Thế Giới Này Cần Một Người Hùng
-
Chapter 24
Chương 24
[Trans:Na bél]
[Beta: Forliags]
Không giống như các bài giảng thông thường, lớp ‘Cực hạn’ không cung cấp giáo án chi tiết trong thông báo.
Nhiều nhất chỉ là địa điểm diễn ra bài giảng được đề cập.
Do đó, học viên không thể đoán được hôm nay mình sẽ học gì cho đến khi lớp học bắt đầu.
Ở một số lớp trước đây, họ chỉ tập trung vào việc xây dựng các nguyên tắc cơ bản nên lần này họ cũng mong đợi điều tương tự.
Nhưng…
Dấu chấm hỏi hiện rõ trên gương mặt các học viên.
“Hôm nay có gì lạ lạ thì phải?”
“Lạ thật khi đây là lớp học chứ không phải sân tập.”
“Hôm nay chúng ta sẽ tìm hiểu về giải phẫu,” Anh hùng nói.
Giải phẫu học.
Trên thực tế, đó không phải là một chủ đề xa lạ.
Đó là một môn học mà những người chữa bệnh phải học, thường được coi là đối tác của các võ sĩ.
Khi Kỷ nguyên thứ nhất kết thúc, các vị thần và nhân loại mất đi sức mạnh thần thánh đã bảo vệ họ.
Do đó, việc điều trị và chăm sóc cấp cứu cho những người bị thương hoàn toàn dựa vào việc phẫu thuật.
Tất nhiên, cũng được sử dụng thuốc. Đối với những bệnh nhân bình thường, họ thường hạn chế sử dụng do giá thành cao.
Vì vậy, không chỉ thầy thuốc mà cả võ sĩ hầu hết cũng đều làm quen với giải phẫu cơ bản.
Tuy nhiên, những gì Anh hùng trình chiếu trên ảnh ba chiều không phải là giải phẫu của con người.
Bọn trẻ nghiêng đầu khi nhìn vào những mặt cắt ngang kỳ lạ của xương và cơ.
“Kể từ hôm nay, các em sẽ trở thành chuyên gia về ‘Giải phẫu Quái vật’. Hãy chuẩn bị cho các kỳ thi liên quan và bài tập thực hành mỗi mùa.”
Biểu cảm của các học viên trở nên kỳ dị.
Giải phẫu quái vật?
Tại sao chúng ta cần làm điều đó?
“Chúng em sẽ không chữa trị cho quái vật, vậy tại sao Giải phẫu Quái vật lại cần thiết?”
Môi Anh Hùng nhếch lên.
“…Tôi thực lòng hy vọng cậu không nuôi dưỡng những suy nghĩ ngu ngốc như vậy.”
Lờ đi khuôn mặt bối rối của bọn trẻ, lời giải thích tiếp tục.
“Giải phẫu không chỉ được sử dụng để chữa bệnh. Có ai muốn giải thích tại sao việc nghiên cứu Giải phẫu Quái vật lại cần thiết đối với bạn không?
Bọn trẻ cùng nhau tránh giao tiếp bằng mắt.
Ngạc nhiên thay, một cánh tay giơ lên ngay lập tức.
Anh hùng im lặng một lúc rồi gật đầu quả quyết.
“Mời cô, Cuculli Evans.”
“Trên chiến trường, thật khó để tìm được thức ăn! Nếu ta học Giải phẫu Quái vật, ta có thể xẻ thịt chúng dễ dàng hơn!
Cuculli tự tin kết luận câu nói của mình.
Một số đứa trẻ nhìn cô với vẻ mặt dường như đang thắc mắc về tính xác thực về lời tuyên bố của cô.
Anh hùng thở dài và nhìn Cuculli.
Cặp sừng trên đầu Cuculli lắc lư đầy kiêu hãnh.
"Sai rồi. Máu và thịt của quái vật bị nhiễm độc tố, khiến chúng không thể ăn được. Chúng không chỉ có mùi khó chịu mà còn là nguyên nhân gây ra nhiều bệnh khác nhau.”
“T-tôi đã ăn nó ở quê tôi rồi!”
“Cô là rồng phải không? Các cơ quan nội tạng của cô hoạt động tốt hơn nhiều so với con người, nên có lẽ cô sẽ ổn thôi.”
“Hehe, tôi hiểu rồi.”
Thật là ấn tượng khi nghĩ rằng một người sẽ cân nhắc việc ăn lại món đó ngay cả khi đã thử nó một lần.
Anh hùng sau đó tiếp tục chiếm lấy những suy nghĩ.
“Có ai sẵn lòng trả lời câu hỏi này không?”
Vì không có ai giơ tay nên Anh hùng phải chọn một học viên ngẫu nhiên.
Để tiết kiệm thời gian, ngài ấy chỉ vào một người có vẻ có khả năng đưa ra câu trả lời đúng.
“Ban Dietrich.”
“V-vâng!”
“Trả lời nào.”
Cậu bé to lớn đột nhiên trông như thể đang sửng sốt trước sự chú ý bất ngờ.
Với khuôn mặt vùi vào đôi vai đồ sộ của mình, anh nói.
“Vâng… tôi nghĩ nó có thể hiệu quả cho việc tấn công. Nếu ta hiểu biết về cấu trúc và chức năng giải phẫu, ta có thể dễ dàng gây ra vết thương chí mạng hơn.”
Nói xong, Anh hùng chậm rãi gật đầu tán thành với Ban.
Có vẻ như báo cáo của Nyhill về việc Ban dành một lượng thời gian đáng kể trong thư viện là không chính xác.
"Chính xác. Thêm một điểm cho cậu.”
“C-cảm ơn.”
Tiếng reo hò phấn khích của bọn trẻ vừa mới lắng xuống thì Anh hùng bước xuống từ bục phát biểu.
Ngài đến gần hàng ghế đầu.
“Higek!”
[Có thể gây thương tích chí mạng!]
Trong ngoặc đơn, gạch chân.
Evergreen, người đang chăm chỉ ghi chép lời nói của Anh hùng, giật mình đánh rơi cây bút.
"Cho tôi mượn một chút nha?"
"Huh? Ngài cần gì?”
Bàn tay của Anh hùng chỉ vào chiếc bao chứa đầy những mũi tên được bó chặt.
“Ồ, vâng! Xin cứ tự nhiên!”
Với ánh mắt tập trung của mọi người, ngài ấy như thể đang cố gắng đánh giá sự cân bằng giữa thân và đầu, lăn mũi tên trong lòng bàn tay và đọc:
“Chỉ cần một mũi tên xuyên qua cơ thể dù ngắn hay dài, người đó sẽ bị bất tỉnh trong vài giây.”
Chuyển động của Anh hùng rất nhanh chóng và chính xác.
Bọn trẻ nuốt nước bọt, nhìn đầu nhọn của mũi tên lướt trên da.
“Vì thế, với trình độ kỹ năng của các cô cậu thì không nhất thiết cần có kiến thức về giải phẫu để giết một người bằng vũ khí. Dù đầu nhọn có chạm vào xương sườn hay sượt qua động mạch, các cô cậu vẫn có thể giết chết đối phương. Đó là tính hiệu quả của nó .”
Chậm rãi và điềm tĩnh.
Một giọng nói kích thích trí tưởng tượng của người nghe vang vọng trong lớp học.
Bọn trẻ khó khăn chịu đựng.
“Nhưng chúng khác nhau.”
Đúng lúc đó, người trợ lý kích hoạt thiết bị máy móc bên trong lớp học.
Chreeeeee!
Bức tường phía sau bục chậm rãi mở từ trái sang phải.
Mùi kì lạ đọng lại trong phòng học ngày càng bốc lêb, sau đó là tiếng la hét của lũ trẻ vang lên.
“C-cái gì thế?”
Phía sau bức tường.
Có rất nhiều quái vật nhồi bông treo ở đó.
Cánh và thân xoắn.
Da nhợt nhạt đến nỗi có thể nhìn thấy tĩnh mạch.
Sừng xoắn ốc và móng vuốt cong.
Ngay trong trạng thái vô hồn, những hình thù kỳ quái làm lấn át bọn trẻ.
Với mũi tên trong tay, Anh hùng bước về phía một trong những con quái vật.
Trong không khí im lặng của phòng học, chỉ có tiếng bước chân của ngài ấy vang vọng.
“Xương, da, cơ, gân và mạch máu của chúng rất dày. Thô ráp và cứng… nói chung là phức tạp.”
Không có bất cứ cảnh báo nào.
Anh hùng vừa nói xong liền vung mũi tên trong tay về phía bụng của con quái vật phía trước.
Bọn trẻ hít một hơi thật sâu, chuẩn bị cho cảnh tượng khủng khiếp sắp diễn ra.
Vèo!
Tuy nhiên,dự kiến mũi tên sẽ xuyên rất sâu nên chỉ vang tiếng ở gần lớp da ngoài cứng rắn của con quái vật.
Vèo!
Tiếng xương gãy lại vang lên khiến tất cả bọn họ đều kinh ngạc.
"Huh?"
…Đó là một vị trí mà bạn không bao giờ có thể ngờ tới là có xương.
Không có sinh vật nào có xương ở giữa bụng.
Anh hùng bình tĩnh nói tiếp, “Đây là lý do tại sao các bạn cần trở thành chuyên gia về Giải phẫu Quái vật.”
Bọn trẻ hiểu ra ngay được vấn đề.
—
Lý do cơ thể của quái vật khác biệt rõ rệt so với các sinh vật khác là do có sự tồn tại của một cơ quan trong cơ thể được gọi là 'lõi'.
Cốt lõi.
Một cơ quan hấp thụ năng lượng từ không khí và chuyển hóa nó thành ma thuật.
Những sinh vật này nhận được phép thuật chỉ bằng cách thở, dẫn đến đột biến vô hạn.
Cấu trúc giải phẫu của quái vật về cơ bản khác với cấu trúc của động vật tự nhiên.
“Bởi vì chúng là những thực thể mà trực tiếp thách thức với trật tự tự nhiên.”
Tôi tiếp tục nói chuyện với những đứa trẻ đang cứng người.
“Khi chiến đấu với quái vật, cái giá phải trả cho cơ hội của một cuộc tấn công cao hơn nhiều so với khi chiến đấu với con người.”
Chúng không hề nao núng chỉ vì da bị trầy xước như con người.
Nếu một cuộc tấn công tiêu tốn một cơ hội không tạo ra một đòn đánh hợp lệ…
Kết quả gần như đã được định trước.
“Vũ khí không chỉ là thứ các bạn cầm trên tay. Nếu học Giải phẫu Quái vật đúng cách, ít nhất các bạn sẽ không chết một cách ngu ngốc khi nhìn chằm chằm vào một loại vũ khí kém hiệu quả hơn. Hiểu chứ?"
Đó là tầm quan trọng của lý thuyết.
Bọn trẻ im lặng gật đầu.
Bây giờ động lực đó dường như đã đạt được phần nào…
“Pia, phát sách giáo khoa đi.”
Vèo!
Vẻ mặt của những đứa trẻ thay đổi nhìn cuốn sách trên bàn, không khác mấy so với lần đầu nhìn thấy quái vật.
『Nghiên cứu toàn diện về giải phẫu quái vật』
– Tác giả: Ted Redymer
Đó là cuốn sách giáo khoa tôi tổng hợp từ thông tin thu thập được trong Hoa diên vĩ của Laplace và dữ liệu nghiên cứu hiện có từ phòng thí nghiệm.
Đó là một cuốn sách dày, đặc trưng của hầu hết các văn bản pháp luật.
“Vào đúng 2 giờ chiều, chúng ta sẽ có bài kiểm tra Chương 1. Sau bài kiểm tra ngắn đó, chúng ta sẽ bắt đầu phần thực hành, vì vậy hãy chuẩn bị sẵn sàng nhé.”
Chương 1 bao gồm phần giải phẫu của những con quái vật thường thấy nhất trong chiến đấu.
Bọn trẻ vội vàng mở sách ra, chẳng mấy chốc khuôn mặt chúng quay ngoắt lại như sắp nôn mửa trước những sơ đồ phức tạp đang chờ đợi chúng.
“Đối với quái vật cấp thấp hơn, các triệu chứng sau đột biến cũng tương tự nhau, điều đó sẽ khiến cho việc ghi nhớ trở nên dễ dàng. Hẹn gặp lại các cô cậu sau bốn tiếng.”
Lờ đi những học sinh đang thắc mắc về lập luận bằng nhiều cử chỉ khác nhau, tôi nhẹ nhàng rời khỏi lớp học.
Pia lẩm bẩm với chính mình với vẻ cam chịu, "Họ sẽ thích nghi tốt khi học cao học."
—
Bóp! Bóp!
Leciel ngẩng đầu lên và nhìn khung cảnh lớp học.
Âm thanh duy nhất là tiếng bút viết xào xạc và tiếng thở dài.
Các bạn cùng lớp của cô gần như đang chúi mũi vào sách vở và ghi chép một cách chăm chỉ.
Leciel cố gắng tập trung ánh mắt vào cuốn sách một lần nữa.
Đó là nỗ lực mà cô đã thực hiện vô số lần.
『Chân sau của quái vật cấp thấp 'Kaborg' phát triển bất thường. Dựa trên xương đùi tương tự như động vật lưỡng cư, 16 xương được sắp xếp…』
Nói đúng ra, 'Nghiên cứu toàn diện về giải phẫu quái vật' không phải là một cuốn sách đặc biệt có độ khó đọc cao.
Không giống như những cuốn sách học thuật khác, nó thiếu những lời giải thích phức tạp và các tài liệu đính kèm rất trực quan.
…Nhưng Leciel đang gặp khó khăn đáng kể.
‘Tại sao mình không thể tập trung?’
Ngày xưa bà ngoại cô cũng từng nói như vậy.
"Lý thuyết? Đó là thứ chỉ những người không có tài năng mới cần. Leciel, nó sẽ không có ích gì cho cháu đâu.”
Những lý thuyết do người bình thường tạo ra đều vô dụng đối với các nhân tài.
Nó không hoàn toàn sai sự thật.
‘Những lý thuyết do người bình thường tạo ra đều vô dụng đối với các nhân tài. Điều đó không hoàn toàn sai.”
So với tài năng và trực giác của cô, những lý thuyết đó luôn kém hiệu quả.
Theo triết lý giáo dục của bà ngoại, Leciel đang sống một cuộc sống khác xa với việc học tập— va chạm trực diện, học hỏi, thoát khỏi vùng an toàn của vản thân,là phong cách của một võ sĩ.
Đương nhiên, cô ấy mong đợi Bài giảng của lớp ‘Cực hạn’ sẽ được tiến hành theo cách tương tự.
Ngay cả việc định hướng cũng không tạo ra cảm giác đó sao?
Vậy mà bây giờ cô lại bất ngờ gặp phải trở ngại này.
‘…Đáng lẽ mình nên thử học.’
Cả cuốn sách dày đặc và tình huống yêu cầu cô phải học bài đều cảm thấy xa lạ.
Nhưng hơn hết, điều khiến cô cảm thấy kỳ lạ là cảm xúc dần dần nổi lên trong lòng cô.
Đó là sự thiếu kiên nhẫn.
‘…Điều này thật khó chịu.’
Bất cứ khi nào nhìn thấy các bạn cùng lớp lật giở từng trang sách, lần đầu tiên trong đời cô có cảm giác như bị tụt lại phía sau.
Sự thiếu kiên nhẫn ngày càng tăng.
Mặc dù nhìn chằm chằm vào cuốn sách nhưng nội dung vẫn không đọng lại trong tâm trí cô.
Đó là một vòng luẩn quẩn.
…Nếu việc này tiếp tục, cô ấy sẽ làm hỏng cả bài kiểm tra lẫn buổi thực hành mất.
‘Điểm số chắc cũng được, nhưng…’
Cô thực sự không muốn để lại ấn tượng thiếu sót trong Anh hùng.
Leciel cắn môi mạnh đến mức máu rỉ ra.
“"Này cậu."
“Chuyện gì?"
Biểu cảm lạnh lùng hơn bình thường của cô với các chàng trai mà đến gần cô là điều không thể tránh khỏi trong tình huống này.
Ngạc nhiên trước sự gay gắt bất ngờ trong giọng nói của cô, ngay cả cô cũng phải sửng sốt.
Nhưng đã quá muộn để sửa nó.
“Ừm, tôi…”
…Ban Dietrich.
Chàng trai trước đây chưa từng thốt ra lời đàng hoàng nào đang ngập ngừng nhìn cô.
“Đ-đây.”
"Ugh, tại sao cậu lại quan tâm tôi nhiều thế!"
“Vì trông cậu có vẻ vô cùng thất vọng.”
Ban kín đáo đưa vở và sách giáo khoa của mình cho cô.
“Nếu nó ổn với cậu, cậu có muốn xem qua không?”
Ngạc nhiên trước hành động tử tế của anh, Leciel nhìn vào ghi chú của Ban.
Được phân bổ gọn gàng, rõ ràng là anh ấy đã có nền tảng vững chắc trong việc học tập.
Đôi mắt của Leciel hơi run lên.
'Cậu ấy đã sử dụng tất cả những thứ này?'
Nhớ lại thói quen nhất quán mang theo sách đi bất cứ đâu của Ban, dù ở ký túc xá hay trong chiến đấu, Leciel lưỡng lự trước khi đọc kỹ nội dung.
“…”
Đó thực sự là một sự ghi chú hoàn hảo.
Phân loại các loại quái vật dựa trên kết quả đột biến tương tự, làm nổi bật những điểm tương đồng và khác biệt trong các danh mục và thậm chí cả các chi tiết giải phẫu phức tạp được mã hóa bằng màu sắc.
“Ờ…”
Trong khi cô tò mò về lý do đằng sau lòng tốt của anh, cô không có thời gian để hỏi.
Chỉ còn một nửa thời gian nữa là đến 2 giờ chiều, thời điểm bắt đầu kỳ thi, Leciel ngập ngừng nắm lấy mép cuốn sổ của mình.
“Ugh…”
"Vâng?"
"Cậu đã ghi chú rất chi tiết. Tôi sẽ mượn nó một lát.”
Có người phía sau họ khẩn trương thì thầm vào lúc đó.
"Tôi cũng vậy!"
Đột nhiên, Cuculli trượt vào giữa Leciel và Ban.
Trên tay cô ấy cầm cuốn ‘Lý thuyết toàn diện về giải phẫu quái vật – Dịch thuật loài rồng’, trông cũng nguyên sơ như những cuốn khác.
“Haiz, ngay cả người đã nếm thử mùi vị của thịt quái vật cũng cần phải nghiên cứu. Bỏ đi, bỏ đi! Cho tôi xem ghi chú của cậu!”
“Ừ, cậu cứ đi xem đi.”
“Sự ưu ái này sẽ được trả ơn, Ban!”
Với những chiếc răng nanh lộ ra trong nụ cười toe toét, Cuculli liếc nhìn Leciel.
“Nhân tiện, Leciel, cậu cũng đang phát triển việc học của mình. Không có gì ngạc nhiên, giống như việc cậu sẽ làm.”
“…”
Thật là một cảm giác nhẹ nhõm kỳ lạ khi có một người đồng đội ngay cả khi bị ràng buộc với nhau là không thoải mái.
Với một tiếng thở dài hơi khó chịu, Leciel nâng hông lên và nhường chỗ.
Còn hai tiếng nữa là kỳ thi bắt đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook