Lý Diễm An vẻ mặt lạnh lùng nhìn Phan Hồng Nhung của lớp tôi nói: "Mình sẽ không đổi ý đâu, mong bạn hãy cố gắng mà chịu đựng đi."
Phan Hồng Nhung bật cười trước cách xưng hô đó, mỉa mai đáp: "Không thích, mày cút xa xa dãy ba ra, đừng có ngồi ở đây."
Lý Diễm An mím môi, đôi tay xinh đẹp túm chặt góc váy, đầu cúi thấp thiếu đi sự tự tin.
Tôi nhìn hai người họ tranh chấp với nhau chỉ vì chuyện chỗ ngồi mà không dám lên tiếng ý kiến.

Ừ thì ai ở trong tình huống của tôi cũng sẽ giữ im lặng mà thôi.
Giữa một người bạn cùng lớp, là đồng minh suốt bốn năm trời và một người lạ xâm phạm vào lãnh thổ, bị cho là kẻ địch gây hại.

Tất nhiên ai cũng sẽ đứng về phe của bạn cùng lớp rồi.
Nhưng với một người lãnh đạo khác, phải chọn giữa cô lập và lôi kéo, phải suy tính đến cái lợi và cái hại, tính đến kế hoạch từng bước tiếp theo cũng như thuyết phục khiến cả lớp bằng lòng đi theo con đường đã được mình quyết định, đó mới là sự lựa chọn của lãnh đạo.
Trần Minh, Mỹ An và Gia Huy vẫn đang giữ im lặng và quan sát tình hình, nhìn vẻ mặt của ba người họ, tôi đoán họ đang có những quyết định khác nhau khi vừa nhìn thấy Lý Diễm An.
Tôi cũng nhìn Lý Diễm An, nếu chọn thì tôi sẽ chọn lôi kéo, vì một người hai mang đặt ở bên cạnh mình sẽ dễ kiểm soát thông tin hơn, nếu được thì còn có thể bí mật moi móc thông tin từ người đó.
Lúc này, Phan Hồng Nhung cất tiếng với giọng mỉa mai: "Gì chứ, cứ tưởng hoa khôi của trường ra sao, dè đâu cũng như tụi vô học nào đó, toàn đâm sau lưng! Cũng phải thôi, ngưu tầm ngưu, mã thì tầm mã mà."
Lý Diễm An mím môi kiềm chế lại cảm xúc, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn thẳng về phía Phan Hồng Nhung, giọng nói có chút run rẩy nhưng vẫn tràn đầy sự mạnh mẽ: "Hoa khôi là gì thì mình không biết, đây là do các bạn trong trường tự ý gọi mình, mình không ngăn hết được.

Còn về những việc mà các học sinh của lớp 10C báo làm thì mình không có gì để nói, vì bọn họ thật sự sai, nhưng bạn cũng quá sai khi vội vàng kết luận việc mình có phải cùng một loại người với các bạn ấy rồi."
Còn chưa nói hết, Phan Hồng Nhung đã nhíu chặt lông mày cắt ngang lời, giọng như một con hổ đang gầm gừ trong cổ họng, đe dọa nói: "Vậy nói thử xem tại sao lại chuyển sang đây vậy? Đinh Phương Thanh sẽ chẳng bao giờ chấp nhận việc thành viên lớp khác chuyển vào nơi này đâu, chưa chuyển vào đã chơi trò li gián như vậy mà còn nói bản thân mình không giống à? Giả nai với ai đấy?"
Cao Chí Kiệt ngồi kế bên tôi hơi nghiêng đầu sang trái, từ trong cổ họng phát ra một tiếng "hửm" kéo dài, sau đó lầm bầm chỉ đủ mỗi tôi nghe: "Có nhiều người tin tưởng cô hơn tôi nghĩ, khó rồi đây."
Tôi nghiến răng, trừng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.


Thằng này chắc chắn đang có ý định cô lập tôi khỏi lớp đây này, chắc chắn luôn đây này! Mày tới số rồi, về đốt nhang kêu ông bà phù hộ trước đi thằng quỷ nhỏ.
Không biết được suy nghĩ của tôi, Cao Chí Kiệt vẫn tiếp tục khiêu khích, giọng điệu chua chát với điệu cười nhếch mép đầy mỉa mai nói: "Tôi cứ tưởng cô chỉ là thứ gì đó trong lớp thôi, ai ngờ lại quan trọng hơn tôi nghĩ."
Tôi nghĩ hình như mình đã học được cách để đối đãi một con thú như một con người rồi, quào, tôi cảm thấy bản thân tôi thật là cao thượng.
Lý Diễm An đứng trên bục giảng hơi hướng về phía này cúi đầu, chân thành lớn tiếng nói: "Nếu là việc đó thì mình xin lỗi vì đã kéo rắc rối đến cho bạn ấy, nhưng để chuyển lớp thì cần nhiều điều kiện hơn mình nghĩ nên mình mới tự ý sử dụng tên của bạn ấy, nhưng mình thật sự không có ý gì khác, mình đã định.."
Phan Hồng Nhung tức giận, giẫm mạnh chân lên bàn hét lên: "Định cái gì? Mày nghĩ xin lỗi thì là xong à? Ai tin? Mày nghĩ nơi này là nơi nào mà nói xin lỗi là xong hả?"
Lý Diễm An đứng thẳng người dậy, nhìn về Phan Hồng Nhung, đôi mắt kiên định và chân thành, giọng nói chắc nịch không do dự như đã có quyết định cuối cùng mà hùng hồn tuyên bố: "Nơi này ra sao mình hiểu, nhưng mình không có ý định khiến mọi người ở lớp 10B này gặp rắc rối, mình xin hứa sẽ dốc hết sức để giúp đỡ mọi người và không liên lạc với lớp 10C nữa, cho dù mọi người có tin hay không tin, mình vẫn sẽ cố hết sức để giúp đỡ lớp và không gây rắc rối cho mọi người, xin hãy để mình trở thành một thành viên của lớp, mình hứa được sẽ làm được, xin mọi người hãy chấp nhận mình."
Cả lớp chìm vào khoảng không im lặng, Phan Hồng Nhung ngứa ngáy tay chân nhưng trước đôi mắt thể hiện sự cầu xin của Lý Diễm An, cô nàng vẫn không thể làm quá đáng hơn được mà chỉ tức giận gồng mình chịu đựng.

Dù gì cô nàng cũng không phải lãnh đạo lớp, chấp nhận hay không cũng không phải quyền của cô nàng nên Phan Hồng Nhung mới nhẫn nhịn, chờ đợi ý kiến của ba cán bộ lớp.
Cả lớp xì xào với nhau về việc của Lý Diễm An, họ bàn tán với nhau về việc có nên chấp nhận hay là không, có nên tin tưởng hay là không.
Cao Chí Kiệt nhìn xung quanh, có lẽ là lần đầu tiên thấy sự việc này diễn ra trong một trường học nên không kiềm được sự hiếu kỳ.

Cậu ta vẫn chưa hiểu tại sao chỉ là chuyển lớp mà phải làm tới mức này, đến mức trông nơi này như một buổi xét xử công khai vậy.
Trần Minh im lặng từ nãy đến giờ bây giờ đã đứng dậy nói: "Vậy, ý của cậu là cậu sẽ phản bội lớp 10C báo à?"
Lý Diễm An hơi bất ngờ trước sự lên tiếng của Trần Minh, nhưng cũng nhanh chóng quay sang, chắc chắn nói: "Ngay từ đầu mình không phải là thành viên của lớp nào hết, ở lớp 10C mình chỉ là một cái bình hoa biết đi mà thôi, một bình hoa được đặt ở nơi này đột nhiên lại bị chuyển sang nơi khác thì không tính là phản bội đúng chứ?"
Trần Minh im lặng, quay đầu sang bên trái từ từ nhìn ra phía sau, hướng mà cậu vừa có thể nhìn thấy Bùi Gia Huy và Bùi Thị Mỹ An.

Ba người nhìn nhau trao đổi ánh mắt, như thống nhất ý kiến, Trần Minh gật đầu một cái rồi quay đầu nhìn về hướng Lý Diễm An.

"Cho cậu một cơ hội, nhớ thông minh một chút."
Lý Diễm An vui mừng, khuôn mặt tựa như búp bê nay thể hiện vẻ hạnh phúc, cô ấy nở nụ cười nhẹ nhõm vì mọi chuyện xem như đã qua đi.
Tôi một tay chống cằm nhìn Lý Diễm An mỉm cười, đôi mắt đặc biệt xinh đẹp hơi híp lại, trong một khoảnh khắc đôi mắt ấy lấp lánh tựa như viên đá quý.
Cao Chí Kiệt ngồi ở bên cạnh cũng ngậm cái mồm lại, ngồi dựa ra sau bàn sau, hai tay khoanh lại trước ngực ra vẻ trầm tĩnh.
Thế nhưng Phan Hồng Nhung vẫn chưa chịu chấp nhận việc có một đứa lớp báo chuyển vào, giận dữ thu dọn cặp sách chuẩn bị đổi chỗ, thái độ tỏ rõ sự không hài lòng trước quyết định của Trần Minh nhưng vẫn không nói điều gì.
Thầy Tuấn nhìn thấy dáng vẻ muốn đánh người của Hồng Nhung, để tránh mọi chuyện trở nên phức tạp hơn nên cũng mỉm cười chỉ tay về phía bàn trống cuối dãy một, nơi cách xa chỗ của Lý Diễm An.
Phan Hồng Nhung nổi giận đùng đùng, thu gom cặp sách rời đi, còn cố ý đi băng qua hàng ghế cuối lớp chứ không đi vòng lên trên để vào chỗ ngồi mới, cô nàng còn ra sức dậm mạnh chân lên ghế tỏ rõ thái độ thù ghét với Lý Diễm An và sự bất mãn trước quyết định của lớp trưởng.
Lý Diễm An hiểu chuyện cũng giữ im lặng từ từ đi về chỗ, nơi đã từng là chỗ ngồi của Phan Hồng Nhung.
Tôi ngồi nhìn những lọn tóc xoăn dài xinh đẹp rơi trên mặt bàn của mình, mùi hương nhẹ nhàng như hoa nở vào mùa xuân của cô ấy theo gió thổi tới, cả mái tóc mềm mại nhẹ bay mỗi lần gió thổi ấy, tôi cảm thấy lòng có chút lâng lâng, tự ngẫm lại hình như ba năm cấp ba này cũng không tệ đến thế.
Đột nhiên, cô bạn gái ngồi cạnh Phan Hồng Nhung lúc nãy đứng dậy với cái cặp trên vai, lạnh lùng quay đầu bỏ ra khỏi chỗ như xem Lý Diễm An là không khí mà đi về bên cạnh Phan Hồng Nhung.
Nhìn thấy bạn cùng bàn chuyển đi, Lý Diễm An có chút ủ rũ cúi đầu, bây giờ chỉ còn mình cô ấy ngồi một bàn trống, hơn thế nữa lại ngồi trước mặt tôi, nhìn bộ dạng tủi thân đó khiến tôi chạnh lòng, tôi không giỏi chịu đựng khi nhìn thấy người đẹp buồn.
Lúc này tôi nhìn sang Cao Chí Kiệt, giở giọng chanh chua: "Ê, dồn lên, bàn ở trước trống kìa."
Cao Chí Kiệt nhìn tôi, tiếp tục tỏ thái độ xa cách và lờ tôi đi.

Nhưng mà đúng theo luật thì không được để trống bàn ở trước mặt mà, cái thằng Chí Phèo này nên dồn lên bàn trước ngồi với Lý Diễm An mới đúng, xài luật rừng à!
Vào tiết đầu, Lý Diễm An vẫn ngồi một mình ở bàn trước mặt tôi, còn thằng Cao Chí Phèo này vẫn cố chấp không chịu dồn lên mà đóng cọc ở chỗ bên cạnh tôi khiến tôi cay cú nhưng không thể làm gì.
Có điều Lý Diễm An vì một lí do nào đó mà cứ có cơ hội là lại quay đầu nhìn tôi như có điều muốn nói, không chỉ nàng hoa khôi mà cả thằng bên cạnh cũng liếc nhìn tôi như thể đang đấu tranh tâm lí xem có nên bắt chuyện hay không.


Ủa, vụ gì vậy? Hai cái người này làm tôi cảm thấy sợ hãi rồi đó.
Giờ ra chơi mau đến, tôi vui như được mùa vì cuối cùng cũng thoát được hai cái tủ lạnh một trước một bên cạnh như này, vừa định bỏ chạy theo bản năng thì Cao Chí Kiệt đã nhanh tay bắt lấy cổ tay của tôi kéo về làm tôi bất ngờ loạng choạng xém vấp chân té.
Tôi kinh ngạc nhìn Cao Chí Kiệt đang đối mắt với mình, cậu ta cũng thả lỏng cơ mặt, hạ cái tôi xuống và bắt chuyện với tôi.
"Nói chuyện một chút đi."
"Chúng ta có thể nói chuyện một chút không?"
Cả Lý Diễm An và Cao Chí Kiệt cùng đồng thanh nói làm tôi bỡ ngỡ, được hai người đẹp mời nói chuyện cùng một lúc thật sự là một trải nghiệm rất thú vị.
Cao Chí Kiệt và Lý Diễm An nhận ra người kia vừa nói gì nên ngạc nhiên nhìn nhau, lúng túng không nói gì nữa.
Tôi len lén rút cổ tay của mình ra khỏi bàn tay của Cao Chí Kiệt nhưng bất thành, cậu ta vừa nhận ra tay của tôi cử động dù là một chút xíu thôi thì đã ngay lập tức siết chặt bàn tay lại không cho tôi cơ hội rút tay về.
Thằng quỷ nhỏ.
Cao Chí Kiệt vừa nắm cổ tay của tôi, vừa nhìn Lý Diễm An nói: "Tôi có chuyện gấp, có thể nhường lại một chút không?"
Nhường cái gì? Bà là đồ chơi của mày à?
Lý Diễm An do dự, nhưng nhanh chóng từ chối: "Mình cũng có việc gấp cần nói chuyện với cô ấy."
Nói rồi cả hai nhìn nhau tóe lửa không ai chịu nhượng bộ, đến mức tôi còn ngửi thấy mùi cháy khét trong không khí.
Cánh tay đáng thương của tôi vẫn bị Cao Chí Kiệt nắm chặt, hết Trần Minh thì bây giờ lại tới lượt của Cao Chí Kiệt, sao hôm nay ai cũng đè cái cổ tay tội nghiệp của tôi ra mà lôi kéo thế này.
Đúng lúc này, Trịnh Ái Linh líu lo chạy tới đập hai tay xuống bàn của Lý Diễm An tạo nên một tiếng rầm thật lớn làm cho cả đám đều giật mình.
Trịnh Ái Linh vui vẻ nhìn Lý Diễm An, như một cái máy mà liên tục nói không dừng: "Chào chào, tui họ Trịnh tên Linh, tên đầy đủ là Trịnh Ái Linh, bà là Lý Diễm An đúng không? Tui gọi bà là Lý An được không tại lớp mình cũng có người tên An á, hay nghe kỳ quá nhỉ? Tui gọi bà là Diễm An nha cho dễ phân biệt, bà cao mét mấy? Nhóm máu nào? Sở thích là gì? Sinh nhật ngày nào? Cung hoàng đạo ra sao? Thích nghe nhạc nhẹ nhàng hay bùng nổ? Thích kiểu con trai như thế nào? Tính cách ra làm sao? Có không thích cái gì không? Ghét điều gì và không ghét điều gì?"
Lý Diễm An bị một loạt câu hỏi của nhỏ tấn công mà đơ người ra, không biết nên phản ứng thế nào.
Nhân lúc Lý Diễm An lơ đãng, Cao Chí Kiệt đã đứng dậy lôi kéo tôi ra khỏi lớp trước sự ngăn cản của Lý Diễm An.
Lần này tôi cứ nghĩ cậu ta sẽ lại kéo tôi tới mê cung, nhưng thay vì mê cung hoa hồng, cậu ta kéo tôi xuống căn tin mua đồ ăn rồi tìm góc khuất mà ngồi xuống.

Có lẽ ám ảnh vụ bị lạc hay gì ấy mà cậu ta tránh mê cung hoa hồng như tránh tà vậy.
Tôi cầm ly trà tắc trên tay, khó chịu nói: "Có gì nói luôn đi, nhìn cái mặt thấy mà ghét."

Cao Chí Kiệt khì mũi khinh thường trước lời nói của tôi, cậu ta cắn miếng bánh bông lan nhai, nuốt xong mới nói: "Có việc chuyển lớp mà tại sao lại làm quá lên như vậy?"
Tôi tỏ thái độ không thèm nhìn cậu ta: "Trần Minh đã nói rồi còn gì?"
Cao Chí Kiệt nhíu mày, hạ giọng như ra lệnh: "Nói cho tôi biết hết về quy tắc trong trường."
Tôi nhếch mép cười, không để tâm lắm lời cậu ta: "Không thích, tìm đứa khác đi."
Cao Chí Kiệt lập tức đáp: "Tôi sẽ giúp cô một lần, vô điều kiện."
Tôi im lặng nhìn cậu ta.

Một pháp sư được huấn luyện từ nhỏ, so với người thường chắc chắn mạnh mẽ hơn rất nhiều, nếu sau này có chuyện gì ngoài tầm kiểm soát xảy ra thì cậu ta sẽ là lựa chọn tốt nhất để cầu cứu.
Tôi nhún vai: "Nhớ giữ lời."
Cao Chí Kiệt im lặng, ngay lúc tôi vừa định mở miệng giới thiệu về luật trường thì cậu ta chen ngang.
"Tất cả mọi thứ về trường đều phải nói tôi nghe, không được giấu giếm."
Tôi nhăn mày: "Tất cả? Nhiều như vậy, tốn thời gian lắm đấy."
Cao Chí Kiệt lại ra lệnh: "Vậy thì tóm tắt lại cho tôi hiểu đi, nhưng phải đầy đủ chi tiết hết mọi việc."
Mẹ nó, tóm tắt còn đầy đủ chi tiết, xem bà là cái gì?
Tôi không hài lòng nhìn cậu ta, Cao Chí Kiệt ngay lập tức trả lời: "Muốn có được sự giúp đỡ vô điều kiện của tôi thì nhiêu đó thôi vẫn còn rẻ lắm."
Tôi đập bàn: "Chỉ có một lần!"
Cao Chí Kiệt mỉa mai: "Thì sao? Vẫn còn rẻ chán."
Tôi muốn bỏ đi luôn nhưng cái chân dài của cậu ta vươn ra chắn hết đường đi của tôi như muốn nói sẽ không để tôi bỏ đi dễ dàng như vậy.

Ngậm đắng nuốt cay, tôi đành chấp nhận tự thân mình đi giải thích các luật lệ trong trường cho tên Cao Chí Phèo này hiểu.
"Mai mốt mày tới số với bà!" Tôi lầm bầm trong miệng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương