Tôi được anh Quốc Anh chở đến khu vực đánh trận giả, vì nếu đi với anh Hạo Thiên thì anh sẽ lại lựa đường xấu chạy để hành hạ tôi.

Mới ăn xong mà bị anh hành hạ như vậy, chắc cơm vừa ăn cũng bị tôi nôn ra hết.
Một đường vừa rồi, Anh Hạo Thiên và anh Quốc Anh cứ kẻ mắng người chửi inh ỏi hết cả quãng đường dài.

Tôi ngồi phía sau cảm thấy bản thân mình chính là một thứ thừa thải, nghe bọn họ cãi nhau mà đau hết cả đầu óc.

Vì phải thức dậy vào sáng sớm nên tôi không có tinh thần cho lắm.

Giờ phải nghe họ cãi nhau nên tâm trạng dần trở nên xấu đi.

Nhưng phải gắng chịu, không thể bỏ về giữa chừng được.
Sâu bên trong khu dân cư thưa thớt có một mảnh đất tư nhân mở khu đánh trận giả đã được cấp phép.

Trước cổng vào, một nhóm đông người đứng đó tụ tập, vẻ mặt hiện lên sự lo lắng kèm phấn khích.
Anh Quốc Anh đình chiến, nhìn nhóm người tụ tập trước cổng có chút bất ngờ.
"Kìa, bạn em hết hả? Đông vậy."
"Toàn trường thi với nhau mà anh."
"Vậy là kéo cả lớp đi luôn hả? Có ai chơi trò này lần nào chưa?"
"Không có ai luôn."
"Trời, vậy chia đội hơi khó à nha, có hai đứa tụi anh không gánh hết nổi đâu, để anh kêu Đào tới nhanh chút."
"Dạ."
Ở đằng kia Trần Minh vừa liếc mắt lên nhìn, tự nhiên vẻ mặt cậu ấy thay đổi trong chốc lát, sau đó lại quay về vẻ thân thiện như mọi ngày.

Tôi có hơi bất ngờ khi thấy biểu cảm của cậu ấy đột nhiên thay đổi nhưng cũng lờ đi.

Vì khoảng cách giữa tôi và cậu ấy hơi xa nên có lẽ là tôi nhìn lầm.
Trần Minh mỉm cười, đưa tay lên vẫy gọi.
"Thanh, đằng này nè."
Anh Hạo Thiên nhìn qua bên đám người tụ tập bên kia, chuyển hướng đạp xe tới trước mặt bọn họ.

Vừa dừng xe trước mặt Trần Minh, anh tôi đã quay đùi đĩa ngược chiều kim đồng làm líp xe phát ra âm thanh "tạch tạch tạch".

Tôi leo vừa xuống xe của anh Quốc Anh đã nghe thấy anh quay mấy vòng như vậy.

Nhìn dáng vẻ của anh đang thể hiện sự khó chịu.

Biết chắc là anh Hạo Thiên đang chê quân số quá đông, đang phân vân có nên về nhà hay không.

Để ý rồi, tôi sẽ không để anh về đâu.

Cả đám vừa thấy tôi tới thì đột nhiên im bặt, đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía tôi.

Anh Quốc Anh dừng xe ở phía sau, lấy điện thoại ra gọi điện, không quan tâm lắm chuyện của mấy đứa kém tuổi phía trước mặt này.
Tôi cuối cùng cũng không phải nghe hai anh trai này cãi nhau nữa, cảm thấy đầu óc nhẹ đi hẳn.

Vừa xuống xe đã đi về phía Trần Minh.

Chưa bắt đầu mà sức lực đã tiêu biến, không biết lúc vào trận chiến thì có chống đỡ nổi năm phút không.

Tôi hơi xoa vùng thái dương, mệt mỏi dừng lại trước mặt Trần Minh.
"Đông đủ hết chưa?"
"Còn thiếu Xuyến nữa là đủ."
Còn chưa kịp trả lời lại, tôi đã nghe tiếng bánh xe ma sát với mặt đường.

Vì đã đề phòng trước nên tôi ngay lập tức phản ứng.

Nhân lúc anh Hạo Thiên vừa mới đảo đùi đĩa ngược ra sau một vòng nữa theo thói quen thì tôi đã nhân cơ hội túm chặt lấy yên sau, dùng sức lực từ lúc mới sinh ra tới giờ mà kéo xe lại.
Biết thế nào anh mình cũng đổi ý nên đã phòng bị trước, chỉ cần anh có biểu hiện muốn từ bỏ là tôi sẽ kéo anh lại ngay.

Tính anh rất dứt khoát, nhất định phải kéo về ngay trước khi anh rời đi.

Nếu không, muốn lôi anh tới đây thêm lần nữa thì còn khó hơn hái sao trên trời.

Tôi nhất định phải giữ chân anh Hạo Thiên lại, không được để anh ấy bỏ chạy.
Anh quay đầu nhìn ra sau, đối mắt với ánh mắt cương quyết không chịu buông yên sau của tôi, anh lạnh nhạt nói: "Bỏ ra."
"Anh hứa giúp em rồi mà."
"Anh không có hứa."
Tôi sững người.

Ừ thì đúng là anh không có hứa thật.

Nhưng mà để anh về bây giờ chính là ngu ngốc.

Không thể để một người có kinh nghiệm rời khỏi đây được.

Dù bên trong kia có người hướng dẫn đầy đủ thì bọn tôi cũng chỉ có một ngày để luyện tập nên rất cần một người có kinh nghiệm đi sát theo để dạy bảo.

Muốn trở nên giỏi hơn, tốt nhất là học hỏi từ người tài giỏi hơn mình.

Tôi hiểu anh mình, chắc chắn anh Hạo Thiên chơi rất giỏi trò này.

Vậy nên không thể để anh về.
Nhìn xuống tôi gồng mình sống chết không chịu buông, anh hoàn toàn không có động thái nào khác mà chỉ đứng ở đó nhìn tôi.

Tôi lo sợ anh sẽ thật sự đạp xe rời đi, nên cố kéo xe đạp lùi về sau nhưng không được.

Xe đạp không hề di chuyển dù một chút nào cứ như nó bị đóng đinh cố định tại chỗ vậy.

Nhìn tay phải của anh, tôi mới nhận ra là anh đã bóp chặt thắng xe lại rồi.

Tôi cảm thấy vui vẻ, nếu anh đã làm vậy thì chắc sẽ không đạp xe rời đi khi tôi vẫn còn đang giữ chặt yên sau thế này.

Phải làm nũng thôi, anh thương tôi như vậy, chắc chắn mềm lòng.
"Anh giúp em đi mà, anh tới tận đây rồi mà về hả? Anh hết thương em rồi"
"Bỏ ra, anh chỉ chở em tới đây thôi, khi nào về thì gọi, anh đón."
"Gì? Em đâu có cần anh đưa đón đâu! Để em tự đạp xe tới cũng được mà! Anh xạo đúng không? Anh vì thấy có quá nhiều người nên muốn trốn đúng không?"
Anh Hạo Thiên dừng một chút không có trả lời ngay.

Im lặng như ngầm thừa nhận việc đó, sau đó mới lên tiếng phủ nhận.
"Không."
"Anh vừa chần chừ đúng không? Vừa chần chừ luôn có đúng không? Anh Quốc Anh, anh xem anh em muốn đánh bài chuồn nè."
Ở trước đầu xe đạp, anh Quốc Anh đang gọi điện thì quay đầu lại, tròn mắt nhìn nhìn rồi nhận ra vấn đề.

Sau đó nhấn mạnh.
"Ê thằng kia, ai về trước làm chó nhá."
Trần Minh đi tới sau lưng tôi, một tay kéo yên xe về phía sau.

Tôi hơi bất ngờ trước hành động của cậu ấy.

Nhưng bất ngờ nhất vẫn là biểu cảm kỳ lạ của cậu ấy, sao cứ có cảm giác cậu ấy đang giận vậy.

Cái nụ cười mỉm nhìn thì thân thiện nhưng lại lạnh lẽo tới mức có đần độn tới đâu cũng lờ mờ nhận ra được là có vấn đề.
"Thanh, buông tay ra đi, đỏ hết rồi kìa."
Trần Minh hướng về tôi nói.

Tôi lại nghe tiếng anh mình quay ngược chiều đĩa xe đạp, tỏ ra mình đang không vui.

Nhưng tôi không để ý lắm anh có vui hay không nữa sau khi nhìn thấy nụ cười trên môi của Trần Minh.

Cả khuôn mặt cứng đơ lại vì bất ngờ.

Tôi biết biểu cảm này của Trần Minh có ý gì, dù sao cũng từng chọc điên cậu ấy này mấy lần.


Mỗi lần giận Trần Minh đều mỉm cười, hơn nữa còn cười rất tươi, mà nụ cười tươi đó lại rất đáng sợ khiến người khác không rét mà run.

Tôi không hiểu vì sao Trần Minh lại giận, vẫn là nên nghe theo, không được chọc cậu ấy tức thêm nữa.

Tôi nghe lời, từ từ buông tay đang kéo yên sau lại.

Cảm thấy nếu mình còn không buông thì sẽ không có xe đạp để về nữa.
Vừa buông tay, tiếng xích xe bị trả ngược vòng về sau lại vang lên khiến tôi giật mình.

Nhìn lại anh ba của mình, tôi lại giật thót cả người khi thấy anh nhìn mình với vẻ mặt tức giận.

Chân đạp lên bàn đạp mấy cái, vì thắng xe đã được cố định nên cho dù đạp bàn đạp, xe vẫn không tiến về phía trước.

Vì thế mà mỗi lần anh Hạo Thiên dẫm lên bàn đạp, đều vang lên tiếng "cạch cạch rất to, như thể tiếng còi cảnh báo nguy hiểm đang vang lên.
Tôi cứng đờ, đôi mắt hoang mang nhìn anh trai.

Sau đó từ từ đưa tay hướng về yên xe như thăm dò.

Thấy anh không làm gì nữa nên tôi lại vịn lấy yên xe, ngoan ngoãn đứng đó làm ra dáng vẻ níu kéo anh lại.

Không, tôi không hiểu, chẳng phải anh muốn ra về sao? Tại sao còn muốn tôi níu kéo trở lại? Muốn diễn vở" anh đi xa xứ, còn em không nỡ để anh đi "à?
Vẻ mặt của anh Hạo Thiên đã dịu lại phần nào.

Tôi cũng ngơ ngác vịn lấy yên sau không buông tay.

Nhưng lúc này, Trần Minh ở bên cạnh lại lạnh lẽo hơn, nụ cười đã tươi đến mức rùng rợn.
" Thanh, tôi bảo bà bỏ ra mà.

"
Tôi hả một tiếng, nhìn sang Trần Minh đứng bên cạnh.

Nội tâm lập tức gào thét.

Rồi mắc gì ông giận vậy Minh? Không nhìn thì không biết, vừa nhìn đã ngay lập tức muốn tắt thở.

Vẻ mặt của cậu ấy đáng sợ còn hơn ma quỷ, rõ ràng đang cười mà lại khiến tôi rợn cả tóc gáy, đứng bên cạnh thì càng khủng bố hơn.

Tôi bị dọa sợ, ngay lập tức buông tay khỏi yên sau.

Còn lùi lại một bước nhỏ như đang nói rằng bản thân không hề đụng tới yên sau.

Trần Minh tính tình luôn hòa nhã, cho dù lúc giận lên cũng không sử dụng bạo lực để đánh người.

Nhưng có một điều, lực tay của cậu ấy rất mạnh, năm lớp bảy vì chuyện gì đó trên lớp mà cậu ấy giận dữ đến mức mất bình tĩnh.

Lúc đó tôi mới vào lớp không rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ kịp thấy nắm đấm của cậu ấy mạnh mẽ giáng xuống mặt bàn và" lắc rắc "mấy tiếng vang lên, cả cái bàn gãy làm đôi.

Sức lực đó một chín một mười với đứa mạnh nhất của lớp tôi, làm cả lớp đều kinh hãi.

Sau vụ đó, ít ai dám chọc giận Trần Minh nữa, ngoài tôi.

Nhưng mà nhớ tới cái lúc cậu ấy bay từ chiếu nghỉ xuống đất xem, tôi đoán chắc không chỉ lực tay của cậu ấy mạnh thôi đâu.
Anh Hạo Thiên lườm sang Trần Minh đang giữ lấy yên sau xe.

Trần Minh nhận thấy ánh nhìn của anh, nên quay đầu lại, vẫn giữ nụ cười đó đáp trả.
Khoan đã, mắc cái gì hai người lại ganh nhau vậy?
Nhìn vào đã ngửi thấy mùi thuốc súng giữa hai người họ, ai cũng không dám chen vào vì có cảm giác trước khi ngăn được họ đã bị hai người kia giết chết rồi.

Tôi hoang mang nhìn anh mình và Trần Minh đối đầu.

Không biết nên làm gì vì chẳng hiểu họ vì cái gì mà gây sự với nhau.

Tự nhiên hai người này làm ra hành động khiến tôi lạ lẫm dễ sợ, rồi mắc gì ganh nhau?
Phía sau lưng, Bùi Thị Mỹ An tiến lại kéo tay tôi ra xa.

Lo sợ hỏi có chuyện gì.

Tôi ngay lập tức đáp rằng tôi không biết.

Sau đó lại ngơ ngác nhìn về phía của Trần Minh và anh ba.
Khi cả đám không biết có nên lên tiếng hay không thì một giọng nói vang lên phá vỡ sự yên tĩnh.

Đối với tôi, anh Quốc Anh lúc nào cũng như vị cứu tinh vậy, luôn luôn xuất hiện đúng lúc.

Hay tôi bái huynh muội với anh luôn nhỉ?
" Đào nói lát nữa sẽ tới, tụi mình đi vào trước không? "
Anh Quốc Anh bỏ xe đi tới gần xe đạp.

Thấy anh Hạo Thiên không nhìn mình mà cứ chăm chăm nhìn ra phía sau nên cũng hướng mắt về phía Trần Minh kém tuổi đang giữ chặt yên sau xe, chỉ về phía Trần Minh hỏi.
" Bạn cùng lớp của em gái mày à? Sao vậy? Em nó muốn đi đâu nên nhờ mày chở đi à? "
Vẫn là một khoảng im lặng sau câu hỏi đó.

Tất cả vẫn bất động không nhúc nhích.

Tôi định lên tiếng trả lời anh nhưng bị Trịnh Ái Linh kéo lại, vẻ mặt nhỏ hình như đang thiếu hơi drama, nên hứng khởi lắc lắc đầu nhìn tôi.

Nhỏ này chưa thấy ai cãi lộn bao giờ hay gì ấy, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh đó kìa.
Ở đằng kia, anh Quốc Anh hỏi thêm mấy câu nữa nhưng anh Hạo Thiên vẫn im bặt không trả lời lại.

Có chút bực bội đưa tay lên vỗ lên vai của anh Hạo Thiên.
" Ê, mày câm rồi hả? "
Còn chưa chạm tới người anh Hạo Thiên, cổ tay của anh Quốc Anh đã bị anh ba nhà tôi bắt lấy.

Dời mắt nhìn sang, anh trừng mắt một cái, giận dữ phun một chữ.
" Biến.

"
Anh Quốc Anh triệt để bị chọc giận.

Có lẽ vì mối quan hệ không mấy hòa hợp nên chỉ cần đối phương thở thôi cũng đã thấy ghét rồi.

Anh Quốc Anh tức giận dùng tay còn lại túm áo của anh Hạo Thiên, quay người ra sau dùng sức mà làm một đòn vật qua vai.

Tôi bất ngờ tới mức há hốc miệng.

Anh Hạo Thiên cũng không vừa, ở trên không trở người một cái, chân vừa chạm đất, ở tư thế mặt đối mặt với Quốc Anh, nhân lúc anh ấy còn đang cúi người mà dùng tay ấn đầu anh ấy xuống hơn nữa, chân cũng lên gối với tốc độ nhanh nhất.

Anh Quốc Anh bỏ cổ áo của anh Hạo Thiên ra, đưa tay chặn trước mặt, gồng mình chịu một cú lên gối từ anh Hạo Thiên.

Tôi bị dọa cho giật mình, cứ nghĩ sẽ có máu đổ nhưng không, anh Quốc Anh vẫn lành lặn.

Mấy đứa trong lớp cũng hoang mang bắt đầu ồn ào.

Vừa chặn xong pha lên gối đó, anh Quốc Anh luồng tay ra phía sau đầu gối của anh ba nhà tôi rồi giữ chặt, chân dùng sức gạt chân chống đỡ còn lại của anh Hạo Thiên.

Vì bị giữ một chân, chân kia còn bị anh Quốc Anh đá mạnh nên anh tôi loạng choạng.

Anh Quốc Anh nhân cơ hội đẩy người về phía trước, thành công khiến cả hai té ngã.

Vừa ngã xuống đất, anh Quốc Anh đã thoát khỏi sự khống chế của anh Hạo Thiên, ngồi trên người anh tiếp tục tấn công.
Cả hai lăn đất không ai chịu thua ai làm mấy nhỏ lớp 10 chưa từng thấy ai đánh nhau mạnh bạo như vậy, đứng bên cạnh không dám hít thở mạnh vì sợ.

Bên cạnh mấy đứa đang lo sợ rụt vai, thì có mấy đứa ấn tượng trước một pha hành động tưởng chừng chỉ có trong phim đó.


Còn hú hét cổ vũ tinh thần cho hai thí sinh đang ôm nhau lăn trên đất kia.

Anh Hạo Thiên và anh Quốc Anh càng đánh càng hăng, hết người này đè người kia dưới đất thì tới lượt người kia trở người đè người này xuống đất.

Trên mặt đã trầy xước không ít, nhưng cả hai vẫn ngoan cố quấn lấy nhau không nhường nhịn.
" Ê Thanh, cái anh bà níu kéo nãy giờ là ai vậy? Bạn trai hả? "Bùi Gia Huy phấn khích túm vai tôi lắc lắc.

Tôi chưa kịp trả lời, Trần Minh đã quay đầu lại bảo:" Anh ruột của bả đó.

"
" Gì anh bà hả, không phải bạn trai à? "Bùi Gia Huy vẫn cố chấp với người bạn trai không tồn tại của tôi, ngơ ngác hỏi tiếp:" Vậy cái anh chở bà tới là bạn trai bà hả? "
Cả lớp tò mò nhìn về phía tôi.

Có vẻ không chỉ mỗi Bùi Gia Huy tò mò về bạn trai của tôi, Trần Minh cũng nhìn tôi như tò mò sự thật.

Tôi vì vụ việc ở trước mặt, đang cảm thấy đau đầu, còn bị mấy câu hỏi của Bùi Gia Huy chọc tức.

Tự hỏi vì sao cậu chàng rất ám ảnh về bạn trai của tôi như vậy, cứ gặp ai thân với tôi là sẽ hỏi" có phải bạn trai không? ".

Trước mặt thì hỗn loạn, phía sau thì tò mò mấy thứ không đâu.

Hôm nay còn phải thức sớm để chuẩn bị, rồi trên đường tới đây còn nghe hai anh trai mắng nhiếc nhau không tiếc từ ngữ, bây giờ lại gặp tình huống này.

Tôi nhớ lại những gì vừa diễn ra, tức giận xoa xoa trán, cố gắng giữ bình tĩnh.

Nhưng tiếng đánh nhau như đấm thẳng vào tai, ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm khiến phía sau gáy hơi nóng lên.

Tôi càng lúc càng khó khống chế cảm xúc, chịu hết nổi, tức giận quá độ mà buộc miệng nói một câu.
" Cái anh đó là một nửa định mệnh của anh tao.

"
" Không phải nha! "
Anh Quốc Anh đang giằng co với anh Hạo Thiên, vừa nghe đã ngay lập tức phản bác.

Nhưng vì mất tập trung nên bị anh Hạo Thiên đấm vào má một cái đau điếng.

Nhưng anh Quốc Anh không quan tâm lắm.
" Không có định mệnh gì ở đây hết nha! "
Anh Hạo Thiên và anh Quốc Anh, một trên một dưới, sốc tới mức trợn mắt nhìn về phía tôi.

Một tiếng ồ vang lên từ phía sau lưng rồi không khí chìm vào yên lặng.

Tôi sau khi lấy lại bình tĩnh sau cơn xốc nổi vừa rồi, nhận ra xung quanh im lặng khác thường.

Vừa ngẩng đầu đã thấy hai anh đang nhìn mình với vẻ mặt cực kỳ sốc, lại đảo mắt nhìn quanh thì mấy đứa cùng lớp cũng im lặng nhìn tôi.

Tôi chợt hiểu ra, ồ một tiếng bất ngờ.

Không phải bất ngờ vì mình lỡ lời mà là bất ngờ khi câu nói đó có sức mạnh lớn như vậy.

Hầu như không còn nghe thấy thanh âm ồn ào nào nữa.

Tôi thích rồi đó, sau này sẽ dùng cách này thêm vài lần nữa.
Anh Hạo Thiên một tay nắm tóc, ấn đầu Quốc Anh xuống đất, tay kia khống chế tay phải của anh ấy áp lên đất.

Còn anh Quốc Anh một tay bị khống chế, tay còn lại đẩy mặt của anh Hạo Thiên ra xa.

Sau một lúc, cứ như dây thần kinh cuối cùng cũng hoạt động, anh trai số nhọ cuống cuồng đẩy anh ba của tôi ra, tức giận đạp anh một cái mạnh.
" Biến! Cút ra khỏi người tao! "
Anh Hạo Thiên dường như hiểu tình huống này nếu không đứng dậy ngay thì không thể giải thích nữa, nên nhẫn nhịn một cú đạp của Quốc Anh, buông anh ấy ra rồi từ từ đứng dậy.

Tay chân có chút cứng đờ, anh Hạo Thiên hơi mất tự nhiên phủi phủi bụi trên người, sau đó tiến về phía tôi mình, túm gáy.

Túm theo nghĩa đen! Theo nghĩa đen luôn á! Một mặt của anh đằng đằng ám khí nhìn đứa em gái vừa gây chuyện.

Tôi biết mình vừa lỡ mồm, nhưng vẫn mím môi không chịu giải thích.

Khó khăn lắm mới lấy lại sự yên tĩnh, tôi có chết cũng không giải thích.
Anh Hạo Thiên không thích nói nhiều.

Nhìn ánh mắt của tôi cái là biết tôi sẽ không chịu mở miệng phủ nhận việc vừa rồi là giả.

Có chút giận dỗi, anh đưa hai tay nhéo má tôi, trút giận lên cái mặt xinh xắn này.

Tôi xinh thiệt nha, không có xạo đâu, thề.

Nói dối thì kiếp sau đầu thai làm con người tiếp.
Tôi cứng đầu không muốn giải thích.

Nhắm chặt hai mắt, dùng cả cơ mặt mà kháng cự việc mở miệng giải thích.
Anh Quốc Anh chạy tới chỗ của tôi kéo anh Hạo Thiên ra.

Tôi hơi hé mắt nhìn.

Ấm ức vì bị nói là định mệnh của anh Hạo Thiên, đôi mắt vô tội và khóe miệng hơi mím lại, vẻ mặt thể hiện rõ sự oan uổng không thể rửa sạch của anh Quốc Anh nhìn cưng xỉu.
" Thanh, em nói gì vậy? Nói vậy bạn em hiểu lầm thì sao? "
Tôi vẫn ngậm miệng, nhắm mắt, lờ đi sự uất ức của anh trai tội nghiệp.

Anh Quốc Anh cuống lên, đứng bên cạnh không ngừng thúc giục.
" Em nói là không phải đi, nói là mình chỉ lỡ lời đi.

"
" Tránh, nó giả ngu.

"
Anh Hạo Thiên lại tiến tới trước mặt tôi, đưa tay lên bóp mặt tôi muốn ép tôi mở miệng nói chuyện.

Môi tôi bị anh bóp đến mức có cảm giác như nhìn vào sẽ rất giống con cá.
" Nói.

"
" Không anh.

"
" Anh về.

"
" Em xin lỗi, em sai rồi, em ăn nói xà lơ, anh với anh Quốc Anh là bạn thân thân ai nấy lo chứ không phải một nửa định mệnh, anh đừng về.

"
Tôi vừa bị uy hiếp đã ngay lập tức trở mặt, nắm lấy cánh tay anh nghiêm túc giải thích.

Biết sao được, tôi cũng không thể chọc giận anh rồi hại người hại mình.

Hơn nữa tội lỗi lắm, nhìn vẻ mặt anh Quốc Anh uất ức vì không giải thích được như đâm thẳng vào lương tâm của tôi vậy.

Lương tâm tôi nó bảo rằng" mày bớt ác đi "này.

" Vậy là giả thôi á hả? "Mỹ An đứng sau lưng tôi nhỏ giọng tiếc nuối.

Bà tiếc cái gì?
" Vậy là không phải bạn trai Thanh rồi.

"Bùi Gia Huy cũng tiếc nuối nói.

Khoan đã, sao thằng này đối với chuyện ai là bạn trai tôi lại có chấp niệm lớn dữ vậy?
Tôi quay đầu lườm Bùi Gia Huy, cậu ấy để ý thấy ánh mắt của tôi thì giật mình một cái rồi đánh trống lảng bắt chuyện với đứa khác.

Có mùi khả nghi, phải hỏi rõ mới được.
Ngay lúc tôi định túm cổ Bùi Gia Huy thì tiếng xe từ xa truyền tới rồi dừng lại trước mặt tụi tôi.

Là nhóm ba người của chị Bích Đào, anh Quân Vương và chị Bảo Ngọc.

Chị Bích Đào và Quân Vương lái xe riêng, còn chị Bảo Ngọc thì đi chung xe với chị Bích Đào.

Hai chị ấy cãi nhau vụ thức muộn rồi, anh Quân Vương đứng bên cạnh không nói gì chỉ mỉm cười dịu dàng rồi nhìn về phía chúng tôi.
" Xin lỗi, bọn anh tới trễ, mấy đứa đợi lâu lắm có đúng không? Anh xin lỗi mấy đứa nhiều lắm.

"
Ngoài tiếng cãi nhau inh ỏi phía sau anh, mấy đứa lớp tôi và hai anh lớn đầu vừa đánh nhau kia lựa chọn im lặng.

Tôi hơi mệt mỏi, ở đây chỉ có tôi biết hết mặt hai bên, nên chính tôi phải làm cầu nối cho bọn họ làm quen.

Không phải cứ như mấy đứa con nít hồn nhiên đối với ai cũng thân thiện, đứa này" hi, chào cậu, làm quen nha "rồi đứa kia khà khà đáp" ừ, đi bắn súng nha cậu "được.
" Bọn em đợi không lâu lắm đâu, vừa mới tới thôi à.

"
" Ừ, cỡ ba mươi..

"
Anh Hạo Thiên vừa mở mồm là tôi đã đưa tay chặn miệng anh lại.

Nhưng trễ rồi, anh Quân Vương tinh ý, nhận ra mình tới rất trễ nên ngại ngùng cười.
" Xin lỗi mấy em nha, lỗi tại anh hết.

"
" Không sao anh, hôm nay bọn em định luyện tập chơi trò này để ngày mai thi đấu với trường ấy, bọn em chưa chơi lần nào hết nên mới nhờ mấy anh chị tới giúp, mấy anh mấy chị tới là tụi em mừng lắm rồi.

"
Anh Quân Vương hơi bất ngờ.
" Thi đấu hả? Ngay sau thi học kỳ luôn? "
" Dạ, vậy nên tụi em có hơi gấp, nhờ mấy anh chị nghiêm khắc dạy bảo tụi em với, tụi em chỉ có một ngày để luyện tập thôi.

"
Nhìn quân số bên tôi, anh Quân Vương cũng khó xử mỉm cười.
" Ừm, chắc ổn, nếu chia ra bốn đội thì ổn hơn nhỉ? "
" Dạ vâng, bên cạnh em là lớp trưởng tên Trần Minh, còn hai đứa bên cạnh là lớp phó với phó lao động, Bùi Thị Mỹ An với Bùi Gia Huy, ba người này đứng đầu trong lớp nên có gì anh cứ sai bảo bọn họ.

"Tôi lí nhí:" Đừng kêu em là được.

"
Mỹ An với vẻ mặt phán xét, đặt tay lên vai tôi.
Anh Quân Vương cũng gật đầu cười lại, rồi hướng về ba đứa sau lưng tôi.
" Anh họ Đặng, tên Quân Vương, còn em anh tên Bích Đào, kế bên em ấy là Bảo Ngọc, chào mấy đứa nha.

"
Cứ như lần đầu thấy người lớn tuổi hơn bắt chuyện, Mỹ An và Bùi Gia Huy ngượng ngùng chào hỏi.

Ít nhất Trần Minh vẫn làm tốt trong việc giao tiếp, chẳng mấy chốc đã trò chuyện bình thường cùng mấy anh chị vừa mới gặp.
Sau cùng, thành viên cuối cùng của lớp tôi đã tới.

Cô bạn có vẻ vì việc bận ở nhà nên mới tới muộn, vừa mới tới đã vội vã xin lỗi mọi người.
" Mình xin lỗi lắm luôn, thật sự xin lỗi lắm luôn ấy.

"
Lê Hoàng Xuyến cuống cuồng xin lỗi dù mọi người đã nói không sao.

Nhưng cô bạn có vẻ vẫn cảm thấy mình gây phiền hà cho mọi người nên vẫn cố gắng xin lỗi.
Anh Quốc Anh mỉm cười một bên an ủi, nhanh chóng chuyển chủ đề:" Tụi mình tới rồi thì vào trong nhanh thôi, nhiều người như vậy không biết có thể chơi cùng nhau không.

"
Tôi cũng đang lo lắng về số lượng người tham gia.
" Nhà em bao nguyên khu này rồi.

"
Một giọng nói mà tôi không muốn nghe nhất vang lên.

Ngoài tôi và anh Hạo Thiên ra, tất cả đều kinh ngạc nhìn về phía người vừa mới nói đó.
Cao Chí Kiệt bỏ tay vào túi quần, thong thả nhìn về phía anh Quốc Anh rồi lặp lại một lần nữa.
" Nhà em bao nguyên khu này rồi, cứ an tâm mà chơi thôi.

"
Trong một lúc, không khí chìm vào im lặng, rồi vỡ òa trong tiếng hò hét của mấy đứa cùng lớp.

Ai cũng bất ngờ khi Cao Chí Kiệt nói vậy, nửa tin nửa ngờ hỏi lại thêm vài lần cho chắc chắn.

Tôi cũng từng nghe nhà cậu ta giàu, nhưng không nghĩ giàu tới mức này.

Cũng phải, con của gia tộc trong giới siêu năng thì chuyện này cũng bình thường.
Cả nhóm người hò reo cổ vũ Cao Chí Kiệt, ồn ào tiến vào khu đánh trận giả.

Ở cổng có bảo vệ, sau khi kiểm tra danh tính từng người rồi điền thông tin xong thì mới cho tiến vào.

Tôi khá bất ngờ khi nơi này thật sự tồn tại ở thành phố tôi sống.

Một khu rừng nhân tạo với những tấm ván gỗ dựng đứng sau hàng rào sắt, một khu đánh trận mô phỏng kích thích sự tò mò của tôi.

Có chút phấn khích khi sắp được tham gia vào trò chơi này.
Đánh trận giả, hay còn gọi là trò bắn súng sơn.

Theo tôi biết thì nó một trò chơi mô phỏng theo quân đội ở thế giới này vậy.

Nơi mà vũ khí sẽ là những cây súng đồ chơi và đạn sẽ làm nhựa mỏng và bên trong có màu sơn.

Sau khi bắn trúng, lớp ngoài sẽ vỡ ra và màu sơn bên trong cũng dính lên người bị bắn trúng.

Trò chơi này yêu cầu thể lực, tính đoàn kết và phối hợp đồng đội để có thể chiến thắng.

Có rất nhiều cách chơi như cướp cờ, đối kháng, bảo vệ cờ..

Và mỗi cách chơi đều có luật lệ riêng.

Đánh trận giả yêu cầu mỗi đội phải có đội trưởng và có ít nhất ba người chơi tham gia.

Người mới sẽ được giảng giải về nguyên tắc các đánh trận theo nhóm, cách sử dụng súng, luật chơi, tấn công..
Sau khi được giảng dạy luật chơi, chúng tôi đã chia ra hai bên để đi thay đồ bảo hộ.

Đồ ở đây có thiết kế giống khá giống đồ trong quân đội và thêm mặt nạ bảo hộ như mấy cái mặt nạ phòng độc vậy.

Sau khi thay đồ bảo hộ.

Tôi đeo mặt nạ bảo hộ lên rồi đi ra ngoài.

Nhóm nữ sinh bên ngoài đang cột gọn lại tóc tai và chỉnh lại mặt nạ bảo hộ.

Lý Diễm An lo sợ đứng một không nói gì, Trịnh Ái Linh thì vui vẻ ở bên cạnh không ngừng khích lệ.

Tôi nhìn sơ qua đám con gái, không giống tụi con trai hứng thú với trò chơi này, một số đứa có biểu hiện sợ hãi và lo lắng như Lý Diễm An vậy.
Chị Bích Đào và chị Bảo Ngọc đã chỉnh chu đứng phía xa.

Bốn anh chị có kinh nghiệm chơi đánh trận giả, và bốn đứa đứng đầu lớp bọn tôi, chia ra bốn nhóm rồi chiến với nhau.

Như vậy có lẽ tốt hơn nhiều.
Đi ra chỗ tập hợp, bọn con trai phấn khích tới mức cầm súng trên tay ước lượng trọng lượng, còn kiểm tra hộp đạn.

Tôi nhìn anh tôi đang đeo bao tay đen ở phía sau, rồi nhìn sang anh Quốc Anh và anh Quân Vương đã chuẩn bị xong đang đứng một bên chờ đợi.

Chỉ một lúc nữa thôi trò chơi sẽ bắt đầu.

Chúng tôi chia đội với đội trưởng là mấy anh chị có kinh nghiệm kia.


Tôi đi theo đội vàng của anh Quân Vương vì không muốn cùng đội với anh Hạo Thiên, tôi muốn học hỏi từ anh với vị trí phe đối đầu.

Trần Minh sẽ đi theo đội xanh của chị Bảo Ngọc và Bích Đào.

Mỹ An đi theo đội đen của anh Quốc Anh.

Và Bùi Gia Huy đi theo đội đỏ của anh tôi.

Theo đó, mỗi đội đều có bảy người bao gồm cả bọn tôi.
Anh Quân Vương mỉm cười nhìn tôi:" Lần đầu thì cứ đi theo sau anh là được, chừng nào quen dần rồi thì tụi mình sẽ chơi theo kiểu có kế hoạch.

"
" Dạ, em biết rồi.

"
Ở bên cạnh, Bùi Gia Huy đang nói chuyện với anh trai của tôi thì tự nhiên nhìn sang bên này.

Giác quan thứ sáu của tôi xuất hiện, biết chắc cậu ta sẽ hỏi cái gì nên tôi quay sang dùng một ngón tay đặt lên môi cậu ấy.

Vẻ mặt làm ra biểu cảm đã biết rõ.
" Suỵt, im lặng nào cô bé xàm xí của anh, anh biết em định nói gì mà.

"
Bùi Gia Huy né ra, ngạc nhiên nhìn tôi nói:" Gì vậy bà nội, tôi chưa nói gì mà! "
Tôi đưa ngón tay dí theo, chặn môi cậu ấy lại:" Suỵt suỵt suỵt suỵt suỵt, suỵt..

"
Cuộc chơi bắt đầu như vậy.

Địa hình chướng ngại vật khá lớn, lối chơi xáp lá cà, đối kháng.

Cả bốn đội đều tham gia cùng một ván chơi, đánh nhau đến khi nào còn một đội cuối cùng sống sót.

Súng nhựa cùng đạn đều được phát cho từng người, ai bị bắn trúng đều phải tự giác đi về tuyến sau báo với ban tổ chức.

Không được dùng đồng đội hay người chơi" đã chết "làm khiên chắn, cũng không được báo vị trí kẻ địch khi bản thân đã bị bắn trúng và đang đi về tuyến sau cho đồng đội biết.

Và một số luật khác nữa.
Sau tiến vào địa hình chơi từ lối khác, anh Quân Vương đã ngay lập tức kéo bảy đứa bọn tôi đến một nơi khác để ẩn nấp.

Nhóm bảy người bọn tôi có chút ngơ ngác khi nhìn anh như trở thành người khác như vậy.
Nhóm bảy đứa bao gồm tôi, Trịnh Ái Linh, Lý Diễm An, Lê Hoàng Xuyến còn có ba đứa con trai khác là Tô Hồng Ân, Công Bằng và Thanh Phong.
Vừa vào trận anh Quân Vương đã dẫn tụi tôi nấp sau một tấm ván gỗ cao khuất đầu, anh quan sát bốn phía rồi mới an tâm ngồi xuống đối diện với bọn tôi.
" Mấy đứa có biết việc quan trọng nhất trong trò đối kháng này là gì không? "
Thanh Phong chần chừ nhìn anh đáp:" Bắn súng hả anh? "
Anh Quân Vương dịu dàng bật cười, sau đó nhìn bọn tôi rồi nói:" Ừm, nó cũng quan trọng lắm đấy, nếu mấy đứa bắn tệ quá thì có khi đối thủ thấy thương nên tự sát cho mấy đứa thắng luôn.

"
Nghe anh đùa, chúng tôi cũng cười cười.

Nhưng sau đó anh nhìn chúng tôi, rồi nhỏ giọng nói.
" Nhưng tiếc ghê, em nói sai rồi.

Đáp án đúng chính là sống sót.

Không cần biết em bắn tốt hay không, chơi có giỏi không, trong trò đối kháng này, chỉ cần em sống sót tới cuối cùng thì chính là chiến thắng rồi.

"
Ngay lúc anh vừa nói xong, một tiếng còi vang lên và tiếng loa thông báo từ đâu đó xuất hiện.
" Nguyễn Thị Như Ý của đội đen bị loại.

"
" Phan Hồng Nhung của đội đen bị loại.

"
" Lê Xuân Tường của đội đen bị loại.

"
Mới bắt đầu chưa được bao lâu đã có ba người bị loại, đám tụi tôi hít một hơi nặng nề trước tin thông báo đó.

Đội đen hình như là đội của anh Quốc Anh, sao vừa mới bắt đầu mà đội anh bị loại nhiều vậy?
Vừa nghe thông báo, anh Quân Vương lại nhìn ra phía bên ngoài quan sát một chút.
" Hồ Đại Quang của đội đỏ bị loại.

"
" Trần Phù Dung của đội đỏ bị loại.

"
Đội đỏ là đội của anh tôi.

Ra là anh tôi tìm đội của anh Quốc Anh để giết, anh Quốc Anh không yếu thế nên bắn trả.

Hai anh như này thì tụi bị loại có được kinh nghiệm gì đây? Kinh nghiệm chết à?
Như biết được vị trí của mấy đội kia, anh Quân Vương mới tiếp tục nói với tụi tôi.
" Vậy nên kỹ năng ẩn nấp rất quan trọng, chiếm được một vị trí thuận lợi cho mình và đồng đội, vừa quan sát được vị trí kẻ địch, vừa có thể nhanh chóng tấn công rồi sau đó an toàn rút lui, chiếm được vị trí an ẩn nấp an toàn sẽ rất có lợi cho phe ta.

Vì đây là lần đầu tụi em chơi nên anh chỉ cho tụi em đi tìm chỗ nấp an toàn trước thôi, ẩn nấp rồi sống tới cuối trận thì càng tốt.

"
Tô Hồng Ân bất mãn lên tiếng:" Nhưng tụi em chơi trò này đâu phải chỉ để trốn? Tụi em chơi để học cách bắn địch rồi thắng mà, anh kêu tụi em trốn thì làm sao mà thắng được? "
Đối với Tô Hồng Ân hơi lớn tiếng, anh Quân Vương vẫn dịu dàng mỉm cười nói:" Ai bảo không thắng được? Sống tới cuối trận là thắng được mà? "
" Nhưng mà hèn quá! "
Biểu cảm trên mặt anh hơi lạnh lại, anh hạ giọng:" Vậy theo ý em là phải đánh trực diện thì mới là chính trực à? Trên chiến trận không có cái gì gọi là chính trực đâu, mục đích của trận chiến là còn sống và chiến thắng, nếu em cứ giữ cái chính trực đó thì sẽ gây hại đến đội của mình đấy.

Anh không bảo em đánh lén, chỉ bảo em đi nấp ở chỗ nào đó mà thôi, lựa chọn vị trí tốt rồi sống tới cuối trận, trong trường hợp bị phát hiện thì em vẫn có thể phản kháng nổ súng bắn lại, dù vẫn chết.

Vì mấy em mới chơi nên anh mới chỉ cho mấy em cách dễ nhất để học hỏi kinh nghiệm, còn nếu em không chịu nghe theo cũng không sao, làm theo ý em là được.

Anh sẽ không vì việc này mà dừng việc chỉ dạy em đâu.

"
Thông báo lại tiếp tục vang lên.
" Phạm Hương Giang của đội xanh bị loại.

"
" Nguyễn Kim Ánh của đội xanh bị loại.

"
Đội xanh là đội của chị Bích Đào và chị Bảo Ngọc, đội hai anh kia đụng mặt hai chị ấy rồi sao?
Dưới nụ cười của anh, Tô Hồng Ân chần chừ một lúc rồi miễn cưỡng chấp nhận kế hoạch của anh.

Dù sao anh Quân Vương cũng là đội trưởng, phải bắt buộc nghe theo lời anh, có cãi cũng vô ích.

Thấy không còn ai nói gì nữa, anh Quân Vương lại ló đầu nhìn ra bên ngoài quan sát tình hình một lần nữa.

Lần này anh quan sát rất lâu, khiến bọn tôi hồi hộp vì anh chưa quay đầu lại.

Sau một lúc, anh mới quay lại với nụ cười dịu dàng đó.
" Rồi, mấy đứa chia ra đi nấp đi, đừng có đi cùng nhau.

"
Lý Diễm An nhìn anh, nhỏ giọng cất tiếng:" Anh không cho tụi em lời khuyên nào ạ? "
Anh Quân Vương nhìn bọn tôi, nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi mỉm cười nói:" Nếu các em trốn trên cao thì nhớ đổi chỗ liên tục, tránh nhìn vào kẻ địch đang ở gần, dễ chạm mắt lắm, còn nếu mấy đứa chọn nấp dưới đất hay bụi cây thì tốt nhất nên nằm sấp xuống, hạn chế cử động và lâu lâu nhớ đổi chỗ trốn ", dừng một chút, anh lại gần tụi tôi thì thầm đưa ra lời cảnh báo:" Còn nếu mấy đứa nghe thấy tiếng lên đạn hay tiếng sột soạt như có ai đó nghịch lá cây, thì tốt nhất nên bỏ chạy, càng nhanh càng tốt.

"
Vừa nói, anh vừa đưa tay quơ nhẹ lên bụi cây bên cạnh.

Giống như đánh nhẹ lên đám lá cây đó mấy lần như vậy.

Tiếng sột soạt đó tự dưng khiến tôi lạnh gáy, có linh cảm trận này không ổn lắm.
" Mới mấy phút trôi qua nhỉ? Bây giờ mấy đứa đi trốn chắc còn kịp, nào, tản ra nào mấy đứa.

"
Vừa nói, anh vừa đuổi bọn tôi đi.

Trước khi đi, tôi nhìn về phía anh.

Nụ cười và cái vẫy tay ấy như báo trước với chúng tôi về sự việc nguy hiểm ở phía trước.

Có lẽ đang ở một trận đấu, nên chính tôi cũng cảm thấy không khí có chút nặng nề.
Như trả lời cho linh cảm của tôi, thông báo lại bắt đầu vang lên khi trận đấu vừa mới bắt đầu chỉ mấy phút.
" Nguyễn Thị Hồ Oanh của đội đỏ bị loại.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương