Thế Giới Huyền Huyễn
-
Chương 83: Thu Hoạch
Oanh!
Vừa giao chiến cùng đám đông, team bên Thương Lan sắp sửa bại trận thời điểm. Nghe thấy tiếng oanh to, mọi người không khỏi quay đầu nhìn về sau.
Trước mặt bọn hắn, cảnh tượng là Phi Dương chém giết Võ Hoàng như chém gà, Thương Lan đám người không khỏi há hốc mồm. Thằng này Võ Tôn vậy mà giả ngu chui vào một đám Võ Hoàng chém giết, mặt mũi cường giả đi đâu rồi.
Không để ý người ta nhìn soi mói, Phi Dương ánh mắt tập trung về đám người rúm ró ôm nhau một góc, có chút cười khổ.
Hắn đâu có định giết bọn này đâu. Hành động vừa rồi của hắn chính là đang ở hù dọa lũ này mà thôi, người ta chỉ là thực hiện âm mưu giết người, chẳng may đụng hắn, số đen đạp vận cứt chó. Vậy nên đúng là không thể trách họ được a.
Bất quá, không giết ít ra Phi Dương cũng phải đòi chút lợi tức, làm sao có thể tay trắng mà đi, không công quay về được. Nghĩ đến đây, hắn xách lên Tử Phủ, làm thêm đợt nữa tiến lên.
"Dừng tay, các hạ rốt cuộc là ai, tại sao phải can thiệp vào việc nhà của Thương Gia chúng ta".
Phi Dương sắp sửa lại gần, một loạt tiếng âm thanh hô lớn đi vào. Mang theo mấy khí tức Võ Tôn oanh động, rung chuyển không khí chấn đến.
Cái khí tức này phóng tới, thật khiến Phi Dương đôi môi cười xán lạn nhìn ra ngoài cửa. Đúng là ở đấy, đang đứng lấy 5 vị Võ Tôn cường giả tuyệt thế, Thương Gia ngũ đại trưởng lão.
Phi Dương sắc mặt không vui, sủa một câu"Mẹ nó, các ngươi mới đầu hô hào giết ta, giờ đi giảng hòa, ý gì đây".
"Hừ, chỉ là một tên Võ Tôn mà thôi, ngươi lấy cái khí lực ở đâu mà đứng ở đây ra oai". Nhị trưởng lão quát lớn, theo hắn thấy, ở đây còn có 4 trưởng lão khác, tính cả hắn và đại trưởng lão đều là Võ Tôn đỉnh phong. Vốn liếng đầy đủ, việc gì phải sợ một tên Võ Tôn đâu.
Lắc đầu lia lịa, Phi Dương thật là thương tiếc lũ này, án mạng chưa có xảy ra, giảng hòa không lo giảng hòa, đi gây sự, đúng là vì danh dự mà ngại sống lâu đi.
Thấy cái thái độ thời điểm của Phi Dương, Nhị Trưởng Lão không khỏi giận tím mặt, khí tức bạo nổ mà ra: "Tiểu bối, ngươi đây là đang tìm chết".
Một khắc, thân thể Nhị chưởng lão thoắt biến, đi nhanh mà ra. Như lưu quang tiến lại, tay hắn chưởng ấn màu vàng bộc phát toàn lực, nhất chưởng vỗ ra.
Chưởng lực của hắn xuất hiện, trong mắt Phi Dương đây chẳng khác gì thằng trẻ trâu, yếu gà một dạng. Võ Tôn Đỉnh Phong ư, không đáng một đồng xu.
Cầm chắc cây tử phủ trên tay, Phi Dương nhìn thẳng vào Nhị Trưởng lão, ánh mắt tàn độc, miệng nở nụ cười gian.
Chỉ cần nhìn thấy nụ cười này thôi, nhị trưởng lão tim đều có cảm giác rơi vào hầm băng giống như. Cảm nhận của hắn báo cho hắn biết khả năng cao là hắn sẽ chết.
"Khai Địa".
"Không....".
"A..A...A".
Rú lên như lợn chết, nhị trưởng lão 8000 thiên lực dưới 9000 liền yếu thế, bị một rìu chặt xuống, bàn tay bay lên trời, máu tươi phun ròng rã. Hai mắt hắn hoảng hốt kêu rên: "Không, đại huynh, tha mạng..".
"Dừng tay".
"Mọi chuyện đều có thể bỏ qua".
"Từ từ nói....".
Đám trưởng lão đằng sau mỗi người đều thần sắc hốt hoảng, một câu một câu nối tiếp. Lần này, thật đúng là họ đá phải thiết bản rồi.
Phi Dương hừ lạnh: "Hừ, ngươi đã động thủ trước, ngươi phải chuẩn bị tinh thần chết tốt. Đổi đấy là ta yếu thế, sợ rằng cũng bị ngươi đánh chết".
"Không, a à".
Phanh!
Làm thêm phát nữa, lão này nhị trưởng lão thật sự đã end game, rìu tới, đầu bay, rìu xuống, máu tươi phun trào, đại trưởng lão đã ra đi.
"Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Tôn Đỉnh Phong, kinh nghiệm thu được 5,000,000 điểm."
....
Cả đám trưởng lão bây giờ đã sợ té cứt té đái, thi nhau lùi xuống rè chừng Phi Dương. Hai rìu, một tôn Võ Tôn Đỉnh Phong ra đi, đây chắc chắn không phải một kẻ tầm thường.
Đại trưởng lão thái độ xoay chuyển 360°, làm cái vẻ mặt nhu thuận tiến lên. Tươi cười bộ dáng, hài hòa cười nói: "Tiểu huynh đệ bớt giận, chết người chúng ta không truy cứu nữa. Chúng ta sai, quá sai, xin tiểu huynh đệ bỏ qua cho".
"Bỏ qua ư, dễ thôi, Phi Dương ta làm con người vô cùng dễ tính. 10 tấn thượng thẩm đan dược, nếu không có, các ngươi liền đi chết được rồi".
"Cái gì, 10, 10 tấn, ngươi tính bóc lột cả Thương Gia chúng ta a, súc sinh". Đại trưởng lão khuôn mặt dữ tợn, gầm gừ quát. Khốn nạn, kẻ này khinh người quá đáng một điểm.
10 tấn không phải ít, đủ để vắt kiệt 40% toàn bộ gia sản Thương gia, cái này thương gia kinh doanh có khả năng rớt ra khỏi thị trường.
Đại trưởng lão nói thẳng: "Khốn nạn a, ngươi tính bắt chẹt chúng ta. Thương gia ván này quyết liều mình với ngươi".
"Tốt, liều đi xem nào".
Ba tên trưởng lão còn lại động tác nhanh ra, mau chóng cầm cố lấy đại trưởng lão khuyên can. Bọn hắn chỉ là hậu kỳ, lấy đâu can đảm mà dám liều mệnh, ngươi đỉnh phong rồi, muốn liều thì đừng kéo bọn ta theo chứ.
"Trưởng lão a, bình tĩnh".
"Hắn muốn đan liền cho hắn đan, nghĩ nhiều làm gì".
"Đúng a, coi như mua mệnh đổi bình an đi, lão ca".
Đại trưởng lão trước phản đối của đám huynh đệ thì quá đau cái đầu, hắn cắn cái răng, 10 tấn chưa đủ để đánh đổ thương gia, thực vẫn có thể giao. Nuốt vào một ngụm nước bọt, nhìn thẳng vào Phi Dương: "Thôi được rồi, 10 tấn thì 10 tấn, chỉ mong các hạ đừng làm phiền chúng ta Thương gia sau này mà thôi".
Phi Dương thấy đối phương đồng ý, có điểm thỏa mãn. Sau này, hắn có đan để cắn hàng ngày rồi.
....
Bây giờ phía chém giết bên kia cũng đã kết thúc, Thương Lan bị bắt trong tay, kề dao vô đầu. Nàng ánh mắt đẫm lệ, nén bi thương nhìn Phi Dương: "Công tử, cứu ta...".
Phi Dương giờ mới nhớ ra, quay đầu nhìn nàng nói một câu: "Mệnh người, trời nhìn, trời phán quyết, không phải ai cũng có thể thay đổi được. Cô gái à, kiếp sau làm người cho tốt".
"Không".
Phanh!
Thương Lan hét thảm thất thanh, đầu người rơi xuống, oán độc nhìn thân ảnh Phi Dương xa dần, biến mất.
Lúc này, Phi Dương chỉ có thể cảm thán rằng, làm người đôi khi, tránh vướng vào việc của người khác nhiều vẫn là tốt.
Hắn không phải một kẻ vì một đứa con gái mà đắc tội Tùy Quốc, rồi hiệu ứng này nọ báo thù đánh tới, rồi lại đắc tội đại quốc chi uy. Hắn chưa phải là đại ma đầu vì cái l*n mà đi đồ tông diệt tộc nhà người khác, đấy chỉ là việc mà mấy thanh niên thánh mẫu nên làm.
- ---------Tác giả nói: Qua trường hợp này, tác đã cho mọi người hiểu rõ hơn hết về thánh mẫu là gì. Đôi khi không thể để một đứa con gái làm lung lay quyết định của mình. Phong cách tiểu thuyết vì hồng nhan mà tức giận là vô cùng máu chó. Tiện thể nói luôn, chương sau Phi Dương sẽ trở về gia tộc-----------
Vừa giao chiến cùng đám đông, team bên Thương Lan sắp sửa bại trận thời điểm. Nghe thấy tiếng oanh to, mọi người không khỏi quay đầu nhìn về sau.
Trước mặt bọn hắn, cảnh tượng là Phi Dương chém giết Võ Hoàng như chém gà, Thương Lan đám người không khỏi há hốc mồm. Thằng này Võ Tôn vậy mà giả ngu chui vào một đám Võ Hoàng chém giết, mặt mũi cường giả đi đâu rồi.
Không để ý người ta nhìn soi mói, Phi Dương ánh mắt tập trung về đám người rúm ró ôm nhau một góc, có chút cười khổ.
Hắn đâu có định giết bọn này đâu. Hành động vừa rồi của hắn chính là đang ở hù dọa lũ này mà thôi, người ta chỉ là thực hiện âm mưu giết người, chẳng may đụng hắn, số đen đạp vận cứt chó. Vậy nên đúng là không thể trách họ được a.
Bất quá, không giết ít ra Phi Dương cũng phải đòi chút lợi tức, làm sao có thể tay trắng mà đi, không công quay về được. Nghĩ đến đây, hắn xách lên Tử Phủ, làm thêm đợt nữa tiến lên.
"Dừng tay, các hạ rốt cuộc là ai, tại sao phải can thiệp vào việc nhà của Thương Gia chúng ta".
Phi Dương sắp sửa lại gần, một loạt tiếng âm thanh hô lớn đi vào. Mang theo mấy khí tức Võ Tôn oanh động, rung chuyển không khí chấn đến.
Cái khí tức này phóng tới, thật khiến Phi Dương đôi môi cười xán lạn nhìn ra ngoài cửa. Đúng là ở đấy, đang đứng lấy 5 vị Võ Tôn cường giả tuyệt thế, Thương Gia ngũ đại trưởng lão.
Phi Dương sắc mặt không vui, sủa một câu"Mẹ nó, các ngươi mới đầu hô hào giết ta, giờ đi giảng hòa, ý gì đây".
"Hừ, chỉ là một tên Võ Tôn mà thôi, ngươi lấy cái khí lực ở đâu mà đứng ở đây ra oai". Nhị trưởng lão quát lớn, theo hắn thấy, ở đây còn có 4 trưởng lão khác, tính cả hắn và đại trưởng lão đều là Võ Tôn đỉnh phong. Vốn liếng đầy đủ, việc gì phải sợ một tên Võ Tôn đâu.
Lắc đầu lia lịa, Phi Dương thật là thương tiếc lũ này, án mạng chưa có xảy ra, giảng hòa không lo giảng hòa, đi gây sự, đúng là vì danh dự mà ngại sống lâu đi.
Thấy cái thái độ thời điểm của Phi Dương, Nhị Trưởng Lão không khỏi giận tím mặt, khí tức bạo nổ mà ra: "Tiểu bối, ngươi đây là đang tìm chết".
Một khắc, thân thể Nhị chưởng lão thoắt biến, đi nhanh mà ra. Như lưu quang tiến lại, tay hắn chưởng ấn màu vàng bộc phát toàn lực, nhất chưởng vỗ ra.
Chưởng lực của hắn xuất hiện, trong mắt Phi Dương đây chẳng khác gì thằng trẻ trâu, yếu gà một dạng. Võ Tôn Đỉnh Phong ư, không đáng một đồng xu.
Cầm chắc cây tử phủ trên tay, Phi Dương nhìn thẳng vào Nhị Trưởng lão, ánh mắt tàn độc, miệng nở nụ cười gian.
Chỉ cần nhìn thấy nụ cười này thôi, nhị trưởng lão tim đều có cảm giác rơi vào hầm băng giống như. Cảm nhận của hắn báo cho hắn biết khả năng cao là hắn sẽ chết.
"Khai Địa".
"Không....".
"A..A...A".
Rú lên như lợn chết, nhị trưởng lão 8000 thiên lực dưới 9000 liền yếu thế, bị một rìu chặt xuống, bàn tay bay lên trời, máu tươi phun ròng rã. Hai mắt hắn hoảng hốt kêu rên: "Không, đại huynh, tha mạng..".
"Dừng tay".
"Mọi chuyện đều có thể bỏ qua".
"Từ từ nói....".
Đám trưởng lão đằng sau mỗi người đều thần sắc hốt hoảng, một câu một câu nối tiếp. Lần này, thật đúng là họ đá phải thiết bản rồi.
Phi Dương hừ lạnh: "Hừ, ngươi đã động thủ trước, ngươi phải chuẩn bị tinh thần chết tốt. Đổi đấy là ta yếu thế, sợ rằng cũng bị ngươi đánh chết".
"Không, a à".
Phanh!
Làm thêm phát nữa, lão này nhị trưởng lão thật sự đã end game, rìu tới, đầu bay, rìu xuống, máu tươi phun trào, đại trưởng lão đã ra đi.
"Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Tôn Đỉnh Phong, kinh nghiệm thu được 5,000,000 điểm."
....
Cả đám trưởng lão bây giờ đã sợ té cứt té đái, thi nhau lùi xuống rè chừng Phi Dương. Hai rìu, một tôn Võ Tôn Đỉnh Phong ra đi, đây chắc chắn không phải một kẻ tầm thường.
Đại trưởng lão thái độ xoay chuyển 360°, làm cái vẻ mặt nhu thuận tiến lên. Tươi cười bộ dáng, hài hòa cười nói: "Tiểu huynh đệ bớt giận, chết người chúng ta không truy cứu nữa. Chúng ta sai, quá sai, xin tiểu huynh đệ bỏ qua cho".
"Bỏ qua ư, dễ thôi, Phi Dương ta làm con người vô cùng dễ tính. 10 tấn thượng thẩm đan dược, nếu không có, các ngươi liền đi chết được rồi".
"Cái gì, 10, 10 tấn, ngươi tính bóc lột cả Thương Gia chúng ta a, súc sinh". Đại trưởng lão khuôn mặt dữ tợn, gầm gừ quát. Khốn nạn, kẻ này khinh người quá đáng một điểm.
10 tấn không phải ít, đủ để vắt kiệt 40% toàn bộ gia sản Thương gia, cái này thương gia kinh doanh có khả năng rớt ra khỏi thị trường.
Đại trưởng lão nói thẳng: "Khốn nạn a, ngươi tính bắt chẹt chúng ta. Thương gia ván này quyết liều mình với ngươi".
"Tốt, liều đi xem nào".
Ba tên trưởng lão còn lại động tác nhanh ra, mau chóng cầm cố lấy đại trưởng lão khuyên can. Bọn hắn chỉ là hậu kỳ, lấy đâu can đảm mà dám liều mệnh, ngươi đỉnh phong rồi, muốn liều thì đừng kéo bọn ta theo chứ.
"Trưởng lão a, bình tĩnh".
"Hắn muốn đan liền cho hắn đan, nghĩ nhiều làm gì".
"Đúng a, coi như mua mệnh đổi bình an đi, lão ca".
Đại trưởng lão trước phản đối của đám huynh đệ thì quá đau cái đầu, hắn cắn cái răng, 10 tấn chưa đủ để đánh đổ thương gia, thực vẫn có thể giao. Nuốt vào một ngụm nước bọt, nhìn thẳng vào Phi Dương: "Thôi được rồi, 10 tấn thì 10 tấn, chỉ mong các hạ đừng làm phiền chúng ta Thương gia sau này mà thôi".
Phi Dương thấy đối phương đồng ý, có điểm thỏa mãn. Sau này, hắn có đan để cắn hàng ngày rồi.
....
Bây giờ phía chém giết bên kia cũng đã kết thúc, Thương Lan bị bắt trong tay, kề dao vô đầu. Nàng ánh mắt đẫm lệ, nén bi thương nhìn Phi Dương: "Công tử, cứu ta...".
Phi Dương giờ mới nhớ ra, quay đầu nhìn nàng nói một câu: "Mệnh người, trời nhìn, trời phán quyết, không phải ai cũng có thể thay đổi được. Cô gái à, kiếp sau làm người cho tốt".
"Không".
Phanh!
Thương Lan hét thảm thất thanh, đầu người rơi xuống, oán độc nhìn thân ảnh Phi Dương xa dần, biến mất.
Lúc này, Phi Dương chỉ có thể cảm thán rằng, làm người đôi khi, tránh vướng vào việc của người khác nhiều vẫn là tốt.
Hắn không phải một kẻ vì một đứa con gái mà đắc tội Tùy Quốc, rồi hiệu ứng này nọ báo thù đánh tới, rồi lại đắc tội đại quốc chi uy. Hắn chưa phải là đại ma đầu vì cái l*n mà đi đồ tông diệt tộc nhà người khác, đấy chỉ là việc mà mấy thanh niên thánh mẫu nên làm.
- ---------Tác giả nói: Qua trường hợp này, tác đã cho mọi người hiểu rõ hơn hết về thánh mẫu là gì. Đôi khi không thể để một đứa con gái làm lung lay quyết định của mình. Phong cách tiểu thuyết vì hồng nhan mà tức giận là vô cùng máu chó. Tiện thể nói luôn, chương sau Phi Dương sẽ trở về gia tộc-----------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook