Chương 9

[ Dịch giả : Khoi ]

[ Hiệu đính : Forliags ]

 

Bây giờ tôi đã trở lại khán phòng chính.

Mong muốn rời đi và khao khát tìm kiếm Gaho đang cháy bỏng trong tôi, nhưng thực tế, việc đi thẳng tới đó là không thể.

‘Vị trí là một chuyện….’

Lúc này có quá nhiều ánh mắt đang theo dõi tôi. Không hề cường điệu chút nào – mọi người trong khán phòng đều đang quan sát từng cử động dù là nhỏ nhất của tôi.

‘Hơn nữa, học viện hiện đang chật kín chỗ ngồi…’

Tôi quyết định ngồi xuống, giữ vẻ mặt bình tĩnh, hy vọng không ai nhận ra vận may đã đến với mình.

‘…Chà, dù sao thì cũng không có ai tìm thấy Gaho trong hơn 200 năm qua.’

Không cần phải vội vàng chỉ vì nó bị trì hoãn thêm vài ngày nữa. Sau khi kết thúc lịch trình học tập hiện tại, tôi nên chuẩn bị kỹ lưỡng mọi thứ trước khi bắt tay vào tìm kiếm.

‘Mình tự hỏi khi nào sẽ là thời điểm tốt.’

Khi tôi đang suy ngẫm, một khoảnh khắc đã đến.

“Ngài Hiệp sĩ, đây là nút bấm.”

Một bàn tay lạnh buốt thoáng đặt lên cổ tôi, và đó là lúc tôi nhận ra mùi hương thoang thoảng của phòng thí nghiệm, mùi hương mà tôi đã bỏ qua cho đến lúc đó.

“Yussi.”

“Tôi không bao giờ mong đợi anh sẽ chuẩn bị cho một buổi diễn thuyết trước như vậy.”

Biểu cảm của cô ấy có phần khác so với thường ngày. Đôi mắt xanh của cô ấy nhìn tôi với một cái bóng không thể nhận ra.

“Tôi không biết là anh lại chuẩn bị thứ gì đó như thế này đấy. Nó khiến tôi hoài niệm lại về quá khứ của chúng ta.”

Giọng nói điềm tĩnh của Yussi dường như đang cố gợi lại những kỷ niệm quý giá mà hai chúng tôi đã từng chia sẻ với nhau.

Tuy nhiên, là kẻ giả mạo nên tôi không biết nội dung thực sự.

Trong chốc lát, một cảm giác tội lỗi thoáng qua dâng lên.

Yussi, như thể đang thắc mắc khi nào tôi nghiêm túc, lại mỉm cười.

“Dù sao thì nó thực sự rất tuyệt vời! Một sân khấu như thế này chỉ có Ngài Hiệp sĩ mới có thể xử lý được.”

"Cảm ơn vì lời khen."

“Tất nhiên, anh vẫn mãi là người giỏi nhất.”

 

"Giỏi nhất sao?"

"Tất nhiên rồi."

Yussi tinh nghịch huých tay tôi, mắt lấp lánh.

“Lần này tôi đã chuẩn bị một sự kiện đơn giản. Không có gì đặc biệt… chỉ là một cuộc bỏ phiếu thông thường mà thôi.”

Sau đó, cô tiếp tục với giọng điệu có chút thận trọng.

“Nhân tiện, đã đến lúc các học viên sẽ đưa ra câu hỏi và các Giáo sư sẽ trả lười. Anh sẽ trả lời các câu hỏi của các bạn học viên chứ?”

Tôi quay đầu lại một lúc, bắt gặp ánh mắt rực lửa của khán giả. Việc bước lên bục để trả lời câu hỏi của học viên hứa hẹn một số diễn biến thú vị. 

"Xin lỗi, nhưng có lẽ là không."

"Một quyết định khôn ngoan đấy."

Yussi cười toe toét.

“Vậy thì, Giáo sư Redymer, vui lòng rời đi bằng cửa sau!”

* * *

Các học sinh mới nhập học của Học viện Rosenstark thường có hai lý do chính để đăng ký môn học cũng như chuyên ngành học của họ.

Thứ nhất, nâng cao kỹ năng. Các giáo sư tại Rosenstark có tài năng siêu hạng cùng với chương trình giảng dạy hàng đầu so với các học viện khác. Chỉ riêng thành tích của các sinh viên tốt nghiệp đã khiến họ khác biệt so với phần còn lại. Đương nhiên, những người tin rằng họ sở hữu tài năng xuất chúng đều tập trung ở đây.

Thứ hai, đó là về các mối quan hệ. Rosenstark có một số lượng con cái của quý tộc cao bất thường, khiến nó trở thành trung tâm của các mối quan hệ có ảnh hưởng. Hoàng gia ban tặng lợi ích cho các gia tộc gửi con cháu của họ đến Rosenstark, đồng thời áp đặt những bất lợi đáng kể cho những gia tộc không có con cháu theo học tại đây.

Nói cách khác, đối với thường dân cũng như quý tộc nhỏ, nơi này không khác gì một cơ hội đẻ làm quen với những tầng lớp cao quý`.

Nó đóng vai trò như một trung tâm xã hội độc đáo, nơi người ta có thể hòa nhập với những nhân vật có ảnh hưởng mà họ có thể không bao giờ gặp trong đời.

Ngay cả Hoàng đế hiện tại, Euphemia Cecilia I, cũng đã trải qua những ngày đi học ở đây.

─Còn 30 phút cho phần hỏi đáp. Các bạn học viên hãy nhanh tay nhé.

Khán phòng náo nhiệt trước những chuyển động sôi nổi của các học sinh mới đến và Evergreen cũng nằm trong số đó.

Cô con gái nhỏ của gia đình Solintail ở phía đông bắc Đế chế, Evergreen Solintail, đã đăng ký học vì cả hai lý do đã đề cập trước đó.

‘Sau khi có được nhiều người bạn thú vị và phát triển sức mạnh để bảo vệ lãnh thổ của mình, mình sẽ quay trở lại!’ Cô thầm nghĩ

Vì lãnh thổ của Solintail nằm tách biệt ở vùng nông thôn nên cô thực tế không có kinh nghiệm tiếp xúc với những người trong giới quý tộc.

Vì vậy, cô cảm thấy khá lo lắng.

‘Mình phải thật tự tin.’

Nếu cô ấy có thể kết bạn ở đây, điều đó chắc chắn sẽ khiến cuộc sống ở học viện của cô ấy thoải mái hơn và có thể hỗ trợ trong hoàn cảnh khó khăn ở quê nhà.

Sau khi hít một hơi thật sâu, cô tự tin bước về phía giảng đường tạm thời. tràn đầy tự tin. 

Trong bốn năm tới, nơi đây sẽ là mái nhà thứ hai của cô, nơi tập trung đông đúc bạn bè đồng môn và các vị giáo sư đáng kính.

"Xin chào giáo sư! Thầy có thể cho em biết về các bài tập và bài tập thực hành trong bài giảng của thầy được không ạ?”

"Chào! Rất vui được gặp cậu! Tôi là Evergreen. Cậu cũng là học sinh mới à?”

“Ồ, có rất nhiều loại bài giảng. Cậu đã quyết định sẽ học gì chưa? Mình thấy lớp học này có đánh giá khá tốt đấy.”

May mắn thay, mọi người đều tử tế với Evergreen. Thậm chí, còn khó có thể từ chối cô gái mang nét duyên dáng tươi mới như đồng cỏ miền quê ấy.

Cô đã kết bạn được với một vài người bạn và sau khi được giới thiệu thành công với các giáo sư, cô cảm thấy thoải mái.

“Hehe, đó không phải là vấn đề lớn đối với mình.” Cô thầm nghĩ

Evergreen cười toe toét khi nghĩ đến việc bố mẹ cô lo lắng về những khó khăn khi gặp những người thành phố.

Vào lúc đó, cô nhận thấy có một gian hàng trống ở trung tâm hội trường.

“Ồ, mình đã đi được một vòng rồi cơ à.”

Đó là gian hàng dành cho lớp “Cực hạn”.

"Tệ thật đấy."

Evergreen nói với vẻ mặt thất vọng.

“Họ nói rằng Anh hùng sẽ không nhận câu hỏi.”

Ban đầu, Evergreen và gần như tất cả học sinh đều đứng xếp hàng háo hức chờ đợi. Tuy nhiên, họ đã giải tán sau khi được thông báo rằng Anh hùng sẽ không xuất hiện.

“Nếu không sẵn sàng, đừng nghĩ đến việc đăng kí,” Người tổ chức sự kiện đã đề cập.

Evergreen đứng trước gian hàng, trầm ngâm hồi tưởng lại bài phát biểu của Anh hùng.

So với các gian hàng khác thì gian hàng này mang một nét gì đó khác xa cách hơn.

Các giáo sư khác cố gắng khuyến khích sinh viên đăng ký lớp học của họ, nhưng nơi đây lại là một cảnh tượng vô cùng khác biệt

Một số giáo sư tỏ ra thờ ơ, đề nghị sinh viên nên rời đi. Tuy nhiên, các em học sinh rất nhiệt tình, với tinh thần phấn chấn. Một số nhận xét thoáng qua lọt vào tai Evergreen.

“Cậu có định nộp đơn không?”

"Tất nhiên rồi. Còn cậu thì sao?"

“Nếu không định đăng ký thì mình đến đây làm gì?”

"Đúng nhỉ. Nếu mình có thể vượt qua và trúng tuyển vào lớp này, cuộc đời của mình sẽ bước sang một trang mới. Đáng để thử đấy chứ.”

Một số thảo luận xem có nên nộp đơn hay không.

“Chà, mình nổi da gà rồi.”

“Ừm, mình tự hỏi là ngài ấy đã trải qua những thứ gì?”

“Hãy nhìn vào cơ thể của ngài ấy. Có lẽ những điều ngài ấy đã trải qua nó tàn khốc đến mức thậm chí chúng ta còn không thể tưởng tượng nổi.”

Điểm chung của họ là sự ngưỡng mộ đối với Anh hùng, và Evergreen cũng không ngoại lệ. Bất cứ khi nào cô nhắm mắt lại, hình ảnh Anh hùng, được tô điểm bằng những hình xăm và vết sẹo như những tấm huy chương, lại hiện lên trong tâm trí cô.

Mặc dù lớn lên trong một vùng ngoại ô khắc nghiệt và kiên cường, cô chưa bao giờ gặp một người nào giống như Anh hùng trước đây. 

‘Mình hy vọng mình có thể tham dự được các lớp học của ngài ấy. Sẽ rất cạnh tranh, nhưng…’

Thở dài, Evergreen lại di chuyển. Lúc đó cô mới chú ý đến một cô gái đang lang thang gần đó.

"Cô gái đó…"

Cô gái đang nhìn chằm chằm vào gian hàng “Cực hạn” với vẻ mặt khó nhận ra. Evergreen nín thở.

‘Chà… Làm sao cô ấy có thể đáng yêu đến vậy?’

Mái tóc dài màu đỏ và đôi mắt lười biếng chớp chớp, giống như những viên ngọc quý. Làn da của cô gái ấy còn trắng hơn cả tuyết, lấp lánh dưới ánh đèn hội trường.

'Huh? Thứ màu đen đó…’

Chẳng bao lâu, Evergreen nhận thấy thanh kiếm treo ở thắt lưng cô gái và cô có thể biết cô gái đấy là ai.

Một thanh kiếm dài màu bạc không có vỏ.

Thanh ‘Thiên Biến’ thuộc phái Hắc Kiếm.

Evergreen lấy hết can đảm và tiếp cận nhân vật nổi tiếng đã khuấy động học viện chỉ với tin tức về việc cô nhập học.

“Xin chào, tôi là Evergreen. Evergreen Solintail. Chà, có lẽ cậu cũng không biết mình ngay cả khi mình giới thiệu đi chăng nữa… Haha.”

“…?”

——————

Tuy nhiên, không có hồi đáp nào từ đối phương. Đôi mắt đỏ rực nhìn thoáng qua Evergreen trước khi quay trở lại phía trước. Evergreen như bị đóng băng.

'Ngại thật đấy!'

Cô phải đưa ra quyết định nhanh chóng. Liệu cứ đứng đây nói chuyện sẽ ngượng ngùng hơn, hay lặng lẽ quay lại?

Evergreen đã có lựa chọn.

“Ahaha, cậu là Lesiel, phải không? Cháu gái của Hắc Kiếm!! Mình đã nghe rất nhiều về cậu. Cậu thật tuyệt vời.”

“…?”

“Cậu cũng đến đây để tham gia lớp Chiến Binh sao? Ah ~ Tớ ganh tị với cậu lắm đấy. Thành thật mà nói, vượt qua vòng tuyển chọn đối với tớ khá khó khăn. Tuy nhiên, có lẽ đối cới cậu thì khá dễ dàng nhỉ.”

Evergreen ngạc nhiên, lắp bắp, vành tai cô gần như cùng màu với tóc của cô gái kia cho đến khi cô gái, tên 'Lesiel'*, lên tiếng.

“Cô có thể đừng nói chuyện với tôi không?”

“Được!”

Evergreen nhanh chóng lùi lại.

*Evergreen đã đọc sai tên, thực ra tên cô bé mà Evergreen định gọi là Leciel

* * *

“Buổi giới thiệu sơ lược đã kết thúc. Các vị khách, vui lòng ra theo hướng dẫn của nhân viên phục vụ.”

Buổi giới thiệu náo nhiệt và sôi động đã kết thúc. Ngay trước khi kết thúc, theo lời của Yussi, một sự kiện nhỏ đã diễn ra.

Người dẫn chương trình điển trai tóc vàng, với nụ cười rạng rỡ, đứng trước bộ khuếch đại âm thanh.

“À, trước khi các bạn rời đi… hiệu trưởng của chúng ta đã chuẩn bị một sự kiện rất đơn giản.”

“Có một hòm phiếu được chuẩn bị ở phía sau hội trường! Vui lòng bỏ phiếu cho các giáo sư mà các bạn yêu quý! Các giáo sư đứng đầu bảng xếp hạng sẽ nhận được một khoản phí hoạt động đặc biệt từ Quỹ Glendor!”

Phiếu bầu cử tràn lan không chỉ rơi vào thùng mà còn tràn ra bên ngoài. Ai là chủ nhân của chiếc hộp thì không cần phải đề cập đến.

Vì vậy, 'khoản phí hoạt động đặc biệt' do người đồng đội trung thành của Anh hùng và con gái của Anh hùng chuẩn bị đã được trực tiếp bơm vào ví của Chiến Binh. Số tiền này thừa sức chi trả cho các chi phí giảng dạy cho học kỳ mới.

* * *

Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày phỏng vấn giảng viên cũng đã đến. Tôi phải thừa nhận rằng mục đích của buổi diễn thuyết trước là “để lọc ra những người không nhiệt tình” đã thất bại thảm hại.

[Tên khóa học: Cực hạn

– Người hướng dẫn: Ted Redymer

– Phân loại: Unir

– Đối tượng: Tất cả các lớp

– Sĩ số lớp: 30+1

– Người nộp đơn: 822]

“Số lượng người đăng ký là 822…đây là một con số khổng lồ bởi vì các lớp học khác thường không đủ học viên.”

“Có lẽ không quá khi họ nói tất cả các học viên năm nhất đều đăng ký tham gia.”

Nhờ đó, một khán phòng lớn đã được cung cấp làm địa điểm phỏng vấn. Nó được lên lịch riêng để tránh trùng lặp với các khóa học khác.

“…Và sau khi kiểm tra danh sách tuyển sinh, mình không còn cách nào khác ngoài việc đắm mình vào việc chuẩn bị phỏng vấn trong nhiều ngày.”

“Tuy mình đã đoàn trước được là sẽ có nhiều người đăng ký nhưng mình không ngờ lại nhiều như thế này.”

Cháu gái của Hắc Kiếm, thành viên của một gia tộc kiếm thuật danh giá, người thừa kế của một thủ lĩnh bộ tộc lớn, và là đệ tử của Vua đánh thuê, cùng những người khác. Những người kế vị của các gia tộc nổi tiếng nhiều đến mức không đếm xuể.

Tôi chuyển sự chú ý sang ‘Đầu nối’ được đặt trên bàn, đây là món quà Yussi tặng cho phòng tôi.

Một gói hàng dễ thương có dòng chữ 'Cẩn thận không thì anh sẽ nghiện nó đấy!' Bên trong là một thiết bị cho phép tôi truy cập thông tin.

Dù sao thì sau vài lần chạm, tôi đã làm quen với thao tác sử dụng nó. Tôi nhập từ khóa “Cực hạn” và tìm kiếm thông tin.

Mặc dù cuộc phỏng vấn vẫn chưa bắt đầu nhưng rất nhiều bài đăng đã xuất hiện trên bảng tin ẩn danh.

– Tôi có nên đăng ký vào lớp ‘Cực hạn’ không? Tôi cảm thấy như kiểu gì tôi cũng sẽ thất bại.

└ Ngay cả khi thất bại, tôi cũng sẽ thử ghi tên mình vào.

└ Chiến binh! Đệ tử! Tôi! Tôi muốn tham gia!

└ Chúng ta đâu có mất gì cơ chứ? Hãy cứ đăng ký tham gia thôi.

Kể từ khi bắt đầu đăng ký khóa học, các cuộc thảo luận về “Cực hạn” đã trở thành chủ đề thường xuyên trên thiết bị kết nối. Nó cho thấy mức độ quan tâm đáng kể đến những khía cạnh ‘Cực hạn’ của con người.

Tôi lắc đầu, “Mình chưa bao giờ mong đợi mình sẽ phải tiếp xúc với nhiều người cùng một lúc như thế này.”

Thật là những ứng viên đáng chú ý. Nếu tôi không gặp người chiến binh đó, vài năm sau, có thể tôi sẽ nghe thấy một thi sĩ hát một bản ballad về họ trong một quán rượu nào đó.

Trong khi đang đọc đơn đăng ký, đang chìm đắm trong những suy nghĩ như vậy, một giọng nói đầy hứng khởi đã vang đến tai tôi.

“Giáo sư, cuộc phỏng vấn sẽ bắt đầu sau 10 phút nữa.”

Một ánh mắt dịu dàng, mái tóc xám nhạt hơi rối bù—trông giống như một chú cún con, cô ấy là trợ lý tạm thời được Yussi giao cho tôi. Tên cô ấy là…

“Cảm ơn vì đã cho tôi biết, Pia.”

“Tôi có nên bắt đầu đưa học sinh vào luôn không ạ?”

"Chưa vội. hãy đưa họ vào đúng giờ bắt đầu.”

"Rõ ạ."

Pia gật đầu và lùi lại.

‘Thật khó để trở nên thân thiết với cô ấy.’

Có phải tất cả các học viên đều như vậy không?

Mặc dù có vẻ ngoài thân thiện nhưng tính cách của cô ấy lại khá cứng nhắc.

Trong những ngày qua cùng nhau, không có cuộc trò chuyện nào ngoài những vấn đề chính thức.

‘Chà, miễn là cô ấy làm tốt công việc của mình.’ Tôi tự nhủ

Pia có năng lực và siêng năng.

Điều này giải thích cho việc lại sao mỗi giáo sư đều có một trợ lý riêng.

Nếu không có cô ấy, việc chuẩn bị phỏng vấn cho 822 ứng viên sẽ khó có thể hoàn thành.

Tôi quan sát phía sau cô ấy khi cô ấy tiếp tục sắp xếp tài liệu mà không nghỉ ngơi.

‘Dù sao thì mình và cô ấy cũng không làm việc với nhau lâu dài.’

Cô ấy chỉ là một trợ lý tạm thời.

Một khi trợ lý chính thức được chọn, tôi sẽ không nhìn thấy mặt cô ấy nữa.

Đinh!

Tiếng chuông báo giờ vang vọng.

Tôi liếc nhìn phòng chờ ở một bên khán phòng.

Tôi đeo chiếc kính lên.

“Bây giờ hãy bắt đầu đi.”

"Rõ."

Pia mở cửa phòng chờ.

“Cuộc phỏng vấn sẽ bắt đầu sau 10 phút nữa. Mời vào, bắt đầu từ người nộp đơn số 1.”

Cuộc phỏng vấn cho ‘Cực hạn’ đã bắt đầu.

Pia quản lý hiệu quả lượng học viên vào phòng phỏng vấn.

Mỗi học viên có một khoảng thời gian ngắn để giới thiệu bản thân trước khi tôi hỏi một số câu hỏi liên quan đến động lực tham gia khóa học của họ.

Khi các cuộc phỏng vấn diễn ra, tôi gặp gỡ rất nhiều học viên mà mỗi người trong số họ lại có một hoàn cảnh và lý do đăng ký khác nhau.

Một số bị thu hút bởi uy tín của Giáo sư, những người khác bởi sự thử thách của chính khóa học.

Mỗi cuộc phỏng vấn cung cấp một cái nhìn thoáng qua về những quan điểm và nguyện vọng khác nhau của ứng viên.

Sự hỗ trợ hiệu quả của Pia đã giúp các cuộc phỏng vấn diễn ra suôn sẻ và khi chúng tôi tìm được ứng viên cuối cùng, tôi không thể không suy ngẫm về sự đa dạng và tiềm năng đáng kinh ngạc trong cộng đồng học viên tại học viện Rosenstark.

Khi buổi phỏng vấn sắp kết thúc, tôi thấy mình háo hức bắt đầu hành trình học tập mới này với một nhóm học viên năng động như vậy.

Những thách thức và cơ hội phía trước dường như đầy hứa hẹn và tôi rất mong chờ những gì sẽ diễn ra trong học kỳ này.

——————

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương