Chứng kiến trước thái độ không xu nịnh, không ngạo mạng của Lý Đằng Phong, Đàm Sơn vô cùng tán thưởng, y thầm khen tên thiếu niên trước mặt mình đang ở thế hạ phong nhưng không hề đánh mất đi bản thân.
Mặc khác Đàm Sơn còn cảm thấy từ trên người Lý Đằng Phong thỉnh thoảng toát ra một cổ khí tức cuồng bạo như mãnh hổ nhưng rất nhanh lại trở nên êm dịu, giống như chưa từng xuất hiện.
- Âu Dương Phi Thần!
Đàm Sơn lẩm bẩm lại cái tên vừa nghe, nét mặt hơi thay đổi một chút, nhìn qua giống như rơi vào trạng thái vô minh.
Đột nhiên Đàm Sơn nhận thấy có điều gì đó bất thường sắp xảy ra, y biết rõ những chuyện Âu Dương Phi Thần không thể tự giải quyết được thì chắc chắn đó là những rắc rối không hề nhỏ.
- Lý đệ muốn ta giúp như thế nào?
Đàm Sơn quay trở lại trạng thái bình thường, hỏi.
- Ta cần Đàm huynh đi với ta một chuyến.
Lý Đằng Phong với nét mặt không một chút biến sắc trả lời.
- Chỉ một mình ta thôi sao?
Đàm Sơn gian xảo hỏi lại.
Tạm thời Lý Đằng Phong chưa hiểu dụng ý của Đàm Sơn nên anh ta chỉ ném ánh mắt hiếu kì rồi đứng nhìn đối phương, không nói ra một câu nào.

- Vậy đi.

Ta sẽ điều động một số hạm đội đi theo để hỗ trợ ngươi.

Tuy nhiên những người đồng đội này của ta lại không thích làm các bậc thánh nhân, cho nên....
Đàm Sơn nói ra được vài lời rồi lại ngập ngừng không nói tiếp.
Mấy lời nói của Đàm Sơn khiến Lý Đằng Phong vui mừng như hốt được của, anh ta mong chờ nhất chính là kết quả này.

Về phần ẩn ý của Đàm Sơn, đương nhiên Lý Đằng Phong hiểu được, anh ta chỉ cần đưa một phần thù lao cho bọn hải tặc kia là có thể sai khiến bọn họ làm việc cho mình.
- Đúng! Đúng rồi! Không chỉ riêng họ mà cả ta cũng không thích làm thánh nhân.

Đây! Đàm huynh nhìn xem, một trăm vạn Thượng Vàng này đủ để họ hỗ trợ ta một tay chưa?
Lý Đằng Phong nhanh tay mở nắp mười cái rương trong số hai mươi bốn rương vàng hiện có, chỉ tay vào đó, nói.
Mặc dù Lý Đằng Phong cũng rất thích nói bóng nói gió nhưng hiện tại anh ta cảm thấy nói thẳng vào vấn đề sẽ tốt hơn.
- Quá đủ rồi!
Đàm Sơn có một chút kích động nói ra, cả gương mặt cũng ẩn hiện nét phấn khích mờ nhạt.
Tuy con người Đàm Sơn không phải là kẻ hám của nhưng với số tài sản lớn như vậy cũng đã đủ để y tim đập chân run.
Sau khi đã đàm phán ổn thõa với Đàm Sơn, Lý Đằng Phong mới tường tận kể ra rắc rối của mình và một số kế hoạch liên quan sắp tới cho y biết.
Nghe qua một lượt những lời Lý Đằng Phong nói ra, Đàm Sơn cũng đã hiểu một phần nào đó sự tình, chỉ thấy y ngồi một gốc suy ngẫm điều gì đó.
Một lát sau, Đàm Sơn hạ lệnh cho thuyền phó của mình cũng là phó thủ lĩnh băng hải tặc Khuyết Lục, y lệnh cho người này tập hợp những hạm đội đã được chỉ định đến một nơi nào đó chờ sẳn rồi y mới quay trở lại thuyền của Lý Đằng Phong, sau đó cả ba người Lý Đằng Phong, Đường Yến Hạ và Đàm Sơn cùng nhau rời khỏi.
Nhìn qua bóng dáng của Đàm Sơn đang rời đi, có thể thấy phong cách làm lãnh đạo của y khá giống với Lý Đằng Phong, đều rất thích phủi tay trưởng quầy, bỏ lại tất cả công việc cho cấp dưới.
***
Kể từ khi cố Bắc Xà Vương, Tô Ngữ Nhân bị hạ độc chết, một phần trọng yếu của Xà châu đã bị đôi tay Liên Túc Hậu nắm giữ, hắn cũng không ngừng cày cấy người của mình vào trong bộ máy chính quyền ở Xà Châu thành.

Tuy bề ngoài người đứng đầu Xà châu là tân Bắc Xà Vương, Tô Nhạc nhưng thực quyền trong tay ai, không phải người nào cũng biết rõ.
Chỉ có những người còn lại nằm bên trong guồng máy chính trị và một số thân tín của Liên Túc Hậu cày vào, mới thấu rõ sự tình đang diễn ra như thế nào.
Tuy nhiên việc bị thay đổi nhân sự bộ máy chính trị vẫn chưa là gì so với việc quân đội Xà châu bị thâu tóm.

Bởi vì những tướng tài trong quân đội đều đã từ quan bỏ đi, cho nên không còn một ai đủ khả năng chống trả, vì vậy từ trên xuống dưới đều răm rắp nghe theo mệnh lệnh của mấy tên tướng quân vừa mới đến từ Giảo châu.
Từ đó cho thấy, một khi lực lượng quân đội đã không còn nằm trong sự kiểm soát của một bộ máy chính quyền nào đó, rất nhanh bộ máy đó sẽ bị phá hủy và được thay thế bằng một thứ mới, riêng Xà châu cũng không tránh khỏi việc tiêu vong.
Mặc dù việc thay máu cho Xà châu diễn ra rất gầm rộ, giống như là không hề kiêng nể bất cứ người nào, kẻ nào hay kẻ nào biết cũng không bận tâm nhưng mặc nhiên Liên Túc Hậu lại không dám trắng trợn nuốt luôn Xà châu.
Không phải là Liên Túc Hậu không đủ sức làm việc đó mà là hắn không muốn mọi thứ diễn ra quá nhàm chán, không sản sinh ra thêm được một chút lợi ích nào cả.
Mục đích ban đầu của Liên Túc Hậu chính là chiếm giữ ngọn núi mà hắn đã được chỉ định từ trước.
Tuy nhiên Liên Túc Hậu lại không được may mắn khi bị thế lực của Lý Đằng Phong ngăn cản, dẫn đến thất bại.

Mặc khác hắn lại hiểu lầm mọi chuyện là do Bắc Bình Vương, Lý Chính Vương gây ra nên mới tìm cách xích lại gần Xà châu, mưu đồ liên minh để đánh Bình Châu.
Kết quả là Liên Túc Hậu bị từ chối nên mới có hậu quả xảy đến Xà châu như ngày hôm nay.

Tuy Liên Túc Hậu không thể kết minh cùng Xà châu nhưng lại có thể thâu tóm nó vào trong tay, so ra việc này còn tốt hơn mong đợi gấp nhiều lần.
Bây giờ, có thể xem Liên Túc Hậu là người nắm giữ hai thế lực Giảo châu và Xà châu cùng một lúc, là kẻ mạnh nhất Nam Long quốc ở thời điểm hiện tại.

Cho dù như vậy, Liên Túc Hậu cũng không tự tin rằng mình sẽ đánh chiếm được Bình châu, vì thế hắn muốn dùng Xà châu như một tấm kim bài miễn tử.
Bề ngoài, Liên Túc Hậu sẽ cho Giảo châu đứng một bên, không can thiệp vào cuộc chiến nhưng bên trong hắn lại cho lực lượng của Giảo châu đóng giả thành người của Xà châu cùng hợp sức với châu này để đánh Bình châu.
Nếu mọi chuyện diễn ra thuận lợi thì Liên Túc Hậu chính thức trở thành bá chủ mạnh nhất Nam Long quốc, còn nếu nó diễn ra không như ý thì cũng không liên quan gì đến Giảo châu của hắn, mọi chuyển hiển nhiên đều sẽ đổ lên đầu của Xà châu.
Bởi vì, khi nhìn vào cuộc chiến người ta chỉ thấy Xà châu và Bình châu đánh nhau, không hề có thêm thế lực thứ ba.

Lúc này, Giảo châu đứng ở ngoài làm ngư ông đắc lợi, dễ dàng chiếm giữ ngọn núi kia.
Mặc dù Giảo châu cũng có âm thầm giao chiến nhưng lại không hề xuất ra toàn lực, trong khi hai châu kia bể đầu mẻ trán, Giảo châu lại chẳng có một chút trầy xước nào.
Một bên Liên Túc Hậu cho Giảo châu từ từ rút cạn Xà châu, một bên lại cho Xà châu làm suy yếu đi Bình châu, chờ đến khi có thời cơ thích hợp, hắn chỉ cần vung gươm một cái, tam châu liền quy về một mối.
Trong khi Xà châu đang cận kề nguy hiểm, có thể bị hủy diệt trong sớm tối nhưng Tô Nhạc lại chẳng màng đến, hàng ngày hắn đều vui thú với việc uống rượu, xem nữ nhân múa hát.
Hiện tại, Tô Nhạc đang ở trong một cái thanh lâu nằm gần cổng tây Xà châu thành.
Thoạt nhìn, tòa thanh lâu này giống như một cái cung điện nhỏ nằm giữa chốn xa hoa phồn thịnh, người người vào ra tấp nập, đại đa số kẻ đến người đi đều là những gã nam nhân lắm tiền..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương