Thế Giới Nhỏ - Cận Sắc Ivy
-
Chương 8: Mỗi một người đều dồn hết tâm tư cho hai loại người. Một là người bạn thích, còn lại là người mà người bạn
“Có người từng nói với tôi, mỗi người đều dồn hết tâm tư cho hai loại người. Một là người bạn thích, hai là người mà người bạn thích thích. Nghe thì có chút trúc trắc buồn cười, nhưng đến khi tự bản thân tôi thật sự nếm trải loại tâm tình này, thì lại thấy buồn cười một cách xót xa.” —— Khánh Bồi.
Tôi tự hiểu bản thân mình có chút ngang ngạnh, bởi vì kể từ sau khi thấy trong điện thoại Lý Trạch Niên gọi Dương Sinh là ‘A Sinh’, sự chú ý của tôi đối với họ đạt đến mức trước nay chưa từng có. Thành thật mà nói, cái loại ngang ngạnh này kéo dài rất lâu.
Khi xem lại cái danh bạ đặc biệt của bọn họ, thần kinh nhạy cảm của tôi liền suy đoán có phải bọn họ đã bắt đầu một mối quan hệ rồi hay không. Thế nhưng ai mà không có bạn tri kỷ chứ, đến ngay cả người như tôi còn có một người bạn đặc biệt, nhưng tôi lại tự thuyết phục chính mình, cho rằng bọn họ không giống như tình cảm bạn bè.
Đôi khi nghe Trần Gia Hạo và Giang Trọng Ngạn thảo luận về bóng đá, tôi lập tức thầm đoán đêm nay Lý Trạch Niên có tới không, kết quả là mười phần đúng chín phần. Lúc đầu, tôi còn nghiêm túc nhớ lại thời trung học hình như Dương Sinh từng thầm mến một cô gái rất lâu, nên nghĩ rằng Dương Sinh thích con gái, làm sao có thể thích Lý Trạch Niên được? Nếu thật là vậy, như vậy…như vậy mỗi buổi tối họ xem bóng đá xong rồi sẽ làm gì?…Nghi ngờ quá nhiều, vướng mắc rối rắm, tôi không biết rõ manh mối, nhưng vẫn cứng đầu phải đi tìm hiểu, giống như không biết được sự thật thì tôi không thể nào tự thuyết phục mình bỏ cuộc.
Nhưng mà, sự thật chứng minh, càng đến gần chuyện này, tôi càng ngoan cố.
Đêm hôm đó, tôi nằm dưới ánh đèn 9 watt trong ký túc xá viết linh tinh, dưới ánh đèn mờ tối không sáng mấy, điện thoại tôi bỗng run lên, nhận được một tin nhắn của Lý Trạch Niên. Mở ra xem, cậu nói: Chúng ta bên nhau đi.
Lúc nhận được tin nhắn ấy là 23:59, lòng tôi nặng nề chấn động, nhìn chằm chằm vào cái thời gian quỷ dị kia rất lâu.
Tôi suy nghĩ lâu thật lâu, sau đó trả lời cậu một dấu chấm hỏi.
Tôi đặt điện thoại di động ở giữa bàn, còn tôi cứ yên lặng ngồi như thế, chờ xem đến khi nào màn hình sẽ sáng đèn lên lần nữa, có lẽ, nó sẽ không bao giờ sáng lên nữa, tôi biết rõ điều đó.
Giang Trọng Ngạn bên kia tỉnh giấc, nhìn sang bên tôi vẫn sáng đèn, thì thào một tiếng, “…Khánh Bồi cậu chưa ngủ?”
Tôi ừ một tiếng, “ngủ.” Nói xong lập tức tắt đèn bò lên giường.
Điện thoại hiển thị đã 1:12 sáng —— thì ra tôi không làm gì mà chờ lâu như vậy.
Từ sau ngày hôm đó, tất cả mọi thứ đã có câu trả lời. Tôi cứ từng lớp từng lớp lột ra sự thật, đến cuối cùng cũng biết được sự thật mà mình đã dự liệu, nhưng tôi lại không có cảm giác hài lòng, một chút cũng không có.
Trước kia, tôi ở trên web chó ngáp phải ruồi mà tìm được trang blog bí ẩn, chủ nhân của nó chính là Lý Trạch Niên.
Tôi biết tên người dùng của cậu. Nhưng trước khi đăng nhập tôi lại do dự. Sau cùng tôi quyết định đăng nhập vào, lại phát hiện chủ blog cài thêm mật khẩu. Tâm như chỉ thuỷ(1) tôi gõ thử ngày sinh của cậu, mật khẩu sai. Ngón tay tôi dừng lại trên bàn phím một chút, sau đó gõ thử ngày sinh của Dương Sinh, thành công.
—— Lý Trạch Niên, sao cậu lại ngốc như vậy?
Sau đó, tôi biết hết mọi chuyện của họ, biết Dương Sinh đã nhất kiến chung tình với cậu vào ngày thứ tư đầu tiên sau khai giảng; biết những quán ăn mà họ thường xuyên đến ăn cơm với nhau; biết bọn họ cùng nhau xem bóng đá, cùng nhau đi thư viện đọc sách; biết Dương Sinh đến tận bây giờ về nhà chỉ một lần có thể là do ở lại trường với Lý Trạch Niên; biết bây giờ bọn họ thật sự ở bên nhau.
Những chuyện đó, tôi đều biết được theo ý nguyện của mình.
“Thư Khánh Bồi, sao cậu lại cố chấp như vậy?” Rất lâu sau này, Giang Trọng Ngạn hỏi tôi như thế. Cậu ngồi đưa lưng về phía tôi, mắt nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tôi đứng phía sau cậu, im lặng thật lâu, rốt cuộc sau đó cũng phải mở miệng: “…Không phải cậu cũng vậy sao?”
Cậu không nói gì, cúi đầu, tay xoay rubik đến bước cuối cùng, sau đó đặt khối rubik đã xoay xong lên bàn, trông khối rubik như mới.
Tận trong thâm tâm của mỗi con người đều có một phần u tối, mà tôi thì cố chấp, cam tâm vùi mình vào trong thế giới bí ẩn của Lý Trạch Niên, lén lút xem mỗi một tâm tư lẫn hỉ nộ ái ố của cậu.
Mùa thu ở thành phố này luôn thấm thoát trôi qua, không cần chờ, mùa đông liền đúng hạn mà tới.
Hoạt động cho lễ giáng sinh mà hai bên trường dần đi vào giai đoạn kế hoạch. Trước hoạt động hội học sinh cho tôi cơ hội có thể thường xuyên gặp Lý Trạch Niên. Chẳng qua đó không còn là chuyện gì mới mẻ nữa, bởi vì lúc đó, tôi dường như mỗi ngày đều có thể gặp cậu ấy —— và Dương Sinh cùng nhau xem bóng đá, hoặc là mượn danh nghĩa xem bóng đá để sang ký túc chúng tôi.
Tôi biết rõ, có rất nhiều buổi sáng sớm, khi những người khác vẫn còn đang say ngủ, hai người bọn họ ở trong căn phòng tầng trên(2) cùng nhau lén lút cầm điều khiển tivi xem bóng đá. Bọc áo khoác ngoài, mang dép lê, thấy không phù hợp, Trạch Niên lập tức nhấc chân đá vào Dương Sinh đang ngồi bên cạnh. Dương Sinh nghiêm mặt cười, nhỏ giọng “xuỳ” một tiếng, rồi mặc cậu nhét cái chân lạnh ngắt của mình vào lòng.
Cùng lúc đó, lời đồn giống như cỏ lau mọc ven sông, rất nhiều người bắt đầu bàn tán về nó, ngay cả những nữ sinh trong hệ chúng tôi cũng cố gắng nghe ngóng những chuyện vụn vặt của họ.
Mà vài lần gặp họ ở sân trường, hai người họ vẫn như lúc trước chào tôi, thỉnh thoảng sẽ dừng lại tán gẫu đôi ba câu, hệt như tất cả đều hoàn toàn giống trước đây.
Đối với quan hệ giữa bọn họ, tôi chưa bao giờ hỏi qua, bởi vì tôi cảm thấy không cần thiết những thứ như thế, hỏi chỉ sẽ làm hai bên lúng túng thêm mà thôi. Còn cái tin nhắn kia của Trạch Niên vào lúc 23:59, tôi không hỏi, cậu cũng im lặng không nói. Tôi chỉ biết rằng, đêm hôm đó cậu ấy gửi nhầm tin nhắn cho tôi, tỏ tình với tôi, sau đó cùng Dương Sinh danh chính ngôn thuận tiến tới.
Đến Tết âm lịch, mọi thứ rất bình yên, không có chuyện gì mới mẻ, không gì khác ngoài một đám người cùng nhau đến một khu náo nhiệt vào ngày 31 tháng 12 qua năm mới. Tất cả mọi người đều rất tận hứng, tôi cũng vậy.
Chỉ có đến khi đếm ngược, tôi cảm thấy một mình qua năm mà không ai bên cạnh có hơi buồn tủi. Lúc mọi người reo hò, Giang Trọng Ngạn rất vui vẻ nói với tôi năm mới vui vẻ! Tôi cười với cậu, ghé vào tai cậu kêu lên một câu, “Cậu cũng vậy!”
Ngày 1 tháng 1 luôn là ngày vui vẻ nhất.
Hôm đó, tôi cũng như mọi người, cầu mong nguyện vọng cho chính mình: Một năm mới, quyết định sẽ không làm những chuyện khiến mình hối hận nữa, phải làm tốt hơn, phải thật vui vẻ mới không phụ lòng chính mình.
——
CHÚ THÍCH:
(1) Tâm như chỉ thủy – 心 如止水 (xīn rú zhǐ shuǐ), nghĩa là Tâm (心, xīn) tĩnh như ”nước lặng” chỉ thủy (止水, zhǐ shuǐ), mô tả một tâm thái tĩnh lặng thanh thản, ngay cả trong hoàn cảnh sóng to gió lớn và hoàn toàn bất động trước những cảm xúc bình thường của con người.)
(2) Ở chương 1 tác giả viết Dương Sinh ở phòng 5012, Khánh Bồi ở 4012, tức Dương Sinh ở phòng tầng trên, không hiểu sao về sau lại viết tầng dưới. Mình theo chương 1 nên sửa thành tầng trên nha: p
Tôi tự hiểu bản thân mình có chút ngang ngạnh, bởi vì kể từ sau khi thấy trong điện thoại Lý Trạch Niên gọi Dương Sinh là ‘A Sinh’, sự chú ý của tôi đối với họ đạt đến mức trước nay chưa từng có. Thành thật mà nói, cái loại ngang ngạnh này kéo dài rất lâu.
Khi xem lại cái danh bạ đặc biệt của bọn họ, thần kinh nhạy cảm của tôi liền suy đoán có phải bọn họ đã bắt đầu một mối quan hệ rồi hay không. Thế nhưng ai mà không có bạn tri kỷ chứ, đến ngay cả người như tôi còn có một người bạn đặc biệt, nhưng tôi lại tự thuyết phục chính mình, cho rằng bọn họ không giống như tình cảm bạn bè.
Đôi khi nghe Trần Gia Hạo và Giang Trọng Ngạn thảo luận về bóng đá, tôi lập tức thầm đoán đêm nay Lý Trạch Niên có tới không, kết quả là mười phần đúng chín phần. Lúc đầu, tôi còn nghiêm túc nhớ lại thời trung học hình như Dương Sinh từng thầm mến một cô gái rất lâu, nên nghĩ rằng Dương Sinh thích con gái, làm sao có thể thích Lý Trạch Niên được? Nếu thật là vậy, như vậy…như vậy mỗi buổi tối họ xem bóng đá xong rồi sẽ làm gì?…Nghi ngờ quá nhiều, vướng mắc rối rắm, tôi không biết rõ manh mối, nhưng vẫn cứng đầu phải đi tìm hiểu, giống như không biết được sự thật thì tôi không thể nào tự thuyết phục mình bỏ cuộc.
Nhưng mà, sự thật chứng minh, càng đến gần chuyện này, tôi càng ngoan cố.
Đêm hôm đó, tôi nằm dưới ánh đèn 9 watt trong ký túc xá viết linh tinh, dưới ánh đèn mờ tối không sáng mấy, điện thoại tôi bỗng run lên, nhận được một tin nhắn của Lý Trạch Niên. Mở ra xem, cậu nói: Chúng ta bên nhau đi.
Lúc nhận được tin nhắn ấy là 23:59, lòng tôi nặng nề chấn động, nhìn chằm chằm vào cái thời gian quỷ dị kia rất lâu.
Tôi suy nghĩ lâu thật lâu, sau đó trả lời cậu một dấu chấm hỏi.
Tôi đặt điện thoại di động ở giữa bàn, còn tôi cứ yên lặng ngồi như thế, chờ xem đến khi nào màn hình sẽ sáng đèn lên lần nữa, có lẽ, nó sẽ không bao giờ sáng lên nữa, tôi biết rõ điều đó.
Giang Trọng Ngạn bên kia tỉnh giấc, nhìn sang bên tôi vẫn sáng đèn, thì thào một tiếng, “…Khánh Bồi cậu chưa ngủ?”
Tôi ừ một tiếng, “ngủ.” Nói xong lập tức tắt đèn bò lên giường.
Điện thoại hiển thị đã 1:12 sáng —— thì ra tôi không làm gì mà chờ lâu như vậy.
Từ sau ngày hôm đó, tất cả mọi thứ đã có câu trả lời. Tôi cứ từng lớp từng lớp lột ra sự thật, đến cuối cùng cũng biết được sự thật mà mình đã dự liệu, nhưng tôi lại không có cảm giác hài lòng, một chút cũng không có.
Trước kia, tôi ở trên web chó ngáp phải ruồi mà tìm được trang blog bí ẩn, chủ nhân của nó chính là Lý Trạch Niên.
Tôi biết tên người dùng của cậu. Nhưng trước khi đăng nhập tôi lại do dự. Sau cùng tôi quyết định đăng nhập vào, lại phát hiện chủ blog cài thêm mật khẩu. Tâm như chỉ thuỷ(1) tôi gõ thử ngày sinh của cậu, mật khẩu sai. Ngón tay tôi dừng lại trên bàn phím một chút, sau đó gõ thử ngày sinh của Dương Sinh, thành công.
—— Lý Trạch Niên, sao cậu lại ngốc như vậy?
Sau đó, tôi biết hết mọi chuyện của họ, biết Dương Sinh đã nhất kiến chung tình với cậu vào ngày thứ tư đầu tiên sau khai giảng; biết những quán ăn mà họ thường xuyên đến ăn cơm với nhau; biết bọn họ cùng nhau xem bóng đá, cùng nhau đi thư viện đọc sách; biết Dương Sinh đến tận bây giờ về nhà chỉ một lần có thể là do ở lại trường với Lý Trạch Niên; biết bây giờ bọn họ thật sự ở bên nhau.
Những chuyện đó, tôi đều biết được theo ý nguyện của mình.
“Thư Khánh Bồi, sao cậu lại cố chấp như vậy?” Rất lâu sau này, Giang Trọng Ngạn hỏi tôi như thế. Cậu ngồi đưa lưng về phía tôi, mắt nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tôi đứng phía sau cậu, im lặng thật lâu, rốt cuộc sau đó cũng phải mở miệng: “…Không phải cậu cũng vậy sao?”
Cậu không nói gì, cúi đầu, tay xoay rubik đến bước cuối cùng, sau đó đặt khối rubik đã xoay xong lên bàn, trông khối rubik như mới.
Tận trong thâm tâm của mỗi con người đều có một phần u tối, mà tôi thì cố chấp, cam tâm vùi mình vào trong thế giới bí ẩn của Lý Trạch Niên, lén lút xem mỗi một tâm tư lẫn hỉ nộ ái ố của cậu.
Mùa thu ở thành phố này luôn thấm thoát trôi qua, không cần chờ, mùa đông liền đúng hạn mà tới.
Hoạt động cho lễ giáng sinh mà hai bên trường dần đi vào giai đoạn kế hoạch. Trước hoạt động hội học sinh cho tôi cơ hội có thể thường xuyên gặp Lý Trạch Niên. Chẳng qua đó không còn là chuyện gì mới mẻ nữa, bởi vì lúc đó, tôi dường như mỗi ngày đều có thể gặp cậu ấy —— và Dương Sinh cùng nhau xem bóng đá, hoặc là mượn danh nghĩa xem bóng đá để sang ký túc chúng tôi.
Tôi biết rõ, có rất nhiều buổi sáng sớm, khi những người khác vẫn còn đang say ngủ, hai người bọn họ ở trong căn phòng tầng trên(2) cùng nhau lén lút cầm điều khiển tivi xem bóng đá. Bọc áo khoác ngoài, mang dép lê, thấy không phù hợp, Trạch Niên lập tức nhấc chân đá vào Dương Sinh đang ngồi bên cạnh. Dương Sinh nghiêm mặt cười, nhỏ giọng “xuỳ” một tiếng, rồi mặc cậu nhét cái chân lạnh ngắt của mình vào lòng.
Cùng lúc đó, lời đồn giống như cỏ lau mọc ven sông, rất nhiều người bắt đầu bàn tán về nó, ngay cả những nữ sinh trong hệ chúng tôi cũng cố gắng nghe ngóng những chuyện vụn vặt của họ.
Mà vài lần gặp họ ở sân trường, hai người họ vẫn như lúc trước chào tôi, thỉnh thoảng sẽ dừng lại tán gẫu đôi ba câu, hệt như tất cả đều hoàn toàn giống trước đây.
Đối với quan hệ giữa bọn họ, tôi chưa bao giờ hỏi qua, bởi vì tôi cảm thấy không cần thiết những thứ như thế, hỏi chỉ sẽ làm hai bên lúng túng thêm mà thôi. Còn cái tin nhắn kia của Trạch Niên vào lúc 23:59, tôi không hỏi, cậu cũng im lặng không nói. Tôi chỉ biết rằng, đêm hôm đó cậu ấy gửi nhầm tin nhắn cho tôi, tỏ tình với tôi, sau đó cùng Dương Sinh danh chính ngôn thuận tiến tới.
Đến Tết âm lịch, mọi thứ rất bình yên, không có chuyện gì mới mẻ, không gì khác ngoài một đám người cùng nhau đến một khu náo nhiệt vào ngày 31 tháng 12 qua năm mới. Tất cả mọi người đều rất tận hứng, tôi cũng vậy.
Chỉ có đến khi đếm ngược, tôi cảm thấy một mình qua năm mà không ai bên cạnh có hơi buồn tủi. Lúc mọi người reo hò, Giang Trọng Ngạn rất vui vẻ nói với tôi năm mới vui vẻ! Tôi cười với cậu, ghé vào tai cậu kêu lên một câu, “Cậu cũng vậy!”
Ngày 1 tháng 1 luôn là ngày vui vẻ nhất.
Hôm đó, tôi cũng như mọi người, cầu mong nguyện vọng cho chính mình: Một năm mới, quyết định sẽ không làm những chuyện khiến mình hối hận nữa, phải làm tốt hơn, phải thật vui vẻ mới không phụ lòng chính mình.
——
CHÚ THÍCH:
(1) Tâm như chỉ thủy – 心 如止水 (xīn rú zhǐ shuǐ), nghĩa là Tâm (心, xīn) tĩnh như ”nước lặng” chỉ thủy (止水, zhǐ shuǐ), mô tả một tâm thái tĩnh lặng thanh thản, ngay cả trong hoàn cảnh sóng to gió lớn và hoàn toàn bất động trước những cảm xúc bình thường của con người.)
(2) Ở chương 1 tác giả viết Dương Sinh ở phòng 5012, Khánh Bồi ở 4012, tức Dương Sinh ở phòng tầng trên, không hiểu sao về sau lại viết tầng dưới. Mình theo chương 1 nên sửa thành tầng trên nha: p
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook