Thế Giới Này Cần Một Người Hùng
-
Chapter 79
Chương 79
[Dịch giả: Khoi]
[Hiệu đính: Trăng kia ngự ở trên trời]
Tâm trạng tôi lúc này cực kỳ tồi tệ.
Dù đã xé nát cả mười con ác quỷ vây quanh tòa tháp, cảm giác trầm mặc vẫn không hề thuyên giảm.
“Giả tạo.”
“Đúng vậy.”
“Quả là một thế giới khó sống nếu còn giữ được lý trí.”
Tôi nhớ rõ hầu hết các cuộc đối thoại với "Bản Gốc."
Đó là một trong những ngày ấy.
Những lời này được thốt ra với vẻ mặt mệt mỏi đến không ngờ.
Ngay sau khi một trận chiến lớn kết thúc.
Crack!
Tôi chạy, đỡ đòn từ móng vuốt của con quỷ đang lao tới, trong đầu vẫn suy nghĩ về cuộc đối thoại ấy.
…Một thế giới khó sống nếu còn giữ được lý trí.
“…Ngươi dám, ngươi dám làm thế với ta!”
Con quỷ, mặt tái nhợt vì giận dữ, lao tới trong chớp mắt và bị bật ngược lại nhanh hơn cả lúc nó tới.
Nó dường như bất ngờ trong khoảnh khắc đấy.
Đôi mắt đỏ ngầu của nó lướt nhanh qua tôi.
Như thể vừa nhận ra điều gì đó, nó dừng lại.
“Khoan đã. Thanh kiếm đó…”
Tôi quay lưng lại với nó, ngước lên nhìn trần nhà, nơi âm thanh rung chuyển bắt đầu vang lên.
Crash!
Tòa tháp đang từ từ sụp đổ.
Tôi cảm nhận được cường độ của ma khí đang suy giảm theo thời gian.
Khoảng mười phút nữa, tòa tháp sẽ hoàn toàn biến mất, như thể chưa từng tồn tại trên thế giới này.
…Nhưng vẫn còn những thứ bị bỏ lại.
Tôi chậm rãi chớp đôi mắt cứng ngắc của mình.
Những vết máu loang lổ trên tường ở mỗi tầng.
Những thi thể biến dạng.
Những biểu cảm tuyệt vọng.
Cả những dấu vết nước mắt trên khuôn mặt đen kịt.
…Chúng vẫn rõ ràng trong cảnh tượng hủy diệt này vì chúng không phải là một phần của tòa tháp.
‘Bao nhiêu…’
Tôi bước tới, chuẩn bị vung kiếm.
Thud, thud, clatter.
Một chiếc mặt dây chuyền không mấy nổi bật, giống như một món đồ của người đã khuất, vướng vào chân tôi.
Bên trong mặt dây chuyền, bị bật mở bởi cú va chạm, là hình ảnh của một người phụ nữ trẻ và một đứa trẻ.
Những lời của "Bản Gốc" lại vang vọng trong tâm trí tôi.
“Quả là một thế giới khó sống nếu còn giữ được lý trí.”
Tôi nhớ lại danh sách những thực thể mà tôi có thể triển khai.
Những thủ hạ của Malekia, số lượng hàng chục.
Hàng trăm con quỷ, và những sinh vật thuộc chủng loài quỷ khác vượt qua con số hàng ngàn.
Tôi đếm những thảm kịch mà ai đó đã phải đối mặt.
Click-
▼
Hiểu sâu hơn về Ted Redymer…
▲
Tôi tiếp tục quan sát con quỷ mà tôi chưa giao chiến.
Khác với trước, lần này nó tỏ ra thận trọng.
Nó soi xét tôi bằng ánh mắt đầy nghi ngờ.
Chính xác hơn, nó nhìn chằm chằm vào thân thể tả tơi của tôi và thanh “Hắc Vọng.”
Tôi có cảm giác như biết nó đang nghĩ gì.
Biểu cảm ấy, giống như nó đang cảm nhận một sự mâu thuẫn.
“Không thể nào… Không, điều đó không thể…”
Nó lẩm bẩm với giọng ngập ngừng.
Không buồn đáp lại câu hỏi đó, tôi quay trở lại phía nó.
Thud.
Máu chảy xuống từ cơ thể tôi, thấm ướt mặt đất dưới chân.
Nhưng đầu óc tôi lúc này lại rõ ràng hơn bao giờ hết.
Thực ra, tôi đã từng có chút bối rối.
Mức độ hiểu biết về “Bản Gốc”: 50.
Tại sao Hoa diên vĩ của Laplace lại đánh giá mức độ hiểu biết của tôi về Bản Gốc, thứ mà tôi đã quan sát và mô phỏng suốt nhiều năm qua, chỉ ở mức “50”?
Có phải vì tôi không thể mang hết bản chất thật sự ra sử dụng, hay đó là điều gì đó khó khăn hơn để nắm bắt?
…Khi thời gian trôi qua và tôi trưởng thành, tôi tin rằng nếu có thể sao chép ngài ấy, tôi sẽ không gặp bất cứ vấn đề gì.
Nhìn lại, đó thật sự là một suy nghĩ ngu ngốc.
‘Để triển khai hóa hình hoàn hảo, cần phải hiểu biết sâu sắc về đối tượng.’
Tôi đã hiểu lầm điều gì về ngài ấy suốt thời gian qua sao?
…Về giọng điệu?
Hay là phong thái?
Thói quen?
Những thành tựu được truyền đạt qua lời nói và chữ viết?
Ted Redymer.
Một người đàn ông vì tình yêu quá mức dành cho loài người, đã quyết định gánh vác số phận của họ.
Một người yêu loài người hơn bất cứ ai khác.
Một người đã sống nửa cuộc đời trên chiến trường, nơi con người bị nghiền nát mỗi giây.
Một cuộc đời chấm dứt bởi những thảm kịch tàn khốc và những trận chiến ác liệt.
Cuộc đời như thế.
Làm sao tôi có thể hiểu đúng về nó nếu không bước qua con đường tương tự?
Click, click, click-
Tôi nhìn vào những dòng chữ đang hiện lên tầm mắt khi tôi phá vỡ hạch tâm.
Những câu văn về lò luyện ma khí và ngọn lửa đang đồng thời thay đổi.
▼
Ngọn lửa đang sôi trong lò luyện mới,
Sẽ xua tan bóng tối và cái lạnh của vùng đất này.
Mức độ hiểu biết về Ted Redymer
Mức độ hiểu biết: 50/100 -> 60/100
‘Hình Thái Thứ Hai: Bạo Tạc Tinh Vân’ đã được giải phóng.
▲
Rắc rắc!
Âm thanh của những tia lửa vang vọng!
Tôi ngẩng đầu lên.
Trong những ngày qua, luồng năng lượng màu lam mà tôi khao khát bấy lâu đã bắt đầu xoáy quanh toàn thân ta.
Một thứ sức mạnh rực rỡ, y hệt như cái mà ‘Bản Gốc’ từng sở hữu.
Khác hoàn toàn với thứ sức mạnh giả tạo, bị ép buộc thông qua sự xung đột của các thuộc tính phép thuật khác nhau.
Khi tôi nhận ra Bạo Tạc Tinh Vân đã được kích hoạt, thế giới xung quanh bỗng nhiên chậm lại, đúng như những gì mà ‘Bản Gốc’ đã nói.
Cơ thể tôi bước vào trạng thái giác ngộ tột cùng.
“Không thể nào.”
“…”
“Ngươi… không phải là Anh Hùng, đúng không? Thật buồn cười, phải không? Chế giễu một kẻ chỉ còn chút hơi tàn mà đứng vững.”
Một nụ cười vặn vẹo lại xuất hiện trên khuôn mặt hắn.
Những khóe môi nhếch lên đầy chế giễu.
Có lẽ đó là một sự khinh miệt.
“Một kẻ bắt chước bề ngoài mà thôi… Con người thật sự làm những điều hài hước khi nghĩ về nó.”
“…Đúng vậy.”
Tôi không buồn phủ nhận lời hắn nói.
Bởi vì nó không sai.
Sự thật rằng tôi chỉ là một kẻ giả mạo, dù có chuyện gì xảy ra cũng không thể thay đổi.
“Hahaha… trên một kẻ đã suy yếu không còn so sánh được nữa. Có ý nghĩa gì trong việc bắt chước một cách tầm thường như vậy, nhất là khi so với điều đó?”
Woo-woo-woo-!
Hắn dường như đã lấy lại sự tự tin.
Ma khí bắt đầu xoáy lên từ đầu móng tay bẩn thỉu của hắn.
Nó cảm giác như một điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra.
“Sinh mạng giả dối vô nghĩa đó… Ta sẽ tự tay kết thúc nó.”
Trước luồng khí ma khí hung bạo.
Crackle!
Năng lượng trong tôi bùng nổ mạnh mẽ hơn, và cơn đau dữ dội xuyên suốt cơ thể tôi.
Tôi vừa mới thức tỉnh Hình Thái Thứ Hai.
Tôi biết rằng với cơ thể bị thương nặng, việc triển khai nó một cách ổn định sẽ là điều không thể.
Nhưng điều đó không quan trọng.
‘…Sinh mạng giả dối vô nghĩa.’
Tôi nhớ lại lời hắn nói trong khi nắm chặt thanh Hắc Vọng.
“…Chết đi!”
Luồng sức mạnh tập trung bùng nổ ngay tức khắc khi ma khí lao tới, cùng lúc với cú lao người của tôi.
Koo-oo-oo-ooong!
Nó không chỉ mạnh mẽ mà còn rất nhanh.
Một khối năng lượng lao tới trước khi âm thanh kịp đến tai, di chuyển với tốc độ mà trong hoàn cảnh bình thường, tôi sẽ không thể phản ứng – điều mà tôi nên tránh hoặc đỡ đòn dựa trên trực giác.
Nhưng vào lúc này, ý nghĩ rằng đòn tấn công này sẽ chạm vào tôi chưa bao giờ xuất hiện trong đầu.
Pang!
Tôi đập mạnh xuống đất.
Cảm giác như tim tôi ngừng đập trong chốc lát.
Vô thức, tôi đã vượt qua luồng ma khí và đứng ngay trước mặt con quỷ.
Thanh Hắc Vọng trong tay ta nhẹ bẫng.
Khối kim loại khổng lồ chuyển động với tốc độ chưa từng có, chém đứt cánh tay của hắn.
“Kkuah!”
Paaang!
Sóng xung kích từ chuyển động của thanh kiếm vang lên trong tai tôi một cách chậm rãi.
Không dừng lại, tôi nhảy lùi lại, theo sát bóng hình đang rút lui của hắn.
Và rồi, tôi vung kiếm lần nữa.
“Chuyện quái gì thế này…!”
Thay vì cố gắng phản công, con quỷ tuyệt vọng tập trung vào việc chữa lành vết thương.
Phép thuật lao tới vùng bị thương, tái tạo da thịt với tốc độ nhanh hơn nhiều so với trước đây.
Nhưng cuối cùng, tất cả đều vô ích.
Những đòn tấn công của tôi đến nhanh hơn trước.
Crackle!
Chém, đâm, uốn lượn…
Điểm khác biệt duy nhất so với những lần chạm trán trước là tốc độ.
Trong chớp mắt, hàng chục đòn đánh tàn nhẫn ập đến con quỷ.
Phạch!
Cuối cùng, hắn tung ra đôi cánh làm từ máu.
‘Hắn định chạy trốn sao?’
Một cơn bão cuốn theo.
Con quỷ bay vút lên trần nhà.
Nhưng tất cả đều vô nghĩa.
Thud!
Tôi đập mạnh vào bức tường cột trụ.
Trong đầu, hình ảnh về nơi tôi nên dẫm lên tường để đuổi kịp hắn hiện ra ngay tức thì.
…Thật kỳ diệu.
Tốc độ tôi nhận diện mọi thứ trên chiến trường.
Tốc độ tôi suy nghĩ về cách tận dụng lợi thế trong trận chiến.
Mọi thứ dường như đều được tăng tốc.
Cơ thể tôi theo sát những suy nghĩ như mũi tên phóng ra.
“Đồ sinh vật lì lợm!”
Đối mặt với con quỷ một lần nữa giữa không trung, tôi vung kiếm, và hắn đỡ lại bằng một cú đấm chứa đầy ma khí như thể đã cam chịu.
Nhưng cuộc đối đầu này chỉ có một chiều.
Bắp chân.
Đôi cánh.
Xương đòn.
Đùi.
Mắt và tai.
Bụng và eo.
Tất cả đều bị cắt rời cùng lúc.
Crackle!
Máu đen bốc hơi trong luồng ma khí tràn ra, và khói cay nồng bay lên.
Khi làn khói che khuất tầm nhìn, làm mờ đi những vết máu đỏ tươi trên tường, tiếng thét đầy đau đớn cuối cùng cũng bật ra từ miệng con quỷ đã bị dồn vào đường cùng.
“Kuaaah!”
Trên đỉnh cơ thể đầy thương tích của con quỷ còn sót lại, tôi dồn toàn lực đâm mũi kiếm vào ngực hắn.
Cả hai lao xuống, cuốn vào nhau gần đỉnh của tòa tháp.
Bản năng khiến hắn cố gắng dang rộng đôi cánh, nhưng chúng đã bị cắt đứt từ lâu, chỉ còn lại những cử động yếu ớt.
Đó là một cảnh tượng ghê rợn, nhưng tôi không hề bật cười.
Crack!
Thanh kiếm Hắc Vọng xuyên qua tòa tháp và cơ thể con quỷ trong một cú đâm chí mạng.
Hắn nằm bất động dưới tôi.
Nhưng khi bụi mờ dần tan, tôi có thể thấy đôi mắt đỏ rực đang nhìn chằm chằm từ bên dưới.
“Hehehe…”
Hắn cười lần nữa.
Tuy nhiên, sự tự tin trước đó đã hoàn toàn biến mất.
Gương mặt hắn giờ đây chứa đầy mâu thuẫn.
Căm phẫn, tuyệt vọng, bất lực, sợ hãi – tất cả đều hiện rõ mồn một.
“Đừng tự phụ quá…”
“…”
“Ta chỉ là một hạt cát trong quân đoàn ác quỷ mà thôi. Khi những kẻ tầm thường như ngươi đứng trước Quỷ Vương Malekia, ngươi sẽ không chịu nổi một giây và sẽ van xin được sống.”
Tôi im lặng nhìn xuống gương mặt đầy nguyền rủa của hắn.
Nữ Hoàng Thống Khổ, Malekia.
Và những con quỷ dưới trướng mụ mà tôi không hề biết tên.
Hắn nói những lời này nhằm đẩy tôi vào tuyệt vọng, nhưng tôi chỉ thấy khôi hài.
“Nỗi đau, hử…”
...Thật là mỉa mai.
Những kẻ này biết gì về nỗi đau chứ?
Trước những lời kiêu ngạo của hắn, tôi nhớ lại nỗi đau lớn nhất mà tôi từng chứng kiến.
“Hãy chăm lo tốt cho tương lai của nhân loại, Ted Redymer…”
...Hình ảnh một người đàn ông rời đi mà không thể hoàn thành sứ mệnh cả đời của mình hiện lên trong tâm trí tôi.
Khoảnh khắc cuối cùng đó.
Tôi cố gắng tưởng tượng cảm xúc mà ngài ấy đã trải qua lúc ấy.
Đó, chính là đau khổ thật sự.
“…Ngươi đang cười sao? Ngươi đang cảm thấy vui vẻ à? Lật đổ một tên như ta sẽ chẳng thay đổi được gì đâu. Ngươi hài lòng với chiến thắng nhỏ nhoi này sao?”
Dù không nói ra, tôi biết.
Hắn chỉ là một phần nổi của tảng băng chìm.
Ngay cả lúc này, khắp lục địa, vô số nỗi khổ đau do ác quỷ tạo ra vẫn đang đè nặng lên nhân loại.
Chỉ cần nhìn vào những tòa tháp đang mọc lên là đủ hiểu.
Hàng trăm tòa tháp đã xuất hiện cho đến giờ, và nếu Quỷ Vương chưa bị tiêu diệt, thì sẽ còn hàng tá, hàng trăm tòa tháp nữa xuất hiện.
Ở những nơi mà tay tôi không thể với tới.
Bao nhiêu sinh mạng nữa sẽ bị dập tắt một cách tàn bạo?
“…Đây không phải là niềm vui.”
Và đó là lý do tại sao ta phải tiến về phía trước.
Cuộc đời của “Bản gốc.”
Nỗi đau rải rác trong cuộc đời ấy.
Để nó không mất đi ý nghĩa.
Tôi phải tiến về phía trước.
“Ta chỉ đang suy ngẫm về câu trả lời.”
Đó là ý nghĩa của cuộc đời này, một cuộc đời mang đầy dối trá.
“Ngươi…”
Hắn cố nói thêm điều gì đó.
Nhưng không còn thời gian để nghe.
Cũng chẳng có lý do.
Vì vậy, tôi vung kiếm xuống.
…Thunk.
Khi chiếc đầu lăn khỏi cơ thể, tên ác quỷ cuối cùng đã im lặng.
Tôi giữ chặt thanh Hắc Vọng và đứng dậy ngay lập tức.
“Phù…”
Có lẽ do phản phệ do sử dụng Hào Quang quá nhiều, ý thức của tôi cảm thấy như có thể tan biến bất cứ lúc nào.
Dù khả năng tự hồi phục là có, nhưng thật khó để không bị thương khi vết thương đã lớn như thế này.
Nhưng tôi chưa thể gục ngã.
“…Mình phải trở về.”
Với những lời lẩm bẩm đó, khi tôi xoay người về phía lối vào, tôi bất chợt đứng yên lại.
“L-làm ơn, cứu tôi với…”
Một bóng dáng lảo đảo bước ra từ đống đổ nát phía sau tòa tháp.
Ai đó đang đi tới, chật vật giữ thăng bằng như thể cơ thể có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
“Chờ đã, làm ơn đưa tôi theo! Xin hãy…”
Ánh sáng yếu ớt rọi qua trần nhà đang sụp đổ chiếu lên cậu bé.
Dường như cậu bé ở giữa ranh giới giữa một thiếu niên và một đứa trẻ, một đứa trẻ đã kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi trận chiến kết thúc.
“A-a…”
Cậu bé nhận ra tôi, đứng đó, chờ đợi trong im lặng, dường như mất hết sức lực và gục ngã xuống đất.
Dù trong bóng tối, những giọt nước mắt nhẹ nhõm lăn dài trên khuôn mặt cậu bé vẫn lấp lánh rõ ràng.
“…”
Tôi nhẹ nhàng đỡ cậu bé bị thương lên vai và từ từ tiến về phía lối ra đang sụp đổ.
Hehehe-!
Đột nhiên, một tiếng kêu vui vẻ vang lên, và chính lúc đó.
“…Ted.”
Một tiếng cười nhạt bật ra khỏi môi ta.
Kẻ mà tôi tưởng đã chết trong đòn tấn công của tên ác quỷ, giờ đây đang đứng hiên ngang tại lối vào.
Dù bộ lông bóng mượt của nó giờ đã phủ đầy bụi bẩn, may mắn thay, nó dường như không hề hấn gì.
Hehehe-!
Như thể ra hiệu cho tôi đặt cậu bé lên lưng mình, sinh vật ấy khom đôi chân xuống.
“Được rồi, đi thôi.”
Đã đến lúc trở về Lonkers.
Với tốc độ nhanh chóng, ‘Ted’ phóng đi dù có hai người trên lưng.
“…”
Nhìn bóng dáng con ngựa chạy nhanh và tòa tháp sụp đổ chứa đựng biết bao cảm xúc, cậu bé nằm đó.
Khi tôi quan sát cảnh tượng ấy, tôi thầm trấn an mình.
‘Câu trả lời đã được quyết định.’
Chừng nào chúng ta còn sống.
Mỗi người phải cố gắng đạt đến đích của mình.
Đó có lẽ là cách duy nhất để thế giới này tồn tại trong sự hòa bình mãi mãi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook