[:Thế Giới Của Những Kẻ Hút Máu:] [:Một Đi Không Trở Lại:]
-
Chương 7: Rin... Bị nhiễm bệnh
Về đến nhà Rin nằm uờng lên giường
-Chị lại bị gì đây
-Im lặng chút cho chị ngủ nào
-Không!!!
Nó nhả phắt lên giường của Rin
-Đói, đi mua đồ ăn đi
-Nhóc cho chị ngủ chút đã đi mà
-Đói~~~
Mẹ tự mỏi đứng dậy
-Lấy tiền cho chị
Nó hí hửng đi lại kéo học lên mớ tiền cho Rin
Cô cấp tố vụ ra khỏi phòng chạy đi mua đồ ăn
-Có lẽ chị về trễ chút nhák
Nó ngủ rồi. Cô thở dài rồi rời đi
Đi đụơc một đoạn đến cái cây lúc trước. Cô nhìn chiếc ghể rồi nhé xuống
-Mệt chết đi được
Cô nàng thiếp đi. Vừa lúc đó, Ken (Kentarus) anh nhìn cô
-Cái cô nhóc này, còn dám chiếm chỗ của mình
Anh đi lại định đẩy cô đi thì vội rụt tay lại
-Sao... Sao nóng vậy
Anh nhanh tay bé cô và chạy. Tiền trên tay Rin rơi xuống
Cạch, Anh mở cửa đi vào
-Dậy đi Ana- Giọng nói anh vang lên uy quyền
Ana bật dậy, khuôn mặt ngạc nhiên quay lại
-Hoàng tử!!!- Giọng nói cũng không dấu đụơc sự ngạc nhiên
Nó buớc xuống giuờng. Ken nhanh chóng đặt cô lên giuờng
-Sao nóng vậy!!!
-Cô ta sốt rồi. Này!!!
Anh văng đống thức ăn vào nó
-Ngài mua cho tôi sao???
-Ăn đi kẻo đói
Anh nhìn xung quanh lại căn phò mg, dừmg măt trên chiếc lọ thủy tinh chứa những mảnh vỡ. Anh cầm nó rồi đặt xuống sau đó ra khỏi phòng
Rin lờ đờ mở mắt ra
-Sao mệt trong người vậy nàk
-Chị sao vậy?? - Ăn xong cuối cùng nó cũng mở miệng
-Sốt rồi
-Vampire không có khái niệm sốt ở đây
-Ý nhóc là sao??
-Thêm nhiệt của Vampire luôn đụơc điều hòa trong mọi không gian nên việc chị bị sốt hay bệnh là không thể
-"Chết tiêt, mình có phải Vampire đâu chứ"
Sáng hôm sau, Rin lên trường một cách mệt mỏi. Không không mắt ngìn bất cứ ai trên đường. Ngồi vào chỗ là nằm ì ra bàn đó
-Rin à cậu sao vậy???
-Mình không sao cậu đừng lo lắng
Nói mà không ngẩn mặt lên
Nói thì nói vậy nhưng ai mà biết cô đang tồi tệ như thế nào chứ. Bây giờ cô không muốn làm gì cả, không muốn học. Tay thật ngứa ngáy. Muốn đắm ai đó quá. Bầm!!!
-"Hình như mình đánh trúng ai đó thì phải??"
Mệt mỏi nhìn lên mới thấy. Thì ra là kentarus. Những cô lại khômg nói gì tiếp tục gầm mặt xuống bàn
-Cái thái độ đó là gì hả?? Động trúng người ta không xin lỗi mà làm cái thái độ đó à
Cô chán nản sách cặp nhảy ra khoi cửa sổ chuồn ra ngoài. Kentarus tức mình nhảy ra đuổi theo. Những tiếng bàn tán bắt đầu xôn xao
-Cô ta nghĩ mình là âu chứ, mới có học đựơc vài hôm mà đã cúp học, đúng là không có phép tắt
-Còn ra thể thống gì nữa
-Phải nói thầy để cô tả bị đình chỉ mở hả dạ
Những lời nói cây nghiệt bắt đầu vang lên. Nhưng tất cả... Chỉ nh vào mình Rin, không ai dám động chạm đến Kentarus cả
Rầm!!! Roxy tức giận đập bàn làm không gian im lặmg hẳn
-Cả lớp đứng
Thầy Fancy bước vào. Đầu tiên ông nhìn xuống bàn của Rin sau đó quay lên dạy như thường ngày khiến cho tòan thể học sinh trong lớp lấy làm lạ
Ken bị lạc mất Rin rồi, anh nhìn đủ hướng mà lại không thấy cô dâu. Rồi anh đi lại hướng bụi cây phát ra tiếng động mới thấy, Rin đang ngủ ở đây, người cô lạnh công
-Sốt à?? Không thể!!
Một cơn gió nhẹ thổi qua làm cô lạnh sống lưng ngồi dựa vago gốc cây sâu hơn, mắt không hề ra nổi tí nào. Anh cởi áo khóac của mình choàng lên cho Rin rồi bế sốc cô mang về phòng mình
Rầm!! Chiếc cửa bị đạp văng một cách mạnh bạo, anh đặt cô ấy lên giường
-Thưa Nhị Hoàng Tử, cô gái này
-Im lặng vầu chăm sóc cho cô ấy, đừng lôi thôi dài dòng
Người hầu gái nghe vậy liền không dám lên tiếng thêm gì. Vội đi chuẩn bị nước nóng. Một nữ hầu gái khác ôn nhu đi vào phòng
-Nhị Hoàng Tử, Nữ Hậu đến
Anh điềm tĩnh thở nhẹ
-Chăm sóc tốt cho cô ấy, không đựơc để cô ấy tỉnh lại
Hai nữ hầu nhìn nhau cúi đầu nhận lệnh. Ken ra khỏi phòng, một người phụ nữ uy quyền ngồi trên chiêc ghế sang trọng
-Mẹ, có việc gì khiến mẹ đến đây sao???
-Con... Sao lại đưa con bé ấy về đây
-Con chỉ làm theo tiếng lòng
-Không hẳn??? Neua con yêu lần nữa, tả không phản đối. Nhưng nếu quá khứ lặp lại, người đó sẽ là tả
Nữ Hậu nhấn mạnh từng chữ như nhắc cho Ken nhớ về quá khứ năm xưa. Bà rời đi, anh cũng vào lại trong phòng
Râm!!! Cánh cửa lại bị đá văng một cách mạnh bạo khiến Ană giật mình
-Hoàng Tử!! Sao ngài...
Ana nhìn lại trên tay anh mới nhận ra Rin. Nó vội nhảy xuống giường để anh đặt cô xuống
-Chị ấy sao vậy??
-Câu này ta hỏi ngươi mới đúng
-Ơ... Sao tôi biết được
-Ta về đây, chăm sóc cho cô ấy đi
3h sáng, theo thói quen khi thường Rin tỉnh dậy. Cô ôm đâu nhảy xuống giường
-"Mình bị gì thế này, đầu đau chịu không nổi"
Đi vào gian riêng, Rin tự tay chế mình một ít thuốc uống. Uống xong cô đi ngủ, thân nhiệt cũng hạ xuống nhưng chỉ có tác dụng trong 1h. Cô lại chán nản ngồi dậy. Lòng bực tức chịu không được. Vợ lấy áo choàng nhảy vọt ra cửa sổ
-Ấy dza!!! Mình bị trúng tà hay sao vậy, làm quái nào lại đột nhiên sốt mhư vầy chứ
Cô đứng dậy đi thẳng vào rừng, đến cái nơi mà cô đang suy nghĩ trong đầu
Nhà kính xuất hiện trước mặt cô, cọp đi vào đó một cách quan mình chính đại, không lén lút giống như hôm nào
-Chắc chắn là ông ta chứ không ai khác, mình sẽ dùng vườn dược liệu của ông ta để chế thuốc vậy
-Sao lại có thể là do tả chứ- Gee từ đằng sau đi tới phủ định lại lời nói Rin mới nói lúc nãy
-Còn do ai chứ, lạôt Vampire không hề cái khái niệm bệnh tật gì cả. Chỉ có bị ngùơi khác hại thôi
-Này cô quyêt đóan quá rồi đấy
-Nếu ông không làm thì ai vào đây... Ôi!!!
Cô đứng còn không vững ngã nhào vào lòng Gee khiến ông có chút rừng động
-Ông làm gì vậy, tôi có thuốc rồi, cái này là phí trị liệu của tôi, cấm ông lấy lại
Cô biến mất tăm
-Gin
Ông đã biết hung thủ là ai, dựa vào khí tên người Rin
-Con... Tự tiện vậy sao???
Gin từ trong bước ra, không còn vẻ sợ sệt như mọi ngày
-Sao con lại làm như vậy
-Nếu như cô ta giải được nó, coi như con thua
Hai cha con nìn nhau. Lần này, Gin là người bỏ đi trước
Rầm!! Rin đạp mạnh cửa đi vào phá đi giấc ngủ ngon lành của Ana
-Chị làm ăn kiểu gì vạy, đi dịu dàng chút được không
Cô đi thẳng vào gian riêng mặc lời Ana nói. Nó tức tối tiếp tục nhảy lên giường ngủ luôn cả phần của Rin
Rin mệt nhọc chế thuốc, cô thở còn không ra hơi. Sau 10p cuối cùng đã xong. Uống ngay lập tức rồi lên giường nhưng nó chiếm hết chỗ rồi, cô gục ngay tại chỗ
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô nhận ra mình đang ngủ trên giường. Nhìn xuống sàn thì thấy một đống rác thải, cảm giác như chân mình chạm trúng gì đó nhìn xuống thì thấy Ana đang ngủ ngủ ngon lành. Bụng nó rõ lớn
-😑Cái con nhóc này
Cô ngồi dậy bên mép giường
-Chị dậy rồi hả, đi do rác đi
-Ơ... Chị mới khỏi bệnh đó, nhóc cũng phải thương chị một tí đi chứ
-Hôm qua, Gee có đến đây tìm chị. Ông ta không vào mà chỉ đứng ở cửa nhìn chị và nói em rằng mai chị hãy nghỉ một hôm cho khỏe
-Gee??? Ông ta quan tâm chị sao??
-Tự kỉ à, sao lại hỏi tôi
Giờ mới để ý, cơ thể cô bây giờ cảm thấy rất sảng khoái, không còn vẻ mệt nhọc của hôm qua. Cô tươi cười nhảy xuống giường đi lại dọn dẹp đống rác vô danh sau đó mang nó ra ngoài
-Đi về phía đông của kí túc xá mà vứt nhák
Mém nữa là quên
-Cảm ơn nhák
Cô rời đi ngay. Bước xuống cầu thang, một làm gió lạnh thổi nhẹ làm bay mái tóc cô, những chiếc lá được nâng vút lên cao rồi rơi xuống
Cảm giác không có gì là lạ cả, dẫu vẫn ý thức được cô đang hòan tóan sống trong bóng tối nhưng lại chả thấy lạnh lẽo tẹo nào, giờ cô mới nhận ra, ở đây cô không thiếu gì cả, chỉ thiếu là cô không thể thấy được hình bóng của cha mẹ mình. Nước mắt lăn trên má, cô cười khổ. Cô ở đây, cô không thể biết ba mẹ cô đang như thế nào. Điều cô sợ... Không biết họ có bị bắt bởi người của tổ chức không. Lòng luôn nào nức muốn trở về nhưng hình như, nó đã trở nên vô vọng hoàn tòan đối với cô. Mọi người đều thừa nhận cô là một Vampire và cô không thể đi đâu nếu chưa hòan thành khóa học của mình. Cô phải học thật giỏi mới có thể rời khỏi đây. Theo lời Fance từng nói
Chẳng mấy chốc cô đã đến nhà kho nơi Ana nói. Cô đi lại mở cửa ra, dạo vào mắt là một con hỏa long?? À không, chỉ là một ngọc lửa xoẹt qua, nó mém nữa hớp hồn cô rồi. Cô đi vào trong thêm
-Đây mà là nơi đổ rác ák???
Vù vù... Rầm!! Cánh cửa đóng sầm lại lộ ra không gian ơ ám khó tả
-Không ai nói cô biết quy tắc khi vào đây sao???
Một giọng nói vang lên trong màn đêm tĩnh mịch. Rin quay lại thù thấy một người con trai đang ngồi dựa vào ghế. Không nể mặt gì cả, Rin tuôn một câu biện hộ cho mình
-Người mới không có kinh nghiệm
-Người mới ư?? Ở đây không ai không biết ta cả
-Có tôi không biết này
Anh cứng họng vội vùng tay cho một chút ánh sáng lộ rõ khuôn mặt điển trai khó tả không khác gì Kentarus. Rin mới nhìn đã nhận ra hai người này có gì đó. Cô im lặng chờ kết quả
-Sao, anh là người đốt rác hả, vậy tôi đặt đây nhák
Rin quay lưng
-Tôn trọng ta chút đi, đừng để ta phải tức giận. Bộ cô không biết... Tả là ai sao???
-"Cái cách nói chuyện này... Không lầm vào đâu nữa, chính là hắn ta"
Cô quay lại đi thật nhanh đến chỗ cậu ta
-Ngươi là em hay anh trai của cái tên Kentarus chết tiệt đó đúng không, cách nói chuyện không khác gì cả
Cậu ta đứng hình, không ngờ người con gái này vẫn mạnh miệng như vậy mặc dù đã biết rằng anh cũng chính là một người trong dòng dõi hoàng tộc
-Cô... Biết tôi là ai không mà...
-Sao mà đi đâu cũng gặp vậy, người nhà của hắn đầy rẫy khắp nơi sao
-Cô ăn nói hàm hồ gì vậy, không xem tôi ra gì hay sao
Đường đường là Tam Hoàng Tử của hoàng tộc, với cách nói vô phép tắc này đúng là không thể chịu nổi
-Đừng nói nhiều nữa, tôi đến đây để đổ rác, không nhìu lời với anh. Tôi đi à
Rin quay lưng đi một mạch, cậu ta đang sau là lớn
-Kin này sẽ không tha cho cô, nói trứoc tôi là Tam Hoàng Tử của Vương quốc Vampire
Ngọn lửa bừng lên đốt trụi số rác mà Rin mới đem tới. Anh bước tới cửa, định đặt chân ra ngoài nhưng lại có gì đó bảo anh đừng đi
-Mẹ!!???
-Kin à
Nữ Hậu xoa đầu Kín một cách dịu dàng ân cần của một người mẹ
-Con muốn ra khỏi đây
-Ta sẽ xem thử hai con ai sẽ là người chiến thắng đạt được thứ mình muốn
Một câu... Cũng đủ gieo vào đầu Kin bao nỗi khó hiểu. Giải trùm phong ấn, Kin được đưa về cũng điện Hoàng Gia
-Chị lại bị gì đây
-Im lặng chút cho chị ngủ nào
-Không!!!
Nó nhả phắt lên giường của Rin
-Đói, đi mua đồ ăn đi
-Nhóc cho chị ngủ chút đã đi mà
-Đói~~~
Mẹ tự mỏi đứng dậy
-Lấy tiền cho chị
Nó hí hửng đi lại kéo học lên mớ tiền cho Rin
Cô cấp tố vụ ra khỏi phòng chạy đi mua đồ ăn
-Có lẽ chị về trễ chút nhák
Nó ngủ rồi. Cô thở dài rồi rời đi
Đi đụơc một đoạn đến cái cây lúc trước. Cô nhìn chiếc ghể rồi nhé xuống
-Mệt chết đi được
Cô nàng thiếp đi. Vừa lúc đó, Ken (Kentarus) anh nhìn cô
-Cái cô nhóc này, còn dám chiếm chỗ của mình
Anh đi lại định đẩy cô đi thì vội rụt tay lại
-Sao... Sao nóng vậy
Anh nhanh tay bé cô và chạy. Tiền trên tay Rin rơi xuống
Cạch, Anh mở cửa đi vào
-Dậy đi Ana- Giọng nói anh vang lên uy quyền
Ana bật dậy, khuôn mặt ngạc nhiên quay lại
-Hoàng tử!!!- Giọng nói cũng không dấu đụơc sự ngạc nhiên
Nó buớc xuống giuờng. Ken nhanh chóng đặt cô lên giuờng
-Sao nóng vậy!!!
-Cô ta sốt rồi. Này!!!
Anh văng đống thức ăn vào nó
-Ngài mua cho tôi sao???
-Ăn đi kẻo đói
Anh nhìn xung quanh lại căn phò mg, dừmg măt trên chiếc lọ thủy tinh chứa những mảnh vỡ. Anh cầm nó rồi đặt xuống sau đó ra khỏi phòng
Rin lờ đờ mở mắt ra
-Sao mệt trong người vậy nàk
-Chị sao vậy?? - Ăn xong cuối cùng nó cũng mở miệng
-Sốt rồi
-Vampire không có khái niệm sốt ở đây
-Ý nhóc là sao??
-Thêm nhiệt của Vampire luôn đụơc điều hòa trong mọi không gian nên việc chị bị sốt hay bệnh là không thể
-"Chết tiêt, mình có phải Vampire đâu chứ"
Sáng hôm sau, Rin lên trường một cách mệt mỏi. Không không mắt ngìn bất cứ ai trên đường. Ngồi vào chỗ là nằm ì ra bàn đó
-Rin à cậu sao vậy???
-Mình không sao cậu đừng lo lắng
Nói mà không ngẩn mặt lên
Nói thì nói vậy nhưng ai mà biết cô đang tồi tệ như thế nào chứ. Bây giờ cô không muốn làm gì cả, không muốn học. Tay thật ngứa ngáy. Muốn đắm ai đó quá. Bầm!!!
-"Hình như mình đánh trúng ai đó thì phải??"
Mệt mỏi nhìn lên mới thấy. Thì ra là kentarus. Những cô lại khômg nói gì tiếp tục gầm mặt xuống bàn
-Cái thái độ đó là gì hả?? Động trúng người ta không xin lỗi mà làm cái thái độ đó à
Cô chán nản sách cặp nhảy ra khoi cửa sổ chuồn ra ngoài. Kentarus tức mình nhảy ra đuổi theo. Những tiếng bàn tán bắt đầu xôn xao
-Cô ta nghĩ mình là âu chứ, mới có học đựơc vài hôm mà đã cúp học, đúng là không có phép tắt
-Còn ra thể thống gì nữa
-Phải nói thầy để cô tả bị đình chỉ mở hả dạ
Những lời nói cây nghiệt bắt đầu vang lên. Nhưng tất cả... Chỉ nh vào mình Rin, không ai dám động chạm đến Kentarus cả
Rầm!!! Roxy tức giận đập bàn làm không gian im lặmg hẳn
-Cả lớp đứng
Thầy Fancy bước vào. Đầu tiên ông nhìn xuống bàn của Rin sau đó quay lên dạy như thường ngày khiến cho tòan thể học sinh trong lớp lấy làm lạ
Ken bị lạc mất Rin rồi, anh nhìn đủ hướng mà lại không thấy cô dâu. Rồi anh đi lại hướng bụi cây phát ra tiếng động mới thấy, Rin đang ngủ ở đây, người cô lạnh công
-Sốt à?? Không thể!!
Một cơn gió nhẹ thổi qua làm cô lạnh sống lưng ngồi dựa vago gốc cây sâu hơn, mắt không hề ra nổi tí nào. Anh cởi áo khóac của mình choàng lên cho Rin rồi bế sốc cô mang về phòng mình
Rầm!! Chiếc cửa bị đạp văng một cách mạnh bạo, anh đặt cô ấy lên giường
-Thưa Nhị Hoàng Tử, cô gái này
-Im lặng vầu chăm sóc cho cô ấy, đừng lôi thôi dài dòng
Người hầu gái nghe vậy liền không dám lên tiếng thêm gì. Vội đi chuẩn bị nước nóng. Một nữ hầu gái khác ôn nhu đi vào phòng
-Nhị Hoàng Tử, Nữ Hậu đến
Anh điềm tĩnh thở nhẹ
-Chăm sóc tốt cho cô ấy, không đựơc để cô ấy tỉnh lại
Hai nữ hầu nhìn nhau cúi đầu nhận lệnh. Ken ra khỏi phòng, một người phụ nữ uy quyền ngồi trên chiêc ghế sang trọng
-Mẹ, có việc gì khiến mẹ đến đây sao???
-Con... Sao lại đưa con bé ấy về đây
-Con chỉ làm theo tiếng lòng
-Không hẳn??? Neua con yêu lần nữa, tả không phản đối. Nhưng nếu quá khứ lặp lại, người đó sẽ là tả
Nữ Hậu nhấn mạnh từng chữ như nhắc cho Ken nhớ về quá khứ năm xưa. Bà rời đi, anh cũng vào lại trong phòng
Râm!!! Cánh cửa lại bị đá văng một cách mạnh bạo khiến Ană giật mình
-Hoàng Tử!! Sao ngài...
Ana nhìn lại trên tay anh mới nhận ra Rin. Nó vội nhảy xuống giường để anh đặt cô xuống
-Chị ấy sao vậy??
-Câu này ta hỏi ngươi mới đúng
-Ơ... Sao tôi biết được
-Ta về đây, chăm sóc cho cô ấy đi
3h sáng, theo thói quen khi thường Rin tỉnh dậy. Cô ôm đâu nhảy xuống giường
-"Mình bị gì thế này, đầu đau chịu không nổi"
Đi vào gian riêng, Rin tự tay chế mình một ít thuốc uống. Uống xong cô đi ngủ, thân nhiệt cũng hạ xuống nhưng chỉ có tác dụng trong 1h. Cô lại chán nản ngồi dậy. Lòng bực tức chịu không được. Vợ lấy áo choàng nhảy vọt ra cửa sổ
-Ấy dza!!! Mình bị trúng tà hay sao vậy, làm quái nào lại đột nhiên sốt mhư vầy chứ
Cô đứng dậy đi thẳng vào rừng, đến cái nơi mà cô đang suy nghĩ trong đầu
Nhà kính xuất hiện trước mặt cô, cọp đi vào đó một cách quan mình chính đại, không lén lút giống như hôm nào
-Chắc chắn là ông ta chứ không ai khác, mình sẽ dùng vườn dược liệu của ông ta để chế thuốc vậy
-Sao lại có thể là do tả chứ- Gee từ đằng sau đi tới phủ định lại lời nói Rin mới nói lúc nãy
-Còn do ai chứ, lạôt Vampire không hề cái khái niệm bệnh tật gì cả. Chỉ có bị ngùơi khác hại thôi
-Này cô quyêt đóan quá rồi đấy
-Nếu ông không làm thì ai vào đây... Ôi!!!
Cô đứng còn không vững ngã nhào vào lòng Gee khiến ông có chút rừng động
-Ông làm gì vậy, tôi có thuốc rồi, cái này là phí trị liệu của tôi, cấm ông lấy lại
Cô biến mất tăm
-Gin
Ông đã biết hung thủ là ai, dựa vào khí tên người Rin
-Con... Tự tiện vậy sao???
Gin từ trong bước ra, không còn vẻ sợ sệt như mọi ngày
-Sao con lại làm như vậy
-Nếu như cô ta giải được nó, coi như con thua
Hai cha con nìn nhau. Lần này, Gin là người bỏ đi trước
Rầm!! Rin đạp mạnh cửa đi vào phá đi giấc ngủ ngon lành của Ana
-Chị làm ăn kiểu gì vạy, đi dịu dàng chút được không
Cô đi thẳng vào gian riêng mặc lời Ana nói. Nó tức tối tiếp tục nhảy lên giường ngủ luôn cả phần của Rin
Rin mệt nhọc chế thuốc, cô thở còn không ra hơi. Sau 10p cuối cùng đã xong. Uống ngay lập tức rồi lên giường nhưng nó chiếm hết chỗ rồi, cô gục ngay tại chỗ
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô nhận ra mình đang ngủ trên giường. Nhìn xuống sàn thì thấy một đống rác thải, cảm giác như chân mình chạm trúng gì đó nhìn xuống thì thấy Ana đang ngủ ngủ ngon lành. Bụng nó rõ lớn
-😑Cái con nhóc này
Cô ngồi dậy bên mép giường
-Chị dậy rồi hả, đi do rác đi
-Ơ... Chị mới khỏi bệnh đó, nhóc cũng phải thương chị một tí đi chứ
-Hôm qua, Gee có đến đây tìm chị. Ông ta không vào mà chỉ đứng ở cửa nhìn chị và nói em rằng mai chị hãy nghỉ một hôm cho khỏe
-Gee??? Ông ta quan tâm chị sao??
-Tự kỉ à, sao lại hỏi tôi
Giờ mới để ý, cơ thể cô bây giờ cảm thấy rất sảng khoái, không còn vẻ mệt nhọc của hôm qua. Cô tươi cười nhảy xuống giường đi lại dọn dẹp đống rác vô danh sau đó mang nó ra ngoài
-Đi về phía đông của kí túc xá mà vứt nhák
Mém nữa là quên
-Cảm ơn nhák
Cô rời đi ngay. Bước xuống cầu thang, một làm gió lạnh thổi nhẹ làm bay mái tóc cô, những chiếc lá được nâng vút lên cao rồi rơi xuống
Cảm giác không có gì là lạ cả, dẫu vẫn ý thức được cô đang hòan tóan sống trong bóng tối nhưng lại chả thấy lạnh lẽo tẹo nào, giờ cô mới nhận ra, ở đây cô không thiếu gì cả, chỉ thiếu là cô không thể thấy được hình bóng của cha mẹ mình. Nước mắt lăn trên má, cô cười khổ. Cô ở đây, cô không thể biết ba mẹ cô đang như thế nào. Điều cô sợ... Không biết họ có bị bắt bởi người của tổ chức không. Lòng luôn nào nức muốn trở về nhưng hình như, nó đã trở nên vô vọng hoàn tòan đối với cô. Mọi người đều thừa nhận cô là một Vampire và cô không thể đi đâu nếu chưa hòan thành khóa học của mình. Cô phải học thật giỏi mới có thể rời khỏi đây. Theo lời Fance từng nói
Chẳng mấy chốc cô đã đến nhà kho nơi Ana nói. Cô đi lại mở cửa ra, dạo vào mắt là một con hỏa long?? À không, chỉ là một ngọc lửa xoẹt qua, nó mém nữa hớp hồn cô rồi. Cô đi vào trong thêm
-Đây mà là nơi đổ rác ák???
Vù vù... Rầm!! Cánh cửa đóng sầm lại lộ ra không gian ơ ám khó tả
-Không ai nói cô biết quy tắc khi vào đây sao???
Một giọng nói vang lên trong màn đêm tĩnh mịch. Rin quay lại thù thấy một người con trai đang ngồi dựa vào ghế. Không nể mặt gì cả, Rin tuôn một câu biện hộ cho mình
-Người mới không có kinh nghiệm
-Người mới ư?? Ở đây không ai không biết ta cả
-Có tôi không biết này
Anh cứng họng vội vùng tay cho một chút ánh sáng lộ rõ khuôn mặt điển trai khó tả không khác gì Kentarus. Rin mới nhìn đã nhận ra hai người này có gì đó. Cô im lặng chờ kết quả
-Sao, anh là người đốt rác hả, vậy tôi đặt đây nhák
Rin quay lưng
-Tôn trọng ta chút đi, đừng để ta phải tức giận. Bộ cô không biết... Tả là ai sao???
-"Cái cách nói chuyện này... Không lầm vào đâu nữa, chính là hắn ta"
Cô quay lại đi thật nhanh đến chỗ cậu ta
-Ngươi là em hay anh trai của cái tên Kentarus chết tiệt đó đúng không, cách nói chuyện không khác gì cả
Cậu ta đứng hình, không ngờ người con gái này vẫn mạnh miệng như vậy mặc dù đã biết rằng anh cũng chính là một người trong dòng dõi hoàng tộc
-Cô... Biết tôi là ai không mà...
-Sao mà đi đâu cũng gặp vậy, người nhà của hắn đầy rẫy khắp nơi sao
-Cô ăn nói hàm hồ gì vậy, không xem tôi ra gì hay sao
Đường đường là Tam Hoàng Tử của hoàng tộc, với cách nói vô phép tắc này đúng là không thể chịu nổi
-Đừng nói nhiều nữa, tôi đến đây để đổ rác, không nhìu lời với anh. Tôi đi à
Rin quay lưng đi một mạch, cậu ta đang sau là lớn
-Kin này sẽ không tha cho cô, nói trứoc tôi là Tam Hoàng Tử của Vương quốc Vampire
Ngọn lửa bừng lên đốt trụi số rác mà Rin mới đem tới. Anh bước tới cửa, định đặt chân ra ngoài nhưng lại có gì đó bảo anh đừng đi
-Mẹ!!???
-Kin à
Nữ Hậu xoa đầu Kín một cách dịu dàng ân cần của một người mẹ
-Con muốn ra khỏi đây
-Ta sẽ xem thử hai con ai sẽ là người chiến thắng đạt được thứ mình muốn
Một câu... Cũng đủ gieo vào đầu Kin bao nỗi khó hiểu. Giải trùm phong ấn, Kin được đưa về cũng điện Hoàng Gia
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook