Thế Giới Của Tôi Chỉ Có Anh Ấy
-
Chương 92
Ngôn Dụ vừa lau tóc, từ nhà vệ sinh trở lại.
Cô vừa đẩy cửa đi vào, Tưởng Tĩnh Thành từ đầu giường ngẩng đầu lên, khẽ nói: "Vừa rồi Tiếu Văn điện thoại đến, em không ở đây, anh đã nhận."
Giọng điệu anh ôn hòa, Ngôn Dụ lại cũng không để ý, dù sao Tưởng Tĩnh Thành nhận điện thoại giúp cô, cũng không phải một hai lần.
"Quý Khải Mộ ở Việt Nam cũng không tệ, chỉ là có hơi vui quên lối về," Tưởng Tĩnh Thành sờ chóp mũi, con người anh có đôi khi nói dối, thật sự ngay cả đuôi lông mày cũng không nhếch lên.
Ngôn Dụ lúc này mới thở phào, hơi bất đắc dĩ nói: "Cậu ta vẫn còn trẻ con, cũng không có cách nào."
Tưởng Tĩnh Thành hừ cười, hai tay để sau đầu, nhưng lại có chút nghiêm túc hỏi cô: "Quan hệ của em và Quý Khải Mộ tốt như vậy? Mấy ngày không liên lạc được, sốt ruột lắm sao."
Nghe thấy lời này, thật sự cũng có hơi chua xót.
Cứ thế nào.
Ngôn Dụ cũng hiếm khi nghe anh nói chuyện thế này, bởi vì con người Tưởng Tĩnh Thành, rất tự tin.
Cho nên mặc kệ bên cạnh Ngôn Dụ xuất hiện ai, anh nhiều lắm cũng chỉ liếc nhìn, tuyệt đối sẽ không cảm thấy có uy hiếp gì. Dù sao người tốt nhất cũng đã ở bên cạnh cô rồi.
Cho nên cô đưa tay bóp mũi anh, khẽ ơ một tiếng.
"Em và Quý Khải Mộ sao? Anh đây ăn dấm cũng quá muộn rồi nhỉ," Ngôn Dụ cười với anh, đôi mắt cong cong, cũng không biết là ánh đèn trong phòng ngủ có hơi tối, hay là áo ngủ hai dây cô mặc trên người hơi sexy, mà cái nhìn này lại lộ ra mấy phần quyến rũ.
Tưởng Tĩnh Thành cười cười, ngược lại Ngôn Dụ đã đưa tay gỡ nút áo trên đồ anh, ngón tay chơi đùa, nghiêm túc giải thích.
"Anh đừng thấy Quý Khải Mộ luôn miệng nói thích em, thực ra cậu ấy chỉ là một đứa trẻ, tính tính rất không thành thục. Lúc ở Mỹ, bọn em là bạn học cùng khoa, rất nhiều bài tập của cậu ấy đều là em viết giúp."
Mà để cảm ơn ân tình của Ngôn Dụ, Quý Khải Mộ đã dẫn cô đi chơi điên cuồng.
Lúc đó Ngôn Dụ để có thể thoát ra khỏi quá khứ, cũng thật sự liều mạng.
Cho nên giữa hai người, có một loại cảm giác cùng chung chí hướng. Nhất là sau này, Quý Khải Mộ mất bố, anh trai lại xảy ra chuyện, gần như đều là Ngôn Dụ ở bên cạnh cậu ta.
Họ là bạn bè tốt nhất, là kiểu bạn bè cùng nhau trải qua rất nhiều thứ.
Quý Khải Mộ đối với cô không phải là yêu, mà là ỷ lại.
Giống như những chuyện họ đã trải qua kia, cậu ta luôn quen bên cạnh có cô. Mà Ngôn Dụ cũng đã quen quan tâm cậu ta, thậm chí sẽ bảo vệ cậu ta, giống như chuyện Quý Khải Phục sẽ làm.
"Anh biết," biểu cảm trên mặt Tưởng Tĩnh Thành lúc này mới hòa hoãn, thực ra anh vẫn luôn biết.
Con người Ngôn Dụ trọng tình, người khác đối tốt với cô một phần, thì cô chắc chắn sẽ trả gấp bội. Huống hồ, Quý Khải Mộ lúc ở Mỹ, thật sự đã giúp đỡ cô rất nhiều.
Tưởng Tĩnh Thành véo chóp múi cô, nhẹ nhàng nói: "Không sao, tất cả đều sẽ không sao."
Ngôn Dụ ngớ người, nào biết Tưởng Tĩnh Thành đã lật người đè cô. Ngôn Dụ giãy dụa, tóc cô vẫn còn ướt đấy, nào biết cô còn chưa đẩy anh, thì người đàn ông đã ngồi dậy trước.
Anh vén tóc Ngôn Dụ lên, "Đêm nay em tự sấy khô tóc nhé, anh đi thư phòng xử lý chút chuyện."
Ngôn Dụ ngoan ngoãn gật đầu, Tưởng Tĩnh Thành lúc này mới thỏa mãn hôn lên khóe miệng cô.
Thật ngoan.
Đến khi anh đóng cửa phòng ngủ ra ngoài, vừa đến thư phòng chưa được bao lâu, thì nghe thấy tiếng máy sấy vang lên bên ngoài.
Anh lấy di động ra, gọi điện thoại.
Lúc này không đến chín giờ, đoán chừng bên kia cũng sẽ không ngủ. Quả nhiên, điện thoại được nhận rất nhanh, nhưng mở miệng chính là một câu oán hận: "Thằng nhóc cậu là cố ý đi, bình thường không thấy cậu điện thoại, lúc này tôi sắp ngủ, thì cậu lại gọi đến quấy rối sự yên lặng của tôi."
"Lúc này ngài còn ngủ được?" Tưởng Tĩnh Thành cố ý nói.
Quả nhiên bên kia im lặng giây lát, đoán chừng cũng đang suy đoán tâm tư của anh. Tưởng Tĩnh Thành luôn gian xảo, trước đây lúc còn ở đại đội, cũng không phải người hiền lành gì, luôn thích gây chuyện.
Anh vừa điều đi, khỏi phải nói, đại đội trưởng thật sự rất không quen.
Có khi một tháng tiếp theo, cũng cảm thấy trong lòng vắng vẻ.
Lại nghĩ, ừ không có thằng nhóc này gây chuyện, ông đây cũng rất cô đơn lạnh lẽo.
Trước đây ông không nhịn được, nói với chính ủy, thế nhưng không ngờ lại bị chế giễu một trận, chính ủy vậy mà cũng nói thật, quả thực là nhớ thằng nhóc kia.
Nhưng người ta cũng đã đến tuổi, nên thành gia lập nghiệp rồi, cũng không thể cứ giữ họ ở mãi cái nơi chim cũng không thèm ỉa này được.
Nơi này của họ là nơi huấn luyện Liệp Ưng, nhưng sau khi luyện thành Hùng Ưng, cũng phải bay lên bầu trời xa hơn.
Quân doanh cố định, mà lính thì mỗi năm đều có lính cũ đi, lính mới đến.
Đây chính là bộ đội, nghênh đón hàng loạt tiểu tử ngây ngô, rồi lại tiễn đi hàng loạt đàn ông thành thục lại có trách nhiệm.
Đại đội trưởng đi ra khỏi phòng ngủ nhà mình, ngồi trong phòng khách, châm một điếu thuốc, cười nói: "Tôi có gì mà không ngủ được."
"Hắc Kim," Tưởng Tĩnh Thành nói ra hai chữ.
Lúc này ngón tay đang kẹp thuốc của đại đội trưởng, khẽ run, mũi thằng nhóc này lẽ nào là mũi chó sao?
Nhưng chuyện này lại là cơ mật, ông liền trầm giọng hỏi: "Hắc Kim có chuyện gì?"
Đây là đánh chết cũng không muốn thừa nhận?
Tưởng Tĩnh Thành cảm thấy rất buồn cười, ông già này thật là, vậy mà còn chơi tâm lý chiến với anh, muốn giữ bí mật phải không.
"Tôi biết mọi người gần đây có hành động, chuẩn bị ra tay với Hắc Kim đúng chứ," giọng Tưởng Tĩnh Thành rất tự tin.
Nói đến tên Hắc Kim này, là nhân vật hung ác nổi tiếng Đông Nam Á mấy năm nay, quanh năm hoạt động ở biên giới Trung Quốc và Việt Nam. Mua bán nội tạng gì đó cũng dám làm, cướp bóc, buôn bán ma túy, bào chế ma túy, buôn lậu, chỉ cần là mua bán kiếm tiền, hắn ta đều dám nhúng tay.
Có lẽ thật sự kiếm được tiền, cho nên bên cạnh hắn ta cũng tập kết được một đám người.
Vốn Trung Quốc cũng chỉ giám sát hắn ta mà thôi, dù sao hắn ta mặc dù là người Hán, nhưng quốc tịch lại không phải quốc tịch Trung Quốc, cho nên truy bắt rất khó khăn. Cảnh sát Trung Quốc cũng không thể tùy tiện đến biên giới bắt người.
Nào biết hai năm trước, hắn ta lại to gan làm bậy, giết hại hai cảnh sát biên phòng ở biên giới.
Kể từ lúc đó hắn ta đã xuất hiện trong lệnh truy nã đỏ của Trung Quốc.
Đối với người dám giết hại cảnh sát vũ trang, không những phía cảnh sát Trung Quốc sẽ không bỏ qua cho hắn ta, mà ngay cả phía quân đội cũng sẽ luôn giám sát hành động của hắn ta.
Chỉ cần giám sát được hắn ta có dấu hiệu hoạt động trong phạm vi Trung Quốc, thì lập tức điều động bộ đội tinh nhuệ, thực hiện truy bắt.
Mà Hắc Kim cũng là tiếc nuối chưa thể bù đắp, lúc Tưởng Tĩnh Thành rời khỏi đại đội.
Không bắt được hắn ta, cũng là thất bại hiếm có của Tưởng Tĩnh Thành.
Sau khi trải qua mấy lần vây quét, Hắc Kim cũng không tùy tiện đi vào phạm vi Trung Quốc nữa.
Đại đội trưởng trầm tư hồi lâu, hơi tức giận nói: "Chuyện này là ai nói với cậu, đây thế nhưng là tiết lộ cơ mật, cho dù bây giờ cậu vẫn là quân nhân, nhưng chuyện này không thuộc trong phạm vi trách nhiệm của cậu."
Tưởng Tĩnh Thành nghe vậy, thì biết chuyện này đã ổn.
Anh sợ thật sự chọc giận ông già này, nên vội nói thực: "Không có ai tiết lộ bí mật với tôi cả, mà lần này tôi có một người bạn làm cơ sở ngầm cho phía cảnh sát, đã xảy ra chút chuyện. Người bên cạnh cậu ta nói cho tôi biết, có người đã ra giá cao tìm Hắc Kim bắt cóc cậu ta."
Lúc này đại đội trưởng cuối cùng cũng hiểu, vấn đề xảy ra ở đâu.
Ông nói: "Người bạn mà cậu nói kia, chính là cậu bạn người Hoa quốc tịch Mỹ kia à."
Tưởng Tĩnh Thành uhm một tiếng, xem ra Quý Khải Mộ thật sự hợp tác với phía cảnh sát. Chỉ là không biết tình hình của cậu ta giờ đây thế nào rồi, nhất thiết đừng xảy ra chuyện.
"Chuyện này ngoại trừ cậu ra, còn ai biết nữa," đại đội trưởng hút một hơi thuốc, đã đến giờ ngủ rồi, còn không để người ta bớt lo.
Thế là Tưởng Tĩnh Thành nói quan hệ của Quý Khải Mộ với Ngôn Dụ cho ông nghe một lượt, anh lại nói: "Vệ sĩ của cậu ta điện thoại cho Ngôn Dụ, có lẽ cũng hy vọng Ngôn Ngôn có thể gây áp lực với bên Bắc Kinh, để bên đó hành động cứu người hiệu quả hơn."
Lời này làm cho đại đội trưởng bực bội, hơi chế giễu nói: "Xem ra thằng nhóc cậu đã tìm được bố vợ có năng lực nhỉ, cũng có thể chỉ huy trên đầu bọn tôi luôn cơ đấy."
Thực ra cái khác không nói, nhưng Mạnh Trọng Khâm vẫn thật sự có cái quyền này.
Nhưng đừng nói là Mạnh Trọng Khâm, mà ngay cả bố của Tưởng Tĩnh Thành cũng có quyền này.
Chỉ là đại đội trưởng cảm thấy không nhịn được giọng điệu này, nên cố ý châm chọc anh thôi.
Tưởng Tĩnh Thành vội cầu xin: "Ông nghe một chút coi như xong đi, ai không biết đại đội chúng ta, lời ông nói là nhất chứ."
Một câu đại đội chúng ta, lại khiến cho đại đội trưởng thoải mái chút ít.
Nhưng đại đội trưởng lại hút một hơi thuốc sắp hút xong, hỏi anh: "Thằng nhóc cậu điện thoại đến, sẽ không phải chỉ là muốn gây áp lực cho tôi đấy chứ."
"Không phải," Tưởng Tĩnh Thành nói.
Lúc anh đang nói chuyện, cơ thể không tự giác nghiêm túc lên, ngữ khí càng thêm trịnh trọng khẩn cầu: "Tôi muốn xin ngài, phê chuẩn cho tôi tham gia hành động lần này."
"Lý do," đại đội trưởng dụi điếu thuốc trong tay vào gạt tàn trước mặt, giọng nói lạnh nhạt hỏi.
"Tôi và Hắc Kim giao chiến nhiều lần, nếu nói có người có thể bắt được hắn ta, thì đó chắc chắn là tôi. Thứ hai, tôi quen biết với Quý Khải Mộ, người khác đi cứu cậu ta chưa chắc sẽ thuận lợi, nhưng nếu là tôi đi, cậu ta nhất định sẽ phối hợp trăm phần trăm. Thứ ba, tôi muốn tham gia."
Ngọn lửa trong lòng kia, vẫn đang cháy, chưa từng dập tắt.
Nhưng phàm có người xâm phạm lãnh thổ nước ta, chắc chắn phải hoàn trả gấp trăm lần.
Sinh mạng của hai đồng đội, món nợ máu này, một khắc cũng chưa từng quên.
Thậm chí Tưởng Tĩnh Thành cho đến bây giờ vẫn nhớ tên của hai cảnh sát vũ trang đó, và tuổi họ lúc hy sinh.
Tiết Hiểu Phán, hy sinh năm 21 tuổi, nhập ngũ ba năm.
Cảnh Nhạc, hy sinh năm 20 tuổi, nhập ngũ một năm.
Những người đã hy sinh vì tổ quốc này, họ chưa bao giờ quên.
"Tưởng Tĩnh Thành," bỗng nhiên, đại đội trưởng gọi tên anh, rất nghiêm túc, ông nói: "Cậu có biết mình đang nói gì không."
"Xin được tham gia."
Đơn vị anh đóng quân ở Bắc Kinh, nếu không phải khởi động lại trái đất, thì e rằng ngoài sân diễn tập ra, thì anh cũng sẽ không đụng đến chuyện đổ máu chân chính nữa.
Nhưng khoảnh khắc này, Tưởng Tĩnh Thành lại yêu cầu ông, chủ động tham gia.
Đại đội trưởng nhíu chặt mày, dường như đang suy nghĩ. Nhưng Tưởng Tĩnh Thành đã không kịp đợi nữa, anh nói: "Ngài thường nói với chúng tôi, việc binh quý ở thần tốc, bây giờ tôi thỉnh cầu ngài cho tôi tham gia, tôi sẽ cứu cơ sở ngầm ra, bắt được Hắc Kim."
Thực ra hôm nay bên kia cũng đã báo cáo, tiểu thiếu gia Quý gia kia, mặc dù lựa chọn hợp tác với phía cảnh sát, nhưng dường như cũng không tin tưởng phía quân đội bọn họ.
Cậu ta lại thuê một đội lính đánh thuê tinh nhuệ.
Chỉ tiếc là những người kia cũng sắp lạc đường trong non xanh nước biếc của dốc núi cao hiểm trở kia rồi.
Vì thế một phút sau, đại đội trưởng nói: "Tôi đồng ý."
Nhưng nói xong, ông lại lắc đầu: "Thằng nhóc cậu thật là cứ ra cho tôi đề bài khó, cậu có biết điều động một nhân viên ngoài như cậu, có bao nhiêu khó khăn với tác chiến chúng tôi không."
Tưởng Tĩnh Thành: "......"
Anh mới rời khỏi vài ngày thôi, thì đã thành nhân viên ngoài rồi hả.
Ngôn Dụ không ngờ, cô chỉ sấy khô tóc thôi, Tưởng Tĩnh Thành đã quay lại nói với cô, bên bộ đội tạm thời có việc, muốn anh lập tức trở về.
"Chuyện gì, sao gấp vậy ạ," Ngôn Dụ hơi kì lạ.
Nào biết người đàn ông mặc quần áo lên, liếc mắt nhìn cô, Ngôn Dụ lập tức gật đầu, "Được, em không hỏi."
Có lẽ, đây chính là một loại thái độ của người làm quân tẩu đi.
Cô đưa anh ra cửa, cho đến khi đến cửa, Tưởng Tĩnh Thành nghiêng người ôm cô, dịu dàng nói: "Đừng lo lắng, anh sẽ trở về nhanh thôi."
Đưa bạn em cùng về.
*
Gần biên giới Vân Nam.
Lúc người phía sau đuổi kịp đến, người đàn ông mặc đồ ngụy trang bên cạnh, tuyệt vọng nhìn súng của mình, lúc anh ta đang định xông qua, thì ngực đã bị trúng đạn.
Lúc người đàn ông mặc bộ đồ đen, chậm rãi đi tới, dùng một loại ánh mắt quái dị, nhìn người đàn ông trước mặt.
Cho dù trải qua một phen khó khăn, trên người anh ta vừa bẩn lại bị thương, nhưng vẫn không hề làm giảm đi vẻ đẹp của anh ta.
"Quý tiểu thiếu gia," người đàn ông mặc áo đen nói tiếng Trung bập bẹ, cười một tiếng.
Quý Khải Mộ đến thời điểm này, ngược lại bĩnh tĩnh, cậu ta nói: "Mày chính là người chú ba phái đến giết tao."
Lúc này tên kia đã giơ súng trong tay lên, họng súng đen ngòm nhắm thẳng cậu ta.
Quý Khải Mộ thề, đời này cậu ta chưa bao giờ bình tĩnh đến thế.
Cho đến khi cậu ta mở miệng nói: "Để tao đoán xem chú ba tao cho mày bao nhiêu tiền để giết tao nhé? Mười triệu đô la?"
Kết quả cậu ta nói xong, tên đàn ông đối diện, ánh mắt hiển nhiên khóa chặt, có lẽ không ngờ cậu ta vừa mở miệng thì nói giá cao đến vậy.
Quý Khải Mộ cười to: "Không ngờ ở trong mắt chú ba tao còn không đáng giá bằng mười triệu."
Lúc này sát khí trong mắt Hắc Kim cũng dần tản đi, ngược lại có hứng thú nhìn cậu ta, hỏi: "Vậy cậu cảm thấy mình đáng giá bao nhiêu đây?"
"Một tỷ," Quý Khải Mộ cười lạnh, "Đô la."
"Anh trai tao là tổng tài của tập đoàn Liên Hợp, đống khoáng sản ngọc thạch mà mỗi lần bọn mày muốn tham lam vận chuyển, chính là tài sản dưới tên tao, mày cảm thấy tao nên đáng bao nhiêu tiền."
Lúc này, Hắc Kim chậm rãi nở nụ cười, gật đầu.
"Quý thiếu gia, cậu đã thuyết phục được tôi, cậu quả thực càng đáng tiền hơn."
Cô vừa đẩy cửa đi vào, Tưởng Tĩnh Thành từ đầu giường ngẩng đầu lên, khẽ nói: "Vừa rồi Tiếu Văn điện thoại đến, em không ở đây, anh đã nhận."
Giọng điệu anh ôn hòa, Ngôn Dụ lại cũng không để ý, dù sao Tưởng Tĩnh Thành nhận điện thoại giúp cô, cũng không phải một hai lần.
"Quý Khải Mộ ở Việt Nam cũng không tệ, chỉ là có hơi vui quên lối về," Tưởng Tĩnh Thành sờ chóp mũi, con người anh có đôi khi nói dối, thật sự ngay cả đuôi lông mày cũng không nhếch lên.
Ngôn Dụ lúc này mới thở phào, hơi bất đắc dĩ nói: "Cậu ta vẫn còn trẻ con, cũng không có cách nào."
Tưởng Tĩnh Thành hừ cười, hai tay để sau đầu, nhưng lại có chút nghiêm túc hỏi cô: "Quan hệ của em và Quý Khải Mộ tốt như vậy? Mấy ngày không liên lạc được, sốt ruột lắm sao."
Nghe thấy lời này, thật sự cũng có hơi chua xót.
Cứ thế nào.
Ngôn Dụ cũng hiếm khi nghe anh nói chuyện thế này, bởi vì con người Tưởng Tĩnh Thành, rất tự tin.
Cho nên mặc kệ bên cạnh Ngôn Dụ xuất hiện ai, anh nhiều lắm cũng chỉ liếc nhìn, tuyệt đối sẽ không cảm thấy có uy hiếp gì. Dù sao người tốt nhất cũng đã ở bên cạnh cô rồi.
Cho nên cô đưa tay bóp mũi anh, khẽ ơ một tiếng.
"Em và Quý Khải Mộ sao? Anh đây ăn dấm cũng quá muộn rồi nhỉ," Ngôn Dụ cười với anh, đôi mắt cong cong, cũng không biết là ánh đèn trong phòng ngủ có hơi tối, hay là áo ngủ hai dây cô mặc trên người hơi sexy, mà cái nhìn này lại lộ ra mấy phần quyến rũ.
Tưởng Tĩnh Thành cười cười, ngược lại Ngôn Dụ đã đưa tay gỡ nút áo trên đồ anh, ngón tay chơi đùa, nghiêm túc giải thích.
"Anh đừng thấy Quý Khải Mộ luôn miệng nói thích em, thực ra cậu ấy chỉ là một đứa trẻ, tính tính rất không thành thục. Lúc ở Mỹ, bọn em là bạn học cùng khoa, rất nhiều bài tập của cậu ấy đều là em viết giúp."
Mà để cảm ơn ân tình của Ngôn Dụ, Quý Khải Mộ đã dẫn cô đi chơi điên cuồng.
Lúc đó Ngôn Dụ để có thể thoát ra khỏi quá khứ, cũng thật sự liều mạng.
Cho nên giữa hai người, có một loại cảm giác cùng chung chí hướng. Nhất là sau này, Quý Khải Mộ mất bố, anh trai lại xảy ra chuyện, gần như đều là Ngôn Dụ ở bên cạnh cậu ta.
Họ là bạn bè tốt nhất, là kiểu bạn bè cùng nhau trải qua rất nhiều thứ.
Quý Khải Mộ đối với cô không phải là yêu, mà là ỷ lại.
Giống như những chuyện họ đã trải qua kia, cậu ta luôn quen bên cạnh có cô. Mà Ngôn Dụ cũng đã quen quan tâm cậu ta, thậm chí sẽ bảo vệ cậu ta, giống như chuyện Quý Khải Phục sẽ làm.
"Anh biết," biểu cảm trên mặt Tưởng Tĩnh Thành lúc này mới hòa hoãn, thực ra anh vẫn luôn biết.
Con người Ngôn Dụ trọng tình, người khác đối tốt với cô một phần, thì cô chắc chắn sẽ trả gấp bội. Huống hồ, Quý Khải Mộ lúc ở Mỹ, thật sự đã giúp đỡ cô rất nhiều.
Tưởng Tĩnh Thành véo chóp múi cô, nhẹ nhàng nói: "Không sao, tất cả đều sẽ không sao."
Ngôn Dụ ngớ người, nào biết Tưởng Tĩnh Thành đã lật người đè cô. Ngôn Dụ giãy dụa, tóc cô vẫn còn ướt đấy, nào biết cô còn chưa đẩy anh, thì người đàn ông đã ngồi dậy trước.
Anh vén tóc Ngôn Dụ lên, "Đêm nay em tự sấy khô tóc nhé, anh đi thư phòng xử lý chút chuyện."
Ngôn Dụ ngoan ngoãn gật đầu, Tưởng Tĩnh Thành lúc này mới thỏa mãn hôn lên khóe miệng cô.
Thật ngoan.
Đến khi anh đóng cửa phòng ngủ ra ngoài, vừa đến thư phòng chưa được bao lâu, thì nghe thấy tiếng máy sấy vang lên bên ngoài.
Anh lấy di động ra, gọi điện thoại.
Lúc này không đến chín giờ, đoán chừng bên kia cũng sẽ không ngủ. Quả nhiên, điện thoại được nhận rất nhanh, nhưng mở miệng chính là một câu oán hận: "Thằng nhóc cậu là cố ý đi, bình thường không thấy cậu điện thoại, lúc này tôi sắp ngủ, thì cậu lại gọi đến quấy rối sự yên lặng của tôi."
"Lúc này ngài còn ngủ được?" Tưởng Tĩnh Thành cố ý nói.
Quả nhiên bên kia im lặng giây lát, đoán chừng cũng đang suy đoán tâm tư của anh. Tưởng Tĩnh Thành luôn gian xảo, trước đây lúc còn ở đại đội, cũng không phải người hiền lành gì, luôn thích gây chuyện.
Anh vừa điều đi, khỏi phải nói, đại đội trưởng thật sự rất không quen.
Có khi một tháng tiếp theo, cũng cảm thấy trong lòng vắng vẻ.
Lại nghĩ, ừ không có thằng nhóc này gây chuyện, ông đây cũng rất cô đơn lạnh lẽo.
Trước đây ông không nhịn được, nói với chính ủy, thế nhưng không ngờ lại bị chế giễu một trận, chính ủy vậy mà cũng nói thật, quả thực là nhớ thằng nhóc kia.
Nhưng người ta cũng đã đến tuổi, nên thành gia lập nghiệp rồi, cũng không thể cứ giữ họ ở mãi cái nơi chim cũng không thèm ỉa này được.
Nơi này của họ là nơi huấn luyện Liệp Ưng, nhưng sau khi luyện thành Hùng Ưng, cũng phải bay lên bầu trời xa hơn.
Quân doanh cố định, mà lính thì mỗi năm đều có lính cũ đi, lính mới đến.
Đây chính là bộ đội, nghênh đón hàng loạt tiểu tử ngây ngô, rồi lại tiễn đi hàng loạt đàn ông thành thục lại có trách nhiệm.
Đại đội trưởng đi ra khỏi phòng ngủ nhà mình, ngồi trong phòng khách, châm một điếu thuốc, cười nói: "Tôi có gì mà không ngủ được."
"Hắc Kim," Tưởng Tĩnh Thành nói ra hai chữ.
Lúc này ngón tay đang kẹp thuốc của đại đội trưởng, khẽ run, mũi thằng nhóc này lẽ nào là mũi chó sao?
Nhưng chuyện này lại là cơ mật, ông liền trầm giọng hỏi: "Hắc Kim có chuyện gì?"
Đây là đánh chết cũng không muốn thừa nhận?
Tưởng Tĩnh Thành cảm thấy rất buồn cười, ông già này thật là, vậy mà còn chơi tâm lý chiến với anh, muốn giữ bí mật phải không.
"Tôi biết mọi người gần đây có hành động, chuẩn bị ra tay với Hắc Kim đúng chứ," giọng Tưởng Tĩnh Thành rất tự tin.
Nói đến tên Hắc Kim này, là nhân vật hung ác nổi tiếng Đông Nam Á mấy năm nay, quanh năm hoạt động ở biên giới Trung Quốc và Việt Nam. Mua bán nội tạng gì đó cũng dám làm, cướp bóc, buôn bán ma túy, bào chế ma túy, buôn lậu, chỉ cần là mua bán kiếm tiền, hắn ta đều dám nhúng tay.
Có lẽ thật sự kiếm được tiền, cho nên bên cạnh hắn ta cũng tập kết được một đám người.
Vốn Trung Quốc cũng chỉ giám sát hắn ta mà thôi, dù sao hắn ta mặc dù là người Hán, nhưng quốc tịch lại không phải quốc tịch Trung Quốc, cho nên truy bắt rất khó khăn. Cảnh sát Trung Quốc cũng không thể tùy tiện đến biên giới bắt người.
Nào biết hai năm trước, hắn ta lại to gan làm bậy, giết hại hai cảnh sát biên phòng ở biên giới.
Kể từ lúc đó hắn ta đã xuất hiện trong lệnh truy nã đỏ của Trung Quốc.
Đối với người dám giết hại cảnh sát vũ trang, không những phía cảnh sát Trung Quốc sẽ không bỏ qua cho hắn ta, mà ngay cả phía quân đội cũng sẽ luôn giám sát hành động của hắn ta.
Chỉ cần giám sát được hắn ta có dấu hiệu hoạt động trong phạm vi Trung Quốc, thì lập tức điều động bộ đội tinh nhuệ, thực hiện truy bắt.
Mà Hắc Kim cũng là tiếc nuối chưa thể bù đắp, lúc Tưởng Tĩnh Thành rời khỏi đại đội.
Không bắt được hắn ta, cũng là thất bại hiếm có của Tưởng Tĩnh Thành.
Sau khi trải qua mấy lần vây quét, Hắc Kim cũng không tùy tiện đi vào phạm vi Trung Quốc nữa.
Đại đội trưởng trầm tư hồi lâu, hơi tức giận nói: "Chuyện này là ai nói với cậu, đây thế nhưng là tiết lộ cơ mật, cho dù bây giờ cậu vẫn là quân nhân, nhưng chuyện này không thuộc trong phạm vi trách nhiệm của cậu."
Tưởng Tĩnh Thành nghe vậy, thì biết chuyện này đã ổn.
Anh sợ thật sự chọc giận ông già này, nên vội nói thực: "Không có ai tiết lộ bí mật với tôi cả, mà lần này tôi có một người bạn làm cơ sở ngầm cho phía cảnh sát, đã xảy ra chút chuyện. Người bên cạnh cậu ta nói cho tôi biết, có người đã ra giá cao tìm Hắc Kim bắt cóc cậu ta."
Lúc này đại đội trưởng cuối cùng cũng hiểu, vấn đề xảy ra ở đâu.
Ông nói: "Người bạn mà cậu nói kia, chính là cậu bạn người Hoa quốc tịch Mỹ kia à."
Tưởng Tĩnh Thành uhm một tiếng, xem ra Quý Khải Mộ thật sự hợp tác với phía cảnh sát. Chỉ là không biết tình hình của cậu ta giờ đây thế nào rồi, nhất thiết đừng xảy ra chuyện.
"Chuyện này ngoại trừ cậu ra, còn ai biết nữa," đại đội trưởng hút một hơi thuốc, đã đến giờ ngủ rồi, còn không để người ta bớt lo.
Thế là Tưởng Tĩnh Thành nói quan hệ của Quý Khải Mộ với Ngôn Dụ cho ông nghe một lượt, anh lại nói: "Vệ sĩ của cậu ta điện thoại cho Ngôn Dụ, có lẽ cũng hy vọng Ngôn Ngôn có thể gây áp lực với bên Bắc Kinh, để bên đó hành động cứu người hiệu quả hơn."
Lời này làm cho đại đội trưởng bực bội, hơi chế giễu nói: "Xem ra thằng nhóc cậu đã tìm được bố vợ có năng lực nhỉ, cũng có thể chỉ huy trên đầu bọn tôi luôn cơ đấy."
Thực ra cái khác không nói, nhưng Mạnh Trọng Khâm vẫn thật sự có cái quyền này.
Nhưng đừng nói là Mạnh Trọng Khâm, mà ngay cả bố của Tưởng Tĩnh Thành cũng có quyền này.
Chỉ là đại đội trưởng cảm thấy không nhịn được giọng điệu này, nên cố ý châm chọc anh thôi.
Tưởng Tĩnh Thành vội cầu xin: "Ông nghe một chút coi như xong đi, ai không biết đại đội chúng ta, lời ông nói là nhất chứ."
Một câu đại đội chúng ta, lại khiến cho đại đội trưởng thoải mái chút ít.
Nhưng đại đội trưởng lại hút một hơi thuốc sắp hút xong, hỏi anh: "Thằng nhóc cậu điện thoại đến, sẽ không phải chỉ là muốn gây áp lực cho tôi đấy chứ."
"Không phải," Tưởng Tĩnh Thành nói.
Lúc anh đang nói chuyện, cơ thể không tự giác nghiêm túc lên, ngữ khí càng thêm trịnh trọng khẩn cầu: "Tôi muốn xin ngài, phê chuẩn cho tôi tham gia hành động lần này."
"Lý do," đại đội trưởng dụi điếu thuốc trong tay vào gạt tàn trước mặt, giọng nói lạnh nhạt hỏi.
"Tôi và Hắc Kim giao chiến nhiều lần, nếu nói có người có thể bắt được hắn ta, thì đó chắc chắn là tôi. Thứ hai, tôi quen biết với Quý Khải Mộ, người khác đi cứu cậu ta chưa chắc sẽ thuận lợi, nhưng nếu là tôi đi, cậu ta nhất định sẽ phối hợp trăm phần trăm. Thứ ba, tôi muốn tham gia."
Ngọn lửa trong lòng kia, vẫn đang cháy, chưa từng dập tắt.
Nhưng phàm có người xâm phạm lãnh thổ nước ta, chắc chắn phải hoàn trả gấp trăm lần.
Sinh mạng của hai đồng đội, món nợ máu này, một khắc cũng chưa từng quên.
Thậm chí Tưởng Tĩnh Thành cho đến bây giờ vẫn nhớ tên của hai cảnh sát vũ trang đó, và tuổi họ lúc hy sinh.
Tiết Hiểu Phán, hy sinh năm 21 tuổi, nhập ngũ ba năm.
Cảnh Nhạc, hy sinh năm 20 tuổi, nhập ngũ một năm.
Những người đã hy sinh vì tổ quốc này, họ chưa bao giờ quên.
"Tưởng Tĩnh Thành," bỗng nhiên, đại đội trưởng gọi tên anh, rất nghiêm túc, ông nói: "Cậu có biết mình đang nói gì không."
"Xin được tham gia."
Đơn vị anh đóng quân ở Bắc Kinh, nếu không phải khởi động lại trái đất, thì e rằng ngoài sân diễn tập ra, thì anh cũng sẽ không đụng đến chuyện đổ máu chân chính nữa.
Nhưng khoảnh khắc này, Tưởng Tĩnh Thành lại yêu cầu ông, chủ động tham gia.
Đại đội trưởng nhíu chặt mày, dường như đang suy nghĩ. Nhưng Tưởng Tĩnh Thành đã không kịp đợi nữa, anh nói: "Ngài thường nói với chúng tôi, việc binh quý ở thần tốc, bây giờ tôi thỉnh cầu ngài cho tôi tham gia, tôi sẽ cứu cơ sở ngầm ra, bắt được Hắc Kim."
Thực ra hôm nay bên kia cũng đã báo cáo, tiểu thiếu gia Quý gia kia, mặc dù lựa chọn hợp tác với phía cảnh sát, nhưng dường như cũng không tin tưởng phía quân đội bọn họ.
Cậu ta lại thuê một đội lính đánh thuê tinh nhuệ.
Chỉ tiếc là những người kia cũng sắp lạc đường trong non xanh nước biếc của dốc núi cao hiểm trở kia rồi.
Vì thế một phút sau, đại đội trưởng nói: "Tôi đồng ý."
Nhưng nói xong, ông lại lắc đầu: "Thằng nhóc cậu thật là cứ ra cho tôi đề bài khó, cậu có biết điều động một nhân viên ngoài như cậu, có bao nhiêu khó khăn với tác chiến chúng tôi không."
Tưởng Tĩnh Thành: "......"
Anh mới rời khỏi vài ngày thôi, thì đã thành nhân viên ngoài rồi hả.
Ngôn Dụ không ngờ, cô chỉ sấy khô tóc thôi, Tưởng Tĩnh Thành đã quay lại nói với cô, bên bộ đội tạm thời có việc, muốn anh lập tức trở về.
"Chuyện gì, sao gấp vậy ạ," Ngôn Dụ hơi kì lạ.
Nào biết người đàn ông mặc quần áo lên, liếc mắt nhìn cô, Ngôn Dụ lập tức gật đầu, "Được, em không hỏi."
Có lẽ, đây chính là một loại thái độ của người làm quân tẩu đi.
Cô đưa anh ra cửa, cho đến khi đến cửa, Tưởng Tĩnh Thành nghiêng người ôm cô, dịu dàng nói: "Đừng lo lắng, anh sẽ trở về nhanh thôi."
Đưa bạn em cùng về.
*
Gần biên giới Vân Nam.
Lúc người phía sau đuổi kịp đến, người đàn ông mặc đồ ngụy trang bên cạnh, tuyệt vọng nhìn súng của mình, lúc anh ta đang định xông qua, thì ngực đã bị trúng đạn.
Lúc người đàn ông mặc bộ đồ đen, chậm rãi đi tới, dùng một loại ánh mắt quái dị, nhìn người đàn ông trước mặt.
Cho dù trải qua một phen khó khăn, trên người anh ta vừa bẩn lại bị thương, nhưng vẫn không hề làm giảm đi vẻ đẹp của anh ta.
"Quý tiểu thiếu gia," người đàn ông mặc áo đen nói tiếng Trung bập bẹ, cười một tiếng.
Quý Khải Mộ đến thời điểm này, ngược lại bĩnh tĩnh, cậu ta nói: "Mày chính là người chú ba phái đến giết tao."
Lúc này tên kia đã giơ súng trong tay lên, họng súng đen ngòm nhắm thẳng cậu ta.
Quý Khải Mộ thề, đời này cậu ta chưa bao giờ bình tĩnh đến thế.
Cho đến khi cậu ta mở miệng nói: "Để tao đoán xem chú ba tao cho mày bao nhiêu tiền để giết tao nhé? Mười triệu đô la?"
Kết quả cậu ta nói xong, tên đàn ông đối diện, ánh mắt hiển nhiên khóa chặt, có lẽ không ngờ cậu ta vừa mở miệng thì nói giá cao đến vậy.
Quý Khải Mộ cười to: "Không ngờ ở trong mắt chú ba tao còn không đáng giá bằng mười triệu."
Lúc này sát khí trong mắt Hắc Kim cũng dần tản đi, ngược lại có hứng thú nhìn cậu ta, hỏi: "Vậy cậu cảm thấy mình đáng giá bao nhiêu đây?"
"Một tỷ," Quý Khải Mộ cười lạnh, "Đô la."
"Anh trai tao là tổng tài của tập đoàn Liên Hợp, đống khoáng sản ngọc thạch mà mỗi lần bọn mày muốn tham lam vận chuyển, chính là tài sản dưới tên tao, mày cảm thấy tao nên đáng bao nhiêu tiền."
Lúc này, Hắc Kim chậm rãi nở nụ cười, gật đầu.
"Quý thiếu gia, cậu đã thuyết phục được tôi, cậu quả thực càng đáng tiền hơn."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook