Nhan Hàm trước năm mười ba tuổi là một cô bé như thế nào, xinh đẹp, đáng yêu, trong ánh mắt tràn đầy vẻ hồn nhiên mơ mộng. Đặc biệt khi cười tươi, trong đôi mắt kia phát sáng óng ánh.

Vừa thấy là biết đứa trẻ nuôi nấng trong gia đình rất hạnh phúc.

Nhan Hàm đã sống trong một gia đình như vậy, bố mẹ và cô, còn có gia đình ông bà nội và bác sống tại một thành phố khác rất xa. Cô rất thích anh họ Nhan Chi Nhuận, tiếc là hằng năm cô chỉ có thể cùng bố đến nhà ông nội một lần vào dịp tết, hơn nữa cũng không thể ở lại.

Bởi vì ông nội nói ông đã đuổi bố ra khỏi nhà từ lâu, nếu không phải vì bà nội và bác cầu xin, còn có sự xuất hiện của cô, thế thì bố cô ngay cả một bữa cơm cũng không được ăn trong nhà.

Mặc dù là vậy, Nhan Hàm chưa bao giờ cảm thấy có quan hệ gì.

Dù sao cô và ông nội một năm nhiều lắm gặp một lần, hơn nữa ông nội không thích bố, nhưng ông rất thích cô.

Mỗi lần vào dịp tết, ông nội đều lén nhét tiền lì xì cho cô, bảo tự cô giữ riêng, đừng giao cho bố mẹ.

Năm mười ba tuổi, tưởng rằng cuộc sống như vậy chính là cả đời.

Mẹ vẫn múa vũ đạo bà thích, bố làm giáo viên trong trường đại học, thường xuyên xuống bếp thể hiện tài năng cho hai mẹ con, tay nghề tổ truyền của nhà họ Nhan.

Nhưng cuộc sống luôn như vậy, tương lai và bất trắc, ai biết được cái nào đến trước.

Nhan Hàm vẫn nhớ rõ hôm đó, cô đang ngủ ngon lành, nhưng âm thanh gõ cửa bên ngoài rất lớn.

Khi cô mặc đồ ngủ đi qua mở cửa, nhìn thấy đồng nghiệp của bố, giáo sư Trần ở sát vách cùng vợ chú ấy đứng ở cửa, sắc mặt hai người khẩn trương, bảo cô đi theo bọn họ ra ngoài.

Nhan Hàm sửng sốt, cô biết hôm nay mẹ ngồi máy bay về, bố đi đón mẹ.

Sau khi xuống lầu, cô mới phát hiện bên ngoài mưa rất lớn, mưa to tầm tã, chú Trần lái xe, mặc dù cần gạt nước ra sức chuyển động, cảnh bên ngoài vẫn mơ hồ không thấy rõ lắm.

Dì ở bên cạnh bảo chú ấy chạy chậm lại, chậm một chút.

Đèn đường xung quanh đều không chiếu được màn đêm và màn mưa đêm hôm đó.

Cho đến khi cô theo bọn họ đến nơi thì mới biết được đó là bệnh viện. Không ai thích bệnh viện cả, đặc biệt loại bệnh viện trong ban đêm này, tiếng mưa dội trên mặt đất, tựa như nện vào trái tim cô.

Nhan Hàm không muốn đi vào, cô muốn trở về chờ bố mẹ về nhà.

Nhưng chú Trần nắm chặt lòng bàn tay cô, cho đến khi đưa cô tới bên ngoài phòng phẫu thuật.

Sau đó, cô nhìn thấy mẹ một thân máu me ngồi trên hành lang ngoài phòng phẫu thuật.

……

Nhan Hàm vốn lặng im nhìn mặt hồ, giờ phút này cô hơi khựng lại, quay đầu nhìn người bên cạnh, thời gian quả nhiên lớn lao, hồi trước ngay cả khi không nhắc tới cũng bóc ra miệng vết thương, hiện giờ cô đã có thể bình tĩnh kể lại.

Cô nhẹ giọng nói: “Chuyện tiếp theo cậu hẳn là đoán được.”

Bùi Dĩ Hằng dịu dàng nhìn cô, anh không phải người giỏi ăn nói, vì thế anh vươn tay khẽ khàng vỗ về bờ lưng cô.

Bàn tay người đàn ông dày rộng, cách lớp quần áo vẫn lộ ra sức lực nhẹ nhàng.

Lông mi dày đặc của Nhan Hàm hơi cụp xuống, trước khi cất tiếng, cô khẽ run, dường như đang cố hết sức khống chế cảm xúc trong cổ họng của mình: “Mỗi lần khi nghe được bản tin tai nạn xe cộ, có lẽ chỉ là mấy con số trên tin tức, nhiều nhất là thản nhiên nói một câu thật đáng thương quá. Nhưng khi điều đó thật sự xảy ra trên người mình…” Cô hít sâu một hơi, thấp giọng nói, “Sẽ phát hiện, một câu nén bi thương hoàn toàn chẳng làm nên chuyện gì.”

Lông mày Bùi Dĩ Hằng nhíu chặt.

“Nỗi đau này sẽ dai dẳng không dứt trào dâng trong người cậu, chỉ cần nhắm mắt lại, chỉ cần có khoảng không bình lặng, nó sẽ liên tục không ngừng khiến cậu hiểu rõ triệt để, cậu phải mất đi người này, sẽ không còn gặp lại người ấy nữa.”

“Người ấy sẽ trở thành bức ảnh đen trắng trên vách tường, sẽ trở thành một nhúm bụi trong cái hộp nho nhỏ kia, người đó sẽ không bao giờ sống lại tươi cười với cậu, bảo cậu thức dậy chiên trứng, lúc cậu không vui sẽ chọc cậu cười.”

Bùi Dĩ Hằng rốt cuộc không nhịn được nữa, anh nhẹ giọng nói: “Nhan Nhan, đủ rồi, đủ rồi.”

Nhưng ngay khoảnh khắc này Nhan Hàm níu chặt cánh tay Bùi Dĩ Hằng, ngón tay cô như là dùng hết sức lực, gần như là âm thanh từ trong cổ họng nghẹn ra, giọng khàn khàn mang theo nức nở: “Thế nên mẹ tôi mới có thể tự sát đúng không.”

Chính bởi vì vậy, nghĩ đến phải vĩnh viễn mất đi người yêu, trong lòng không thể chấp nhận điều này.

Nỗi đau đớn này không giống như cát chảy, theo thời gian trôi qua, mà là đọng lại dưới đáy lòng từng chút một, rốt cuộc đến một ngày hoàn toàn bùng nổ.

Nhan Hàm từng không hiểu được, cô không hiểu, vì sao khi đã mất bố mẹ lại tàn nhẫn như vậy bỏ lại một mình cô chứ.

Cho đến thật lâu sau, cô đọc được một tin tức, sau khi người vợ qua đời, người chồng đã tự tử theo.

Người chồng kia là một cô nhi, bởi vì gặp được vợ mình, có người nhà lần nữa, nhưng sau khi vợ qua đời, niềm tin của người chồng cũng sụp đổ theo.

Tề Nguyên, mẹ Nhan Hàm hồi bốn tuổi cha mẹ đều qua đời, bởi vì không có họ hàng bằng lòng nuôi dưỡng bà. Cuối cùng Tề Nguyên bị đưa đến cô nhi viện.

Sau đó bà thích nhảy múa, là ông viện trưởng trong cô nhi viện kiên trì để bà học nhảy múa, cuối cùng thi đậu đại học. Nhưng ông viện trưởng lại vì bệnh qua đời vào năm bà lên đại học.

Trong bức thư cuối cùng Tề Nguyên để lại cho Nhan Hàm, bà xin Nhan Hàm hãy tha thứ cho sự yếu đuối của bà.

Bà nói với Nhan Hàm, cuộc đời bà đã trải qua rất nhiều lần ly biệt, thuở nhỏ mất đi cha mẹ, năm đó vừa tròn mười tám lại mất đi viện trưởng như người cha ruột.

Bà vốn muốn sống cô độc quãng đời còn lại, nhưng bố Nhan Hàm tựa như một tia sáng, xâm nhập vào cuộc sống của bà mạnh mẽ lại không cho phép kháng cự.

Lúc Tề Nguyên quyết định lấy bố của Nhan Hàm, bà nói với mình, tin tưởng số phận lần nữa.

Tin tưởng ông trời lần nữa, cuối cùng thương xót bà.

Mặc dù người nhà họ Nhan không chấp nhận bà, nhưng bố Nhan Hàm chẳng hề do dự lựa chọn bà, để bà tiếp tục kiên trì múa vũ đạo bà thích, từ đầu đến cuối đều đứng về phía bà.

Ông đã từng nói, Tề Nguyên không có ai cả, chỉ có ông thôi, ông phải bảo vệ bà.

Lời hứa hẹn này, ông thật sự nói được làm được.

Cuối cùng, ông dùng mạng sống bảo vệ bà.

Tề Nguyên rất hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi bà cho rằng những bất hạnh nửa đời trước sẽ được bù đắp nửa đời sau.

Cho đến khi ông trời lấy lại hạnh phúc này của bà, bà tận mắt thấy người mình yêu nhất chết trước mặt bà.

Bà đã từng nói với chính mình rất nhiều lần, bà còn có một đứa con gái, đứa con gái của bà còn nhỏ.

Nhưng bà thật sự quá mệt mỏi.

Mệt lắm, mệt lắm rồi.

Mệt đến mức bà không muốn vùng vẫy nữa.

Bùi Dĩ Hằng nhìn cô, rõ ràng thường ngày là cô gái hoạt bát cởi mở như vậy, giờ đây cô im lặng ngồi bên cạnh anh, bình tĩnh kể lại, giọng cô càng ngày càng bình thản, đến mức Bùi Dĩ Hằng không muốn lắng nghe thêm một câu gì nữa.

Ánh mặt trời sáng nhất, nhưng không chiếu sáng lòng người.

Rốt cuộc dường như anh biết sợ hãi lần đầu tiên, không thể kiềm chế lý trí của mình, vươn tay kéo Nhan Hàm vào trong lòng.

Động tác của anh hơi thô lỗ, gần như một tay lôi người qua.

Cằm Bùi Dĩ Hằng gác trên đỉnh đầu cô, anh thấp giọng tựa như dỗ dành cô: “Nhan Hàm, em đừng sợ, đừng sợ.”

Anh như là hiểu được nỗi lo âu của cô, nhẹ nhàng trấn an cô.

Nhan Hàm hơi nghiêng má mình, cái ôm của anh rất ấm áp.

Con người chính là như thế, đáy lòng rõ ràng nhắc nhở bản thân, đừng quá lưu luyến. Nhưng cái ôm ấm áp lại dày rộng như vậy, lần này tới lần khác, sẽ khiến cô nghiện mất.

Nhan Hàm như là tìm được một tư thế thoải mái, khẽ khàng nép trong lòng anh.

Chỉ một lần, cho dù lưu luyến cũng được, nghiện cũng được, chỉ lúc này thôi.

Rốt cuộc hồi lâu sau, Nhan Hàm thấp giọng nói: “Có đôi khi tôi cứ suy nghĩ, nếu mẹ không bao giờ gặp bố, có lẽ bà thật sự sẽ giống như mình đã dự tính, trở thành một nhà nghệ thuật cô độc, tới năm mươi tuổi tuy rằng còn một thân một mình, nhưng vẫn còn có sân khấu và khán giả của bà.”

Thế nhưng sau khi nếm trải tình yêu đẹp nhất trên thế giới thì sẽ không chịu được nỗi cô quạnh vô biên như vậy.

Tình yêu sâu đậm, chỗ dựa của cả thể xác và tâm hồn như vậy, vào khoảnh khắc bố qua đời tất cả đều sụp đổ.

Tới giờ Nhan Hàm cũng chưa nghĩ tới chuyện yêu đương, bởi vì cô không muốn nếm thử tình cảm sâu đậm như vậy, khi ngọt ngào thì hạnh phúc, nhưng khi tuyệt vọng thì chính là tối tăm triệt để.

Thực ra một mình cô vẫn có thể sống rất vui vẻ.

Cô không cần dựa vào ai cả có phải không.

Mà khi cô từ trong lòng Bùi Dĩ Hằng ngẩng đầu lên, ánh mắt cô nhìn anh thẳng tắp, ngữ khí kiên định trước nay chưa từng có.

Cô nói: “Bùi Dĩ Hằng, tôi, phải nói xin lỗi với cậu.”

Tôi xin lỗi, đừng thích tôi.

*

Tới cuối năm, hoạt động trong trường đều nhiều lên, từng học viện đã bắt đầu chuẩn bị luyện tập tiệc tối cuối năm.

Sau khi Ngải Nhã Nhã về nước, quả thực là bận rộn không ngừng. Cô là người duy nhất trong phòng ký túc giữ chức tại hội sinh viên, có điều từ khi Nhan Hàm cùng lớp một năm nhất làm cả học viện truyền thông mất mặt, Ngải Nhã Nhã có liên quan cũng không được hoan nghênh.

Lúc đi học, cô liếc nhìn tin tức trên diễn đàn, cười khẩy lạnh lùng một tiếng.

Cô quay đầu nhìn Trần Thần nói: “Hội sinh viên định làm tội liên đới à? Sinh viên lớp một chúng ta chỉ có thể chạy việc, việc nặng nhọc vất vả đều ném cho chúng ta làm.”

Trần Thần đồng tình nhìn cô bạn, thấp giọng nói: “Lần trước Lam Tư Gia mất mặt lớn như vậy, vốn bảo cô ta phải công khai xin lỗi, kết quả sau đó cũng không biết tìm được quan hệ gì, thế mà cũng đè xuống được. Cậu xem giờ mới mấy ngày, cái đuôi của cô ta lại vểnh lên.”

Sau khi Ngải Nhã Nhã trở về, bốn người các cô đi học đều ngồi ở hàng ghế sau cùng trong phòng học.

Lúc này Nghê Cảnh Hề nghiêm túc nghe giảng bài, hoàn toàn không phản ứng việc nhiều chuyện của hai cô bạn.

Ngải Nhã Nhã ngược lại nhìn thoáng qua bên cạnh, thấp giọng nói: “Sao tớ cảm thấy bạn học Nhan Hàm gần đây là lạ nha.”

“Hóa ra không chỉ mình tớ thấy vậy.” Trần Thần lập tức gật đầu nói.

Hai người liếc nhau một cái, đồng thời nhìn sang Nhan Hàm.

Nhan Hàm chẳng hề chơi di động, cô đang lơ đãng nhìn nhìn, cầm bút trên tay, chống cằm, ánh mắt nhìn chằm chằm bục giảng đằng trước, nhưng vừa nhìn đã biết tư tưởng đã bay xa từ lâu.

Toàn thân là cảm giác thẫn thờ.

Trần Thần nói: “Sao tớ thấy cậu ấy thế này giống như thất tình rồi ấy.”

Nắp bút Ngải Nhã Nhã gõ nhẹ hai cái trên quyển sách: “Tớ thấy càng giống như là bị bỏ hơn.”

Ngải Nhã Nhã chợt nói: “Đúng rồi, không phải lần trước cậu nói với tớ, Nhan Nhan chúng ta với lão đại lớp kia có quan hệ không bình thường à.”

“Đúng rồi, Bùi lão đại người ta chính là người vì Nhan Hàm tức giận uống ba ly rượu.” Trần Thần chậc một tiếng, hơi cảm khái nói, “Nếu có nam sinh bằng lòng đối với tớ như vậy, tớ khẳng định lấy thân báo đáp ngay tại chỗ.”

Đối với chuyện này, sau khi Ngải Nhã Nhã về nước nghe Trần Thần kể lại.

Các cô vốn nghĩ rằng, không bao lâu sẽ đợi được Nhan Hàm mời cả phòng ký túc ăn một bữa tối. Ngay cả địa điểm hai người cũng chọn xong rồi, định đòi giá cao một phen.

Vì thế Trần Thần rất hiếu kỳ đẩy Nhan Hàm, hỏi: “Nhan Nhan, hiện tại cậu và Bùi lão đại là tình huống gì hả?”

Nhan Hàm bị cô bàn đẩy lấy lại tinh thần, suy nghĩ một chút.

Tình huống gì ư?

Tình huống hiện tại là, cô đã hai tuần không gặp anh. Từ lần chia tay ở công viên, Nhan Hàm đã hạ quyết tâm phải phân rõ giới hạn với Bùi Dĩ Hằng, nhưng không ngờ cô còn chưa bắt đầu hành động đã phát hiện Bùi Dĩ Hằng hình như không còn ở đối diện.

Cô vốn không xác định, cho đến khi có một ngày, cô nhìn thấy một dì tới nhà quét dọn làm vệ sinh.

Cô mới biết dạo này ở đây không có người ở.

Anh đi rồi, Nhan Hàm cảm thấy mình nên yên tâm. Thật sự nên như vậy.

Dù sao anh không có quấn quýt, khiến cô khó xử.

Nhưng Nhan Hàm lại có chút ấm ức nói không nên lời, không phải nói rồi sao, anh còn thích cô hơn cờ vây. Anh đánh cờ nhiều năm như vậy, sao tới cô lại thoáng cái vứt bỏ rồi.

Đương nhiên loại ý tưởng này cuối cùng bị Nhan Hàm phân định là nguy hiểm cực độ.

Dù sao nếu cô có loại ý nghĩ này, chẳng phải không khác gì điếu thần trong truyền thuyết à, nếu không thể chấp nhận thì hãy thành thật nói rõ ràng.

“Không có tình huống gì, bọn tớ chỉ là quan hệ đàn chị đàn em bình thường, cậu đừng đoán lung tung nữa.” Nhan Hàm vô tình nói.

Trần Thần nhìn dáng vẻ cô cúi đầu ghi chép, im lặng vài giây: “Tại sao Ngải Nhã Nhã không thể giống như cậu, phát triển thành quan hệ đàn chị đàn em ‘bình thường như vậy’ với người ta chứ.”

Ngải Nhã Nhã: “…” Cô nhất định phải nằm chịu thương sao?

Có điều Nhan Hàm không muốn nói, các cô cũng không mặt dày hỏi han.

Sau khi tan học, Trần Thần đề nghị tới quán lẩu Bắc Kinh mới mở bên ngoài, nghe nói thịt dê bên đó là đặc biệt chính tông.

Mùa đông mà, không phải nên ăn thịt dê à.

Nhan Hàm và Nghê Cảnh Hề đều tỏ thái độ sao cũng được, sau khi Trần Thần thuyết phục Ngải Nhã Nhã, bốn người ra cổng trường chuẩn bị ra ngoài.

Lúc đi trên đường, Trần Thần lướt bài viết diễn đàn trường, đột nhiên lướt ra một cái.

Cô khẽ hô: “Mẹ nó, cái này là ai đăng hả, điên rồi sao?”

“Gì đó?” Ngải Nhã Nhã sáp lại gần.

Trần Thần có chút không lời nói cất tiếng: “Lại nói Bùi lão đại của chúng ta và Lam Tư Gia là thanh mai trúc mã, nói chuyện liên hoan lần trước là một sự hiểu lầm. Lúc này lão đại và Lam Tư Gia cãi cọ hiểu lầm, còn nói hiện nay hai người họ tiến triển rất thuận lợi.”

“Mẹ nó, tiến triển thuận lợi là cái quỷ gì hả?” Từ khi Bùi Dĩ Hằng uống ba ly rượu thay Nhan Hàm, Trần Thần luôn cảm thấy anh quả thật rất ngầu.

Cô đã tôn sùng Bùi Dĩ Hằng, nhận định anh là nam thần thứ hai trong lòng sau nam thần Bùi Tri Lễ của cô.

Cô còn từng cảm khái, quả nhiên nam thần họ Bùi đều điển trai ưu tú như vậy.

Ngải Nhã Nhã căm ghét nói: “Đây là tay sai bên cạnh Lam Tư Gia đăng lên rồi, ai sẽ cảm thấy giữa bọn họ tiến triển thuận lợi chứ.”

“Vậy cũng chưa hẳn.” Nghê Cảnh Hề đột nhiên nói một câu, hai người kia liền nhìn sang cô, trông thấy Nghê Cảnh Hề hất cằm hướng về phía đối diện nói, “Nhìn bên kia kìa.”

Quả nhiên hai người trông thấy một chiếc Bently đỗ trước cổng trường, bởi vì chiếc xe này thật sự rất nổi bật.

Hễ là sinh viên qua lại đều sẽ quay đầu nhìn ngó vài lần.

Lúc này có hai người đứng bên cạnh xe, chàng trai mặc áo khoác lông màu xám nhạt, bờ vai dày rộng nổi bật dưới lớp quần áo, dáng người càng cao thẳng hơn. Mái tóc ngắn của anh hình như hơi dài, lúc này anh đang cúi đầu nói chuyện với người đối diện.

Trong nháy mắt Trần Thần và Ngải Nhã Nhã im miệng, bởi vì các cô nhìn thấy sau khi Bùi Dĩ Hằng lên xe, Lam Tư Gia cũng đi theo lên xe ngồi.

Mẹ nó…tình huống gì đây hả.

Ba người các cô quay đầu nhìn sang Nhan Hàm, trông thấy cô gái mặt không biểu cảm, cất tiếng: “Tớ nói, tớ từ chối Bùi Dĩ Hằng, các cậu tin không?”

Ba người kia đều lộ ra biểu cảm đồng tình.

Đứa nhỏ này, điên loạn rồi.

*

Trên xe, Lam Tư Gia vui vẻ nói: “A Hằng, tớ thấy thành tích thi giữa kỳ của cậu cũng không tệ lắm. Bọn họ còn nói cậu nhập học đặc thù, tớ đã nói cậu nhất định có thể được.”

“Cô vui thế sao?” Đột nhiên, Bùi Dĩ Hằng như là không chịu được tiếng ồn ào của cô ta, anh thấp giọng cất tiếng.

Lam Tư Gia sửng sốt.

Bùi Dĩ Hằng nhíu mày: “Cô không phải đi thăm mẹ tôi sao? Bà ấy ngã bệnh, cô chỉ cần quan tâm bà ấy là được rồi.”

Nửa tháng nay, sức khỏe Trình Di lại không tốt cho lắm. Lúc trước bà từng nhập viện điều trị, dạo này lại có phần lặp lại, sau khi ở bệnh viện mấy hôm thì về nhà tiếp tục dưỡng bệnh.

Bùi Dĩ Hằng sở dĩ về nhà ở cũng là muốn ở cùng bà.

“Dừng xe.” Bùi Dĩ Hằng thấp giọng nói, tài xế đằng trước xuyên qua tấm kính nhìn qua, vẫn đỗ xe ở ven đường.

Bùi Dĩ Hằng nói: “Chú Trương, chú đưa cô ta về nhà trước đi, lát nữa cháu về nhà.”

Nói xong, anh đẩy cửa xe ra đi xuống.

Lam Tư Gia hoàn toàn không kịp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy cửa xe đóng lại, sau đó anh dần biến mất tại ven đường.

Nơi này thật ra cách trường rất gần, Bùi Dĩ Hằng nhìn thấy tiệm 7-11 kia ở ven đường, đúng là hơi có ấn tượng.

Ngày đó sau khi anh uống rượu, có phải đã tới nơi này không.

Vì thế anh đi vào, mua một chai nước khoáng, ngồi trên ghế đẩu. Đối diện cánh cửa kính là đường phố rộn ràng nhốn nháo, tất cả đều thu vào đáy mắt anh.

Rốt cuộc anh lấy ra di động, mở ra nhóm WeChat mà anh luôn rất ít nói.

[nếu rất nhớ một người thì phải làm sao.]



Lời tác giả:

Nhìn xem thái tử chúng ta bị dọa rồi, muốn liên lạc với nàng tiên nhỏ lại không dám, sợ sẽ làm cô ấy khóc.

Thái tử, mau để tôi ôm một cái, mẹ đau lòng cho con lắm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương