Thế Giới Không Tiếng Động Còn Có Anh
10: Dẫn Cô Ra Ngoài Chơi


Tần Dữ xếp hàng nửa tiếng, khi gọi đến số của anh, nhân viên phục vụ hỏi anh đi mấy người.
Tần Dữ đứng lên, “Chỉ một mình tôi.”
Nhân viên phục vụ dẫn anh đến bàn ăn hai người, đưa thực đơn cho anh.
Tần Dữ chọn cho mình hai món ăn cộng một món canh, lại nói với phục vụ: “Đóng gói giúp tôi một phần tôm và một phần trái cây.”
Anh nghe Bành Tĩnh Dương nói trong ngõ nhỏ chỉ có quán này có vị tôm ngon nhất, kỳ thi kết thúc anh đã trực tiếp qua đây xếp hàng, coi như là đủ sớm, kết quả vẫn phải xếp hàng lâu như vậy.
Tần Dữ chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, từ góc độ này vừa vặn nhìn thấy tiệm sửa xe nhà Bồ Thần, dưới đèn đường hơi mờ, bóng dáng cao gầy của bố cô vẫn còn đang bận rộn.
Lúc anh tập trung suy nghĩ, phục vụ đã bưng lên món anh chọn.
Trong quán rộng như vậy, chỉ có bàn anh là ăn cơm một mình.
Cơm ăn được một nửa, di động trên bàn rung lên.
Tần Dữ cầm lên xem tin nhắn, mẹ hỏi anh: [Hôm nào con thi cuối kỳ xong?]
Tần Dữ: [Con thi xong rồi.]
Tần Minh Nghệ: [Mấy ngày này mẹ bận rộn đến quên mất.

Được, mẹ biết rồi.]
Cuộc hội thoại kỳ lạ này không có đoạn dưới.
Tần Dữ lười hỏi nhiều, thong thả ăn cơm xong, mang theo đồ đóng gói từ trong tiệm ra, đi sâu vào trong ngõ nhỏ, anh định đưa đồ ăn khuya cho Bồ Thần, vừa đi vừa nhắn tin cho Bồ Thần: [Ở nhà à?]
Bồ Thần: [Ừm, hôm nay cô tớ trở về, tớ với cô đang làm bánh tart trứng.

Có chuyện gì không?]
Tần Dữ vừa đi ngang qua tiệm sửa xe, Bồ Vạn Lý còn ở trong tiệm, không ngờ trong nhà cô còn có người khác, anh dừng bước chân, [Không có gì.

Hôm nay tớ không tham gia họp lớp, thầy Lục có nói chuyện gì quan trọng không?]
Bồ Thần: [Không, không khác nội dung nhấn mạnh trước khi là bao.]
Tần Dữ: [Ừm.]
Anh nhét di động vào trong túi, xoay người đi về phía nhà mình.
Hôm sau là ngày nghỉ đầu tiên, 6 giờ Tần Dữ bị chuông đồng hồ báo thức đánh thức, tối hôm qua trước khi đi ngủ anh quên tắt báo thức.
Anh không có thói quen ngủ tiếp sau khi đã thức dậy, lấy gối ôm tựa vào đầu giường chơi game.
Chơi game là giết thời gian nhất, bất tri bất giác đã đến 7 giờ.
Lục Bách Thanh tìm anh: [Hôm nay nếu cháu nhàm chán thì đến trường học hỗ trợ sửa bài thi đi.]
Tần Dữ: [Cháu nhiều việc lắm.] Đầu anh hỏng rồi mới có thể đến trường vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ.

Bị Lục Bách Thanh quấy rầy, anh không còn hứng thú chơi game, rời giường rửa mặt.
Trong nhà không có ai, mẹ đã đến công ty luật từ sớm.
Tần Dữ ngồi trong phòng khách vắng vẻ một lúc, chán muốn chết, anh bèn lấy áo khoác ra ngoài, đi đến phòng tập thể hình tầng 1 của tòa chung cư.
Vì để thỏa mãn nhu cầu khách hàng, phòng tập thể hình mở cửa lúc 6 rưỡi vào mùa đông, mùa hè thì sớm hơn nửa tiếng.
Lúc Tần Dữ đến, không ít người bắt đầu tập luyện từ sớm, trong bể bơi nhiệt độ ổn định không có ai, anh một mình bơi lội thỏa thích.
Sáng sớm đầu tiên của kỳ nghỉ, anh trải qua trong bể bơi.
Tần Dữ từ bể bơi đi ra dội nước qua loa, lúc này mới không nhanh không chậm đi đến ngăn tủ lấy điện thoại, Tần Minh Nghệ gửi cho anh mấy tin nhắn: [Tối nay mẹ có chuyến bay đến Boston công tác, mấy ngày nghỉ này bố con đến đón con về Bắc Kinh.]
[Nếu như thật sự không có chuyện gì làm, con đến bên kia chơi với Lục Bách Thanh.]
[Có bạn học nào thân thiết không? Nếu không thì rủ bạn ra ngoài chơi.]
Trong di động còn có hai tin nhắn ngắn gửi đến, thông báo biến động số dư thẻ, tổng cộng có hai lần chuyển tiền đến, một lần 10 vạn, một lần 20 vạn.
Không biết là bố hay là mẹ chuyển tiền tiêu vặt cho anh, bình thường bọn họ nhớ đến sẽ chuyển tiền cho anh, dùng cách này chứng minh bọn họ chưa từng quên mình còn có một đứa con.
Tần Dữ không hề trả lời tin nhắn của mẹ, lấy áo khoác từ trong ngăn tủ rồi mặc vào.
Nhân viên công tác thấy tóc anh khô một nửa, có lòng nhắc nhở anh: “Bên ngoài -6 độ, tốt nhất là cậu nên sấy khô tóc, nếu không sẽ dễ dàng bị cảm lạnh.”
Tần Dữ nói một tiếng cảm ơn, lòng tốt và sự quan tâm đến từ người xa lạ luôn có thể khiến con người dễ dàng tiếp nhận, anh sấy khô tóc rồi mới đi.
Đứng ở đại sảnh mấy phút, anh suy nghĩ xem thời gian tiếp theo phải tiêu phí như thế nào.

Đối với anh mà nói thành phố này cực kỳ xa lạ, trước khi chuyển trường anh chưa từng đến đây.
Anh hỏi Bành Tĩnh Dương: [Hôm nay cậu có kế hoạch gì?]
Bành Tĩnh Dương còn chưa dậy, [Không có kế hoạch gì, trước hết cứ ngủ đến trời đất mù mịt đã rồi nói.

Nếu không thì buổi chiều chúng ta đi khu trò chơi điện tử?]
Tần Dữ: [Cả ngày nay cậu không có giờ học à?]
Kỳ nghỉ của học bá tất nhiên sẽ không nhàn rỗi.
Bành Tĩnh Dương: [Có giờ học trên mạng, buổi tối tớ về học.]
Hai người hẹn nhau 1 giờ chiều gặp nhau ở trung tâm thương mại nào đó, khu trò chơi điện tử lớn nhất nằm ở trung tâm thương mại đó.

Nơi đó cách chung cư Tần Dữ sống không xa, ở quảng trường sầm uất nhất, dọc theo con đường đi lên 10 phút thì sẽ đến.
Không biết kỳ nghỉ Bồ Thần làm gì, trong đầu Tần Dữ đột nhiên nhảy ra một ý nghĩ.
Làm bạn ngồi cùng bàn của Bồ Thần hơn một tháng, mỗi lần cô nói chuyện với anh, không có trường hợp ngoại lệ nào, toàn bộ đều có liên quan đến Bành Tĩnh Dương, chỉ thiếu bước hỏi thăm từ anh Bành Tĩnh Dương có nữ sinh cậu ấy thích hay không.
Tần Dữ không cho rằng bản thân là người “tốt” thích quản chuyện của người khác, nhưng nghĩ đến bản thân vẫn luôn chép bài tập của Bồ Thần, xem như là có qua có lại, anh quyết định thuận nước đẩy thuyền, nghĩ cách làm sao để dẫn Bồ Thần cùng đi đến khu trò chơi điện tử.

Tần Dữ tìm Lục Bách Thanh hỏi số WeChat của Triệu Thù, nghe nói có nhóm lớp, anh vẫn chưa thêm.
10 phút sau, Triệu Thù đồng ý lời mời kết bạn của anh, [Cậu đến cảm ơn tớ sao?]
Tần Dữ không hiểu gì hỏi: [Cảm ơn cậu chuyện gì?]
Triệu Thù dùng dăm ba câu nói đơn giản kể cho anh chuyện hôm qua cô ấy ở trong lớp giúp anh giải vây vì sao không đến họp lớp: [Tớ còn tưởng rằng cậu đã biết chuyện tớ nói dối thay cậu, đặc biệt đến cảm ơn chứ.

Tìm tớ có chuyện gì?]
Tần Dữ vì muốn dẫn Bồ Thần ra ngoài chơi, chấp nhận nói láo: [Thầy Lục nói Bồ Thần có chút khép kín bản thân, bảo tớ mượn chuyện chép bài tập của cậu ấy nói chuyện với cậu ấy nhiều thêm một chút, tớ không có chuyện gì nói với cậu ấy cả, quan hệ giữa cậu và cậu ấy không tệ lắm nhỉ? Tớ rủ mấy cậu ra ngoài chơi, cậu nhận trách nhiệm tâm sự với cậu ấy.]
Vừa nghe có liên quan đến Bồ Thần, Triệu Thù sảng khoái nhận lời.
Thật ra quan hệ giữa cô ấy và Bồ Thần bình thường thôi, có điều Bồ Thần đều không nói lời nào với ai hết, thỉnh thoảng còn có thể nói với cô ấy mấy câu, cho nên cô ấy đã được coi là một trường hợp đặc biệt của Bồ Thần rồi.
Cô ấy lười gõ chữ, trực tiếp gửi giọng nói: [Vậy ba người chúng ta đi chơi hả? Đi đâu?]
Tần Dữ: [Còn có Bành Tĩnh Dương, đi đến khu trò chơi điện tử.]
Triệu Thù không có sức chống cự với khu trò chơi điện tử, nhưng nhìn thấy ba chữ Bành Tĩnh Dương, mỗi một lỗ chân lông toàn thân cô đều tản ra sự chống đối, [Cậu ta cũng đi à.]
Tần Dữ nghe giọng điệu của cô ấy không được tốt lắm, [Cậu với cậu ấy có xích mích à?]
Triệu Thù không chút che giấu sự chán ghét đối với Bành Tĩnh Dương: [Đâu chỉ có vậy, là thâm cừu đại hận!]
Tần Dữ: [Hai người từng yêu đương?]
Anh lại giải thích thêm một câu: [Tớ không có hứng thú với chuyện riêng tư của cậu, nếu thật sự là như vậy, có khả năng kế hoạch ra ngoài chơi phải sửa lại, cũng không thể để trong lòng cậu ngột ngạt được.]
Triệu Thù hừ lạnh nói: [Kiểu như cậu ta tớ nhìn đã chướng mắt!]
Cô ấy kể lại cho Tần Dữ chuyện cũ năm xưa: [Tớ với cậu ta là hàng xóm, còn là bạn học cùng nhà trẻ, lúc ấy ở nhà trẻ vào giờ ngủ trưa cậu ta luôn không thành thật, không phải nói chuyện thì chính là hù dọa bạn nữ, ngày hôm đó cậu ta lại đến gây chuyện với tớ, bị tớ đạp cho phát vào gầm giường, cậu ta khóc cả một buổi trưa, sau thì kết thù từ đó.]
Tần Dữ: “...”
Chỉ cần không phải quan hệ người cũ, kiểu gì cũng dễ xử lí.
Anh hỏi Triệu Thù: [Vậy rốt cuộc cậu có đi không?]
Triệu Thù: [Vì Thần Thần, tớ đây đại nhân không chấp tiểu nhân.]
Tần Dữ thương lượng xong với thời gian với Triệu Thù, bảo cô ấy gửi địa chỉ tiểu khu qua, [Đến lúc đó tớ bảo tài xế nhà tớ đến đón cậu, chúng ta tập trung ở tiệm sửa xe nhà Bồ Thần.]
Anh kéo khóa áo lông vũ đến mức cao nhất, cất bước vào trong ngõ nhỏ.
Tần Dữ dạo một vòng trong ngõ nhỏ, mua một hộp sữa bò, chính là nhãn hiệu Bồ Thần thích uống nhất, hương vị cũng không khác mấy nhãn hiệu sữa bò khác.
Anh gửi tin nhắn cho Bồ Thần: [Dậy chưa? Dẫn cậu ra ngoài chơi.]
Anh lại thêm một câu nữa: [Còn có Bành Tĩnh Dương và Triệu Thù.]
Cô nhìn thấy Bành Tĩnh Dương cũng đi cùng, nói không chừng có thể vui vẻ đến trực tiếp nhảy dựng lên từ trên giường.
Bồ Thần cũng không ngủ nướng, lúc này đang đọc mấy quyển sách chủ nhiệm Tôn cho mượn.


Sáng sớm lúc 6 rưỡi cô của cô đã trở về Thượng Hải, cô dậy ăn sáng cùng cô mình, sau đó làm ổ ở sofa đọc sách.
Cô không ngờ Tần Dữ lại chủ động tìm cô ra ngoài chơi, [Các cậu đi đâu chơi vậy?]
Tần Dữ nói lịch trình hôm nay cho cô biết, [Có muốn tớ nói với bố cậu một tiếng không?]
Bồ Thần: [?]
Tần Dữ: [Chẳng phải đứa trẻ ngoan như cậu mỗi lần ra ngoài chơi đều phải có sự đồng ý của phụ huynh sao?]
Bồ Thần: “...”
[Không cần, bố tớ rất dễ nói chuyện.

Cảm ơn cậu.]
Tần Dữ đứng ở ven đường, hút hộp sữa bò đã không còn ấm, phiền muộn phải làm sao để tống cứ buổi sáng nhàm chán này.

Anh đột nhiên hơi híp mắt lại, trong tầm mắt xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Hôm nay Bồ Thần mặc áo lông vũ màu trắng, bước chân vội vàng.
Anh nhìn thời gian trò chuyện với cô trên điện thoại, lúc này mới qua 2 phút, cô đã vội vàng không chờ nổi xuống lầu, bình thường không thấy cô tích cực như vậy, đi nhà ăn ăn một bữa cơm cũng phải lề mề nửa ngày.
Đây là muốn gặp Bành Tĩnh Dương cỡ nào chứ.
Bồ Thần cũng nhìn thấy Tần Dữ, cô bước nhanh qua, khi đi đến trước mặt anh cô đã gõ xong chữ trên di động: [Hôm nay là ngày nghỉ, sao cậu dậy sớm thế?]
Tần Dữ thuận miệng nói: “Đói đến không ngủ được.”
Bồ Thần: “...”
Cái này cũng phù hợp với hình tượng đặt chuyện ăn uống lên trên hết của anh.
Cô nhìn thấy sữa bò trong tay anh, cho là anh đã ăn sáng rồi.
Im ắng mười mấy giây.
Cô đành tìm chủ đề nói chuyện: [Bành Tĩnh Dương cũng đi?]
Tần Dữ liếc mắt cô, nhàn nhạt đáp: “Ừm.”
Bồ Thần cũng không biết có phải vì bữa sáng không hợp khẩu vị anh hay không, cho nên tâm trạng không tốt lắm, cô không nói thêm nữa, chỉ chỉ vào tiệm sửa xe nhà mình: [Cậu lạnh không, đi vào trong tiệm nhà tớ đi, bên trong có điều hòa.]
Tần Dữ không biết phải nói chuyện với người lớn như thế nào, ngồi không xấu hổ quá, từ chối lời mời của cô: “Tớ về nhà còn có việc, 12 rưỡi Triệu Thù đến đón cậu, đừng quên.”
Nói xong, anh quay người rời đi.
Bồ Thần dõi mắt nhìn theo anh một đoạn đường, bên ngoài thật sự quá lạnh, cô vội vàng về trong tiệm.
Thời gian còn sớm, không ai đến sửa xe, Bồ Vạn Lý ở trong phòng chưa ra ngoài, ông biết được con gái muốn cùng bạn học ra ngoài chơi, khỏi phải nói vui vẻ biết bao.
Ông không nói hai lời, trực tiếp chuyển cho con gái 500 tệ: [Không đủ bố lại chuyển cho con, hiếm có dịp ra ngoài chơi một chuyến, phải chơi thật vui vẻ nghe chưa.]
Tiền tiêu vặt trong ví Bồ Thần còn không ít, hoàn toàn đủ dùng, bố rất tiết kiệm với bản thân, lại luôn hào phóng với cô, mặc kệ là là chuyện ăn uống hay mặc, đều thứ tốt nhất ông ấy có thể.
[Bố ơi, con đủ tiền rồi.]
Bồ Vạn Lý: [Lo cho mình nhiều chút, không phải con nói đến khu trò chơi điện tử ở trung tâm thương mại sao, nếu như nhìn thấy đồ mình thích thì cứ mua.]
Bồ Thần: [Cô đã mua cho con rất nhiều rồi, con không thiếu cái gì cả.]
Cô ở trong tiệm cùng bố cho đến trưa, phần lớn thời gian là bố cô làm việc, cô ngồi bên cạnh đọc sách.

Triệu Thù đến đúng giờ, vừa đến 12 rưỡi đã xuất hiện ở cửa tiệm.
Bồ Vạn Lý chỉ biết mấy người bạn học của con gái, Triệu Thù là một trong số đó, trước kia xe điện của một người bạn Triệu Thù bị hỏng, đến sửa ở trong tiệm, Triệu Thù tính tình cởi mở, đối xử với Bồ Thần cũng tốt.
Ông biết trên bảng trắng: [Cảm ơn mấy đứa, làm phiền mấy đứa quan tâm Thần Thần rồi.]
Triệu Thù: [Chú đừng khách sáo như vậy, chúng cháu là bạn học, chuyện nên làm thôi ạ.

Thật ra là Thần Thần quan tâm cháu đấy ạ, cháu học không giỏi lắm, Thần Thần thường giúp cháu.

Đúng rồi, chú à, Bành Tĩnh Dương cũng đi, Bành Tĩnh Dương là cháu ngoại của chủ nhiệm Tôn, hạng nhất khối, cũng là bạn học trước kia của cháu.]
Bồ Vạn Lý không biết Bành Tĩnh Dương là ai, nhưng biết chủ nhiệm Tôn, tháng trước chủ nhiệm Tôn còn đặc biệt tìm mấy quyển sách cho con gái đọc.
Triệu Thù kéo Bồ Thần, vẫy vẫy tay với Bồ Vạn Lý.
Xe của Tần Dữ dừng ở đầu ngõ, anh nhìn thấy hai người qua đây, đi xuống mở cửa xe cho bọn họ.
Triệu Thù vung tay lên, “Không nhọc ngài xuống xe, cửa xe đắt như vậy tớ muốn mở mấy lần.”
Tần Dữ không còn lời nào để nói.
Trên đường đi Triệu Thù nói không ngừng, chỉ cần có cô ấy ở đây, bầu không khí không có lúc nào buồn chán.
Bồ Thần rất thích ở cùng một chỗ với Triệu Thù, cô ấy nói chuyện hài hước thú vị, cho dù nói đùa cũng có thể nắm bắt chừng mực rất tốt, không khiến bất kỳ ai thấy xấu hổ.
“Thần Thần, lát nữa cậu muốn chơi trò gì, tớ chơi với cậu.”
Bồ Thần lắc đầu, trong xe có hệ thống sưởi, ngón tay cô không lạnh, trực tiếp gõ chữ: [Đây là lần đầu tiên tớ đi đến khu trò chơi điện tử, chưa từng chơi trò nào.]
Triệu Thù: “Chưa từng chơi cũng không sao, những trò chơi đó rất đơn giản, cậu nhìn cái là biết.

Thật ra không biết chơi thì để Tần Dữ dạy cậu, cậu ấy chính là người chơi cao cấp.”
Bồ Thần liếc nhìn Tần Dữ ngồi ở ghế phụ, cảm thấy Tần Dữ hôm nay có thể không có cái kiên nhẫn đó.
Từ đầu ngõ đến trung tâm thương mại chỉ phải mất 10 phút, kết quả ngồi xe 20 phút mới đến, vừa rồi Triệu Thù ở trên xe oán trách một câu, nói nơi này đoạn đường ùn tắc nhất, lái xe quả thực là tự chuốc khổ,
Nhưng mà Tần Dữ không quan tâm chuyện tự chuốc khổ, anh tình nguyện ngồi trong xe chịu tắc đường, cũng không muốn xuống xe đi bộ 10 phút.
Lúc bọn họ đến trung tâm thương mại, Bành Tĩnh Dương đã đợi ở cửa khu trò chơi điện tử gần 10 phút rồi, cậu biết Triệu Thù cùng Bồ Thần qua đây, buổi sáng Tần Dữ đã báo cho cậu biết.
Thù cũ của cậu và Triệu Thù năm xưa căn bản không đáng nhắc đến, cậu không có ý kiến gì với Triệu Thù, chỉ là vừa nhớ đến bản thân đã từng trẻ người non dạ gân cổ gào lên cả buổi trưa, cậu bèn cực kỳ không muốn nhìn thấy Triệu Thù, mỗi lần Triệu Thù gặp cậu ở trường một mực bày biểu cảm kiêu ngạo lại đắc ý.
Khiến lòng người khó chịu.
Triệu Thù nể mặt Bồ Thần và Tần Dữ, không so đo với Bành Tĩnh Dương, cô ấy ngoài cười trong không cười nói: “Hây, bạn học bá nhà trẻ.”
Bành Tĩnh Dương nhất thời không biết tiếp lời thế nào, sao lúc nào cô ấy cũng nhất định phải nhắc nhở cậu, cậu và cô ấy là bạn học cùng nhà trẻ, cậu không chấp nhặt với người lòng dạ hẹp hòi.
Đến gần, Bồ Thần cười với Bành Tĩnh Dương.
Bành Tĩnh Dương không thân với Bồ Thần, điểm giao nhau duy nhất là mấy quyển sách cậu mình bảo đưa cho cô, bèn hỏi: “Kỳ nghỉ có ở nhà đọc sách chứ?”
Bồ Thần gật đầu, [Sắp đọc hết một quyển rồi.]
Tần Dữ nheo mắt nhìn Bồ Thần, nhìn thấy Bành Tĩnh Dương cô giống như biến thành một người khác, trước đó anh đến đầu ngõ đón cô với Triệu Thù, cũng không thấy cô cười chào hỏi như vậy.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương