Thế Giới Hậu Tận Thế
Chapter 53: Hy vọng cuối cùng(2)

‎"Thành chủ!"‎

‎Khi ông bước vào, có một người đang ngồi ở bàn làm việc của Thành chủ, xử lý mớ giấy tờ chất cao như núi kia. Jurhen bước tới, nhưng khi ông ta đến gần mới nhận ra, người ngồi trên ghế của Thành chủ không phải là Jaehwan.‎

‎"... Sao anh lại ở đây?"‎

‎Tóc vàng với một cánh màu bạc ở phía sau. Đó là một người đàn ông khác, mà không phải là chủ nhân của chiếc ghế này. Đó là khi Jurhen nhớ lại khuôn mặt ghét bỏ của Jaehwan khi xem qua đống tài liệu.‎

‎-Tất cả các luật này là gì? Làm sao tôi có thể đọc hết tất cả những thứ này? Sao ông không làm việc này đi ‎

‎-Chỉ có hai người có thể xử lý các tài liệu này, chính là Thành chủ hoặc thư ký Pháp luật.‎

Hai mắt ‎Jaehwan sáng lên.‎

‎-Thư ký Pháp luật là ai? Đưa người đó đến đây.‎

‎- Ngài mới giết anh ta vài ngày trước.‎

‎-Ặc.‎

Sau đó, ‎Jaehwan lại hỏi:‎

‎-... Ai là người hiểu về luật pháp nhất trong toà thành này?‎

‎Đó là một câu hỏi khó. Trong khi Jurhen bắt đầu suy nghĩ, thì Jaehwan dường như đã tìm ra câu trả lời cho riêng mình.‎

‎-Chờ đã, anh ta có thể làm được!‎

‎Và bây giờ Jurhen đã biết,’ anh ta’ kia là ai.‎

‎"... Thừa tướng."‎

‎Đó chính là Carlton vẫn còn quấn băng vải lanh trên cả đầu và cả người, là người đang xử lý đống giấy tờ.‎

‎"Hy vọng anh ta sẽ làm tốt."‎

‎Jaehwan nghĩ về Carlton, người mà mình đã để lại tại văn phòng. Hắn sẽ không biến anh ta trở thành thư ký Pháp Luật ngay từ đầu vì Carlton đã phải nhập viện vào vài ngày trước.‎

‎-Wow, Carlton, anh thật đẹp trai.‎

‎-Thật sự là quá đẹp trai!‎

‎-Tác phẩm tiếp theo của tôi sẽ là [Ngạ Quỷ Carton]!‎

‎Nếu Jaehwan không đến thăm phòng bệnh vào ngày hôm đó, Carlton có lẽ sẽ vẫn ở trong phòng bệnh của mình, tận hưởng thời gian tuyệt vời với các nhà điêu khắc xinh đẹp đang ra sức tạo ra các tác phẩm điêu khắc cho mình. Jaehwan nghĩ như thế trong khi không ngừng đâm vào các tác phẩm điêu khắc [Ngạ Quỷ Carlton] mà hắn đã tịch thu bằng cách sử dụng quyền của mình với tư cách là Thành chủ.‎

‎"Đã đến lúc mình bắt đầu có cảm giác."‎

‎Jaehwan đang tập trung tập luyện Đâm. Trong góc là những mảnh vụn của các tác phẩm điêu khắc Carlton khác nhau. Cheongheo vừa nói vừa nhìn vào đống đổ nát.‎

‎"Nhóc con, cậu có biết những thứ đó đáng giá bao nhiêu tiền không?"‎

‎"Ai thèm quan tâm?"‎

‎"Một vị Thành chủ không có bất kỳ ý thức nào về tiền bạc."‎

‎Cheongheo đưa tay xuống và bắt đầu nhặt những tác phẩm điêu khắc chưa bị hỏng lên rồi bỏ chúng vào túi của mình.‎

‎"Đồ ngốc! Các thiếu nữ sẽ phát cuồng vì những tác phẩm điêu khắc Carlton này!‎

‎Jaehwan liền quay sang Cheongheo và nói.‎

‎"Lão già."‎

‎"Cái gì?"‎

‎"Kỹ năng mới của tôi đã hoàn thành."‎

‎"... Thật sao?"‎

‎Lý do tại sao Jaehwan và Cheongheo có mặt tại buổi lễ là để tạo ra một kỹ năng mới. Sau khi đối mặt với Catastrophe, Jaehwan cảm thấy mình phải có một kỹ năng mới. [Đâm Mạnh] của hắn rất mạnh, nhưng tầm bắn của nó lại quá lớn, không phù hợp để được sử dụng chống lại một mục tiêu riêng lẻ.‎

‎Đó là ngày thứ năm kể từ khi Jaehwan và Cheongheo trao đổi kỹ năng của họ với nhau.‎

‎"Vậy hôm nay không cần luyện tập nữa sao?"‎

‎"Bây giờ không cần."‎

‎"Hả? Tại sao?"‎

‎Cheongheo có chút thất vọng. Khoảng thời gian chính là khoảng thời gian tuyệt vời đối với ông ấy, bởi vì [Chém] của ông ấy cũng đã trở nên mạnh mẽ hơn nhiều chỉ sau vài ngày tập luyện với Jaehwan.‎

‎"Tôi đã quan sát Chém của ông đủ rồi."‎

‎"Ồ, vậy sao? Như vậy, cậu có thể Chém như Đâm của cậu rồi sao?‎

Cheongheo nói một cách mỉa mai, nhưng Jaehwan gật đầu.‎

‎"Phải, một chút."‎

‎Cheongheo chế giễu.‎

‎"Cậu đã Đâm cả đời rồi!Nhưng Chém không dễ dàng như thế đâu!‎”

‎Jaehwan nói.‎

‎"Tôi không thể Chém mạnh như vậy, nhưng..."‎

‎"Đó không phải là Chém mạnh! Đó là Chém ‘SIÊU MẠNH’!‎

‎Jaehwan tiếp tục nói, hoàn toàn phớt lờ Cheongheo.‎

‎"Tôi có thể làm [Chém Nhẹ]."‎

‎"Đó không phải là Chém Nhẹ, đó là Chém bình thường….cái gì?"‎

‎"Chém của ông là thế này phải không?"‎

‎Jaehwan lùi lại và chém thanh kiếm của mình lên không trung. Năng lượng mạnh mẽ đến mực xé toạc không gian phía trước.‎

‎"Có vẻ như nó không mạnh như của ông."‎

Cheongheo không còn gì để nói. Nó chắc chắn yếu hơn Chém của ông ta, nhưng Chém của Jaehwan có chút khác biệt nhỏ. Chém của ông ta là kỹ năng có được sau vô số năm luyện tập. Nhưng người đàn ông này đã có được nó chỉ sau năm ngày.‎

‎".Cậu.. Cậu đã làm điều này như thế nào?"‎

Jaehwan không trả lời, nhưng Cheongheo có thể đoán được đó là gì. Mấy ngày gần đây, ông ta có thể cảm nhận được, Jaehwan đã thay đổi. Anh ta không còn giống như những chiếc đinh sắc nhọn nữa, mà đã trở thành một lưỡi dao sắc bén. Có lẽ Jaehwan đã thực hành Chém chống lại thế giới, ngay cả là vào lúc này.‎

‎"Dù sao, tôi đã sử dụng Chém này để tạo ra một kỹ năng mới."‎

‎"Kỹ năng mới? Đó là loại chém nào?"‎

‎"Đó là một cú đâm."‎

‎Cheongheo trở nên bối rối.‎

‎"Cậu học Chém, nhưng lại tạo ra Đâm?"‎

‎"Ừm, cũng tương tự như vậy."‎

‎Jaehwan thản nhiên di chuyển bàn tay của mình. Đó là một cú Đâm nhưng lại phảng phất như một động tác Chém. Dù chỉ là một cử chỉ nhưng Cheongheo có thể cảm nhận được tiềm năng mạnh mẽ ẩn chứa trong đó.‎

‎"Khoan đã! Cậu đã đặt tên cho nó chưa?"‎

‎"Chưa."‎

‎"Cậu đã lấy trộm Chém của ta để làm ra nó, vậy ta đặt tên cho nó không phải là chuyện đương nhiên sao?"‎

‎"Để làm gì?"‎

‎"Đặt tên là Cheongheo Đâm, thế nào?"‎

‎Jaehwan nheo mắt lại.‎

‎"Hay là để tôi Đâm một nhát trước?"‎

‎Cheongheo nhíu mày. Ông ấy cũng vậy, quá kiêu ngạo, giống như Jaehwan. Ông ấy biết Jaehwan rất mạnh mẽ nhưng vẫn quá kiêu ngạo về bản thân để tỏ ra sợ hãi trước một lời đe dọa như vậy.‎

‎"Ngươi là thằng nhãi con ngu ngốc trẻ tuổi, ngươi đang vượt qua ranh giới! Được rồi, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi một bài học và tự mình trở thành Thành chủ!"‎

‎Tuy nhiên, Jaehwan lại rút kiếm ra nhanh hơn. Xuất ra một cú đâm có chuyển động như một nhát Chém. Cheongheo chạy thẳng vào cơn bão từ lưỡi kiếm do Jaehwan tạo ra.‎

‎"GỪ! PHẢI BIẾT TÔN TRỌNG TRƯỞNG BỐI DÙ CHỈ MỘT LẦN!"‎

‎Cơn bão thổi ra, phá hủy toàn bộ sân tập. Cheongheo sững sờ khi nhìn thấy kỹ năng này.‎

‎"Đây còn mà gọi là loại kỹ năng dùng cho 'mục tiêu duy nhất' sao!‎

‎Các chiến binh đang tập luyện ở một góc đã bị thổi bay đi không ngừng la hét lên vì sốc. Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó. Cơn bão vẫn chưa dừng lại, nó tiếp tục đục ra một cái lỗ trên trần nhà và bay thẳng lên trời.‎

‎Sau đó, bọn họ nghe thấy tiếng ai đó thét lên.‎

Ở một góc tối trong tháp canh, những người thích nghi mặc quần áo có dòng chữ ‘Sấm Vương’ đang cố gắng xâm nhập vào tầng hầm của tháp canh.‎

‎[Thành chủ đang có ở dưới đó sao?]‎

‎[Vâng, thưa ngài.]‎

Những người này chính là những người của Sấm Vương Tộc, xếp hạng thứ 9 trong Thập Gia Tộc. Người đứng ở vị trí trung tâm chính là Thủ lĩnh, Yong.‎

‎"Hôm nay, ta sẽ trở thành Thành chủ."‎

‎Ba ngày trước, Yong đã đến Gorgon. Các thủ lĩnh của các gia tộc khác cũng đã đến đây, nhưng dường như không ai trong số họ từng được giao chiến cùng Chủ nhân của Gorgon.‎

‎"Tên nhát gan."‎

Các vị trưởng bối đã nói với hắn rằng Thành chủ chắc chắn là một ‘Người Không Thích Nghi’. Yong đã nhanh chóng nhận ra rằng đây là một cái bẫy.‎

‎"Gorgon chắc chắn sẽ làm điều gì đó hèn nhát."‎

‎Thừa tướng đang chặn lối vào của tất cả những người muốn chiến đấu với Thành chủ. Đó là lý do tại sao Yong đến một mình.‎

‎"Tôi sẽ tấn công trước khi họ kịp thực hiện kế hoạch nào đó."‎

Thành chủ đã tuyên bố rằng tất cả những gì mà người thách đầu phải làm chính là một cuộc chiến một chọi một.‎

‎"Ta sẽ khiến ngươi hối hận vì đã không nói rõ phải chiến đấu như thế nào."‎

‎Gia tộc Sấm Vương, cùng với gia tộc Hắc Lâm, là những gia tộc sử dụng kỹ năng ám sát. Và anh ta chính là Thủ lĩnh của một gia tộc như vậy. Nếu anh ta muốn ám sát Chủ nhân của tòa thành, không ai có thoát khỏi cái chết..‎

‎"Kẻ khác có thể gọi ta là kẻ hèn nhát, nhưng ám sát mới là sức mạnh chân chính của ta!"‎

‎Và đó là cách hắn ta bị thổi bay bởi cơn bão phun trào lên từ dưới mặt đất. Nó nhanh đến mức hắn ta không thể xuất ra bất kỳ kỹ năng phòng thủ nào. Toàn bộ người trong gia tộc Sấm Vương, bao gồm cả thủ lĩnh, Yong, đều bị đánh cho bất tỉnh khi họ bị cơn bão hất văng ra ngoài.‎

‎Ngay sau đó, có hai bóng người bỗng nhiên xuất hiện. 

Cheongheo kéo Yong, người đang bị mắc kẹt trong tường ra, nói, "Đây không phải là thủ lĩnh của Sấm Vương sao?"‎

Hai chân của Yong không ngừng run rẩy trong khi Jaehwan gật đầu.‎

‎"Vậy là chúng ta đã có thành viên đầu tiên của đội Thám hiểm."‎

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương