Thế Giới Huyền Huyễn
Chương 78: Kẻ Vét Máng

Phi Dương giờ này há hốc mồm, mạnh vãi lúa vãi gạo, ta lấy cái gì mà chặn đòn này. Chỉ còn cái chiêu đó mà thôi. Nhưng nếu thật dùng, ta lấy cái gì mà đánh tiếp đây hả trời.

Suy nghĩ suy nghĩ vắt óc, Phi Dương bắt đầu lâm vào vòng luẩn quẩn suy nghĩ bế tắc, hắn phải làm sao cho phải bây giờ, hắn không rõ.

Không có nhiều thời gian suy nghĩ, khí tức con thần long đã bắt đầu tăng lên dữ dội, sức mạnh của nó siêu việt hai con lúc trước rất nhiều. Cơ thể nó từ màu vàng kim chuyển sang màu xanh thủy kính cổ kim lộng lẫy.

Quất lên cái đuôi, thân ảnh nó trôi dạt trên bầu trời, dông tố quần cuộn, mây đen bao phủ hư ảo. Từng tia sấm sét chạy dọc cơ thể nó. Điện tích hội tụ đạt có thể đến mấy trăm triệu vôn cao áp. Sợ rằng Phi Dương bị nó búng tay một cái là chết cũng nên.

Chẳng bao lâu, đôi mắt dữ tợn của nó nhìn vào Phi Dương thân ảnh. Nó há ra cái mồm, tia sáng điện chói lòa được ngưng tụ về mồm nó. Hư ảnh của nó cũng nhạt đi theo cùng. Khi tia sáng ngưng tụ đến tận cùng, nó nhả ra. Một cột sáng vắt ngang bầu trời, rực rỡ như sao băng, chiếu rọi vào Phi Dương.

Nhìn nguy hiểm tới gần, Phi Dương cũng không nghĩ nhiều nữa, sống chết mặc trời, hắn giơ lên bàn tay mình đối chọi với cột sáng kia và nói:

"Tay Không Phá Lực".

"Keng, chặn đánh thành công, đòn đánh không mạnh gấp x10 ký chủ, lập tức xóa bỏ".

Oanh!

Kèm theo tay Phi Dương giơ lên, không gian bắt đầu rung lắc dữ dội, trước bàn tay hắn, một hố đen mini được ngưng tụ mà ra. Hố đen mới đầu rất nhỏ, sau dần phóng to cực đại. Chấn nứt không khí xung quanh, đến cả vết rạn không khí cũng còn nhìn thấy rõ.

Ầm ầm

Rung chuyển lên một cái, toàn bộ cột sáng đã bị hút sâu vào trong, toàn bộ tuyệt chiêu mỹ lệ trong giây lát đã biến mất. Hư ảnh con rồng hoàn toàn tan biến, chỉ để lại lão giả ngây ngốc ở nơi đó.

Lưu Bị chấn kinh nói: "Không thể nào, không thể nào, đó rốt cuộc là cái gì. Ngươi là ai, chẳng nhẽ không phải là tới để cứu hắn".

Phi Dương có chút gãi gãi cái đầu: "Kỳ thực, cơ duyên xảo hợp ta đến đây vì tò mò thôi. Lão già, ông không nói không rằng tự dưng động thủ với ta đâu".

Nói thì nói như vậy, Phi Dương vẫn động thủ. Hư Không Ẩn Sát Thuật đã khởi động lên, x2,7 tốc độ bạo phát mà ra, cấp tốc tiếp cận lão già này. Đơn giản, người ta đã lỡ trọng thương hắn, không tiện tay giết đến cùng mới là ngu.

Lưu Bị chỉ kinh ngạc nhất thời chứ không phải ngây ngốc luôn. Tỉnh lại, hắn liền giơ tay về phía trước, một hư ảnh thần long số 4 được ngưng tụ đến. Con thần long này hơi nhỏ, khí tức trầm ổn, có chút yếu hơn 3 con trước. Vì vội vàng nên nó không hoàn chỉnh nhưng cũng thể coi thường.

Phi Dương thét dài, 3000 thiên lực được hắn mang ra đập về phía con rồng, hắn mẹ nó đang liều mạng. Không liều khả năng cao sẽ bị nổ lốp ở chỗ này mất.

Phanh!

Bắn mạnh một tiếng, Phi Dương máu tươi cuồng phúng, cơ thể không tự chủ được bị con rồng đẩy thẳng xuống đại địa. Tuy nhiên vẫn có thể ổn định, Phi Dương cố khống chế bản thân không lún đi xuống.

Hắn bị con rồng đẩy dọc trên đại địa, tạo thành một vệt dài chạy dọc trên mặt đất. Vận tốc cực nhanh bị đưa về phía bên kia của không gian.

(Phi Dương để mình bị đẩy về sau là hắn lợi dụng thuyết giảm lực. Thay vì đỡ đòn thì cứ thả lòng cho nó đẩy mình đi, đẩy dần về xa thứ đánh mình sẽ bị không khí, ma sát, lực cản làm suy yếu từ từ).

Bùm!

Ba viên cầu bay quanh Lưu Bị nổ tung, hắn ho ngày một kịch liệt, còn Đế Lực nhưng không còn sức tạo ra rồng, tuổi thọ của hắn có lẽ đã chạm đến không (cường giả cảnh giới cao có khả năng cảm nhận được tuổi thọ và dùng bí pháp kéo dài).

Nhưng không sao, còn 15 phút cuối, hắn đủ thời gian để kết thúc Phi Dương. Lưu Bị mỉm cười, cảm nhận được Phi Dương đã bị đánh bay đi xa, khí tức không còn chút nào. Thậm chí là mỏng manh dễ vỡ bình hoa sứ. Không do dự, hắn đằng không bay đi đuổi theo.

....

Vạn trượng lòng đất chỗ xa, cung điện nơi Lưu Bị đã phá ra ngoài. Ta có thể thấy một đám trận pháp hoa văn chằng chịt ở giữa trung tâm. Tại trung tâm của đám hoa văn cỏ dại này, một cỗ quan tài đen đang bị xích chặt ở giữa, xích quấn quanh đều đã rỉ xét hết. Thậm chí kiếm cùn cũng có thể chặt đứt đi ra.

Bên trong quan tài, một đôi mắt xanh đang nhìn ra cái khe bên ngoài, tuy rằng hắn bị nhốt nhưng trận chiến giữa Phi Dương và Lưu Bị hắn nhìn rõ mồn một không sai.

Cỗ quan tài thì thào nhỏ nhẹ: "Để lão già kia thắng, ta thật không yên, hắn muốn luyện hóa ta bây giờ đã muộn nhưng ta vẫn muốn giải quyết hắn đâu".

Hắn đã bị phong ấn quá lâu rồi, lâu đến không chịu nổi. Trong lúc phong ấn hắn cũng giữ lại mấy con bài tẩy chưa được sử dụng. Thời điểm này, giây phút đã tới, ngươi không để ý ta liền đòi mạng ngươi.

Nói xong một lời, từ khe quan tài một tia sáng vàng lóe bay đi ra, hướng thẳng phía chiến trường mà đi.

....

Lưu Bị đang muốn bay lên mà đi, đột nhiên thần sắc hắn hốt hoảng, hắn cảm nhận được thứ gì đó từ phía sau hắn phóng tới. Tốc độ bình thường, hắn có thể tránh được, nhưng là tình hình thân thể cá chết này, né là không thể nào.

Xoẹttt!

Tia sáng vàng lóe lên, (đó là một mũi tên năng lượng) đâm vào bụng Lưu Bị, sắc mặt hắn tái xanh, cố gắng cầm cố sức mạnh của mũi tên truyền vào cơ thể.

Một người một cung tên đứng bất động trên trời liên hồi rằng co không ngừng nghỉ. Máu tươi từ bụng Lưu Bị mỗi thời mỗi khắc chảy xuống đất từng giọt.

....

Từ tít đằng xa, Phi Dương bây giờ đã nhìn không ra cái hình người, cả cơ thể cháy đen thui, đến cả khôn mặt cũng nhìn không ra, tan nát hết. Một nửa cơ thể hắn tay chân đứt rời, bụng thủng một lỗ. May mắn thay, chưa nguy hiểm đến tính mạng.

Không quản tình hình vết thương bây giờ, hắn cấp tốc đằng không mà lên. Thiên lực thì vẫn còn để mà tập bay, hắn nhận thấy lão già này không có đuổi theo. Vậy nghĩa là hắn chuẩn bị chết và kinh nghiệm mình cần lấy lúc này.

Lúc này bị con rồng đẩy đi, Phi Dương cũng cảm thấy một luồng khí khác xuất hiện, có thể nó tồn tại lâu như vậy không bị phát hiện, nhằm lúc cả hai tàn tạ mà đi ra vét máng, đúng là thâm độc thủ đoạn.

Suy đoán hoàn tất, Phi Dương cười gằn, hắn nhất định sẽ không bao giờ để kẻ khác vét máng mình, vì vậy hắn phải hành động nhanh, giải quyết Lưu Bị ngay.

...

Trong lúc Lưu Bị đang ngồi trên không, một thân ảnh khác xuất hiện tiến tới chỗ hắn. Lưu Bị lúc này lòng đã hoảng sợ, không thể nào hắn kiểm soát cả không gian sao lại không phát hiện ra kẻ này.

Thân ảnh áo đen chắp tay nhìn thẳng Lưu Bị, miệng khàn khàn nói: "Chậc, chậc, đường đường là Võ Đế cường giả oanh liệt cả đời vậy mà bị tiểu bối hại a, quá nhục".

"Ngươi làm sao sẽ thoát được dò xét của ta, chẳng nhẽ....".Lưu Bị nhìn thẳng kẻ trước mắt, tu vi tên này cũng chỉ Võ Tôn mà thôi, nếu có thể trốn được dò xét của hắn thì chỉ có duy nhất bí pháp gây nhiễu không gian.

(Cái gây nhiễu không gian là pháp bảo tránh Võ Đế dò xét nhé).

Thân ảnh áo đen rút ra đoản kiếm lạnh giọng: "Ngươi bây giờ chỉ là cá trên thớt, có lẽ chết đi được rồi".

Bất quá, không đợi nam tử động thủ, một tiếng thanh thúy vang lên, nổ đùng một cái, động thủ hộ hắn.

Pàng!

"Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Đế???, kinh nghiệm thu được 150,000,000 điểm."

Lưu Bị thần sắc cứng ngắc nhìn ngực mình, trên ngực hắn tại trái tim đã bị găm một lỗ máu nhỏ, huyết dịch chảy xuôi. Hắn chết thực cũng là quá không cam lòng, ra sân hoành tráng về sau chết thảm không làm được cái gì.

P/s: Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương