Học Viện Siêu Tài Năng không giống bất cứ một ngôi trường nào khác. Trước hết là vì đồ ăn mùi rất tuyệt và ăn vào còn tuyệt hơn. Ngoài ra, ở đây chẳng có sách giáo khoa, không có các chuyến đi thực tế, chẳng phiếu thành tích học tập, không điểm danh (nếu bạn vắng mặt, một Điều hành viên sẽ đến tận nơi tìm bạn), chẳng có những cái máy chiếu ọp ẹp, không khóa tủ, không thể thao đồng đội, không thư viện, và, kỳ lạ nữa là chẳng có bất kỳ một cái gương nào. Tại đây, người ta cũng chẳng phân biệt học sinh mới với học sinh ở các lớp cao hơn: Lớp học được phân một cách ngẫu nhiên, chẳng hề tính đến khả năng của học sinh, và ở lớp nào thì cũng học những bài giống hệt nhau. Các bài học đều được chính ngài Curtain soạn ra. Và khi đã học hết một lượt, bọn trẻ lại quay lại từ đầu. Vì thế mà tất cả các bài đều được học đi học lại rất nhiều lần - và những ai học tốt nhất sẽ được trở thành Liên lạc viên.

Trong số này, chẳng có bài học nào là quen thuộc với những thành viên của Hội Benedict Thần Bí cả. Và, ở một vài khía cạnh nào đó, Học viện vẫn giống với các ngôi trường khác: Học vẹt là hành động không được khuyến khích nhưng lại cần thiết; tham gia đầy đủ các buổi học được khuyến khích nhưng lại ít khi được ghi nhận; và mặc dù làm bài tập là hoạt động hàng ngày của mỗi lớp học, thì vẫn luôn luôn có ít nhất một học sinh càu nhàu, một người khác hành động như là ngạc nhiên lắm, và một người khác nữa thì van nài một cách vô vọng để các giáo viên bỏ qua thủ tục này.

“Hết giờ!” S.Q. Pedalian nói rõ to trong một buổi học. “Nộp lại cho ta bài làm của các em ngay đi nào. Một mũi kim đúng lúc giúp tiết kiệm được thời gian đấy, các em biết câu này mà.”

“Bằng chín mũi kim chứ,” một Liên lạc viên đính chính. Reynie nhận ra cô bé này, một cô bé tuổi thiếu niên, cao và có dáng thể thao, với ánh nhìn soi mói, mái tóc đen nhánh, cô ta lớn hơn và bạo dạn hơn rất nhiều so với phần lớn học sinh ở đây - và được coi là phụ trách của các Liên lạc viên. Tên cô ta là Martina Crowe.

“Chín mũi kim?” S.Q. nói. “Không, Martina, ta chắc chắn là chỉ một mũi kim thôi.”

“Không, một mũi kim đúng lúc bằng chín mũi kim chứ,” Martina chế giễu.

“Chính xác rồi,” S.Q. trả lời.

Sau khi tất cả các bài làm đã được nộp, căn phòng trở nên hoàn toàn im lặng, S.Q lật từng trang rồi ghi điểm vào cuốn sổ của mình. Đây là nghi thức được thực hiện từng giờ. Ở lớp học nào cũng thế. Đầu tiên là một Điều hành viên giảng về mảng kiến thức của ngày, sau đó là phần ôn tập lại bài học đó - đôi khi là ôn tập lại chính phần ôn tập trước đó - trước khi học sinh được giao bài tập về bài học của ngày hôm trước. Nếu kiến thức đó không quá lạ lẫm thì chẳng phải nghi ngờ gì về việc các học sinh sẽ nắm được bài học một cách dễ dàng.

Hôm nay là ngày học thứ ba của Hội Benedict Thần Bí, và bài học của S.Q. có tên là “Vệ sinh Cá nhân: Những Nguy hiểm không Tránh khỏi và Những việc Phải làm để Phòng tránh.” Cũng giống như tất cả các bài học khác tại Học viện này, bài học hôm nay tràn trề với những thông tin là thông tin, nhưng ý chính của nó là: Ốm yếu, giống như một dã thú khát mồi, đang ẩn nấp ở mọi ngóc ngách. Bất cứ thứ gì chúng ta đụng phải cũng ẩn chứa một căn bệnh, mỗi hạt chất gây dị ứng cũng có thể khiến mũi bạn sưng phồng lên hay chặn đường thở của bạn, mỗi cái bàn chải đồng thời cũng là vựa vi trùng. Cứ thế, từng thứ từng thứ một, Reynie nghĩ chắc chúng được phóng đại lên, hoặc ít nhất là không hoàn toàn đúng. Cái rối rắm ở đây chính là cái “kết luận logic” mà S.Q. nói phải được rút ra sau bài học: Bởi vì, cuối cùng thì bạn vẫn chẳng thể bảo vệ chính mình trước bất kỳ một thứ gì - dù bạn có cố gắng đến thế nào đi nữa - cho nên quan trọng là phải cố gắng hết sức để bảo vệ chính bạn trước mọi thứ.

Chắc hẳn phải có một sự thật nào đó ẩn giấu ở đây, Reynie thầm nghĩ, nhưng nó đã được ngụy trang bằng những câu vô nghĩa. Và sẽ chẳng có gì phải lạ khi điều này gây khó khăn cho các học sinh. Nhưng thật may mắn khi cả cậu và Sticky đều đã đạt điểm tuyệt đối. Để xác nhận lại điều này, Reynie liếc nhìn về phía người bạn của mình, người bạn đáp lại bằng cách khẽ gật đầu và giơ giơ ngón tay cái lên. Có thể là Sticky còn chẳng cảm thấy có chút khó khăn nào - vì cậu ấy có thể nhớ được mọi thứ chỉ bằng một cái lướt mắt. Đến giờ thì mọi việc vẫn ổn. Reynie xoay người nhìn về phía Kate. Cô bạn đang phùng má, hai mắt đảo liên hồi, hai tay tì mạnh lên đầu, cứ như là làm thế thì sẽ có ý tưởng nào đó rơi ra vậy. Chẳng hay ho gì cả. Reynie quyết định quay sang Constance; một nửa sự lạc quan của cậu dường như đã bị tước đoạt mất rồi.

Các bạn khác, phần lớn đang ngồi ngẩn ngơ, mệt mỏi vì bài học, hoặc là đang cố soi thật kỹ phần nhận xét của mình với hy vọng sẽ phát hiện ra mình đã làm tốt hơn mình đã nghĩ. Các Liên lạc viên - có tất cả là bốn người trong lớp, mặc những bộ đồng phục trắng gọn gàng và đeo thắt lưng màu xanh - thì vẫn mải mê với một thói quen rất đặc biệt, và Reynie thì đã sớm quan sát và phát hiện cái thói quen đó. Cứ sau một lúc lại có một trong số những Liên lạc viên liếc nhìn ra cửa, ánh mắt chăm chú với một vẻ chờ mong thấy rõ. Martina Crowe là người có vẻ đang trông mong nhiều nhất.

Cả bốn đang mong được một Điều hành viên gọi đi để thực hiện “những đặc quyền bí mật”. Và bất cứ khi nào có một Điều hành viên xuất hiện ở cửa - giống như Jackson đang làm bây giờ - thì những Liên lạc viên sẽ đơ người vì chờ đợi.

“S.Q.,” Jackson nói. “Tôi cần Corliss Danton và Sylvie Biggs.”

Những Liên lạc viên được nhắc đến nhảy dựng lên, vội vàng thu dọn đồ đạc. Với khuôn mặt rạng rỡ và chẳng buồn liếc nhìn lại dù chỉ một lần, cả hai đi theo Jackson. Martina Crowe nhìn theo vẻ thèm thuồng.

“Với các bạn mới đến,” S.Q. nói, “để tôi nhắc lại cho các em nhớ là chính các em cũng có cơ hội với những đặc quyền bí mật đó, những đặc quyền dành cho các Liên lạc viên của chúng tôi. Hãy học chăm! Đặc biệt là các em, những Thành viên mới toanh - các em đang thể hiện rất tốt. Rosie Gardener, Eustace Crust... rất tốt. Các em trả lời gần như đúng hết. Hãy giữ vững phong độ đó nhé!” Rồi anh ta nhìn xuống phía cuối căn phòng, nở một nụ cười khích lệ trước khi quay lại với việc chấm điểm.

Reynie quay lại phía sau để nhìn hai người bạn vừa được S.Q. nhắc đến - cậu tròn mắt ngạc nhiên vô cùng. Những Thành viên mới ư? S.Q. đã gọi các bạn ấy như thế, và các bạn ấy lại là hai người đã khiến Reynie phải chú ý ngay từ buổi đầu đến Học viện này. Chính là cô bạn có dáng người hình quả chuông và cậu bạn với cơ thể rắn chắc mà Reynie đã nghĩ là bị bắt cóc đến đây. Thật khó để nghĩ đây chính là hai người bạn hôm đó. Chẳng còn nữa vẻ mặt mụ mị, thay vào đó những ánh mắt với đầy vẻ hy vọng, và cả hài lòng nữa. Đây chắc chắn chẳng thể là vẻ mặt của những đứa trẻ bị bắt cóc và bị đưa đến đây mặc cho chúng chẳng hề muốn. Nhưng sao hôm đó những Tuyển dụng viên cứ phải theo sát các bạn ấy thế? Và tại vì sao các bạn ấy lại được gọi là “hội viên”?

Reynie bắt đầu nghi ngờ về khả năng tự mình có thể tìm ra được đáp án. Cậu vẫn luôn nghĩ mình rất giỏi hiểu người khác - và hơn một lần chính cô Perumal cũng đã nói như vậy - nhưng hai người bạn này thì thực sự là một điều bí ẩn. Reynie đang hiểu theo một hướng khác. Cậu đã hiểu sai mất rồi, đang nghĩ đến đây thì hình ảnh Constance gục trên bàn ngủ ngon lành đập vào mắt cậu bé. Bất chợt Reynie cảm thấy chán nản. Cần phải ngừng ngay việc lộn xộn thế này.

S.Q. hoàn thành việc chấm điểm và xếp bài làm thành chồng để trên bàn. “Được rồi, các em, buổi học kết thúc. Các em có thể lấy bài làm của mình. Và ai đó nên đánh thức cô Constraire dậy đi. Ta dám chắc bạn ấy vẫn còn sống đấy - ta thấy cánh mũi cô bé phập phồng mà. Reynard Muldoon và George Washington ở lại nhé. Tôi cần nói chuyện với các em.”

Cổ họng Reynie nghẹn cứng, cậu quay sang nhìn Sticky và thấy vẻ mặt cậu bạn chẳng khác gì vừa bị một con ong bắp cày đốt. Có phải bọn chúng bị nghi ngờ rồi không? Khi các bạn khác lũ lượt đi ra khỏi cửa, Kate ném cho hai người bạn của mình một ánh nhìn đầy ẩn ý. Chúc may mắn, mắt cô bé nói. Constance thì lờ đờ đi qua mà chẳng thèm nhìn các bạn của mình và hai cậu bé bắt đầu đi về phía S.Q.

Cả hai đột ngột bị chặn ngang bởi Martina Crowe, người sau đó giận dữ nhìn Reynie và Sticky chằm chằm. Giật mình, hai cậu bé vội vàng bước lùi lại, cứ như là trước mặt chúng giờ đang là một con rắn đuôi chuông vậy.

“Đúng thế,” Martina rít lên. “Lùi lại ngay.” Cô ta nhìn họ trừng trừng, đe dọa. Reynie phân vân không biết nên làm gì. Có nên hỏi cô ta có chuyện gì không nhỉ? Hỏi như thế có làm cô ta tấn công bọn mình không?

“Martina,” S.Q. gọi. “Em cần gì à?”

“Em biết tại sao anh muốn nói chuyện với hai nhóc này,” Martina nói, vẫn trừng trừng nhìn thẳng vào hai gương mặt đang sợ hãi của Reynie và Sticky.

“Hay đấy nhỉ. Bây giờ thì, anh thật sự cần nói chuyện với chúng, để bọn anh yên được không?”

“Em sẽ đi,” Martina nói. “Nhưng không xa đâu.” Cô ta nghiêng về phía hai cậu bé và thì thầm, “Nghe thấy rồi chứ? Không xa đâu!”

Rõ ràng là chẳng đủ xa, Reynie nghĩ lúc nghe thấy bước chân Martina nghênh ngang đi ra khỏi phòng. Sao cô ta lại tức giận đến thế? Có phải cô ta cũng nghi ngờ bọn chúng không? Giờ thì thực sự run sợ, hai cậu bé từ từ đi về phía S.Q.

Trông mặt S.Q. có vẻ nghiêm trọng. “E là các em gặp khó khăn rồi đấy.”

“Nhưng tại sao?” Reynie hỏi. Sticky thì lảo đảo như sắp xỉu.

“Vì bọn em làm Martina cáu chứ sao nữa. Thú thật, các em, anh khá ngạc nhiên đấy. Đúng ra phải nói là ngạc nhiên ấy. Cũng không hẳn, chưa…”

“Ngạc nhiên?” Reynie nhắc.

S.Q. gật đầu. “Ừ, cũng đúng. Anh còn thấy thích thú nữa. Làm sao các em trả lời mấy câu hỏi đấy tốt thế nhỉ? Điểm tuyệt đối luôn đấy nhé! À, có thể là Martina đã nghe được anh nói chuyện này với một Điều hành viên, nên nó mới không thích các em thế.”

Lúc này Sticky đã lấy lại được thăng bằng. Tim Reynie cũng không còn đập nhanh quá nữa. Rốt cục thì cả hai không gặp rắc rối nào, trừ một chút không thuận lợi với Martina Crowe.

S.Q. nhìn hai cậu bé bằng ánh mắt ngưỡng mộ. “Các em giải thích thế nào về điểm số của mình? Chắc không phải là các em được giúp đỡ đâu. Cả hai đều mới toanh, và thông thường thì những học sinh khác sẽ không thích gần các bạn mới, nên chắc là chúng sẽ không giúp các em.”

“Em nhớ hết chỗ kiến thức ấy mà,” Sticky nói nhẹ tênh.

“Em chỉ cố gắng hết sức thôi,” Reynie nói.

S.Q. có vẻ đã đoán được điều này. “Khả năng ghi nhớ và sự cố gắng đều là những đức tính đáng quý. Có vẻ như là các em có thừa những thứ đó đây. Anh chỉ muốn chúc mừng các em thôi. Cứ giữ phong độ như thế nhé!”

“Giống như Eustace và Rosie phải không?” Reynie hỏi.

“À, khác chứ cậu bé. Hai bạn ấy là những thành viên đặc biệt, mà những thành viên đặc biệt thì thường được chú ý nhiều hơn trong những ngày đầu, đó là đề nghị của ngài Curtain đấy. Hai bạn ấy hơi chậm chạp một chút, cho nên rất cần được động viên. Nhưng các em chờ đi nhé, rồi một ngày chúng sẽ là những học sinh đứng đầu cho mà xem. Thường thì những thành viên đặc biệt sẽ trở thành Liên lạc viên, rất nhiều người còn trở thành Điều hành viên kia. Giống như Jackson và Jillson ấy - hai người đấy cũng từng là những thành viên đặc biệt.”

“Cái gì làm những thành viên đặc biệt trở nên đặc biệt đến thế ạ?” Sticky hỏi, không giấu nổi sự ghen tị.

S.Q. có vẻ bối rối trước câu hỏi của Sticky. “À, việc đó thì, anh cũng không biết nói thế nào, cũng không quan trọng mà. Tất cả những gì các em nên biết là - à, là các em không cần biết gì cả. Ngoại trừ kiến thức trong mỗi bài học, rõ ràng là phải biết cái này rồi, nhỉ. Và biết làm thế nào để... thực ra thì anh nghĩ cũng có nhiều thứ các em phải biết đấy, nhưng mà...” S.Q. ngập ngừng, hắng hắng giọng và nói, “Cứ học hành chăm chỉ đã, các cậu bé, rồi các em sẽ chẳng phải lo lắng điều gì đâu.”

“Trừ Martina,” Reynie nói. “Trông chị ấy như muốn bóp nát bọn em ấy.”

S.Q. cười. “Có thể nó muốn thế thật đấy! Hai em làm Martina tức điên lên rồi mà. Điểm tuyệt đối là cực kỳ hiếm. Nếu cả hai cứ tiếp tục thế này, chẳng mấy chốc sẽ trở thành Liên lạc viên mất thôi - và vì thế mà các Liên lạc viên sẽ ghét các em. Chỉ có một số lượng hạn chế Liên lạc viên, hai em cũng thấy rồi đấy, và cũng chẳng có gì bảo đảm là một người sẽ cứ là Liên lạc viên mãi. Chỉ cần có một tuần với những con điểm không tốt thôi và một học sinh khác sẽ thế chỗ các em ngay.”

“Việc đó có xảy ra thường xuyên không?” Reynie hỏi.

“Họa hoằn thôi,” S.Q. nói. “Các Liên lạc viên chẳng dễ gì chịu nhường lại những đặc quyền bí mật của mình đâu. Anh vẫn nhớ mình đã cảm thấy tồi tệ đến thế nào mỗi khi phải nộp lại bộ đồng phục và đai của mình. Cũng nhiều lần. Về sau thì anh nắm được các bài học rất chắc, và chẳng bao giờ phải từ bỏ vị trí là một Liên lạc viên lần nào nữa. Ý anh là cho đến khi anh trở thành một Điều hành viên. À mà anh đồ rằng Martina cũng có vẻ là một sự đe dọa với bọn em đấy. Anh hiểu cảm giác của nó, mặc dù nó chẳng mấy khi cáu kỉnh như thế đâu.”

Cáu kỉnh chẳng phải là từ nên dùng ở đây, Reynie nghĩ. Phải là nanh nọc mới đúng. Bọn chúng cần phải đề phòng Martina Crowe.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương