Thế Giới Tặng Em Cho Anh
-
Chương 4
Ba ngày sau, Tân Vãn Thành nhận được bưu phẩm gửi đến công ty. Nhân viên lễ tân nhận giùm cô, tên người gửi cô không biết, trở lại bàn làm việc, mở ra mới thấy là máy ảnh cô đã bỏ quên ở Monaco.
Tân Vãn Thành ôm máy ảnh sững sờ một lúc lâu rồi lòng mới tưng bừng vui vẻ nhảy nhót.
Trưa hôm đó có tin tốt, In studio quyết định nhận công việc chụp ảnh cho mẫu xe năng lượng mới này. Tân Vãn Thành còn chưa có thời gian tự hỏi coi chuyện đó có phải phần nào nhờ công mình hay không thì Linda đã nói mấy tin tức mà cô ấy nghe ngóng được. Thì ra người nhận kế hoạch thay Diệp Nam Bình kia là Triệu Tử Từ, anh ta có hợp tác với bên công ty kia, hôm đó đến sân bay đón Diệp Nam Bình là muốn làm thuyết khách.
Tân Vãn Thành nghe xong, yên lặng thở ra nhẹ nhõm, may mà mình còn chưa tự mình đa tình. Linda tựa bên bàn Tân Vãn Thành tám chuyện với mấy người đồng nghiệp khác, Tân Vãn Thành giấu tay dưới bàn xem lại mấy bức hình trong máy ảnh mới tìm lại được. Những bức hình cô chụp ở Monaco vẫn còn nguyên, chỉ có tấm hình cuối cùng đã bị xóa.
Diệp Nam Bình nhặt được máy ảnh của cô, không chỉ xem hình cô chụp mà còn xóa bức ảnh cô chụp anh?
Vậy là ý gì?
Tân Vãn Thành chưa kịp nghĩ ra đã bị kêu đi họp.
Xét thấy Linda đã thành công trong việc đưa kế hoạch cho Diệp Nam Bình, gián tiếp thúc đẩy việc hợp tác, sếp cố ý khen ngợi Linda trong cuộc họp. Linda cũng không độc chiếm công lao một mình, mà nói nhờ có Joe hỗ trợ —
Linda vừa nói vừa nhìn về phía Tân Vãn Thành, Tân Vãn Thành ngơ ngác một giây mới chợt nhớ ra Joe là cô.
Mỗi người khi vào công ty đều phải có một tên tiếng Anh, cái này là quy định bất thành văn. Tân Vãn Thành ngày đầu tiên tới công ty cũng không gặp Linda, vì Linda tiếp khách uống rượu nhiều quá nên xin nghỉ nửa ngày.
Lúc đó Tân Vãn Thành không hiểu, sao người của bộ phận sáng tạo cũng phải đi tiếp khách? Trưa hôm đó, ở phòng trà nước Tân Vãn Thành gặp Linda đang vừa lấy cà phê vừa chơi game trên điện thoại, Linda thấy cô lạ mặt nên hỏi: “Cô là người mới đến à? Tên gì?”
“Dạ, Tân Vãn Thành.”
“Tôi hỏi tên tiếng Anh của cô kia.”
“Tôi chưa có tên tiếng Anh.”
Linda nghĩ ngợi: “Vậy gọi cô là… Joe đi.” Đó là nhân vật mà Linda đang chơi, “Great Joe, cô gọi là Joe thì có thể giúp tôi vượng* hơn.” (Vượng: mang lại may mắn, thành đạt cho người khác. VD Vượng phu)
Mỗi ngày đều nghe Thương Dao oán giận mấy lãnh đạo làm việc chả ra sao, Tân Vãn Thành cảm thấy Linda là lãnh đạo không tệ lắm. Giống như lần này, bên In studio tuy là nhận hạng mục công việc nhưng không hài lòng với kế hoạch, yêu cầu bộ phận sáng tạo chỉnh sửa lại, Linda cho Tân Vãn Thành tham dự.
Bộ phận sáng tạo họp cả đêm. Phòng họp đèn đuốc sáng trưng.
Đây là lần đầu tiên Tân Vãn Thành làm việc nhóm, không bị ảnh hưởng bởi sự quan trọng nặng nề của kế hoạch nên ý tưởng cũng đơn giản, táo bạo. Diệp Nam Bình không phải thích dựa vào từ thiện để tẩy trắng sao? Tổ chức một cuộc thi xe từ thiện, mánh lới quảng cáo là những xe dự thi đều là xe năng lượng mới, Diệp Nam Bình có thể chụp trực tiếp trên đường đua.
Ý kiến được đề xuất ra, mấy người thạo việc đều cười. Ý tưởng của cô lớn quá, nói tới việc hoạt động ngoài trời thì phải tìm người thực hiện, dự toán ngân sách có thể không kham nổi, “ba đối tác”* sẽ không đồng ý. (Ba đối tác: kiểu nói đùa ví von như khách hàng là thượng đế ấy, đối tác là ba, là ông nội mình vậy)
Linda ngắt lời cô bằng cách vỗ lên bàn: “Cô nhóc, có thể nghĩ thực tế hơn được không?”
Phương án bị bác, Tân Vãn Thành cũng không khó chịu. Dù sao cô ở công ty này chỉ đợi cơ hội, không mong sẽ thăng tiến gì.
Điểm tiếc nuối duy nhất là nếu phương án mới không thành công, phía In studio lật lọng không hợp tác thì cô không có cơ hội gặp lại nhiếp ảnh gia có giá trị cao nhất trong nước, càng miễn bàn tới cơ hội lén học nghề của anh ta.
Nhưng không ngờ phương án bên Quảng Địch chưa thông qua thì bên công ty năng lượng kia đã chủ động đề ra ý tưởng thực hiện một cuộc đua xe, tiền thưởng sẽ được quyên tặng từ thiện.
Nghe nói ý tưởng đó là do Triệu Tử Từ khi uống rượu với giám đốc điều hành bên công ty kia bàn bạc, Quảng Địch là bên B, chỉ theo vuốt mông ngựa, đem ý tưởng của mấy ông lớn trong bữa tiệc rượu đó mà chắt lọc lại, chưng cất tinh luyện gia công các kiểu, cho ra lò phương án mới.
Ban đầu chỉ là một phương án quảng cáo biến thành nguyên chuỗi hoạt động, quảng cáo marketing, hoạt động marketing, sự kiện marketing, phương án chia thành 3 mảng, bên In studio cũng thích phương án này, cũng quyết định thù lao đợt chụp ảnh này sẽ quyên làm từ thiện luôn.
Tất cả đều mừng, chỉ có Linda là hơi khó chịu, nửa đêm say khướt điện thoại cho Tân Vãn Thành: “Trước đó đã nói cô sẽ vượng cho tôi mà, quả nhiên… tiếc là tôi lại không nghe lời cô.”
Tân Vãn Thành bị đánh thức vẫn lơ mơ, mất mấy giây mới hiểu được Linda đang nói tới chuyện gì. Tân Vãn Thành chưa kịp lên tiếng thì trong điện thoại đã truyền tới tiếng nôn mửa.
Tân Vãn Thành cúp điện thoại.
Tân Vãn Thành bị cuộc điện thoại đó đánh thức mới phát hiện Thương Dao còn ôm máy tính ngồi đầu giường, gấp rút đẩy nhanh tiến độ công việc trong đêm.
Lúc này trong phòng vách ngăn, một ngọn đèn bàn sáng, căn phòng rộng khoảng sáu mét vuông, Tân Vãn Thành với Thương Dao thuê ở chung. Nó nằm ở khu vành đai thứ năm của phía đông thành phố, tiền thuê nhà 3.500 tệ một tháng. Trong phòng có một giường, một tủ quần áo, một cái bàn đơn giản xem như bàn trang điểm, hai cô gái chung giường chung gối đã hai tháng, quen nên không chê chật chội.
“Sao cậu còn chưa ngủ?”
Thương Dao mắt thâm quầng, cào mái tóc dài rối bù, ra vẻ “miễn bàn”, hỏi lại Tân Vãn Thành: “Nửa đêm rồi mà còn ai gọi cho cậu vậy?”
“Tổ trưởng. Say rồi.”
“Nam?”
“Nữ.”
“Ờ, vậy thì tốt.”
Tân Vãn Thành nằm lại tính ngủ tiếp, ngẫm nghĩ thấy vẻ mặt Thương Dao hơi sai sai. Thương Dao có một lãnh đạo nam, cứ uống say là gọi điện thoại cho Thương Dao, nói muốn điều Thương Dao sang bộ phận anh ta để được cơm ngon rượu say.
“Cái người ngu ngốc ở công ty lại ép cậu hả?” Tân Vãn Thành ngồi thẳng dậy hỏi.
Thương Dao vừa gõ máy tính kết thúc bản PPT của mình vừa thở dài: “Tên ngu đó mới nhắn wechat hỏi mình ngủ chưa. Cái loại tự sướng cứ tưởng mình là tốt đẹp ngon lành này cũng là tra nam*, may mà cậu không đụng phải đó, chứ đụng tới thì tởm chết người.”
(*Tra nam: đàn ông đểu cáng, cặn bã…, túm lại là đàn ông tồi ấy.)
Không biết sao Tân Vãn Thành lại nghĩ tới tiếng thở dài trong điện thoại của Linda khi nãy. Lời của ai nói ra quan trọng biết bao nhiêu, cũng một phương án đó, một nhân viên thực tập nói ra thì bị người ta cười là không hiểu chuyện, “ba đối tác” nói ra thì chính là tuyệt vời, là kỳ diệu.
Cái duy nhất Tân Vãn Thành có thể làm chính là trùm chăn tiếp tục ngủ.
Ngày mai cô sẽ được thấy người kia.
…
Sáng sớm hôm sau khi Tân Vãn Thành tới Quảng Địch, phó tổng dẫn Linda và Tân Vãn Thành cùng mấy người trong bộ phận, đi tới phòng chụp ảnh trước. AE không đi cùng bọn họ mà đi cùng bên “ba đối tác” đến kiểm tra bên studio.
Ngoại cảnh chụp ở núi Đại Lương, một phần bối cảnh sẽ chụp ở Bắc Kinh.
Tân Vãn Thành sau khi vào lều thì liếc mắt nhìn quanh, đồ đạc được sắp xếp đầy bên trong. Lều đã dựng xong, xe cũng đã đậu trước phông nền.
Người chỉnh ánh sáng đang điều chỉnh góc độ đèn, trợ lý đang vội vàng điều chỉnh tấm hắt sáng trên mui xe, mấy người khác đang bận rộn làm việc của mình, còn người chụp ảnh chính —
Lúc này đang ngồi trên ghế cao chụp thử.
Âm thanh của màn trập*.
Đó là lần đầu tiên Tân Vãn Thành cảm nhận được, đàn ông khi đang chăm chú vào công việc thì họ sẽ thật sự tỏa sáng.
Diệp Nam Bình ngồi trên ghế cao, chụp thử một tấm, cảm thấy không hài lòng nên nhíu mày, cúi đầu điều chỉnh khẩu độ máy ảnh. Diệp Nam Bình không nói gì, trong lều lặng ngắt như tờ, toàn bộ đều đang nhìn anh, chờ anh ra chỉ thị tiếp theo. Tân Vãn Thành cũng công khai thoải mái nhìn kỹ người đàn ông trước mặt…
Anh co một chân, dẫm lên trên thanh gác của ghế, một chân để trên đất, duy trì tư thế nửa ngồi nửa đứng. Dưới chân mang đôi giày trắng, lên trên chút là quần tây đen, gần như không nhìn thấy điểm cuối của đôi chân dài.
Trên chút nữa là áo sơ mi trắng, tay áo sơ mi được xắn lên mấy vòng, cuộn lại nơi khuỷu tay, lộ ra cánh tay gầy rắn chắc.
Tân Vãn Thành có phần ngạc nhiên khi thấy anh có một hình xăm trong lòng bàn tay, một hình dài nhỏ, kéo dài từ đầu ngón tay đến kết thúc trên động mạch cổ tay. Da anh rất trắng, hình xăm và động mạch cổ tay như hòa vào nhau.
Thật sự… táo bạo.
Ánh mắt cô liều lĩnh yên lặng quan sát.
Không ngờ Diệp Nam Bình đột ngột ngẩng đầu, chỉ vào tấm phản quang xa nhất: “Ánh sáng ở đó nhiều quá, bỏ bớt tấm phản quang đó ra.”
Phía sau Tân Vãn Thành là bàn để đồ uống, lúc này người phụ trách ánh sáng đang đứng sau lưng Tân Vãn Thành, đang pha ly café định uống rồi làm việc.
Có thể Diệp Nam Bình trong công việc nói một là một hai là hai, người phụ trách ánh sáng nghe nói Diệp Nam Bình tìm thì vội vã quay lại, trong tay vẫn cầm ly café.
Tân Vãn Thành đã lùi về sau nhưng hành động của người phụ trách ánh sáng đột ngột quá, tay hai người đụng vào nhau, Tân Vãn Thành bị ly café hắt lên tay áo. Người đó mới chậm mấy giây, bên kia đã vang lên tiếng Diệp Nam Bình: “Người đâu rồi?”
Tuy là giọng vẫn bình thường nhưng người phụ trách ánh sáng lo lắng tới mức mặt mũi nhăn nhúm lại. Có vẻ trong công việc Diệp Nam Bình không được tốt tính lắm, Tân Vãn Thành nghĩ, ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt không vui cho lắm.
Diệp Nam Bình nhìn về hướng người phụ trách ánh sáng đang bên này. Mà người đó đứng bên cạnh Tân Vãn Thành, dĩ nhiên cô cũng bị anh lướt mắt qua.
Đó là lần đầu tiên Tân Vãn Thành phát hiện, người đàn ông này thật sự có một đôi mắt đào hoa. Nhưng vì bình thường anh không cười nên người khác không để ý đến điểm này.
Tầm mắt đối nhau, Tân Vãn Thành không sợ, nhìn anh mỉm cười.
Anh lại… trực tiếp bỏ qua, cơ bản là không dừng mắt lại ở cô.
Bị người ta coi như không khí, khóe môi Tân Vãn Thành không khống chế được mà xịu xuống.
…
Tân Vãn Thành đứng trước bồn rửa tay, vòi nước chảy róc rách, túi khăn giấy cô đã xài hết rồi mà vết bẩn trên tay áo chẳng sạch hơn được chút nào.
Bắc Kinh vào thu không khí đã lạnh, ngoài lều rộng 2.000 mét vuông ấy gió thổi vù vù, trong toilet nhỏ kín này còn ấm hơn. Tân Vãn Thành còn đang nhớ tới việc người ta coi mình như không khí thì cửa sau lưng cô mở ra, Tân Vãn Thành rùng mình một cái, quay đầu lại nhìn.
Là một nhân viên nam.
Người đó hơi xấu hổ vẫy tay với cô, ý bảo cô ra ngoài. Người ta là nam, không thể vô WC nữ được. Tân Vãn Thành đầu đầy dấu chấm hỏi đi tới cạnh cửa, một chiếc áo sơ mi được nhét vào trong tay cô. Tân Vãn Thành nhìn áo sơ mi, lại nhìn người đó.
“Không phải áo cô bị dơ rồi sao? Thay đi.”
Nói xong cũng không đợi Tân Vãn Thành đáp lại, bỏ đi luôn. Cửa toilet trước mặt Tân Vãn Thành im lặng khép lại.
Cái gì vậy chứ?
Tân Vãn Thành giũ cái áo trong tay ra, là áo sơ mi kiểu nam.
Hôm nay chụp ảnh không có người mẫu, vậy áo này là…
+++++
Trợ lý: Bắt tôi tới WC nữ đưa quần áo, chuyện vậy mà anh cũng làm được!
Ba ba Diệp: Có chuyện gì mà ba ba không làm được?
*****
(Màn trập hay còn được gọi là cửa trập, là lớp màn bằng kim loại được đặt trước cảm biến. Trong những máy ảnh mirrorless, màn trập luôn mở cho đến khi bạn bấm nút chụp. Cách để thấy màn trập: tháo lens, bấm nút chụp, bạn sẽ thấy 1 tấm kim loại xuất hiện che cảm biến lại.
Với những chiếc máy ảnh DSLR, bạn sẽ khó nhìn thấy màn trập hơn, do cảm biến của máy nằm phía trên của gương lật.
Dựa vào tên của dòng sản phẩm mô tả thì đây là dòng máy ảnh không được trang bị gương lật bên trong. Chức năng của gương này trong máy ảnh DSLR đó là dùng để phản chiếu đến ống ngắm quang học.
Do bản thân dòng máy ảnh Mirrorless không có ống ngắm quang học mà thay vào đó là cảm biến hình ảnh sẽ luôn được tiếp xúc với toàn bộ ánh sáng mọi lúc. Nhờ đó bạn có thể xem trước được những hình ảnh thật thông qua màn hình LCD được trang bị trên máy hoặc bằng ống ngắm điện tử.
Tân Vãn Thành ôm máy ảnh sững sờ một lúc lâu rồi lòng mới tưng bừng vui vẻ nhảy nhót.
Trưa hôm đó có tin tốt, In studio quyết định nhận công việc chụp ảnh cho mẫu xe năng lượng mới này. Tân Vãn Thành còn chưa có thời gian tự hỏi coi chuyện đó có phải phần nào nhờ công mình hay không thì Linda đã nói mấy tin tức mà cô ấy nghe ngóng được. Thì ra người nhận kế hoạch thay Diệp Nam Bình kia là Triệu Tử Từ, anh ta có hợp tác với bên công ty kia, hôm đó đến sân bay đón Diệp Nam Bình là muốn làm thuyết khách.
Tân Vãn Thành nghe xong, yên lặng thở ra nhẹ nhõm, may mà mình còn chưa tự mình đa tình. Linda tựa bên bàn Tân Vãn Thành tám chuyện với mấy người đồng nghiệp khác, Tân Vãn Thành giấu tay dưới bàn xem lại mấy bức hình trong máy ảnh mới tìm lại được. Những bức hình cô chụp ở Monaco vẫn còn nguyên, chỉ có tấm hình cuối cùng đã bị xóa.
Diệp Nam Bình nhặt được máy ảnh của cô, không chỉ xem hình cô chụp mà còn xóa bức ảnh cô chụp anh?
Vậy là ý gì?
Tân Vãn Thành chưa kịp nghĩ ra đã bị kêu đi họp.
Xét thấy Linda đã thành công trong việc đưa kế hoạch cho Diệp Nam Bình, gián tiếp thúc đẩy việc hợp tác, sếp cố ý khen ngợi Linda trong cuộc họp. Linda cũng không độc chiếm công lao một mình, mà nói nhờ có Joe hỗ trợ —
Linda vừa nói vừa nhìn về phía Tân Vãn Thành, Tân Vãn Thành ngơ ngác một giây mới chợt nhớ ra Joe là cô.
Mỗi người khi vào công ty đều phải có một tên tiếng Anh, cái này là quy định bất thành văn. Tân Vãn Thành ngày đầu tiên tới công ty cũng không gặp Linda, vì Linda tiếp khách uống rượu nhiều quá nên xin nghỉ nửa ngày.
Lúc đó Tân Vãn Thành không hiểu, sao người của bộ phận sáng tạo cũng phải đi tiếp khách? Trưa hôm đó, ở phòng trà nước Tân Vãn Thành gặp Linda đang vừa lấy cà phê vừa chơi game trên điện thoại, Linda thấy cô lạ mặt nên hỏi: “Cô là người mới đến à? Tên gì?”
“Dạ, Tân Vãn Thành.”
“Tôi hỏi tên tiếng Anh của cô kia.”
“Tôi chưa có tên tiếng Anh.”
Linda nghĩ ngợi: “Vậy gọi cô là… Joe đi.” Đó là nhân vật mà Linda đang chơi, “Great Joe, cô gọi là Joe thì có thể giúp tôi vượng* hơn.” (Vượng: mang lại may mắn, thành đạt cho người khác. VD Vượng phu)
Mỗi ngày đều nghe Thương Dao oán giận mấy lãnh đạo làm việc chả ra sao, Tân Vãn Thành cảm thấy Linda là lãnh đạo không tệ lắm. Giống như lần này, bên In studio tuy là nhận hạng mục công việc nhưng không hài lòng với kế hoạch, yêu cầu bộ phận sáng tạo chỉnh sửa lại, Linda cho Tân Vãn Thành tham dự.
Bộ phận sáng tạo họp cả đêm. Phòng họp đèn đuốc sáng trưng.
Đây là lần đầu tiên Tân Vãn Thành làm việc nhóm, không bị ảnh hưởng bởi sự quan trọng nặng nề của kế hoạch nên ý tưởng cũng đơn giản, táo bạo. Diệp Nam Bình không phải thích dựa vào từ thiện để tẩy trắng sao? Tổ chức một cuộc thi xe từ thiện, mánh lới quảng cáo là những xe dự thi đều là xe năng lượng mới, Diệp Nam Bình có thể chụp trực tiếp trên đường đua.
Ý kiến được đề xuất ra, mấy người thạo việc đều cười. Ý tưởng của cô lớn quá, nói tới việc hoạt động ngoài trời thì phải tìm người thực hiện, dự toán ngân sách có thể không kham nổi, “ba đối tác”* sẽ không đồng ý. (Ba đối tác: kiểu nói đùa ví von như khách hàng là thượng đế ấy, đối tác là ba, là ông nội mình vậy)
Linda ngắt lời cô bằng cách vỗ lên bàn: “Cô nhóc, có thể nghĩ thực tế hơn được không?”
Phương án bị bác, Tân Vãn Thành cũng không khó chịu. Dù sao cô ở công ty này chỉ đợi cơ hội, không mong sẽ thăng tiến gì.
Điểm tiếc nuối duy nhất là nếu phương án mới không thành công, phía In studio lật lọng không hợp tác thì cô không có cơ hội gặp lại nhiếp ảnh gia có giá trị cao nhất trong nước, càng miễn bàn tới cơ hội lén học nghề của anh ta.
Nhưng không ngờ phương án bên Quảng Địch chưa thông qua thì bên công ty năng lượng kia đã chủ động đề ra ý tưởng thực hiện một cuộc đua xe, tiền thưởng sẽ được quyên tặng từ thiện.
Nghe nói ý tưởng đó là do Triệu Tử Từ khi uống rượu với giám đốc điều hành bên công ty kia bàn bạc, Quảng Địch là bên B, chỉ theo vuốt mông ngựa, đem ý tưởng của mấy ông lớn trong bữa tiệc rượu đó mà chắt lọc lại, chưng cất tinh luyện gia công các kiểu, cho ra lò phương án mới.
Ban đầu chỉ là một phương án quảng cáo biến thành nguyên chuỗi hoạt động, quảng cáo marketing, hoạt động marketing, sự kiện marketing, phương án chia thành 3 mảng, bên In studio cũng thích phương án này, cũng quyết định thù lao đợt chụp ảnh này sẽ quyên làm từ thiện luôn.
Tất cả đều mừng, chỉ có Linda là hơi khó chịu, nửa đêm say khướt điện thoại cho Tân Vãn Thành: “Trước đó đã nói cô sẽ vượng cho tôi mà, quả nhiên… tiếc là tôi lại không nghe lời cô.”
Tân Vãn Thành bị đánh thức vẫn lơ mơ, mất mấy giây mới hiểu được Linda đang nói tới chuyện gì. Tân Vãn Thành chưa kịp lên tiếng thì trong điện thoại đã truyền tới tiếng nôn mửa.
Tân Vãn Thành cúp điện thoại.
Tân Vãn Thành bị cuộc điện thoại đó đánh thức mới phát hiện Thương Dao còn ôm máy tính ngồi đầu giường, gấp rút đẩy nhanh tiến độ công việc trong đêm.
Lúc này trong phòng vách ngăn, một ngọn đèn bàn sáng, căn phòng rộng khoảng sáu mét vuông, Tân Vãn Thành với Thương Dao thuê ở chung. Nó nằm ở khu vành đai thứ năm của phía đông thành phố, tiền thuê nhà 3.500 tệ một tháng. Trong phòng có một giường, một tủ quần áo, một cái bàn đơn giản xem như bàn trang điểm, hai cô gái chung giường chung gối đã hai tháng, quen nên không chê chật chội.
“Sao cậu còn chưa ngủ?”
Thương Dao mắt thâm quầng, cào mái tóc dài rối bù, ra vẻ “miễn bàn”, hỏi lại Tân Vãn Thành: “Nửa đêm rồi mà còn ai gọi cho cậu vậy?”
“Tổ trưởng. Say rồi.”
“Nam?”
“Nữ.”
“Ờ, vậy thì tốt.”
Tân Vãn Thành nằm lại tính ngủ tiếp, ngẫm nghĩ thấy vẻ mặt Thương Dao hơi sai sai. Thương Dao có một lãnh đạo nam, cứ uống say là gọi điện thoại cho Thương Dao, nói muốn điều Thương Dao sang bộ phận anh ta để được cơm ngon rượu say.
“Cái người ngu ngốc ở công ty lại ép cậu hả?” Tân Vãn Thành ngồi thẳng dậy hỏi.
Thương Dao vừa gõ máy tính kết thúc bản PPT của mình vừa thở dài: “Tên ngu đó mới nhắn wechat hỏi mình ngủ chưa. Cái loại tự sướng cứ tưởng mình là tốt đẹp ngon lành này cũng là tra nam*, may mà cậu không đụng phải đó, chứ đụng tới thì tởm chết người.”
(*Tra nam: đàn ông đểu cáng, cặn bã…, túm lại là đàn ông tồi ấy.)
Không biết sao Tân Vãn Thành lại nghĩ tới tiếng thở dài trong điện thoại của Linda khi nãy. Lời của ai nói ra quan trọng biết bao nhiêu, cũng một phương án đó, một nhân viên thực tập nói ra thì bị người ta cười là không hiểu chuyện, “ba đối tác” nói ra thì chính là tuyệt vời, là kỳ diệu.
Cái duy nhất Tân Vãn Thành có thể làm chính là trùm chăn tiếp tục ngủ.
Ngày mai cô sẽ được thấy người kia.
…
Sáng sớm hôm sau khi Tân Vãn Thành tới Quảng Địch, phó tổng dẫn Linda và Tân Vãn Thành cùng mấy người trong bộ phận, đi tới phòng chụp ảnh trước. AE không đi cùng bọn họ mà đi cùng bên “ba đối tác” đến kiểm tra bên studio.
Ngoại cảnh chụp ở núi Đại Lương, một phần bối cảnh sẽ chụp ở Bắc Kinh.
Tân Vãn Thành sau khi vào lều thì liếc mắt nhìn quanh, đồ đạc được sắp xếp đầy bên trong. Lều đã dựng xong, xe cũng đã đậu trước phông nền.
Người chỉnh ánh sáng đang điều chỉnh góc độ đèn, trợ lý đang vội vàng điều chỉnh tấm hắt sáng trên mui xe, mấy người khác đang bận rộn làm việc của mình, còn người chụp ảnh chính —
Lúc này đang ngồi trên ghế cao chụp thử.
Âm thanh của màn trập*.
Đó là lần đầu tiên Tân Vãn Thành cảm nhận được, đàn ông khi đang chăm chú vào công việc thì họ sẽ thật sự tỏa sáng.
Diệp Nam Bình ngồi trên ghế cao, chụp thử một tấm, cảm thấy không hài lòng nên nhíu mày, cúi đầu điều chỉnh khẩu độ máy ảnh. Diệp Nam Bình không nói gì, trong lều lặng ngắt như tờ, toàn bộ đều đang nhìn anh, chờ anh ra chỉ thị tiếp theo. Tân Vãn Thành cũng công khai thoải mái nhìn kỹ người đàn ông trước mặt…
Anh co một chân, dẫm lên trên thanh gác của ghế, một chân để trên đất, duy trì tư thế nửa ngồi nửa đứng. Dưới chân mang đôi giày trắng, lên trên chút là quần tây đen, gần như không nhìn thấy điểm cuối của đôi chân dài.
Trên chút nữa là áo sơ mi trắng, tay áo sơ mi được xắn lên mấy vòng, cuộn lại nơi khuỷu tay, lộ ra cánh tay gầy rắn chắc.
Tân Vãn Thành có phần ngạc nhiên khi thấy anh có một hình xăm trong lòng bàn tay, một hình dài nhỏ, kéo dài từ đầu ngón tay đến kết thúc trên động mạch cổ tay. Da anh rất trắng, hình xăm và động mạch cổ tay như hòa vào nhau.
Thật sự… táo bạo.
Ánh mắt cô liều lĩnh yên lặng quan sát.
Không ngờ Diệp Nam Bình đột ngột ngẩng đầu, chỉ vào tấm phản quang xa nhất: “Ánh sáng ở đó nhiều quá, bỏ bớt tấm phản quang đó ra.”
Phía sau Tân Vãn Thành là bàn để đồ uống, lúc này người phụ trách ánh sáng đang đứng sau lưng Tân Vãn Thành, đang pha ly café định uống rồi làm việc.
Có thể Diệp Nam Bình trong công việc nói một là một hai là hai, người phụ trách ánh sáng nghe nói Diệp Nam Bình tìm thì vội vã quay lại, trong tay vẫn cầm ly café.
Tân Vãn Thành đã lùi về sau nhưng hành động của người phụ trách ánh sáng đột ngột quá, tay hai người đụng vào nhau, Tân Vãn Thành bị ly café hắt lên tay áo. Người đó mới chậm mấy giây, bên kia đã vang lên tiếng Diệp Nam Bình: “Người đâu rồi?”
Tuy là giọng vẫn bình thường nhưng người phụ trách ánh sáng lo lắng tới mức mặt mũi nhăn nhúm lại. Có vẻ trong công việc Diệp Nam Bình không được tốt tính lắm, Tân Vãn Thành nghĩ, ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt không vui cho lắm.
Diệp Nam Bình nhìn về hướng người phụ trách ánh sáng đang bên này. Mà người đó đứng bên cạnh Tân Vãn Thành, dĩ nhiên cô cũng bị anh lướt mắt qua.
Đó là lần đầu tiên Tân Vãn Thành phát hiện, người đàn ông này thật sự có một đôi mắt đào hoa. Nhưng vì bình thường anh không cười nên người khác không để ý đến điểm này.
Tầm mắt đối nhau, Tân Vãn Thành không sợ, nhìn anh mỉm cười.
Anh lại… trực tiếp bỏ qua, cơ bản là không dừng mắt lại ở cô.
Bị người ta coi như không khí, khóe môi Tân Vãn Thành không khống chế được mà xịu xuống.
…
Tân Vãn Thành đứng trước bồn rửa tay, vòi nước chảy róc rách, túi khăn giấy cô đã xài hết rồi mà vết bẩn trên tay áo chẳng sạch hơn được chút nào.
Bắc Kinh vào thu không khí đã lạnh, ngoài lều rộng 2.000 mét vuông ấy gió thổi vù vù, trong toilet nhỏ kín này còn ấm hơn. Tân Vãn Thành còn đang nhớ tới việc người ta coi mình như không khí thì cửa sau lưng cô mở ra, Tân Vãn Thành rùng mình một cái, quay đầu lại nhìn.
Là một nhân viên nam.
Người đó hơi xấu hổ vẫy tay với cô, ý bảo cô ra ngoài. Người ta là nam, không thể vô WC nữ được. Tân Vãn Thành đầu đầy dấu chấm hỏi đi tới cạnh cửa, một chiếc áo sơ mi được nhét vào trong tay cô. Tân Vãn Thành nhìn áo sơ mi, lại nhìn người đó.
“Không phải áo cô bị dơ rồi sao? Thay đi.”
Nói xong cũng không đợi Tân Vãn Thành đáp lại, bỏ đi luôn. Cửa toilet trước mặt Tân Vãn Thành im lặng khép lại.
Cái gì vậy chứ?
Tân Vãn Thành giũ cái áo trong tay ra, là áo sơ mi kiểu nam.
Hôm nay chụp ảnh không có người mẫu, vậy áo này là…
+++++
Trợ lý: Bắt tôi tới WC nữ đưa quần áo, chuyện vậy mà anh cũng làm được!
Ba ba Diệp: Có chuyện gì mà ba ba không làm được?
*****
(Màn trập hay còn được gọi là cửa trập, là lớp màn bằng kim loại được đặt trước cảm biến. Trong những máy ảnh mirrorless, màn trập luôn mở cho đến khi bạn bấm nút chụp. Cách để thấy màn trập: tháo lens, bấm nút chụp, bạn sẽ thấy 1 tấm kim loại xuất hiện che cảm biến lại.
Với những chiếc máy ảnh DSLR, bạn sẽ khó nhìn thấy màn trập hơn, do cảm biến của máy nằm phía trên của gương lật.
Dựa vào tên của dòng sản phẩm mô tả thì đây là dòng máy ảnh không được trang bị gương lật bên trong. Chức năng của gương này trong máy ảnh DSLR đó là dùng để phản chiếu đến ống ngắm quang học.
Do bản thân dòng máy ảnh Mirrorless không có ống ngắm quang học mà thay vào đó là cảm biến hình ảnh sẽ luôn được tiếp xúc với toàn bộ ánh sáng mọi lúc. Nhờ đó bạn có thể xem trước được những hình ảnh thật thông qua màn hình LCD được trang bị trên máy hoặc bằng ống ngắm điện tử.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook