Thế Giới Không Tiếng Động Còn Có Anh
68: Phiên Ngoại 16 Chờ Một Kỳ Tích


Bồ Thần phát hiện Tần Dữ không chỉ sửa lại biệt danh, còn đổi cả ảnh đại diện, cô ấn mở tấm ảnh đại diện, là một tờ giấy note màu xanh lam nhạt, một chuỗi số trên đó chính là tài sản vào giờ phút này của anh.
Một cái biệt danh mà thôi, anh chấp nhất 16 năm.
“Bé Thần.”
Bồ Thần quay đầu nhìn anh, “Hửm?”
Tần Dữ nói: “Có chuyện gì em đã kiên trì 16 năm không, bây giờ vẫn đang tiếp tục?”
Bồ Thần cười nói: “Anh biết rõ còn cố hỏi.”
Tần Dữ giả bộ nghiêm túc: “Anh thật sự không biết.”
Bồ Thần thỏa mãn tâm tư nhỏ của anh: “Là chuyện thích Tần Dữ.”
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Sao Tần Dữ có thể không biết, chỉ là hôm nay muốn nghe lời từ chính miệng cô nói ra.
Tần Dữ đang lái xe, hai người câu được câu không trò chuyện.
Bồ Thần nói hôm nay khi nghỉ trưa ở văn phòng, mơ một giấc mơ, mơ thấy lúc bọn họ học lớp 10, anh lôi kéo cánh tay cô bảo cô lấy lại hai con đồ chơi gấu nhỏ đã tặng Đào Viên trở về.
Nào có đạo lý quà nhỏ đã tặng đi còn đòi lại, huống hồ Đào Viên nhỏ như vậy.

Ngay tại lúc cô không biết làm sao, bị tiếng điện thoại bàn trên bàn làm việc đánh thức.
Tần Dữ tự mình trêu chọc: “Anh ở trong mơ của em sao lại nhỏ mọn như vậy.”
Nhắc đến Đào Viên, anh thiếu chút nữa buột miệng nói ra, nói tối qua gặp được Đào Viên ở Thượng Hải, cũng may đầu óc xoay chuyển nhanh, kịp thời dừng lại, nếu như nói gặp được Đào Viên, bé Thần có thể dễ dàng đoán ra tối qua anh đến bệnh viện.
Bồ Thần cảm khái: “Lúc anh biết Đào Viên, cô bé với Anh Đào nhỏ không chênh lệch bao nhiêu, bây giờ cô bé thực tập, lại còn quen bạn trai rồi, thời gian trôi qua thật nhanh.”
Tần Dữ: “Là rất nhanh.”
Dừng lại giây lát, anh nói: “Đợi sang năm chúng ta tìm chuyên gia hội chuẩn, đánh giá rủi ro trước khi làm phẫu thuật cho em, sang năm là kỷ niệm 20 năm của chúng ta, có lẽ sẽ có kỳ tích đấy, có phải không?”
Bồ Thần gật đầu thật mạnh, năm 16 tuổi, anh đã nói với cô, sau này tìm chuyên gia có uy tín nhất chữa bệnh cho cô, để cô có cơ hội nói chuyện.
Đây là giấc mơ và nguyện vọng của cô, cũng là của Tần Dữ.
Tần Dữ nhìn bên ngoài cửa sổ, đường về nhà đã đi hơn nửa, Bồ Thần chưa nói cho anh biết anh nên lái đến đâu, “Bé Thần, không phải muốn tổ chức sinh nhật cho anh sao? Chúng ta đi đâu?”
Bồ Thần: “Về nhà.”
Tần Dữ cho rằng Bồ Thần đã chuẩn bị sinh nhật bất ngờ cho anh ở nhà.
Đến dưới tòa chung cư, anh đỗ xe ở bãi đỗ xe ngầm, sau khi tiến vào thang máy, Bồ Thần ấn tầng 1.
Anh nghi hoặc hỏi: “Bé Thần, có phải em ấn sai số tầng rồi không?”
Bồ Thần lắc đầu, “Ra ngoài chúc mừng cho anh, em đặt sẵn phòng rồi.”
Nhà hàng SZ cách chung cư bọn họ không xa, Bồ Thần nắm tay anh đi về phía bên đó.
Tần Dữ không hỏi nhiều, lẳng lặng đi theo phía sau cô, anh hưởng thụ nhất chính là cảm giác được cô nắm tay cùng đi.
Nhà hàng SZ nằm ở tầng cao, phòng Bồ Thần đặt có thể thưởng thức cảnh đêm 270 độ.
Cửa phòng mở ra, Tần Dữ nghe thấy âm thanh quen thuộc lại mềm mại.
“Anh ơi, anh nhất định phải nhớ kỹ phần diễn tập của chúng mình đấy, biết chưa?” Anh Đào nhỏ làm bộ dáng người lớn, trong tay cầm đồ chơi.

Hoành Hoành và Anh Đào nhỏ nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, hai nhóc đồng thời quay đầu lại, “Bố ơi!”
Ba ngày không gặp, Anh Đào nhỏ ném đồ chơi trong tay chạy về phía Tần Dữ, Hoành Hoành cũng chạy tới.
Tần Dữ ngồi xổm xuống, ôm hai đứa trẻ vào trong lòng.
Anh Đào nhỏ thơm ba một cái: “Bố ơi, sinh nhật vui vẻ, mãi mãi trẻ tuổi!”
Lời chúc của Hoành Hoành có hơi khác biệt: “Bố ơi, sinh nhật vui vẻ, càng ngày càng nhiều tiền.”
Tần Dữ dở khóc dở cười, thơm lại hai đứa nhỏ.
Hà Quân Thạc đang trang trí phòng, tất cả đồ trang trí trong phòng tối nay toàn bộ đều là một mình ông sắp xếp.
5 giờ chiều, ông dẫn hai đứa nhỏ qua đây trước, luôn bận rộn đến bây giờ.
Tần Dữ nhìn bánh kem trên bàn, quen mắt nhưng lại không nhớ ra từng thấy ở đâu.
Có thể là từng nhìn kiểu dáng tương tự trong tiệm bánh nào đó, anh nghĩ như vậy.
Hà Quân Thạc bận rộn xong, rửa sạch tay qua đây, hỏi con trai: “Còn nhớ rõ chiếc bánh kem này không?”
Tần Dữ hoàn toàn không nhớ rõ, anh mờ mịt: “Bố có ý gì?”
Hà Quân Thạc: “Sinh nhật năm con 18 tuổi, bố mua cho con một chiếc bánh sinh nhật kiểu dáng y hệt.”
Dường như Tần Dữ có chút ấn tượng, chỉ là đã trôi qua 17 năm, những chuyện nhỏ nhặt anh đã sớm quên sạch, nếu như là bánh kem Bồ Thần mua, chắc chắn anh nhớ rõ.
Anh cảm ơn bố, thời gian qua đi nhiều năm như vậy, ông vẫn còn nhớ rõ chiếc bánh kem đó.
Thật ra, Hà Quân Thạc muốn mượn điều này chứng minh, trí nhớ của ông không hề có sự giảm sút, vẫn còn trẻ tuổi đây này.
Anh Đào nhỏ hưng phấn không thôi, liếc mắt với Bồ Thần: “Mẹ ơi, chúng ta có thể bắt đầu chưa?”
Bồ Thần ra dấu OK, bên này Bồ Thần chuẩn bị kỹ càng.
Cả nhà vào chỗ ngồi, Hà Quân Thạc châm nến sinh nhật.
Anh Đào nhỏ cùng Hoành Hoành vỗ đôi tay nhỏ đánh nhịp, Hà Quân Thạc đang quay video, hát chúc mừng sinh nhật chỉ có một mình Bồ Thần.
Tần Dữ sững người, nhìn di động của Bồ Thần, lại nhìn mặt cô, khẩu hình của Bồ Thần vừa vặn theo kịp tiết tấu âm nhạc, trong tổng hợp giọng nói là giọng hát của cô phát ra.
Một bài hát chúc mừng sinh nhật đơn giản, ở lúc Tần Dữ ngây người đã hát xong.
Bồ Thần ôm anh: “Sinh nhật vui vẻ.”
Tần Dữ nắm lấy tay cô: “Sao anh không biết app còn có thể hát vậy?”
Bồ Thần mỉm cười: “Cho anh một niềm vui bất ngờ đó.”
Đây là cô bảo Tạ Gia Nghênh mở rộng một tính năng mới, bản cô dùng là thử nghiệm nội bộ, có không ít bug, có điều hát chúc mừng sinh nhật cho anh nghe hoàn toàn không thành vấn đề.
Chờ đến khi chính thức ra mắt, cô có thể chọn nhạc thiếu nhi hát cùng tụi nhỏ, còn có thể hát tình ca với Tần Dữ, vẫn như cũ là âm sắc của mẹ của sự dịu dàng của cô.
Cô vẫn luôn muốn hát chúc mừng sinh nhật anh, đợi nhiều năm như vậy mới thực hiện được.
Tần Dữ nhất thời kích động quên mất trong phòng còn có những người khác, hôn lên trán Bồ Thần một cái thật mạnh: “Cảm ơn bé cưng.”
Bồ Thần đẩy đẩy anh, bảo anh chú ý trường hợp.
Anh Đào nhỏ quỳ gối trên ghế, nghịch ngợm nói: “Không cần cảm ơn.”
Tần Dữ bật cười.
Anh Đào nhỏ cũng cười ha ha.
Có người nhà ở bên, Tần Dữ trải qua buổi sinh nhật tối nay không giống những năm trước.

Chúc mừng sinh nhật xong, Anh Đào nhỏ và Hoành Hoành trở về biệt thự của Hà Quân Thạc, Tần Dữ và Bồ Thần trở về nhà trải qua thế giới hai người.
Tối nay anh uống nửa ly rượu vang đỏ, sợ dạ dày lại đau không dám uống nhiều.
Tắm xong, Bồ Thần dựa vào đầu giường đọc sách.
Tần Dữ ngồi trên thảm ở mép giường, khuỷu tay anh chống trên giường, chống cằm nhìn Bồ Thần.

Anh mặc quần áo ở nhà màu xám, cài đầy đủ cúc áo, rất chỉnh tề.
Bồ Thần đặt sách trên tủ đầu giường, lấy mũi chân chọc chọc đầu vai anh, “Sao anh còn chưa lên giường thế?”
Tần Dữ duy trì y nguyên tư thế này, nói: “Chờ em ngủ thì anh lại lên.”
Anh bắt lấy chân cô từ trên vai mình xuống, đặt trong chăn.
Bồ Thần kéo chăn đắp lên người, tựa như sắp che đến mắt rồi, cô nhỏ giọng nói: “Mùa dâu của em qua rồi.”
“Sao em không nói sớm.” Mấy ngón tay Tần Dữ đặt trên cổ áo cởi cúc áo trên cùng ra, sớm biết anh đã không cài cúc áo rồi, cũng không cần ngồi ở dưới giường hồi lâu.
Anh lo đến lúc lên giường rồi tự chuốc một thân lửa nóng, anh lại không có cách nào hạ hỏa.
“Anh còn tưởng rằng sinh nhật 35 tuổi của mình, phải để lại tiếc nuối rồi.”
Bồ Thần: “...”
Cái này cũng có thể trở thành tiếc nuối, ngưỡng cửa đối với sự tiếc nuối của anh thấp thế nào chứ.
“Anh cũng không hỏi em, đã qua hay chưa.”
“Đây là em đang giảo biện.” Tần Dữ kéo cô từ trên giường xuống.
Cả Bồ Thần và chăn đều rơi trên người anh.
Tần Dữ chỉ cần người không cần chăn, kéo chăn sang một bên, giữ chặt lấy cô, dán vào vành tai của cô, “Bé cưng, em không muốn anh có phải không?”
Một tay khác của anh dành riêng cho cô sự chiếm đoạt tùy tiện mà dịu dàng.
Bồ Thần nhận thua, cô cười gật đầu, bày tỏ mình muốn.
Cô dựa vào trong ngực anh, hôn lên môi anh.
Tần Dữ vẫn không buông tha, hỏi cô: “Có muốn anh không?”
Bồ Thần gật đầu, nhưng cô biết chỉ gật đầu chắc chắn không được, anh sẽ không dễ dàng buông tha cho cô, Bồ Thần dùng khẩu hình miệng nói cho anh biết: “Muốn.”
Tần Dữ dây dưa cùng cô: “Muốn cái gì?”
Bồ Thần nói: “Muốn chồng em.”
Tần Dữ vẫn không hài lòng, lại hỏi lần nữa: “Muốn ai?”
Bồ Thần muốn kiên cường một lần, nhưng dưới thế tiến công từ ngón tay thon dài đẹp mắt của anh, cô không có chỗ trốn, đáp lại anh: “Muốn chồng của em, Tần Dữ.”
Lúc này Tần Dữ mới vừa lòng, cô muốn anh cho cô gấp bội.
Hai cánh tay anh chống bên cạnh cô, cúi đầu nhìn cô dưới thân: “Cục cưng, ước một điều đi.”
Bồ Thần mò di động, cô vừa cảm nhận sự tồn tại của anh, vừa ở trong sự lay động nhìn di động, chữ trước mắt không ngừng nhòe đi, vất vả lắm cô mới gõ xong hàng chữ: “Hôm nay là sinh nhật anh.”
Tần Dữ: “Anh ước rồi.”

Anh nói cho cô biết: “Ước là, hy vọng điều ước của bé Thần thành sự thật.

Cho nên em tranh thủ trước 0 giờ, vẫn là sinh nhật anh, ước một điều đi.”
Bồ Thần: “Vậy hy vọng tuổi nào cũng có thời khắc này, năm nào cũng có thời khắc này.”
Tần Dữ: “...”
Thiếu chút nữa bật cười.
Anh vất vả chịu đựng, cuối cùng vẫn mỉm cười, mồ hôi trán rơi trên ngực cô, anh nói: “Yêu cầu này của em có hơi cao.”
Bồ Thần đổi thành: “Vậy trong vòng 20 năm, hy vọng vẫn luôn có thời khắc này.”
Vào lúc cô nói xong câu đó, cô cảm nhận được sâu sắc câu trả lời Tần Dữ dành cho mình.

Cũng may đóng cửa phòng rồi, nếu không thì cú đâm cô ban nãy, nói không chừng cô đã bị đụng đến ngoài cửa rồi.
Tần Dữ hỏi cô: “Bé Thần, bây giờ mấy giờ rồi?”
Bồ Thần mắt nhìn thời gian, tranh thủ đáp lại anh: “11 giờ 52 phút.”
Tần Dữ: “Vậy em còn 8 phút để ước nguyện, điều ước tiếp theo, tất cả nguyện vọng hôm nay của em đều có thể thành sự thật.”
Bồ Thần gõ chữ đứt quãng, lúc anh chậm lại cô mới có thể nhìn rõ màn hình điện thoại, nói: “Hy vọng em có cơ hội chính miệng nói với anh, em nhớ anh, cũng muốn anh.”
“Sẽ có.” Anh chặn lấy môi cô.
- --
8 tháng sau.
Đồng nghiệp đang cùng thực tập với Đào Viên nói với cô, có người tìm cô.
Cô quay đầu, nhìn thấy Tần Dữ và Bồ Thần.
“Chị Thần Thần.” Đào Viên tặng Bồ Thần một cái ôm.
Kỳ thực tập của cô ấy đã sớm kết thúc, hôm nay qua đây là đặc biệt cùng hội chẩn với Bồ Thần.
Với lý lịch của cô ấy, muốn tham dự một cuộc phẫu thuật thế này, ít nhất phải đến 10 năm sau, nhưng lần này, cô ấy may mắn được chứng kiến với tư cách người thân.
Hôm nay là ngày chuyên gia hội chẩn, sau đó sẽ có một buổi đánh giá rủi ro trước phẫu thuật.
Đào Viên mở balo của mình, nói: “Chị Thần Thần, chị nhìn xem đây là gì?”
Bồ Thần ngó đầu qua nhìn, nhìn thấy hai con gấu nhỏ đã cũ trong balo, quần áo trên thân gấu nhỏ đã bạc màu nhưng rất sạch sẽ.
“Em còn giữ chúng sao.”
Đào Viên: “Dạ vâng, đây là gấu nhỏ may mắn, chờ khi chị làm phẫu thuật em cho chị mượn mấy ngày, khi nào chị khỏe lại rồi trả lại cho em.

Đây chính là kỷ niệm tuổi thơ của em đó.”
Giữ gìn 19 năm.
Trong lúc đó, quần áo của gấu nhỏ từng bị hỏng, mẹ đã cầm đi tìm thợ may vá lại quần áo.
Bồ Thần bắn tim cho Đào Viện.
Cô rất cảm động, gấu nhỏ cô thuận tay tặng cho người khác, được cất giữ đến tận bây giờ.
Cùng ngày, Bồ Thần làm xong tất cả kiểm tra, đồng thời tiến hành nhập viện.
Sợ trong lòng cô có áp lực lớn, tất cả mọi người trong nhà giống như ngày thường vậy, nên làm cái gì thì làm cái đó, chỉ có Tần Dữ ở bệnh viện cùng cô.
Tối thứ sáu, bố vẫn đến Bắc Kinh, cuối tuần ở cùng bọn nhỏ hai ngày, bé Anh Đào cùng Hoành Hoành mỗi ngày đều gửi giọng nói đến, “Mẹ ơi, con yêu mẹ” muốn nói đến mấy chục lần.
Cô của cô nói trong nhóm chat gia đình: Bé Thần, chờ cháu xuất viện, chúng ta lại đổi kiểu tóc khác nha.
Những ngày chờ đợi phẫu thuật cực kỳ giày vò.

Tần Dữ ngồi trước giường bệnh, tỉa tóc chẻ ngọn cho cô.
Anh nghe được giọng nói của cô Văn Tâm trong nhóm, hỏi: “Bé Thần, em vẫn muốn uốn tóc sao? Em thấy bọn chúng cũng sắp bị uốn đến chẳng còn dinh dưỡng gì rồi.”
Bồ Thần: “Đó là bởi vì gần đây em không có tâm trạng xử lý, không phải nguyên nhân do uốn tóc.”
Tần Dữ: “Có phải em đã thương lượng xong với mẹ anh nói thế nào rồi không, lý do giống y hệt nhau.”
Bồ Thần cười, dựa vào vai anh, “Còn lâu mới thương lượng gì đó, nói giống nhau chứng tỏ lời bọn em nói là sự thật, sao đến chỗ anh lại thành lý do giảo biện rồi?”
Tần Dữ hôn trán cô, “Bé cưng đừng lộn xộn, anh khó tỉa đấy.”
Bồ Thần: “Muốn dựa vào người anh.”
Tần Dữ cất bấm móng tay đi, “Chờ em ngủ rồi rồi anh lại sửa cho em.”
Anh thuận tay ôm cô vào ngực: “Không cần sợ, kết quả xấu nhất, cùng lắm thì giống như trước kia thôi.

Em đột nhiên có thể nói chuyện, nói không chừng anh còn không quen ấy.”
Đôi tay của Bồ Thần vòng lấy cổ anh, cô không sợ, chỉ là sợ ngộ nhỡ phẫu thuật thất bại, chắc hẳn anh còn khó chịu hơn cả cô, cô không hy vọng bởi vậy mà anh chịu đả kích.
Thời gian phẫu thuật là hai ngày sau đã đến.
Hôm đó, Triệu Thù và Bành Tĩnh Dương xin nghỉ qua đây, bọn họ tạm thời không lên lầu, ở dưới lầu chờ đợi.
Trần Viễn Hề cũng chạy đến bệnh viện, cô ấy nhìn Triệu Thù ầng ậng nước mắt, “Chị khóc cái gì?”
Triệu Thù không thừa nhận: “Ai khóc chứ, lông mi rơi vào trong mắt không lấy ra được, càng dụi càng khó chịu.”
Trần Viễn Hề không vạch trần cô ấy, trấn an nói: “Tâm huyết nghiên cứu của nhiều người bọn em trong nhiều năm như vậy, sẽ không xảy ra sai lầm đâu, yên tâm đi.”
Cô ấy làm ở Cánh Tân Sinh Vật, là một thành viên của đội nghiên cứu.
Lúc này, trong phòng bệnh.
Bồ Văn Tâm đang cho Bồ Thần xem kiểu tóc mới ra: “Bé Thần, đến lúc đó cháu uốn kiểu này, nhất định rất đẹp.”
Bồ Thần gật đầu, cô biết cô mình còn căng thẳng hơn cả cô, nhưng cô ấy vẫn giả vờ rất nhẹ nhàng, trò chuyện với cô cả buổi sáng.
Nhân viên công tác của bệnh viện đến đẩy Bồ Thần vào phòng phẫu thuật, Tần Dữ cùng Bồ Vạn Lý hỗ trợ đẩy giường phẫu thuật, hai người đứng mỗi bên.
Con gái đã làm rất nhiều lần phẫu thuật, đây là lần đầu tiên ông đưa con gái vào phòng phẫu thuật, trước kia khi con gái phẫu thuật ông đi lại không tiện, đều là một mình Văn Tâm đưa cô, cũng là một mình Văn Tâm ở bên ngoài phòng phẫu thuật chờ cô.
Bồ Thần dùng thủ ngữ nói với bố: [Bố à, đừng lo lắng, bây giờ con không sợ đau.]
Tần Dữ nắm lấy đôi tay lạnh buốt của Bồ Thần, khom lưng nói chuyện với cô, giảm bớt sự căng thẳng cho cô.
“Bé Thần, anh nói cho em biết một bí mật nhé.”
Tay Bồ Thần không có di động, chỉ có thể dùng ánh mắt thể hiện sự tò mò.
Tần Dữ nói: “Anh có giữ một chút tiền riêng, dự định kỷ niệm 20 năm sẽ mua quà cho em, có điều tiêu mất 20 tệ rồi.

Hôm đó Tần Tỉnh bảo bọn anh tài trợ cho một chút tiền đi ăn khuya, Tần Mặc Lĩnh chuyển cho anh ấy 30 tệ, anh quyết định tài trợ 20 tệ, anh muốn làm khó anh ấy một chút, cầm tờ 100 tệ tiền mặt ra đưa cho anh ấy, bảo anh ấy trả cho anh 80 tệ, không nhận chuyển khoản.”
Bồ Thần khẽ hất cằm, ý bảo anh nói tiếp, cô rất mong ngóng muốn nghe phần tiếp.
Tần Dữ: “Anh biết trên người Tần Tỉnh xưa nay không mang tiền, lúc đó anh đã nghĩ, anh ấy không có tiền lẻ trả cho anh, nói không chừng không cần 20 tệ tài trợ của anh, nào biết được Tần Tỉnh cầm 100 tệ của anh đến ngân hàng đổi tiền lẻ trở lại.

Anh ấy vì có được 20 tệ mà quả thực phát rồ luôn rồi.”
Bồ Thần nghe xong không tiếng động bật cười.
Lúc nói chuyện, bọn họ đã đến cửa phòng phẫu thuật rồi, Tần Dữ và Bồ Vạn Lý không được vào, chỉ có thể dừng bước.
Tần Dữ khẽ hôn trên mắt cô: “Đừng sợ, em ngủ một giấc, tỉnh lại là có thể nhìn thấy anh rồi.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương