Thế Giới Huyền Huyễn
Chương 71: Mạnh Tộc

Con ma vật thấy đòn đánh của mình không có tác dụng, cả người nó run rẩy lên, xoay người ngay, nó vọt theo căn hầm chạy đi.

"Hừ".

Hừ nhẹ, bàn tay Phi Dương vươn ra ngoài, một thủ chưởng vô hình được hình thành đập mạnh xuống.

Rầm

Con quái bị đánh in xuống đất, tạo thành bụi phấn ngay lập tức. Phi Dương không nghĩ nhiều, một đường đi thẳng trong mê cung, bất kì ma vật nào cản đường, hắn liền một chưởng chụp chết, tốc độ cực nhanh, tiến thẳng theo hướng nữ tử kia mà đi, nếu không nhanh sẽ không đuổi kịp.

...

Một tuần sau, lối ra mê cung chỗ, thân ảnh Phi Dương cùng Nguy Hiểm đã ra ngoài. Hắn một người một thú tiếp tục theo sát nữ tử kia mà lên.

Tâm thần Phi Dương máy động, hắn cảm nhận được nữ tử kia đã bắt đầu bay đi, khả năng cao là nhận được tin của ai đó.

....

Mạnh tộc hoàng quốc, lúc này bầu không khí trong triều cực kỳ âm trầm, mọi người ai nấy vẻ mặt cũng khó coi. Đặc biệt hơn hết là vị hoàng thượng Mạnh Mẽ bên trên, hắn thần sắc tái nhợt, cả người như sắp chết giống nhau.

Mạnh Mẽ vỗ mạnh cái long ỷ, hắn gào thét: "Không thể nào, bọn chúng rốt cuộc là ai, mỗi kẻ, mỗi kẻ cảnh giới đều cao khủng khiếp, thậm chí đều là cảnh giới đỉnh tiêm Tôn Hầu bán bộ hết. Chẳng nhẽ cái hoàng tộc này thật muốn sụp đổ".

Một tên công công đi ra đội ngũ: "Hoàng thượng bớt giận, chuyện gì cũng có chúng lão nô ở đây, nhất định sẽ giải quyết được".

"Thôi, trẫm biết các vị rất mạnh, nhưng số lượng bọn họ nhiều hơn, sợ rằng, lành ít dữ nhiều". Mạnh Mẽ lắc lắc cái đầu.

Tên công công này á khẩu, hắn thật không biết nói gì nữa, đành lui xuống.

Một tên nam tử trẻ tuổi, đạo mạo đoan trang bên dưới vội vàng đi ra, vấn an: "Phụ hoàng bình tĩnh, họ muốn bí mật đó, chẳng nhẽ chúng ta không cho được, phụ thân, ngài tốt nhất là đầu hàng thì hơn, còn núi xanh không sợ không có củi đốt".

Tên hoàng thượng này tái mặt, hắn cầm lên cái khay ném thẳng thằng con.

Rầm!

"Hỗn trướng, ngươi có biết bí mật đó quan trọng như thế nào không, tổ tiên chúng ta đã phải bỏ ra cái giá rất lớn để gieo linh hồn ấn kí (truyền theo huyết mạnh), nếu nói ra thực ta còn không biết hậu quả đến mức nào, ngươi đây là ngại sống lâu".

Cũng không kịp để cha này hoàng đế nghĩ nhiều, một tên binh sĩ đã tức tốc từ bên ngoài hớt hải chạy về, hoảng hốt thần sắc: "Hoàng thượng, hoàng thượng, xảy ra chuyện, có mấy tên khi tức cực lớn vực ngoại thiên ma đang tiến về phía này".

Hoàng thượng Mạnh Mẽ lúc này nước mắt đã chảy ràn rụa, hắn mình xuống một góc người: "Các vị công công, xin mời xuất thủ, vận mệnh hàng trăm ngàn vạn con dân đất nước dựa vào các ngươi, công đức này trẫm nhớ. Tiện thể, bảo mối trấn tộc ta cũng sẽ mang ra đi cho các vị sử dụng".

"Nếu ngài đã có lệnh, bọn ta phụng bồi". Một đám lão giả râu tóc trắng xõa dài lê thê cung kích gật đầu, ánh mắt buồn tủi, tang thương.

...

Một gian phòng, hai tên hoàng tử lúc này đã gặp nhau, nhị hoàng tử Mạnh Cập nhìn đại hoàng tử Mạnh Ca nói: "Hoàng huynh, thời khắc này, huynh nghĩ hai ta có nên chống lại không".

"Hừ, ta không tin vào cái huyết mạch đó một chút nào, đệ cũng biết đấy, khả năng trận này người chết rất nhiều, chúng ta nên có chuẩn bị trước, theo tình hình mà làm". Mạnh Ca cười nhẹ nói.

Mạnh Cập thở dài: "Được, theo ý huynh, ta có một ý nghĩ, chúng ta trước hãy liên lạc với đám ngoại ma kia, sau đó làm một vở tuồng, thế nào".

Mạnh Ca tán thưởng: "Được, hay, cứ thế mà diễn thôi". Đúng, bọn hắn còn trẻ, không muốn chết, đó là điều đương nhiên rồi.

....

Ngoại thành, bây giờ một đám võ giả bay qua bầu trời, mỗi kẻ đều vô cùng mạnh, khí tức Võ Tôn khủng bố lan tràn, đặc biệt là cái ma khí nhìn giống đám Phi Dương đã đánh không sai vào đâu được.

Cùng lúc đám này đang bay, một thân ảnh nữ tử liền đã du nhập vào trong, quần áo đen nhánh, bó sát cả người, để lộ ra cơ thể hoàn mỹ tinh tế, đường cong lỗi lõm đầy đủ, khuôn mặt cũng lên vẻ nhu thuận, ngây thơ nhìn cũng biết hàng ngon rồi. Nhưng là cái ngây thơ này thật đã giết mấy ngàn người đấy.

Xương Thu ra nhập tiểu đội cười khúc khích: "Hạo La, ngươi hưởng thụ a, không như ca ca ta, hắn vậy mà chết rồi".

Tên này Hạo La nam tử ngảnh mặt lại, vẻ mặt kinh ngạc: "Cái gì, Tên bạo lực ấy, hắn là một Võ Tôn Đỉnh Phong, giết được hắn thật rất khó, kẻ nào có thể làm được chuyện đó".

Bên trái Hạo La một nữ tử tiến sát ôm lấy tay hắn, cặp mắt quyến rũ mê ly, bộ ngực liên tục nhún nhảy dán vô: "Chia buồn a, Ca ngươi chết rồi, thiệt là không may, nếu là Hạo La ra tay, đảm bảo giải quyết gọn".

Bên phải một nữ tử khác cũng không kém, để lộ cả xuân quang ra nén căng vào, châm biếm: " Ngươi nói quá rồi đấy, Hạo La huynh làm gì có tâm tư như vậy, ngươi muốn Hạo La tạt vô tình cảnh đó sao".

Nữ tử bên kia mặt mày cau có, sức mạnh bạo tán ra ngoài, rung chuyển đại địa, gầm thét quát lớn: "Ngươi, ngươi nói cái gì, có giỏi đánh một trận".

"Cái gì, ý ngươi là sao, muốn đánh đúng không?".

"Thảo, lão nương chơi với ngươi".

Oanh! Oanh!

Hai người sức mạnh triệt để va chạm, dồn nén ở giữa, Hạo La bị hai cái ngực chấn rung cả người, nội phủ lung lay. Cắn chặt hàm răng, tay hắn vội vàng thọc vào phần dưới hai người (chỗ hiểm)

",..A...A....A......A".

Tiếng nỉ non, rên rên phát ran, sát khí có chút dừng Hạo La mặt mày liền đã đỏ bừng, cái miệng hô to: "Thôi, dừng, dừng lại hết cho ta, các ngươi cần cái gì, muốn cái gì, tốt nay lên giường ta chiều, giờ không phải lúc".

Hai người này nữ như sói nhìn nhau một lúc, sắc mặt im lìm, bất động. Hao La mệt mỏi sắp chết, mẹ nó, cái số đào hoa thật khổ.

Xương Thu nhe răng thâm độc, ánh mắt nhìn phía xa xăm cười cười: "Các ngươi đừng vội thề non hẹn biển, chưa chắc tối nay còn sống trở về đâu".

Tất cả mọi người thần sắc cũng bắt đầu nghiêm túc, tim đập liên hồi, lòng hưng phấn dạo dực, chuẩn bị cho một hồi giao chiến kịch liệt sắp sửa diễn ra.

Có điều, cả đám cũng không biết là, Phi Dương đang đuổi sát phía sau, cười gằn, cả người khí tức nội liễm, sát khí phun trào: "Hahahaa, có rất nhiều kẻ mạnh đây, thật tốt chơi".

P/s: Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương