Dù có lo lắng đi chăng nữa thì cô cũng vẫn phải quay lại với thực tại, cô vẫn phải quay lại quỹ đạo cuộc sống của mình, không thể để Huyền Giới làm ảnh hưởng được?
Vừa vào nhà, cô vội thay quần áo, make-up để chuẩn bị đi đến quán Bar vì cũng sắp tới giờ làm của cô rồi.
Bước vào quán, nhìn thấy Huyền Giới cô ngạc nhiên nghĩ thầm: ”Anh ta lừa mình sao? Anh ta đã bảo sẽ không đến quán Bar để làm phiền mình rồi mà?”
Không muốn cho thấy sự bất ngờ của mình, Nhàn Hy cố gắng kiềm chế cảm xúc và tiếp tục bước vào quán.

Cô quyết định tiếp cận Huyền Giới để xác định ý định thực sự của hắn và làm rõ tình hình.
Nhàn Hy tiến gần đến Huyền Giới, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh và tự tin.

"Anh đến đây để làm gì?" Cô hỏi, giọng điềm đạm nhưng cũng chứa đựng một chút sự nghi ngờ.
Huyền Giới nhìn Nhàn Hy một cách thản nhiên, nhưng ánh mắt sắc bén không bao giờ rời khỏi cô.

“Từ khi nào mà tôi phải được sự cho phép của cô mới có thể đến đây vậy?”
Cô giận dữ nói: “Anh!” dù trong lòng mình biết rõ, nhưng vẫn cố kiềm nén để không tiếc lộ chuyện mình chính là Nhàn Hy
Hắn đáp: “ Tôi sao?”
“Tôi...!Anh muốn làm gì thì làm?” nói rồi cô tức giận bỏ đi
Nhưng quả thực hôm nay hắn cũng không làm gì cô cả, chỉ yêu cầu một ly rượu do tay cô pha, còn cả tối hắn chỉ chăm chú vào chiếc máy tính bảng để làm việc
Lúc này trong quán, đi vào là một nhóm thanh niên, nhìn thấy Nhàn Hy đi lại, hỏi họ đã đặt bàn hay chưa, xong cô đưa bọn họ vào một cái bàn dài, lúc này cô hỏi: “ Cho hỏi mấy anh dùng gì ạ?”
Một tên trong bọn họ, nhìn có vẻ như là anh lớn trong bọn họ lên tiếng: “ Cho tôi chai đắt nhất quán này đi”

Nghe vậy, đám thanh niên đi theo hắn hò reo: “Wow, anh Lâm, chơi lớn vậy sao!”
Hắn cười: “ Hôm nay tao có chuyện vui, tao mời, cứ chơi cho thoải mái”
Cả đám vỗ tay, hò hét khiến cho quán Bar đã ồn ào càng thêm phần nhộn nhịp
Nhàn Hy đi vào quầy, mang ra một chai Chivas Regal, vừa đặt chai rượu lên bàn, một tên trong đó đưa tay nắm lấy tay cô, cô vội vụt tay ra nói: “Xin lỗi, tôi chỉ là phục vụ và pha chế nên nếu anh có nhu cầu thì tôi sẽ kêu người vào phục vụ bọn anh”
Tên đại ca nói: “ Sao vậy em gái, đã làm trong này rồi mà còn ngại ngùng gì nữa, ngồi xuống phục vụ tụi anh đi, lát anh bo thêm cho”
Lúc này, cô cảm thấy có chút khó chịu, nhưng vẫn cô nở nụ cười và nói: “Thật ngại quá, tôi sẽ gọi người tới phục vụ các anh” nói rồi cô đưa tay định vẫy người thì tên đại ca đã kéo cô vào lòng ôm chặt cô.
Mặc cho cô vùng vẫy hắn vẫn cố ôm lấy bên vai cô, cô đau đến mức phải hét lên: “Anh đang làm tôi đau đấy! Thả tôi ra”
Những tiếng la hét của Nhàn Hy đã thu hút sự chú ý của mọi người trong quán.

Các khách hàng nhìn về phía bàn của Nhàn Hy và tên đại ca đang cố gắng ôm cô một cách quá mức.
Nhàn Hy cố gắng đấm và đạp vào người đàn ông này để giải thoát cho bản thân, nhưng sức mạnh của hắn là quá lớn.

Cô cảm thấy hơi thở trở nên nặng nề, và nỗi sợ hãi bắt đầu tràn ngập cơ thể.
Trong phút chóng mặt đó, một bàn tay mạnh mẽ từ phía sau bất ngờ kéo tên đại ca ra xa Nhàn Hy.

Đó là Huyền Giới.

Ánh mắt sắc bén của hắn toả ra một vẻ đe dọa không lường trước, và dường như không ai dám chống lại.
"Mày đang làm gì cô đấy?" Huyền Giới nói, giọng điềm đạm nhưng mang trong đó một vẻ uy quyền không thể phủ nhận.
Tên đại ca, mặc dù cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt của hắn cũng không thể giấu được sự run sợ.

"Chẳng có gì, chỉ đùa thôi," hắn nói, cố tỏ ra lạnh lùng.
Nhưng Huyền Giới không tin vào lời nói đó.

"Tao không nghĩ là cô ấy cũng đang đùa." Ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào tên đại ca, phản ánh sự quyết đoán và quyền lực.
Tên đại ca, cảm thấy áp lực từ sự hiện diện của Huyền Giới, buông lỏng cô ra, đẩy cô về phía Huyền Giới rồi nói: “Đấy trả cho anh! Tôi không cần nữa”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2.


Ông Chủ Tiệm Nhang Đèn
3.

Tôi Nghi Ngờ Ông Xã Ngoại Tình
4.

Phu Quân Là Đồ Đoạn Tụ
=====================================
Huyền Giới không đáp lại, chỉ là nhìn chằm chằm vào tên đại ca, ánh mắt tràn đầy áp đặt.

"Đây là lần cuối cùng tao cảnh báo.

Nếu tao thấy mày đến đây và làm phiền cô ấy một lần nữa, thì mày sẽ không yên đâu."
Tên đại ca, nhận ra rằng không thể thách thức sự uy quyền của Huyền Giới, gật đầu và rời khỏi quán.

Trước lúc đi ngang qua Nhàn Hy, hắn còn nói thêm một câu: “Chỉ là một con điếm mà tưởng mình cao quý hả?”
Chưa kịp để cô phản ứng, một chai bia từ đâu bay thẳng vào đầu hắn, Huyền Giới tức giận đi tới nắm lấy cổ áo hắn nói: “Mày vừa nói gì cơ, tao nghe không rõ, mày nhắc lại tao xem”
Tên đại ca, thấy Huyền Giới tức giận, liền cố gắng lắc đầu và nói, "Không, không có gì đâu."
Hắn cảm thấy sự uy quyền của Huyền Giới và biết rằng không thể chống lại.

Hắn gật đầu một lần nữa và rời khỏi quán, lần này không còn dám nhìn lại.

Nhàn Hy đứng đó, vẫn cảm thấy rối bời và sợ hãi.

Nhưng ánh mắt của cô dừng lại ở Huyền Giới, nơi cô thấy sự bảo vệ và an toàn.
“Cảm ơn anh” nói rồi cô im lặng bỏ đi vào trong.

Ông chủ Lý cũng chứng kiến tất cả sự việc lúc nảy đi lại hỏi cô: “ Hy Lyn cô có sao không?”
Cô trả lời lời: “Không sao ạ!” Sau đó cô nói thêm: “Hôm nay tôi xin phép về sớm có được không ạ?”
Ông chủ Lý cũng cảm nhận được sự mệt mỏi cũng như đầy sợ hãi trong lời nói của cô, ông gật đầu nói: “Được, hôm nay cô vất vả rồi, cô về sớm nghỉ ngơi đi”
Nhàn Hy cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn khi nhận được sự hiểu thông từ ông chủ Lý.

Cô cảm thấy mình cần thời gian để xử lý những cảm xúc sau sự cố vừa qua.
Trở lại căn nhà nhỏ của mình, Nhàn Hy thả lỏng cơ thể xuống ghế sofa mềm mại.

Cô đặt tay lên trái tim, cảm nhận nhịp đập đều đặn, như một lời nhắc nhở rằng cuộc sống vẫn đang tiếp diễn.
Nhìn qua cửa sổ, ánh đèn từ các tòa nhà phố lân cận phản chiếu vào phòng, tạo ra một không gian ấm áp và yên bình.

Nhàn Hy nhận ra rằng dù có những biến cố xảy ra, cuộc sống vẫn tiếp tục trôi qua, và cô cần phải đối mặt với nó một cách dũng cảm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương