Hắn cau mày quét mắt nhìn quanh hiện trường hỗn loạn của hiệu thuốc. Vốn muốn tự mình động thủ giúp đỡ, ánh mắt lại bắt gặp Ngụy Hàn.

"Tiểu tử này?" Bồ Hưng Hiền thầm giật mình.

Ngụy Hàn cũng tham gia vào việc băng bó cùng với rất nhiều học đồ, nhưng biểu hiện của hắn là nổi bật nhất khiến người ta kinh diễm. Tiện tay châm ba cái đã cầm máu, hai ba bước đã hoàn thành việc băng bó vết thương.

Thủ pháp còn nhanh nhẹn hơn so với lão y sư hành nghề mấy chục năm. Hắn chỉ vừa mới bắt đầu học tập ‘Bản thảo kinh Trần thị’, đã lợi hại như thế rồi, chẳng lẽ trước kia đã từng học qua?

"Lẽ nào tên này là một thiên tài ư?” Bồ Hưng Hiền không nhịn được cảm thán, trong mắt loé lên một tia chấn kinh.

Các bang phái đánh nhau một trận sống mái, tình hình ngày càng căng thẳng hơn. Nghe nói bang Tam Giang đang giành phần thắng nhưng vẫn phải trả giá rất nặng nề. Miễn cưỡng đánh lùi được bang Hắc Hổ, chiếm được hai con phố.

Trận này liều mạng khiến người thương vong vô số kể, chỉ một mình Ngụy Hàn đã cứu chữa được đến 23 người. Bận rộn đến xế chiều mới miễn cưỡng xử lý xong tình hình.

Vội vàng nuốt vài miếng thức ăn cho đỡ đói rồi lần nữa vùi đầu bận rộn. Nhóm bị thương chỉ mới được băng bó, sau này phải dùng thuốc mới là khâu quan trọng.

Mấy vị đại phu liên tục kê toa thuốc, hơn mười vị học đồ vừa chăm sóc bệnh nhân vừa chạy khắp nơi bốc thuốc theo toa. Lúc này là thời điểm Ngụy Hàn không thể lười biếng.

Hắn nóng lòng muốn trau dồi kỹ năng thực hành cùng với kinh nghiệm thực tế, thế nên hắn cũng rất bận. Không phải chỉ là bốc thuốc thôi sao, có gì khó đâu chứ?

Sau khi ‘Phân biệt dược liệu cơ sở’ của Ngụy Hàn max cấp, lại có thêm Thần Nông nếm bách thảo, không chỉ nắm rõ các loại dược liệu như lòng bàn tay mà còn rất nhạy cảm trong việc đong đo cân đếm dược liệu.

Hắn rút một toa thuốc trong chồng đơn dày ra, liếc nhìn một chút đã biết đây là toa thuốc bổ huyết bổ khí kinh điển, Bát Trân và Tứ Thang.

“Bạch Thược 3 tiền, Đương Quy 2 tiền, Thục Địa 5 tiền, Xuyên Khung 4 tiền, nhân sâm 1 tiền, Bạch Thuật 3 tiền, Phục Linh 2 tiền, Cam Thảo 5 tiền. . ." Ngụy Hàn đã thuộc nằm lòng các phương thuốc này.

Những học đồ khác bốc thuốc cần cân đo đong đếm liều lượng. Còn hắn chỉ liếc một chút, rồi đưa tay bốc thuốc, ngay cả cân cũng không dùng.

"Ngụy Hàn, ngươi điên rồi sao?" Một học đồ trẻ tuổi nhỏ giọng nhắc nhở: “Ngươi không nắm rõ phương thuốc thì đừng làm càn, lỡ như làm loạn thì không được, có cần ta dạy ngươi không?”

“Không cần!" Ngụy Hàn không thèm để ý mỉm cười, tiếp tục đưa tay bốc thuốc.

Chỉ chốc lát trước mặt hắn đã có rất nhiều gói thuốc, tốc độ này vô cùng kinh người nên thu hút sự chú ý của những người khác.

Đợi đến khi tất cả các học đồ trong hiệu thuốc đều kinh ngạc đưa mắt nhìn thì cũng là lúc một tiếng hét tức giận mạnh mẽ vang lên: “Tên điên này, ai cho phép ngươi bốc thuốc?”

Kẻ vừa lên tiếng là một đại phu học việc chừng hai mươi tám tuổi. Vẻ ngoài của gã giống Trần Chí Hồng đến tám phần, nghe nói gã là tam ca Trần Chí Phi. Con hàng này cũng giống như Trần Chí Hồng, hung hăng càn quấy. Bình thường không kẻ nào dám đối chọi với gã, ngoại trừ các đại phu ra thì gã chính là bá vương.

Vì Trần Chí Hồng nên Trần Chí Phi nhìn Ngụy Hàn không thuận mắt. Hiện tại nắm lấy cơ hội đương nhiên sẽ không bỏ lỡ, lúc này liền làm khó Ngụy Hàn.

Theo bản năng, tất cả mọi người nhận định Ngụy Hàn sắp gặp chuyện không may. Ánh mắt của cả đám tựa như đang cười trên nỗi đau của người khác, chỉ có học đồ trẻ tuổi là không đành lòng.

Nhưng Ngụy Hàn không hề bối rối, kinh ngạc hỏi lại: “Chiếu theo toa bốc thuốc là chức trách của đại phu học việc, không cần người khác cho phép. Chẳng lẽ việc ta bốc thuốc còn phải hỏi qua ngươi sao?”

Ngụy Hàn phản kháng lại, lập tức đổ dầu vào lửa.

Trần Chí Phi vốn đang nổi giận, mặt mũi càng trái nhợt, đập tay xuống quầy mắng: “Mẹ nhà ngươi, có biết phải bốc thuốc thế nào không? Đã làm rối việc còn lớn họng, có tin ông đây ném ngươi ra ngoài không?”

Cái tên này táo bạo như vậy sao? Tròng mắt Ngụy Hàn hơi híp lại, thật lâu sau không nói gì. Nhưng khoé miệng hắn lại dần nở một nụ cười lạnh lùng. Đôi mắt yên lặng nhìn chằm chằm Trần Chí Phi, tựa như đang quan sát người chết.

"Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo?" Bồ Hưng Hiền cau mày đi tới.

Cuộc nháo kịch này động tĩnh khá lớn, trong lúc nhất thời cũng hấp dẫn mấy vị dược sư khác. Mọi người vốn bận bịu đến mức sức cùng lực kiệt, giờ phút này lại thấy có người ồn ào, trên mặt bọn họ đều lộ vẻ không vui.

"Hồi bẩm chưởng quỹ!" Trần Chí Phi bị ánh mắt của Ngụy Hàn nhìn đến mức rùng mình, vội vàng quay đầu báo cáo: “Vị học đồ mới tới này chưa xin chỉ thị đã bốc thuốc lung tung. Hắn còn không thèm dùng cân, đã gói thuốc cả đống. Ta nhất thời không kìm được nên mắng hắn.”

"Ồ?" Mấy vị dược sư khác lập tức lộ ra vẻ chán ghét, tất cả mọi người đều không thích học đồ to gan đến vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương