Thế Giới Nhỏ - Cận Sắc Ivy
-
Chương 12: Vô hạn dịu dàng, trân trọng, đó là cách duy nhất để đối xử với nhau, hai người bọn họ đều hiểu như thế
“Vô hạn dịu dàng, trân trọng, đó là cách duy nhất để đối xử với nhau, hai người bọn họ đều hiểu như thế. Từ đầu đến cuối, giữa hai người bọn họ, không ai qua loa, cũng không ai bỏ cuộc.” ——Khánh Bồi
Nhìn thấy chiếc nhẫn kia là một việc rất tình cờ. Vì cậu gầy nên ngón tay cũng có vẻ thon dài. Ánh sáng chiếu vào chiếc nhẫn đeo trên ngón tay Trạch Niên cũng không có tác dụng làm tăng thêm vẻ đẹp của nó.
Sau đó, tôi có gặp Dương Sinh vài lần trên đường đi học, tự miễn cưỡng mình chú ý đến ngón tay của cậu. Có một lần trong lúc cậu ấy vô ý giơ tay lên, tôi đã tình cờ nhìn thấy chiếc nhẫn được đeo trên ngón áp út. Thấy ánh mắt của tôi, cậu cũng không rụt tay về mà vẫn tự nhiên như mọi lần.
Vì sợ làm thế sẽ xấu hổ, nên tôi giả vờ trêu đùa: “Này này, có cần phải vậy không? Thật muốn chọc cho người ta mù mắt!”
Cậu ấy híp mắt cười, “Cậu thôi đi!!”
Cậu ấy không phải người không biết thưởng thức kiểu việc lớn thì rõ ràng thẳng thắn, việc nhỏ thì mơ hồ không hiểu như người kia. Nên làm sao mà cậu ấy không biết ý nghĩa của ngón áp út.
Mấy hôm trước, tôi biết được tin Dương Sinh đứng đầu môn Logic học đại cương với số điểm 96, đại bộ phận những người nghe được tin đó đều cảm thấy mơ hồ như đang đi trong sương mù, vì ngay cả người được xưng là ‘cổ tích’ cũng không đạt được số điểm như thế. Nhưng cậu ấy có thể, GPA(1) vẫn chưa được xếp hạng, cậu cũng không làm bất kì công tác sinh viên nào, sở thích lớn nhất của cậu ngoại trừ xem bóng đá chính là chơi game, nhưng nếu cậu đã quan tâm vào cái gì, thì sẽ dốc hết sức mình làm cái đó. Một người ‘thường dân’, rập khuôn lẫn vào phong sinh thuỷ khởi(2).
Trong đám bạn bè từ nhỏ đến lớn, chọn không ra người thứ hai có thể giống cậu ấy.
Tôi vẫn không muốn, nhưng cuối cùng cũng không thể không thừa nhận rằng tôi thật sự rất hâm mộ cậu ấy. Thế nhưng, vào một ngày nào đó rất lâu sau này, cậu ấy một hơi uống hết năm lon Heineken rồi nói với tôi: “Thông minh thì thế nào, có thể làm ra cơm ăn sao? Hơn nữa tớ cũng chưa từng thấy mình thông minh, người thông minh sẽ không làm ra loại chuyện ngu xuẩn như thế.”
Tôi dần dần hiểu được, có những người giấu kín tâm trạng quá kĩ, bạn có nhìn người đó một năm, hai năm, ba năm, cũng không đủ để hiểu hết nội tâm của họ. Dương Sinh giống như được bao bọc bởi các lớp vỏ, dù có chút dở khóc dở cười, nhưng tôi biết rõ, ở điểm này, cậu ấy và Trạch Niên đểu rất giống nhau, cùng một khuôn mẫu bướng bỉnh từ trong ra ngoài. Con người luôn luôn tiến đến với người giống mình một cách rất dễ dàng, nguyên nhân có lẽ là do sự tự ai(3).
Tinh tinh tương tích (4), chính là ý này.
Mùa đông sắp hết, Trạch Niên bị thương.
Do máy nước nóng ở căn phòng dưới tầng trệt bị hỏng, làm cho nước sôi văng khắp nơi, mắt cá chân trái cậu bị nước văng làm bỏng một mảng.
Tình hình vết thương lúc đầu không tệ lắm, nhưng do cậu ấy không chú ý, cho rằng chỉ bị bỏng nhẹ, ra tiệm mua thuốc trị bỏng về thoa cho đến khi bóng nước xẹp đi là khỏi. Thế nhưng cái bóng nước ấy không xẹp xuống như dự tính, mà càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Một tuần sau, Dương Sinh dẫn cậu ấy đến bệnh viện kiểm tra cẩn thận.
“Vết thương không lớn, nhưng có vẻ khá sâu, tuần trước bị vậy sao không sớm đến khám?” Nghe bác sĩ chất vấn, Trạch Niên liếc nhìn người bên cạnh đang trợn mắt với cậu, cười xoà nói, “…Vì không nghĩ đến nó sâu như vậy.”
Vì phải bôi thuốc, quấn băng nên việc di chuyển gặp chút khó khăn, nếu trực tiếp ngâm vào trong nước thì vết thương sẽ đau. Hai ngày phải đi đổi thuốc một lần, vết thương khép lại rất chậm, mỗi lần thay thuốc đều rất đau vì vết thương bị lộ ra ngoài. Những lần đầu khá đau, cậu ấy phải cắn răng để không phát ra tiếng, nghiêng đầu sang một bên, Dương Sinh đứng bên cạnh vuốt lưng cho cậu, cảm nhận được cậu đang căng thẳng liền dỗ cho cậu thả lỏng.
Ba tuần sau khi Trạch Niên bị bỏng, tôi đến phòng cậu ấy để thăm.
Khi tôi đến, cậu đang thu dọn đống đồ đạc bày khắp phòng, căn phòng ký túc vốn đã nhỏ, như thế trông càng lộn xộn hơn.
Cậu ấy cũng không ngại, vội vàng đưa chân đá văng những đồ vật trên đất, nhường đường cho tôi đi. Tôi sợ cậu ấy động vào vết thương nên vội vàng đi qua dọn dẹp mọi thứ giúp cậu ấy rồi tìm một chỗ để nói chuyện.
“Chân cậu thế nào?”
“Tốt rồi, đi không thấy đau nữa, chỉ khi đổi thuốc mới đau một chút thôi.”
“Hôm qua…cậu ấy đi đổi thuốc với cậu?”
“Đúng vậy.”
Tôi biết từ lâu cậu ấy không còn gọi thẳng tên Dương Sinh nữa, nên chỉ dùng từ ‘cậu ấy’ để hỏi, rõ ràng Trạch Niên cũng không mất tự nhiên, trả lời rất thoải mái.
Dọc đường đến đây, tôi có ghé mua cho cậu vài cái bánh rán trên đường Thọ Hỉ, tôi còn nhớ cậu đã từng viết trên blog rằng cậu rất thích ăn chúng. Tôi đặt lên bàn để cậu ăn khi còn nóng.
Trước khi về, tôi thấy trên bàn cậu ấy có dán vài tờ giấy. Trên đó có viết một số ghi chú công tác sinh viên, một số là những từ chuyên ngành mỹ thuật tôi không hiểu hết. Mà tờ phía trên cùng, là chữ của Dương Sinh.
Tôi tự buồn cười tại sao thị lực của bản thân mình lại tốt đến thế, chỉ cần liếc mắt liền thấy trên giấy viết hai hàng toàn tên thức ăn. Một hàng viết những gia vị cay và những món giàu năng lượng, như ớt, tiêu, hành, gừng, thịt dê, v.v; hàng còn lại viết những món giàu protein như cá, sữa, tôm, thịt bò, trứng, v.v. Cuối cùng là những con chữ ngay ngắn nhưng không đẹp của Dương Sinh: ‘Ngoài ra, vết thương không thể dính nước. Nói cả trăm lần rồi.”
Tôi nghĩ, từ khi nào cậu ấy lại tỉ mỉ như thế…Sinh Sinh.
Tôi cúi đầu cười một tiếng, rồi tạm biệt Trạch Niên.
Vết thương này khiến Trạch Niên đi đứng bất tiện gần một tháng. Sau đó, chỗ đau trên chân không còn đau nữa, đổi thuốc cũng trở nên đơn giản không cần đến bệnh viện, cậu ấy đã có thể tự mình đi lại. Nhưng chuyện mà tôi không nghĩ đến chính là cậu ấy mất nửa năm để chờ vết thương khép lại hẳn. Thì ra cơ thể cậu ấy lành vết thương rất chậm, chảy máu cũng phải rất lâu mới ngừng lại, huống chi là chờ kết vảy.
Vì vết chân cậu ấy bị thương, Dương Sinh phải đội mưa chạy qua chạy lại giữa hai ký túc để đưa ổ điện cho cậu(5). Khi Dương Sinh đến ký túc, cả người đã ướt nhẹp, lấy ổ điện từ trong ngực ra, vẫn còn xài tốt.
Ngay cả trong tiết Logic học đại cương yêu thích nhất cậu cũng không quên chơi game, xem bóng đá, sau đó chạy đi mua cơm tối cho ai đó đang bị thương ở chân.
Cậu ấy nhớ rõ tất cả công việc trong tuần của Trạch Niên, biết rõ khi nào Trạch Niên tan học.
Cậu ấy thật sự thích Trạch Niên.
Bọn họ biết rõ cả hai đều yêu thương nhau, nên mỗi khi họ cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt đều sẽ rất nhanh mà hoà hảo như lúc ban đầu.
Đại khái yêu nhau chính là như thế, hiểu lầm, cãi nhau, sau đó nhường nhịn từng bước, khoan dung tha thứ, rồi lại lần nữa đến bên nhau. Vô hạn dịu dàng, trân trọng, đó là cách duy nhất để đối xử với nhau, hai người bọn họ đều hiểu như thế. Từ đầu đến cuối, giữa hai người bọn họ, không ai qua loa, cũng không ai bỏ cuộc.
Thế nhưng, nếu quá gần nhau, thỉnh thoảng cũng sẽ phải xa nhau đến cả rách da rách thịt, chạm vào cũng cảm thấy đau.
Dương Sinh thế nhưng quên hết tất cả những cố gắng của mình, cách này gần như là chân thành nhưng lại bi ai, khiến tôi mơ hồ dự đoán được một số chuyện xấu, tôi mong rằng đó chỉ do tôi tưởng tượng.
Mà tôi không nói ra là vì, không ai có thể chịu được khi nhìn thấy người mình thích không hạnh phúc.
——
CHÚ THÍCH
(1) GPA: GRADE POINT AVERAGE: điểm trung bình
(2) Nguyên văn câu này là 一个”布衣百姓”, 照样在管院混得风生水起. Bạn nào biết vui lòng chỉ giùm mình OTZ
(3) Tự ai: tự thương mình.
(4) Tinh tinh tương tích – 惺惺相惜 – chỉ những người giống nhau về tính cách, sở thích, cảnh ngộ cùng thông cảm, hỗ trợ, bảo vệ lẫn nhau.
(5) Chỗ này nguyên văn là 只为给他送一个新的拖线板. Bạn nào biết vui lòng chỉ giùm mình OTZ
Nhìn thấy chiếc nhẫn kia là một việc rất tình cờ. Vì cậu gầy nên ngón tay cũng có vẻ thon dài. Ánh sáng chiếu vào chiếc nhẫn đeo trên ngón tay Trạch Niên cũng không có tác dụng làm tăng thêm vẻ đẹp của nó.
Sau đó, tôi có gặp Dương Sinh vài lần trên đường đi học, tự miễn cưỡng mình chú ý đến ngón tay của cậu. Có một lần trong lúc cậu ấy vô ý giơ tay lên, tôi đã tình cờ nhìn thấy chiếc nhẫn được đeo trên ngón áp út. Thấy ánh mắt của tôi, cậu cũng không rụt tay về mà vẫn tự nhiên như mọi lần.
Vì sợ làm thế sẽ xấu hổ, nên tôi giả vờ trêu đùa: “Này này, có cần phải vậy không? Thật muốn chọc cho người ta mù mắt!”
Cậu ấy híp mắt cười, “Cậu thôi đi!!”
Cậu ấy không phải người không biết thưởng thức kiểu việc lớn thì rõ ràng thẳng thắn, việc nhỏ thì mơ hồ không hiểu như người kia. Nên làm sao mà cậu ấy không biết ý nghĩa của ngón áp út.
Mấy hôm trước, tôi biết được tin Dương Sinh đứng đầu môn Logic học đại cương với số điểm 96, đại bộ phận những người nghe được tin đó đều cảm thấy mơ hồ như đang đi trong sương mù, vì ngay cả người được xưng là ‘cổ tích’ cũng không đạt được số điểm như thế. Nhưng cậu ấy có thể, GPA(1) vẫn chưa được xếp hạng, cậu cũng không làm bất kì công tác sinh viên nào, sở thích lớn nhất của cậu ngoại trừ xem bóng đá chính là chơi game, nhưng nếu cậu đã quan tâm vào cái gì, thì sẽ dốc hết sức mình làm cái đó. Một người ‘thường dân’, rập khuôn lẫn vào phong sinh thuỷ khởi(2).
Trong đám bạn bè từ nhỏ đến lớn, chọn không ra người thứ hai có thể giống cậu ấy.
Tôi vẫn không muốn, nhưng cuối cùng cũng không thể không thừa nhận rằng tôi thật sự rất hâm mộ cậu ấy. Thế nhưng, vào một ngày nào đó rất lâu sau này, cậu ấy một hơi uống hết năm lon Heineken rồi nói với tôi: “Thông minh thì thế nào, có thể làm ra cơm ăn sao? Hơn nữa tớ cũng chưa từng thấy mình thông minh, người thông minh sẽ không làm ra loại chuyện ngu xuẩn như thế.”
Tôi dần dần hiểu được, có những người giấu kín tâm trạng quá kĩ, bạn có nhìn người đó một năm, hai năm, ba năm, cũng không đủ để hiểu hết nội tâm của họ. Dương Sinh giống như được bao bọc bởi các lớp vỏ, dù có chút dở khóc dở cười, nhưng tôi biết rõ, ở điểm này, cậu ấy và Trạch Niên đểu rất giống nhau, cùng một khuôn mẫu bướng bỉnh từ trong ra ngoài. Con người luôn luôn tiến đến với người giống mình một cách rất dễ dàng, nguyên nhân có lẽ là do sự tự ai(3).
Tinh tinh tương tích (4), chính là ý này.
Mùa đông sắp hết, Trạch Niên bị thương.
Do máy nước nóng ở căn phòng dưới tầng trệt bị hỏng, làm cho nước sôi văng khắp nơi, mắt cá chân trái cậu bị nước văng làm bỏng một mảng.
Tình hình vết thương lúc đầu không tệ lắm, nhưng do cậu ấy không chú ý, cho rằng chỉ bị bỏng nhẹ, ra tiệm mua thuốc trị bỏng về thoa cho đến khi bóng nước xẹp đi là khỏi. Thế nhưng cái bóng nước ấy không xẹp xuống như dự tính, mà càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Một tuần sau, Dương Sinh dẫn cậu ấy đến bệnh viện kiểm tra cẩn thận.
“Vết thương không lớn, nhưng có vẻ khá sâu, tuần trước bị vậy sao không sớm đến khám?” Nghe bác sĩ chất vấn, Trạch Niên liếc nhìn người bên cạnh đang trợn mắt với cậu, cười xoà nói, “…Vì không nghĩ đến nó sâu như vậy.”
Vì phải bôi thuốc, quấn băng nên việc di chuyển gặp chút khó khăn, nếu trực tiếp ngâm vào trong nước thì vết thương sẽ đau. Hai ngày phải đi đổi thuốc một lần, vết thương khép lại rất chậm, mỗi lần thay thuốc đều rất đau vì vết thương bị lộ ra ngoài. Những lần đầu khá đau, cậu ấy phải cắn răng để không phát ra tiếng, nghiêng đầu sang một bên, Dương Sinh đứng bên cạnh vuốt lưng cho cậu, cảm nhận được cậu đang căng thẳng liền dỗ cho cậu thả lỏng.
Ba tuần sau khi Trạch Niên bị bỏng, tôi đến phòng cậu ấy để thăm.
Khi tôi đến, cậu đang thu dọn đống đồ đạc bày khắp phòng, căn phòng ký túc vốn đã nhỏ, như thế trông càng lộn xộn hơn.
Cậu ấy cũng không ngại, vội vàng đưa chân đá văng những đồ vật trên đất, nhường đường cho tôi đi. Tôi sợ cậu ấy động vào vết thương nên vội vàng đi qua dọn dẹp mọi thứ giúp cậu ấy rồi tìm một chỗ để nói chuyện.
“Chân cậu thế nào?”
“Tốt rồi, đi không thấy đau nữa, chỉ khi đổi thuốc mới đau một chút thôi.”
“Hôm qua…cậu ấy đi đổi thuốc với cậu?”
“Đúng vậy.”
Tôi biết từ lâu cậu ấy không còn gọi thẳng tên Dương Sinh nữa, nên chỉ dùng từ ‘cậu ấy’ để hỏi, rõ ràng Trạch Niên cũng không mất tự nhiên, trả lời rất thoải mái.
Dọc đường đến đây, tôi có ghé mua cho cậu vài cái bánh rán trên đường Thọ Hỉ, tôi còn nhớ cậu đã từng viết trên blog rằng cậu rất thích ăn chúng. Tôi đặt lên bàn để cậu ăn khi còn nóng.
Trước khi về, tôi thấy trên bàn cậu ấy có dán vài tờ giấy. Trên đó có viết một số ghi chú công tác sinh viên, một số là những từ chuyên ngành mỹ thuật tôi không hiểu hết. Mà tờ phía trên cùng, là chữ của Dương Sinh.
Tôi tự buồn cười tại sao thị lực của bản thân mình lại tốt đến thế, chỉ cần liếc mắt liền thấy trên giấy viết hai hàng toàn tên thức ăn. Một hàng viết những gia vị cay và những món giàu năng lượng, như ớt, tiêu, hành, gừng, thịt dê, v.v; hàng còn lại viết những món giàu protein như cá, sữa, tôm, thịt bò, trứng, v.v. Cuối cùng là những con chữ ngay ngắn nhưng không đẹp của Dương Sinh: ‘Ngoài ra, vết thương không thể dính nước. Nói cả trăm lần rồi.”
Tôi nghĩ, từ khi nào cậu ấy lại tỉ mỉ như thế…Sinh Sinh.
Tôi cúi đầu cười một tiếng, rồi tạm biệt Trạch Niên.
Vết thương này khiến Trạch Niên đi đứng bất tiện gần một tháng. Sau đó, chỗ đau trên chân không còn đau nữa, đổi thuốc cũng trở nên đơn giản không cần đến bệnh viện, cậu ấy đã có thể tự mình đi lại. Nhưng chuyện mà tôi không nghĩ đến chính là cậu ấy mất nửa năm để chờ vết thương khép lại hẳn. Thì ra cơ thể cậu ấy lành vết thương rất chậm, chảy máu cũng phải rất lâu mới ngừng lại, huống chi là chờ kết vảy.
Vì vết chân cậu ấy bị thương, Dương Sinh phải đội mưa chạy qua chạy lại giữa hai ký túc để đưa ổ điện cho cậu(5). Khi Dương Sinh đến ký túc, cả người đã ướt nhẹp, lấy ổ điện từ trong ngực ra, vẫn còn xài tốt.
Ngay cả trong tiết Logic học đại cương yêu thích nhất cậu cũng không quên chơi game, xem bóng đá, sau đó chạy đi mua cơm tối cho ai đó đang bị thương ở chân.
Cậu ấy nhớ rõ tất cả công việc trong tuần của Trạch Niên, biết rõ khi nào Trạch Niên tan học.
Cậu ấy thật sự thích Trạch Niên.
Bọn họ biết rõ cả hai đều yêu thương nhau, nên mỗi khi họ cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt đều sẽ rất nhanh mà hoà hảo như lúc ban đầu.
Đại khái yêu nhau chính là như thế, hiểu lầm, cãi nhau, sau đó nhường nhịn từng bước, khoan dung tha thứ, rồi lại lần nữa đến bên nhau. Vô hạn dịu dàng, trân trọng, đó là cách duy nhất để đối xử với nhau, hai người bọn họ đều hiểu như thế. Từ đầu đến cuối, giữa hai người bọn họ, không ai qua loa, cũng không ai bỏ cuộc.
Thế nhưng, nếu quá gần nhau, thỉnh thoảng cũng sẽ phải xa nhau đến cả rách da rách thịt, chạm vào cũng cảm thấy đau.
Dương Sinh thế nhưng quên hết tất cả những cố gắng của mình, cách này gần như là chân thành nhưng lại bi ai, khiến tôi mơ hồ dự đoán được một số chuyện xấu, tôi mong rằng đó chỉ do tôi tưởng tượng.
Mà tôi không nói ra là vì, không ai có thể chịu được khi nhìn thấy người mình thích không hạnh phúc.
——
CHÚ THÍCH
(1) GPA: GRADE POINT AVERAGE: điểm trung bình
(2) Nguyên văn câu này là 一个”布衣百姓”, 照样在管院混得风生水起. Bạn nào biết vui lòng chỉ giùm mình OTZ
(3) Tự ai: tự thương mình.
(4) Tinh tinh tương tích – 惺惺相惜 – chỉ những người giống nhau về tính cách, sở thích, cảnh ngộ cùng thông cảm, hỗ trợ, bảo vệ lẫn nhau.
(5) Chỗ này nguyên văn là 只为给他送一个新的拖线板. Bạn nào biết vui lòng chỉ giùm mình OTZ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook