[:Thế Giới Của Những Kẻ Hút Máu:] [:Một Đi Không Trở Lại:]
Chương 3: Sự thật không thể chối cãi, cô ấy là một vampire

Thấy Hiệu Trưởng đến, các học sinh cùng bộ lục cung kính cúi chào

-Ta thấy lần này các trò làm hơi quá rồi- Âm thanh phát ra từ đôi môi ấy nó trong trẻo đến lạ. Nó không mấy già đi trong ngôn từ và cách nói chuyện đó

-Thầy cũng đã biết, cô ta... có lẽ là mang thất lực trong người

-Nhiệm vụ của các trò là phán quyết. Những chuyện còn lại cứ để người của học viện và bộ pháp luật lo

-Chúng em biết sai mong thầy tha lỗi- May nói

Trong bộ lục, không có bất cứ ai nhượng bộ ai cả và cũng chả có ai làm đội trưởng hay đội phó gì. Vì họ đều như nhau, có năng lực tiềm ẩn tài năng như nhau

Hiệu Trưởng giơ nhẹ ngón tay hướng về Rin. Cô nhìn theo nó, không gian bỗng mờ đi. Cô ngất lịm. Thầy Luv ngảnh đầu ra sau tức thì một người phụ nữ lao tới chỗ Rin đỡ cô lại. Nhất thời bồng cô lên

-Tất cả những gì trò ấy chịu đựng nãy giờ đã chứng minh trò ấy là một Vampire. Bây giờ ta sẽ đưa trò ấy đến cơ sở y tế để chữa trị. Giải tán

Học sinh theo lời thầy Luv giải tán về lớp. Riêng thầy, ông tiến đến cơ sở y tế chữa trị cho Rin

Roxy cứ mãi dõi theo bóng người đó cho tới khi khuất dạng

-Không biết cậu ấy có sao không??

Bộ lục đang ở trong phòng Hiệu Trưởng

-Ta biết các trò bận tâm điều gì nhưng ta đã nói chuyện này bộ pháp luật sẽ giải quyết

-Vậy thầy có định tiếp tục để cho cô ấy nhập học ở đây không???

-Việc Rin đến đây là... tinh linh tộc đã ứng xuất. Ta nghĩ nên làm theo họ xem. Có lẽ đã thấy gì đó liên quan đến việc Rin có thất lực

Thầy Luv liếc xéo Kentarus sau đó lên tiếng

-Ở đây không còn chuyện của các em, mau về lớp đi

Nói rôi ông nhắm mắt lại. Bọn họ thấy vậy rời khỏi phòng. Ra ngoài đã thấy Roxy đứng đó

-Cô cũng thích lo chuyện bao đồng nhỉ- Maya nói mỉa mai khi thấy Roxy đứng đó- Chuyện này đâu có liên quan đến cô

-Em đứng đây thì có liên quan đến chị à. Vậy chị cũng đang lo chuyện bao đồng rôi- Roxy nói lại

-Hứ, đi thôi mọi người- Maya nói

-Xin lỗi Maya, đến lúc cô nên về lớp mình rồi. Chúng ta đi- Jesika lạnh lùng nói

Maya đứng đó. Hình như chai mặt rồi, cô không còn cảm xúc gì trên khuôn mặt nữa. Cô biết thế nào khắc này cũng đến nhưng cho đến bây giờ cô vẫn chưa biết mình nên đối diện với nó như thế nào. Thôi đành im lặng. Đó là cách tốt nhất. Cô lặng lẽ bước đi

-"Một ngày nào đó họ sẽ không nói những lời đó với mình nữa"- Cô cười khổ

Roxy đứng ở sau hiểu được cảm giác đó. Cô chấp nhận bỏ cái chức đội trưởng Băng lực để giành cho chị mà chị nào có biết. Chị ấy lại tưởng là Roxy khinh thường nó không muốn nhận. Vả lại cô cũng không muốn đứng ở vị trí đó, cô không muốn phải bận bịu với công việc. Cô còn trẻ mà, nên tận hưởng đi chứ. Cái vị trí Băng lực đó đến bây giờ vẫn còn trống và kẻ cạnh tranh duy nhất chỉ có mình Maya

...

Rin mở mắt tỉnh dậy trong một không gian trắng xóa. Nheo mắt lại trước ánh đèn, cô nhận ra đây là một căn phòng và mình đang nằm trên một chiếc giường. Mệt mỏi bước xuống giường và tìm cánh cửa

Roxy nhẹ nhàng mở cửa bước vào bên trong

-Không ai dạy trò phép lịch sự sao Roxy???- Thầy Luv tuy nhắm mắt nhưng vẫn ý thức được xung quanh

-Em thấy thầy đã ngủ

Cô nói một câu ngắn gọn

-Âydza!!! Mệt quá

Rin mở cửa bước ra

-Đây là đâu vậy???- Cô hỏi phong long

Thấy Rin bước ra và đi còn chưa vững, Roxy chạy lại đỡ cô

-Cậu sao rồi, ổn không???

-Cậu... -Rin nhìn Roxy một hồi- Roxy đúng không??? Còn đây là...

-Là thầy Luv hiệu trưởng học viện đó

-Vậy à, cậu có thể đưa tôi về không??

-Ơ... cậu... cũng nên chào hỏi thầy ấy chứ- Roxy nói khẽ

-Hả!! Tại sao???- Cô mặt ngu nhìn Roxy rồi lại nhìn thầy Luv- Đi về, tại sao phải chào hỏi có lợi gì cho mình đâu chứ. Mau đi thôi tôi mệt lắm rồi

Cô bỏ đi ra khỏi cửa trước. Roxy ở lại bên trong thì lúng túng không biết làm gì đành cúi chào trước thầy thay Rin nói lời xin lỗi. Khi cô đi ra thì không thấy Rin đâu nữa

-Rin!!! Cậu đâu rồi??? Nhưng... tại sao...

-Tại sao em lại lo cho cậu ấy vậy hả??- Alen từ đằng sau bước tới đứng ngang hàng với cô. Làn gió thổi từ sau đi tới làm tóc cô bay loạn xạ. Cô ngước mặt lên nhìn ánh trăng đang soi sáng cả một vùng đất rộng

-Em cũng không biết nữa, lí trí của em bảo em phải làm vậy, và em... cảm thấy cậu ấy rất quan trọng với em. Anh biết mà đúng không??- Cô mắt rưng rưng nhìn Alen- Nhưng với một cảm giác khác và em sẽ đối xử với cậu ấy bằng một cách khác. Không như xưa nữa

Cô nhắm mắt lại tận hưởng gió đang đi. Nhẹ nhàng lướt qua mái tóc trắng xám của cô. Cô khẽ cười nghiêng đầu qua nhin Alen

-Cảm ơn anh đã đến đây. Anh vẫn quan tâm em như trước nhỉ. Em đi trước và tìm Rin đây

Cô nhón chân hôn nhẹ lên má anh. Mặt anh thoáng đỏ nên liền quay sang hướng khác. Còn cô thì tươi cười chạy đi

Rin mệt nhọc chui ra từ một bụi cây

-Trời ơi ở đâu vậy, sao nơi này lại rộng thế chứ. Mệt chết đi được. Làm ơn ai đó cho tôi biết lí túc xá ở đâu đi

-Đi về phía đông

Một giọng nói vang lên khiến cô giật mình quay lại. Nhìn tám phương tứ hướng nhưng chả thấy ai cả. Thầm hỏi "Ai vậy cà???" Nhưng đáp lại cô

-Cứ đi đi ở đó hỏi nhiều làm gì

-Đọc được suy nghĩ tôi ák???

Im lặng... Không gian im lặng đến rợn người nhưng lại không làm cho ai kia xoay chuyển cảm xúc. Cảm tháy mình bị cho ăn bơ. Cô nhếch nhếch môi và cười không nổi. Trước khi rời đi buôn lại một câu

-Chờ đi, trên cây cao lắm cân thận bị rơi đấy. Hứ!!!- Cô bỏ đi theo hướng đông không ngoảnh lại

Roẹt... Rầm...

Một chàng trai từ trên cây té xuống. Anh ôm mông mình đau điến

-Sao linh thế không biết, cũng tại mình nằm trên cành cây mỏng quá

Đó không ai khác chính là Nhị Hoàng Tử Kentarus của chúng ta. Anh chỉ đang nằm nghỉ ngơi trên cây thì gặp cô từ trong bụi chui ra. Anh đã định không quan tâm nhưng không hiểu tại sao lại chỉ đường cho cô ấy nữa. Và trong lúc anh chuyển tư thế nằm thì bị cô phát hiện. Chán chường thật, nói đúng như thần vậy, bảo anh ngã là anh đã ngã rôi. Một cú thật thốn mà

-Đồ miệng thối- Anh buông một câu

Rin đúng là đã đến được kí túc xá. Cô đi vào bên trong và đứng trước căn phòng mà cô đã được tá túc một đêm. Điều đáng chú ý hơn là hành lí của cô đều đang ở trước phòng

-Đuổi???

Tức thời cánh cửa bị mở ra. Một cô gái đứng trước mặt cô dõng dạc nói

-Cô cảm phiền ra khỏi phòng tôi. Bạn phòng tôi đã đến rồi

Cô nghe nhưng mặt lại chả có cảm xúc và chỉ khi nhìn vào bên trong thấy Roxy đang đối chấp với ai đó bà mắt cứ lo lắng nhìn về cô thì mày cô khẽ cau lại. Cánh cửa dần bị khép lại và khoảng cách mà cô nhìn thấy Roxy cũng dần bị thu hẹp. Rầm!! Cánh cửa đã khéo kín, cô đứng đó ngẫm nghĩ một hồi rồi kéo vali định bước đi

-Cháu gái- Cô vội quay lại

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương