ dùng ba tiền?”
Ngụy Hàn giải thích một phen, mọi người nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.
Trong mắt Lưu đại phu lúng túng xấu hổ, vội vàng vỗ tay cười nói: “Nói hay lắm, đúng là Cam Thảo phải dùng năm tiền, chữ lão hủ viết hơi ngoáy, suýt chút nữa khiến chư vị hiểu lầm, thật hổ thẹn, thật hổ thẹn.”
Bồ Hưng Hiền thấy thế cũng lười vạch trần hắn, quay đầu nhìn về phía Trần Chí Phi hỏi ngược lại: "Còn vấn đề gì không?"
Trần Chí Phi không dám lên tiếng, khuôn mặt đỏ lên, các học đồ khác cũng hoang mang không kém. Đây là thiên tài phương nào thế? Liếc mắt một chút đã nhìn thấu sơ hở của phương thuốc.
Tuy nhiên mọi việc cũng dễ hiểu, trong y thuật có rất nhiều kiến thức đan xen phức tạp. Thay đổi một chút liều lượng sẽ tạo thành ảnh hưởng to lớn của toa thuốc.
Một số học đồ nghiên cứu cả nửa đời người, đều chỉ biết dựa vào toa thuốc để bốc. Còn Ngụy Hàn lại biết nhìn bệnh nhân mà bốc, chẳng phải là biểu hiện của đại phu sao?
“Ngươi đã học thuộc lòng ‘Bản thảo kinh Trần thị' rồi à?” Bồ Hưng Hiền hơi ngạc nhiên hỏi thăm.
“Cũng tạm.” Ngụy Hàn gật đầu, hào phóng thừa nhận: “Một chút kiến thức cơ bản mà thôi, hôm nay mới là ngày thứ năm, học thuộc hết đâu có hợp lý đâu?”
Câu nói này của hắn khiến mọi người không còn gì để nói. Hợp lý ư? Hợp lý con mẹ ngươi?
Mọi người hồi tưởng lại cảnh tượng mình khổ luyện hằng đêm đèn đọc sách học thuộc. Cảm thấy trong lòng chua xót, ánh mắt nhìn Ngụy Hàn như đang nhìn quái vật. Ngụy Hàn rất thản nhiên tiếp nhận sự thật này, hắn rất vui khi để lộ thiên phú y đạo của mình.
Rốt cuộc điều này có thể cải thiện tình cảnh khó khăn của hắn, đồng thời cũng là một góc trong số những át chủ bài của hắn mà thôi.
Bồ Hưng Hiền thấy thế liền có hứng thú, kiểm tra hắn: “Ngươi nói xem, Mạch Đông có tập tính gì?”
“Mạch Đông hay còn gọi là cỏ lan tiên, thường mọc ở nơi hoang vắng là cây thân thảo. Lá Mạch Đông thẳng, màu xanh lục, mọc từ gốc vương lên. Màu sắc của hoa biến đổi từ trắng sang tím nhạt. Mạch Đông có tính hàn, vị ngọt nhưng hơi đắng. Phần củ được Quy kinh Phế, Vị, Tâm. Có tác dụng an thần, bổ phế, thanh nhiệt và giải độc, lợi tiểu, ích tinh - tân dịch.” Ngụy Hàn không cần nghĩ, trực tiếp mở miệng đọc.
Bồ Hưng Hiền lại hỏi thêm vài chục dược liệu nữa, lần nào Ngụy Hàn cũng trả lời đúng cả, không hề chần chừ.
“Không tệ, không tệ. Xem ra ngươi không chỉ học thuộc ‘Bản thảo kinh Trần thị' mà còn hiểu rất rõ ‘Phân biệt dược liệu cơ sở'. Có những lão học đồ mấy chục năm làm việc cũng chưa chắc bằng ngươi.”
Bồ Hưng Hiền khiếp sợ cảm khái nói: "Thiên phú của ngươi còn tốt hơn tưởng tượng của ta mấy phần, Ngụy Hàn ngươi có bằng lòng làm đệ tử bế môn của ta không?”
“Đệ tử bế môn sao?”
“Bồ tiên sinh muốn thu đồ đệ ư?”
Mọi người kinh ngạc hô lên, ngay cả mấy vị đại phu cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Bồ Hưng Hiền là đại phu số một huyện Thanh Sơn, không biết có bao nhiêu người muốn bái làm đồ đệ học hỏi y thuật của ông. Nhưng ông ta chỉ có duy nhất hai đồ đệ mà thôi.
Đại đồ đệ là Tạ đại phu, nhị đồ đệ không rõ tung tích, nghe đâu bị sơn tặc sát hại. Bồ Hưng Hiền đã nhiều năm không dạy học trò nữa, bây giờ nhịn không được mà động lòng yêu tài, có thể thấy thiên phú của Ngụy Hàn nghịch thiên cỡ nào.
“Nguyện ý, đồ nhi bái kiến sư phụ!"
Đương nhiên Ngụy Hàn sẽ không ngu đến mức từ chối loại chuyện tốt này. Có thể học được bản lĩnh hay không tạm thời chưa nói đến, cái danh đệ tử bế môn của Bồ Hưng Hiền là một tấm da hổ không tệ.
Có thêm thân phận này, người bình thường không dám động đến hắn. Bởi vậy Ngụy Hàn không cần suy nghĩ, quả quyết muốn hành đại lễ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook