Thế Giới Nhỏ
-
Chương 9: Đăng ký kết hôn ngày hôm ấy
*Nhật ký u sầu của Tiễn Phiêu Phiêu năm xưa.
Văn viết dưới góc nhìn của Tiễn Phiêu Phiêu
Ngày cưới dự định vào mùng một tháng năm, theo lệ thường, hai người trước tiên nên đi hoàn thành thủ tục pháp luật. Vì vậy, sau khi nghỉ Tết âm lịch, tôi và Lý Miêu quyết định đi đăng ký kết hôn.
Trước Tết âm lịch đã có tuyết rơi dày đến nửa mét, vốn tưởng rằng mùa đông này tuyết sẽ không rơi nữa, ai ngờ buổi tối trước ngày chúng tôi đi đăng ký, tuyết bắt đầu rơi đầy trời, sáng sớm hôm sau lại vừa có gió vừa có tuyết.
Sáng sớm Lý Miêu gọi điện cho tôi, nói có khách tới bàn công việc, nên mười giờ anh mới xin nghỉ được. Hai chúng tôi hẹn gặp ở giao lộ gần công ty nhất, nhưng chỉ thấy tuyết trắng xóa khắp nơi, không tìm nổi bóng dáng một chiếc taxi. May mà ủy ban đăng ký cũng gần, chúng tôi kéo chặt mũ, nhắm mắt đi bộ qua làn gió tuyết.
Tâm trạng u sầu, hoàn toàn không có cảm giác vui sướng hồi hộp.
Sắc mặt Lý Miêu rất nghiêm túc, không vì sắp được làm chồng mà có biểu hiện khác thường.Anh vừa nhìn đồng hồ vừa rầu rĩ nói: “Ai lại chọn ngày hôm nay thế không biết? Đã có tuyết rơi lại còn có gió to.”
Ngày này đương nhiên là do tôi chọn, vì anh coi mấy chuyện mê tín này rất vô bổ. Tôi vừa nghe anh nói thế, lập tức thấy tức giận: “Được thôi, hôm khác đi đăng ký.”
Lý Miêu nói: “Đừng nói linh tinh nữa, đi nhanh thôi.”
Nhìn xem nhìn xem! Đây là cái thái độ gì thế! Nếu như tôi không phải là một người phụ nữ khoan dung rộng lượng còn biết thấu hiểu, thì bây giờ đã bỏ đi rồi.
Đường vào Ủy ban rất khó đi, nền cẩm thạch rất trơn, đi một bước lo ba bước. Tôi sợ nhất là bị trượt chân ngã xuống vì mùa đông này đã bị một lần rồi. Cho đến khi đi tới chỗan toàn, tâm trạng càng bất ổn hơn.
Cô cán bộ hành chính chẳng hề thân thiện, hỏi chúng tôi bằng giọng lạnh tanh: “Lý Miêu và Tiễn Phiêu Phiêu, hai người kết hôn chưa thế?”
Tôi và Lý Miêu nhìn nhau khó hiểu.
Vì chưa nghe được câu trả lời, cô cán bộ lại nghiêm túc hỏi lại lần nữa.
“Chưa kết hôn.”Chúng tôi trả lời dứt khoát.
“Được. Thế đi photo sổ hộ khẩu và chứng minh thư đi.”
“Chúng tôi chuẩn bị hết rồi.” Tôi đưa bản photo cho cô cán bộ. Hôm qua tôi đã gọi điện thoại hỏi tư vấn đầy đủ nên cũng chuẩn bị rất kỹ rồi.
“Bản photo của hai người sai quy cách, phải là giấy chứng minh của hai người cùng photo chunglên một mặt giấy.”
Lý Miêu đành đi photo lại bản khác, còn tôi ở lại điền vào phiếu “Kế hoạch hóa gia đình.” Sau khi điền xong, ngẩng đầu nhìn lên tường, thấy hai tấm bảng “Trình tự đăng ký kết hôn” và “Trình tự thủ tục ly hôn” đặt song song với nhau, đăng ký kết hôn yêu cầu bản photo đồng thời có mặt hai người, còn thủ tục ly hôn yêu cầu hai bản photo riêng. Tôi thấy rất buồn cười, tâm trạng cũng dần tốt lên.
Lúc Lý Miêu quay lại, tôi chỉ cho anh xem: “Anh nhìn này, làm thủ tục ly hôn cũng ở chỗ này luôn.”
Lý Miêu bực mình lườm tôi một cái.
Sau đó chúng tôi điền vào bản khai, yêu cầu tự mình phải viết, nhưng lại là về hoàn cảnh của đối phương. Lý Miêu tiện tay viết dưới tên tôi “Giới tính – Nam”, ngại ngùng hỏi xin cô cán bộ tờ khác đính chính, bị cán bộ mắng mấy câu liền. Cán bộ muôn năm!
Đúng lúc ấy, có hai cụ già làm thủ tục ly hôn chen vào trước chúng tôi, cán bộ cũng không ngăn cản. Căn cứ vào truyền thống kính lão đắc thọ, chúng tôi đành lùi về phía sau.
Cán bộ hỏi hai người kia: “Tại sao muốn ly hôn?”
Cụ ông nói: “Tính cách không hợp nhau.”
Cán bộ khuyên: “Đến tuổi này rồi, ly hôn cái gì nữa? Cố gắng tiếp tục đi.”
Cụ ông nói: “Chúng tôi bàn kỹ rồi, quyết định ly hôn, không phải đang hành động theo cảm tính đâu.”
Sau đó cán bộ hỏi hai người họ một loạt vấn đề liên quan đến phân chia tài sản, nên chúng tôi mới biết hóa ra họ đã kết hôn lần thứ hai. Nếu không phải vậy, chắc họ đã cố chấp nhận ở bên nhau…
Làm một kẻ bị gạt sang một bên, vẻ mặt Lý Miêu đờ đẫn, thỉnh thoảng lại liếc nhìn tôi, nhờ sự thấu hiểu của tôi đối với anh, lời nói biểu thị qua ánh mắt kia đại ý như sau: là ai không hiểu rõ trình tự đăng ký, chuẩn bị giấy tờ không đủ nên mất thời gian làm lại…vân vân.., là ai đi đứng chậm chạp nên gặp phải loại chuyện ly hôn không may mắn này…vân vân…Tôi không thèm để ý tới anh, cực kỳ hứng thú. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi được trực tiếp ngồi xem người ta ly hôn.
Sau đó, rốt cục chúng tôi cũng hoàn thành thủ tục đăng ký kết hôn. Thực ra thủ tục rất đơn giản, nếu không có những việc chen ngang kia, thì chưa đến mười phút là có thể làm xong…
Ra khỏi sảnh Ủy ban, tôi bắt đầu nghĩ lung tung: Ảnh trên giấy đăng ký kết hôn thật là xấu, thái độ của Lý Miêu thật là tồi tệ, vân vân.
Lý Miêu nói: “Em thật đúng là rảnh quá hóa ngốc, toàn để ý chuyện không đâu. Sau này ai ngồi xem giấy đăng ký kết hôn làm gì?”
Tôi nói: “ Đúng đấy đúng đấy, lần thứ hai xem lại giấy này chắc là lúc ly hôn.”
Lý Miêu lại bực mình: “Em trật tự nào. Anh mệt quá.”
Đồ đàn ông hư hỏng! Mới đăng ký kết hôn chưa tới mười phút, anh đã lộ rõ bản chất xấu xa.Tôi bùng nổ, không thèm đi ngang hàng với anh, mà đi tít sau anh đúng năm mét, ánh mắt tựa dao găm phi về phía lưng và gáy anh.Thế nhưng tên chết tiệt này cũng không quay đầu lại nhìn tôi, chỉ mải nghe cú điện thoại dở hơi nào đó.
Cuối cùng cũng ra đến cổng, tôi quyết định thể hiện sự uất ức tràn đầy cõi lòng, bắt đầu tích nước mắt, mãi mới ngáp để tích được một ít, còn chưa kịp chảy ra, Lý Miêu nhanh chóng cầmtay tôi nhắc nhở: “Này, em đừng có khóc đấy. Như thế không may mắn đâu.”
Tôi nói: “Liên quan gì đến anh? Em xúc động phát khóc không được à.”
Lý Miêu giả vờ hù dọa tôi, làm như sắp kéo tôi vào đụn tuyết ven đường, tôi nhân cơ hội vờ vịt đá anh mấy cái, âm mưu kéo anh cùng ngã vào đụn tuyết, may là lúc đó xe taxi đi tới, ngăn cản tôi thực hiện hành động tiếp theo.
Theo truyền thống của thành phố chúng tôi, buổi trưa tôi và Lý Miêu hẹn trước cùng nhau đi ăn mì sợi.Nhưng mãi đến mười hai giờ anh mới thoát khỏi mấy người khách hàng Đức, chạy vội tới. Chúng tôi tìm một nhà hàng gần nhất, chẳng ngờ tốc độ mang món lên còn chậm hơn rùa bò, khiến Lý Miêu- kẻ còn phải đi ra sân bay đón khách hàng đến từ Nhật Bản, sốt ruột muốn điên.Biểu hiện của anh cực kỳ căng thẳng, cứ ba phút lại xem đồng hồ một lần.
Người Nhật? Có nhầm không vậy! loại thời tiết này, ngày này tháng này, trong tám nước liên quân thì hai nước đến! Tới làm gì?Chúc phúc chúng tôi à? Cảm ơn nhé, không cần!
Buổi tối Lý Miêu lại phải đi tiếp khách, lần thứ ba trong ngày! Không biết lần này là người Đức hay người Nhật nữa, nên gọi anh là Hán gian hay là nằm vùng đây? Tôi một mình dẹp đường hồi phủ, ăn cơm cùng bố mẹ, theo truyền thống vẫn là mì sợi. Bố mẹ tôi rất bình tĩnh, cũng không nhắc tới chuyện đăng ký.Đại khái trong quan niệm truyền thống của bố mẹ tôi, đăng ký vẫn chưa tính là kết hôn, phải làm đám cưới mới tính.
Đêm khuya, Lý Miêu sau khi về đến nhà liền gọi điện cho tôi báo bình an. Tên này uống say, nói năng linh tinh. Tôi lật tẩy anh, nói anh vì mất đi thân phận độc thân mà buồn bã đến say rượu, còn anh khăng khăng nói mình vui sướng vô cùng nên mới uống nhiều. Ai thèm tin anh!
Tôi đi ngủ trước mười hai giờ, nằm xuống trong trạng thái rối bời.
Haizz, sau này có điền phiếu gì, cũng phải đánh dấu vào ô “Đã kết hôn”…
Haizz, từ giờ liền đi trên con đường trở thành bà nội trợ, rồi thiếu phụ luống tuổi…
Haizz, tôi còn chưa biết nấu cơm, phải làm sao bây giờ…
Haizz, hôm nay đúng là không phải ngày tốt, tại sao tôi và Lý Miêu đều than thở…
Haizz, con người sao lại muốn kết hôn nhỉ?Cứ giữ tình trạng quan hệ thế này không tốt sao?
…….
Càng nghĩ càng không ngủ được, tôi quyết định bật đèn ra khỏi giường, tìm một quyển sách để đọc.
Không rõ đã đọc bao lâu, đột nhiên mẹ tôi gõ cửa: “Này, sao không tắt đèn đi? Còn chưa ngủ à?”
Tôi không dám cãi lời, vội vàng tắt đèn đi.
Được rồi, ít nhất tôi cũng tìm được một lợi ích của việc kết hôn, chính là: hahaha, kết hôn xong có thể tùy tiện thức đêm, lời mẹ nói tôi nào dám làm trái, nhưng Lý Miêu muốn mắng tôi á, tôi còn lâu mới để ý đến anh.
Văn viết dưới góc nhìn của Tiễn Phiêu Phiêu
Ngày cưới dự định vào mùng một tháng năm, theo lệ thường, hai người trước tiên nên đi hoàn thành thủ tục pháp luật. Vì vậy, sau khi nghỉ Tết âm lịch, tôi và Lý Miêu quyết định đi đăng ký kết hôn.
Trước Tết âm lịch đã có tuyết rơi dày đến nửa mét, vốn tưởng rằng mùa đông này tuyết sẽ không rơi nữa, ai ngờ buổi tối trước ngày chúng tôi đi đăng ký, tuyết bắt đầu rơi đầy trời, sáng sớm hôm sau lại vừa có gió vừa có tuyết.
Sáng sớm Lý Miêu gọi điện cho tôi, nói có khách tới bàn công việc, nên mười giờ anh mới xin nghỉ được. Hai chúng tôi hẹn gặp ở giao lộ gần công ty nhất, nhưng chỉ thấy tuyết trắng xóa khắp nơi, không tìm nổi bóng dáng một chiếc taxi. May mà ủy ban đăng ký cũng gần, chúng tôi kéo chặt mũ, nhắm mắt đi bộ qua làn gió tuyết.
Tâm trạng u sầu, hoàn toàn không có cảm giác vui sướng hồi hộp.
Sắc mặt Lý Miêu rất nghiêm túc, không vì sắp được làm chồng mà có biểu hiện khác thường.Anh vừa nhìn đồng hồ vừa rầu rĩ nói: “Ai lại chọn ngày hôm nay thế không biết? Đã có tuyết rơi lại còn có gió to.”
Ngày này đương nhiên là do tôi chọn, vì anh coi mấy chuyện mê tín này rất vô bổ. Tôi vừa nghe anh nói thế, lập tức thấy tức giận: “Được thôi, hôm khác đi đăng ký.”
Lý Miêu nói: “Đừng nói linh tinh nữa, đi nhanh thôi.”
Nhìn xem nhìn xem! Đây là cái thái độ gì thế! Nếu như tôi không phải là một người phụ nữ khoan dung rộng lượng còn biết thấu hiểu, thì bây giờ đã bỏ đi rồi.
Đường vào Ủy ban rất khó đi, nền cẩm thạch rất trơn, đi một bước lo ba bước. Tôi sợ nhất là bị trượt chân ngã xuống vì mùa đông này đã bị một lần rồi. Cho đến khi đi tới chỗan toàn, tâm trạng càng bất ổn hơn.
Cô cán bộ hành chính chẳng hề thân thiện, hỏi chúng tôi bằng giọng lạnh tanh: “Lý Miêu và Tiễn Phiêu Phiêu, hai người kết hôn chưa thế?”
Tôi và Lý Miêu nhìn nhau khó hiểu.
Vì chưa nghe được câu trả lời, cô cán bộ lại nghiêm túc hỏi lại lần nữa.
“Chưa kết hôn.”Chúng tôi trả lời dứt khoát.
“Được. Thế đi photo sổ hộ khẩu và chứng minh thư đi.”
“Chúng tôi chuẩn bị hết rồi.” Tôi đưa bản photo cho cô cán bộ. Hôm qua tôi đã gọi điện thoại hỏi tư vấn đầy đủ nên cũng chuẩn bị rất kỹ rồi.
“Bản photo của hai người sai quy cách, phải là giấy chứng minh của hai người cùng photo chunglên một mặt giấy.”
Lý Miêu đành đi photo lại bản khác, còn tôi ở lại điền vào phiếu “Kế hoạch hóa gia đình.” Sau khi điền xong, ngẩng đầu nhìn lên tường, thấy hai tấm bảng “Trình tự đăng ký kết hôn” và “Trình tự thủ tục ly hôn” đặt song song với nhau, đăng ký kết hôn yêu cầu bản photo đồng thời có mặt hai người, còn thủ tục ly hôn yêu cầu hai bản photo riêng. Tôi thấy rất buồn cười, tâm trạng cũng dần tốt lên.
Lúc Lý Miêu quay lại, tôi chỉ cho anh xem: “Anh nhìn này, làm thủ tục ly hôn cũng ở chỗ này luôn.”
Lý Miêu bực mình lườm tôi một cái.
Sau đó chúng tôi điền vào bản khai, yêu cầu tự mình phải viết, nhưng lại là về hoàn cảnh của đối phương. Lý Miêu tiện tay viết dưới tên tôi “Giới tính – Nam”, ngại ngùng hỏi xin cô cán bộ tờ khác đính chính, bị cán bộ mắng mấy câu liền. Cán bộ muôn năm!
Đúng lúc ấy, có hai cụ già làm thủ tục ly hôn chen vào trước chúng tôi, cán bộ cũng không ngăn cản. Căn cứ vào truyền thống kính lão đắc thọ, chúng tôi đành lùi về phía sau.
Cán bộ hỏi hai người kia: “Tại sao muốn ly hôn?”
Cụ ông nói: “Tính cách không hợp nhau.”
Cán bộ khuyên: “Đến tuổi này rồi, ly hôn cái gì nữa? Cố gắng tiếp tục đi.”
Cụ ông nói: “Chúng tôi bàn kỹ rồi, quyết định ly hôn, không phải đang hành động theo cảm tính đâu.”
Sau đó cán bộ hỏi hai người họ một loạt vấn đề liên quan đến phân chia tài sản, nên chúng tôi mới biết hóa ra họ đã kết hôn lần thứ hai. Nếu không phải vậy, chắc họ đã cố chấp nhận ở bên nhau…
Làm một kẻ bị gạt sang một bên, vẻ mặt Lý Miêu đờ đẫn, thỉnh thoảng lại liếc nhìn tôi, nhờ sự thấu hiểu của tôi đối với anh, lời nói biểu thị qua ánh mắt kia đại ý như sau: là ai không hiểu rõ trình tự đăng ký, chuẩn bị giấy tờ không đủ nên mất thời gian làm lại…vân vân.., là ai đi đứng chậm chạp nên gặp phải loại chuyện ly hôn không may mắn này…vân vân…Tôi không thèm để ý tới anh, cực kỳ hứng thú. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi được trực tiếp ngồi xem người ta ly hôn.
Sau đó, rốt cục chúng tôi cũng hoàn thành thủ tục đăng ký kết hôn. Thực ra thủ tục rất đơn giản, nếu không có những việc chen ngang kia, thì chưa đến mười phút là có thể làm xong…
Ra khỏi sảnh Ủy ban, tôi bắt đầu nghĩ lung tung: Ảnh trên giấy đăng ký kết hôn thật là xấu, thái độ của Lý Miêu thật là tồi tệ, vân vân.
Lý Miêu nói: “Em thật đúng là rảnh quá hóa ngốc, toàn để ý chuyện không đâu. Sau này ai ngồi xem giấy đăng ký kết hôn làm gì?”
Tôi nói: “ Đúng đấy đúng đấy, lần thứ hai xem lại giấy này chắc là lúc ly hôn.”
Lý Miêu lại bực mình: “Em trật tự nào. Anh mệt quá.”
Đồ đàn ông hư hỏng! Mới đăng ký kết hôn chưa tới mười phút, anh đã lộ rõ bản chất xấu xa.Tôi bùng nổ, không thèm đi ngang hàng với anh, mà đi tít sau anh đúng năm mét, ánh mắt tựa dao găm phi về phía lưng và gáy anh.Thế nhưng tên chết tiệt này cũng không quay đầu lại nhìn tôi, chỉ mải nghe cú điện thoại dở hơi nào đó.
Cuối cùng cũng ra đến cổng, tôi quyết định thể hiện sự uất ức tràn đầy cõi lòng, bắt đầu tích nước mắt, mãi mới ngáp để tích được một ít, còn chưa kịp chảy ra, Lý Miêu nhanh chóng cầmtay tôi nhắc nhở: “Này, em đừng có khóc đấy. Như thế không may mắn đâu.”
Tôi nói: “Liên quan gì đến anh? Em xúc động phát khóc không được à.”
Lý Miêu giả vờ hù dọa tôi, làm như sắp kéo tôi vào đụn tuyết ven đường, tôi nhân cơ hội vờ vịt đá anh mấy cái, âm mưu kéo anh cùng ngã vào đụn tuyết, may là lúc đó xe taxi đi tới, ngăn cản tôi thực hiện hành động tiếp theo.
Theo truyền thống của thành phố chúng tôi, buổi trưa tôi và Lý Miêu hẹn trước cùng nhau đi ăn mì sợi.Nhưng mãi đến mười hai giờ anh mới thoát khỏi mấy người khách hàng Đức, chạy vội tới. Chúng tôi tìm một nhà hàng gần nhất, chẳng ngờ tốc độ mang món lên còn chậm hơn rùa bò, khiến Lý Miêu- kẻ còn phải đi ra sân bay đón khách hàng đến từ Nhật Bản, sốt ruột muốn điên.Biểu hiện của anh cực kỳ căng thẳng, cứ ba phút lại xem đồng hồ một lần.
Người Nhật? Có nhầm không vậy! loại thời tiết này, ngày này tháng này, trong tám nước liên quân thì hai nước đến! Tới làm gì?Chúc phúc chúng tôi à? Cảm ơn nhé, không cần!
Buổi tối Lý Miêu lại phải đi tiếp khách, lần thứ ba trong ngày! Không biết lần này là người Đức hay người Nhật nữa, nên gọi anh là Hán gian hay là nằm vùng đây? Tôi một mình dẹp đường hồi phủ, ăn cơm cùng bố mẹ, theo truyền thống vẫn là mì sợi. Bố mẹ tôi rất bình tĩnh, cũng không nhắc tới chuyện đăng ký.Đại khái trong quan niệm truyền thống của bố mẹ tôi, đăng ký vẫn chưa tính là kết hôn, phải làm đám cưới mới tính.
Đêm khuya, Lý Miêu sau khi về đến nhà liền gọi điện cho tôi báo bình an. Tên này uống say, nói năng linh tinh. Tôi lật tẩy anh, nói anh vì mất đi thân phận độc thân mà buồn bã đến say rượu, còn anh khăng khăng nói mình vui sướng vô cùng nên mới uống nhiều. Ai thèm tin anh!
Tôi đi ngủ trước mười hai giờ, nằm xuống trong trạng thái rối bời.
Haizz, sau này có điền phiếu gì, cũng phải đánh dấu vào ô “Đã kết hôn”…
Haizz, từ giờ liền đi trên con đường trở thành bà nội trợ, rồi thiếu phụ luống tuổi…
Haizz, tôi còn chưa biết nấu cơm, phải làm sao bây giờ…
Haizz, hôm nay đúng là không phải ngày tốt, tại sao tôi và Lý Miêu đều than thở…
Haizz, con người sao lại muốn kết hôn nhỉ?Cứ giữ tình trạng quan hệ thế này không tốt sao?
…….
Càng nghĩ càng không ngủ được, tôi quyết định bật đèn ra khỏi giường, tìm một quyển sách để đọc.
Không rõ đã đọc bao lâu, đột nhiên mẹ tôi gõ cửa: “Này, sao không tắt đèn đi? Còn chưa ngủ à?”
Tôi không dám cãi lời, vội vàng tắt đèn đi.
Được rồi, ít nhất tôi cũng tìm được một lợi ích của việc kết hôn, chính là: hahaha, kết hôn xong có thể tùy tiện thức đêm, lời mẹ nói tôi nào dám làm trái, nhưng Lý Miêu muốn mắng tôi á, tôi còn lâu mới để ý đến anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook