Thế Gian Luôn Là Ngươi Tốt Nhất!
-
Chương 83: Biến cố tại Nam Chiếu
Nàng gia tăng nụ hôn, cạy mở miệng của Tang Lâm Hoài Nhị, đầu lưỡi của hai người dây dưa với nhau. Sản nghiệp của Mai đường chủ rất lớn, dĩ nhiên có cả kỹ viện, dù chưa thực hành thì nàng vẫn đã xem qua nhiều lần, nàng còn có thể không biết cách sao?
Tiểu công chúa lại chưa từng bị người nào dám làm như vậy, Tang Lâm Hoài Nhị bị Mai Bạch Vũ hôn đến thất điên bát đảo, nàng không có chút thời gian nào để thở lấy lại hơi. Tang Lâm Hoài Nhị chợt có một ý niệm trong đầu, tên xinh đẹp ba hoa trước mặt võ công tất nhiên không yếu, bằng không nàng cũng đã thoát ra được lâu rồi.
Tang Lâm Hoài Nhị vốn là người của Miêu tộc, tuy không giống nữ nhân vùng thảo nguyên nhưng cũng là nữ nhân dám yêu dám hận. Nàng bưng một chén rượu lên, ngửa đầu uống: "Mai công tử, ngươi đùa giỡn với ta như vậy, không sợ ta giết chết ngươi sao?"
Mai Bạch Vũ cười khẽ vài tiếng, đối mặt với Tang Lâm Hoài Nhị: "Lâm tiểu thư có thể để mặc ta chết đi sao?"
"Ngươi nghĩ ta thật sự không dám?"
"Lâm tiểu thư tất nhiên không dám rồi, đây là phủ nguyên soái của Đại Tề."
Tang Lâm Hoài Nhị bị cái hôn vừa rồi của Mai Bạch Vũ làm cho choáng váng cả đầu óc, nàng quên luôn nơi này là Đại Tề, đồng nghĩa với việc ở đây không phải Nam Chiếu.
Nàng đột nhiên cười: "Mai công tử, chỉ sợ ngươi chuẩn bị táng gia bại sản rồi."
"Ta tên là Mai Bạch Vũ, còn chưa thỉnh giáo danh tính của Lâm tiểu thư."
"Lâm Hoài Nhị, Mai công tử muốn táng gia bại sản sao?"
Mai Bạch Vũ nghĩ trong lòng, tiểu công chúa này ngay cả họ tên cũng không đổi đi, may mắn Lưu Dục không phải là người có tâm cơ.
"Nếu có thể lấy một mỹ nhân như Nhị nhi, ta dù có táng gia bại sản cũng cam tâm tình nguyện."
Tang Lâm Hoài Nhị bị một tiếng Nhị nhi của nàng làm giật mình, nàng lại nghĩ đến nụ hôn vừa rồi: "Chỉ sợ ngươi dù táng gia bại sản cũng cưới ta không nổi."
"Nga? Nhà của Nhị nhi tôn quý giàu có như vậy sao?"
Tang Lâm Hoài Nhị còn chưa kịp trả lời liền nghe thấy tiếng đập cửa, nàng buông chén rượu ra: "Vào đi."
Mai Bạch Vũ ngẩng đầu, nhìn ra bên ngoài, người bước nào là một nam tử cao lớn. Người nọ thấy có người ngoài liền nhìn nhìn Tang Lâm Hoài Nhị vài lần. Tang Lâm Hoài Nhị bây giờ cũng không thể để Mai Bạch Vũ tránh đi, nàng liếc người nọ một cái: "Trong nhà phái ngươi tới đây sao?"
Người nọ quỳ xuống: "Tiểu thư, trong nhà xảy ra chuyện, Tam công tử muốn buôn bán món hàng mới, lão gia phản đối nhưng Tam công thử không nghe, lão gia tức giận nên bị bệnh, người đã qua đời rồi."
Tang Lâm Hoài Nhị đứng phắt dậy: "Ngươi nói cái gì? Phụ, phụ thân ta đã qua đời sao?"
"Vâng, tiểu thư, Đại công tử phái ta đến báo cho tiểu thư biết để người lập tức trở về nhà. Tam công tử đang muốn tranh đoạt gia sản."
Mai Bạch Vũ vừa nghe liền biết quốc chủ Nam Chiếu băng hà, đối với Đại Tề thì đây là tin tốt. Thế nhưng nghĩ lại, quốc chủ Nam Chiếu qua đời, vương vị Nam Chiếu sẽ bị tranh giành đến đầu rơi máu chảy. Tiểu công chúa trở về sẽ không thể sống yên ổn, nói không chừng còn gặp nguy hiểm nữa.
"Ta biết rồi, ngươi lui ra đi." Tang Lâm Hoài Nhị có chút suy sụp, nàng ngồi phịch trên giường, đầu tựa lên gối, vẻ mệt mỏi hiển lộ rõ ràng.
Mai Bạch Vũ thấy tiểu công chúa vốn đanh đá lúc này lại yếu ớt như vậy, trong lòng nàng cảm thấy rất đau.
"Nhị nhi, thuộc hạ bên người của ngươi bây giờ không còn ai sao?"
Tang Lâm Hoài Nhị nhìn thoáng Mai Bạch Vũ: "Đều đã chết trên đường, lần này Đại ca phái người đến đưa tin tất nhiên có mang theo nhiều người cùng đến."
"Ta dẫn theo một vài người hộ tống ngươi trở về."
"Không cần, đa tạ ý tốt của ngươi, trên đường sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhà ta cũng không cách nơi này quá xa."
Mai Bạch Vũ nhìn nàng đầy thâm ý: "Trên đường ngươi đến đây không phải bị cướp sao?"
"Chỉ là ngoài ý muốn mà thôi."
"Lần này ta ra ngoài có mang theo mười mấy người, họ đều là cao thủ. Nhị nhi, mang theo ta là quyết định không sai đâu."
Tang Lâm Hoài Nhị suy nghĩ một lát, hắn nói không phải không có lý. Tuy hiện tại chưa biết lai lịch của hắn như thế nào, tuy nhiên hắn cũng không phải là người bình thường, huống chi võ công lại rất cao. Vừa rồi hắn làm vậy với mình, nói không chừng tương lai còn phải để hắn làm phò mã. Một khi đã như vậy, trước tiên cứ mượn tạm thuộc hạ của hắn cũng không phải là điều không thể. Huống gì đến đất Nam Chiếu rồi, hắn không thể hành xử bậy bạ với mình. Nghĩ đến đây nàng nói: "Nếu ngươi vẫn muốn đi, ta cũng không ngăn cản ngươi. Nhưng ngươi cứ nghĩ kỹ đi, lần này đi rất nguy hiểm, Tam ca của ta là người tâm tính độc ác."
Mai Bạch Vũ bưng chén rượu lên, lại uống hai ngụm, nàng đến bên giường cúi đầu nhìn Tang Lâm Hoài Nhị: "Vì Nhị nhi, vượt lửa băng sông thì có làm sao?"
"Nói hay như vậy, đến thời điểm đừng có lùi bước." Tang Lâm Hoài Nhị nâng mặt lên đối diện với Mai Bạch Vũ.
"Thiên hạ này cũng có chỗ nào mà Mai Bạch Vũ ta không dám đi, Nhị nhi không cần lo."
"Một khi đã như vậy, ngươi trở về nghỉ ngơi đi, thu thập chuẩn bị một chút. Ngày mai hừng đông sẽ gấp rút lên đường."
Mai Bạch Vũ bước ra ngoài, hướng đến sân của Lưu Dục và Cố Cẩm Lan. Thời điểm gần đến, nàng vốn tính nghe lén hai người một chút, không ngờ lại nghe thấy Cố Cẩm Lan mở lời: "Phò mã, Mai đường chủ đến rồi, đi mở cửa đi."
Mai Bạch Vũ lắc đầu, võ công của Cố Cẩm Lan thật không thể khinh thường.
Lưu Dục mở cửa ra, nàng để Mai Bạch Vũ tiến vào, ngửi một chút: "Xem ra ngươi uống cùng tiểu công chúa kia không ít, người đầy mùi rượu."
Mai Bạch Vũ liếc Lưu Dục một cái, nàng nhìn Cố Cẩm Lan: "Nam Chiếu rối loạn rồi."
Cố Cẩm Lan nghe như vậy, buông bút lông trong tay: "Là như thế nào?"
"Vừa rồi người của Nam Chiếu đến, điện hạ không biết sao?"
"Điều này dĩ nhiên bổn cung biết."
"Lúc ấy ta đang ngồi uống rượu cùng nàng, người kia đến bẩm báo, ta nghe rõ ràng."
Lưu Dục nôn nóng, nàng tò mò liền hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Quốc chủ Nam Chiếu qua đời, ba vị Hoàng tử tranh ngôi vị Hoàng đế, Tam hoàng tử tạo phản. Sáng sớm ngày mai nàng phải lên đường trở về Đại Lý."
Lưu Dục quay đầu nhìn Cố Cẩm Lan: "Điện hạ, Nam Cương gặp nguy, xem như mọi chuyện đã xong."
Cố Cẩm Lan cau mày, ngồi xuống cạnh bàn, Lưu Dục thấy vậy rót cho nàng một chén trà.
"Phò mã, việc này không phải là việc tốt."
"Vì sao điện hạ nói như vậy?"
"Việc của chúng ta phụ hoàng còn chưa biết. Huống hồ Ngũ ca hiện tại bị giáng làm quận vương, Nam Chiếu gặp chuyện như vậy thì Nam Cương sẽ không gặp nguy hiểm một thời gian. Nếu lão vương gia bị triệu hồi để tịch thu binh quyền thì phò mã nghĩ sau đó phụ hoàng sẽ làm gì?"
Công chúa điện hạ nói không sai, nguy hiểm của Đại Tề được giải trừ, tạm thời sẽ không có chiến sự. Thế nhưng đối với phò mã và công chúa điện hạ, còn có Ninh vương thì đây không phải là chuyện tốt. Ta đã bàn trước với tiểu công chúa, chúng ta sẽ cùng nhau trở về Nam Chiếu."
Lưu Dục hơi giật mình: "Ngươi muốn đi Nam Chiếu sao? Rất nguy hiểm, không nên không nên."
"Phò mã gia yên tâm đi, ta có mang theo mười mấy người của Thiết Huyết đoàn đến đây, cũng không thể không đến được Nam Chiếu. Ta tự biết chừng mực."
Cố Cẩm Lan uống ngụm trà, buông cái chén, mang theo ý cười nhìn Mai Bạch Vũ: "Theo bổn cung thấy, lần này Mai đường chủ đi là vì lo lắng cho vị Lâm tiểu thư kia."
Mai Bạch Vũ cũng không phủ nhận: "Vẫn để điện hạ đoán được, cái gì cũng không thể gạt được ngươi, khó trách phò mã gia yêu thương ngươi hết mực."
"Lần này Mai đường chủ đi, xem ra đối với Lâm tiểu kia vừa gặp đã thương?"
Mai Bạch Vũ cười ha ha hai tiếng: "Giống như điện hạ nói, tiểu công chúa chỉ có thể có ý với một mình ta."
Tiểu công chúa lại chưa từng bị người nào dám làm như vậy, Tang Lâm Hoài Nhị bị Mai Bạch Vũ hôn đến thất điên bát đảo, nàng không có chút thời gian nào để thở lấy lại hơi. Tang Lâm Hoài Nhị chợt có một ý niệm trong đầu, tên xinh đẹp ba hoa trước mặt võ công tất nhiên không yếu, bằng không nàng cũng đã thoát ra được lâu rồi.
Tang Lâm Hoài Nhị vốn là người của Miêu tộc, tuy không giống nữ nhân vùng thảo nguyên nhưng cũng là nữ nhân dám yêu dám hận. Nàng bưng một chén rượu lên, ngửa đầu uống: "Mai công tử, ngươi đùa giỡn với ta như vậy, không sợ ta giết chết ngươi sao?"
Mai Bạch Vũ cười khẽ vài tiếng, đối mặt với Tang Lâm Hoài Nhị: "Lâm tiểu thư có thể để mặc ta chết đi sao?"
"Ngươi nghĩ ta thật sự không dám?"
"Lâm tiểu thư tất nhiên không dám rồi, đây là phủ nguyên soái của Đại Tề."
Tang Lâm Hoài Nhị bị cái hôn vừa rồi của Mai Bạch Vũ làm cho choáng váng cả đầu óc, nàng quên luôn nơi này là Đại Tề, đồng nghĩa với việc ở đây không phải Nam Chiếu.
Nàng đột nhiên cười: "Mai công tử, chỉ sợ ngươi chuẩn bị táng gia bại sản rồi."
"Ta tên là Mai Bạch Vũ, còn chưa thỉnh giáo danh tính của Lâm tiểu thư."
"Lâm Hoài Nhị, Mai công tử muốn táng gia bại sản sao?"
Mai Bạch Vũ nghĩ trong lòng, tiểu công chúa này ngay cả họ tên cũng không đổi đi, may mắn Lưu Dục không phải là người có tâm cơ.
"Nếu có thể lấy một mỹ nhân như Nhị nhi, ta dù có táng gia bại sản cũng cam tâm tình nguyện."
Tang Lâm Hoài Nhị bị một tiếng Nhị nhi của nàng làm giật mình, nàng lại nghĩ đến nụ hôn vừa rồi: "Chỉ sợ ngươi dù táng gia bại sản cũng cưới ta không nổi."
"Nga? Nhà của Nhị nhi tôn quý giàu có như vậy sao?"
Tang Lâm Hoài Nhị còn chưa kịp trả lời liền nghe thấy tiếng đập cửa, nàng buông chén rượu ra: "Vào đi."
Mai Bạch Vũ ngẩng đầu, nhìn ra bên ngoài, người bước nào là một nam tử cao lớn. Người nọ thấy có người ngoài liền nhìn nhìn Tang Lâm Hoài Nhị vài lần. Tang Lâm Hoài Nhị bây giờ cũng không thể để Mai Bạch Vũ tránh đi, nàng liếc người nọ một cái: "Trong nhà phái ngươi tới đây sao?"
Người nọ quỳ xuống: "Tiểu thư, trong nhà xảy ra chuyện, Tam công tử muốn buôn bán món hàng mới, lão gia phản đối nhưng Tam công thử không nghe, lão gia tức giận nên bị bệnh, người đã qua đời rồi."
Tang Lâm Hoài Nhị đứng phắt dậy: "Ngươi nói cái gì? Phụ, phụ thân ta đã qua đời sao?"
"Vâng, tiểu thư, Đại công tử phái ta đến báo cho tiểu thư biết để người lập tức trở về nhà. Tam công tử đang muốn tranh đoạt gia sản."
Mai Bạch Vũ vừa nghe liền biết quốc chủ Nam Chiếu băng hà, đối với Đại Tề thì đây là tin tốt. Thế nhưng nghĩ lại, quốc chủ Nam Chiếu qua đời, vương vị Nam Chiếu sẽ bị tranh giành đến đầu rơi máu chảy. Tiểu công chúa trở về sẽ không thể sống yên ổn, nói không chừng còn gặp nguy hiểm nữa.
"Ta biết rồi, ngươi lui ra đi." Tang Lâm Hoài Nhị có chút suy sụp, nàng ngồi phịch trên giường, đầu tựa lên gối, vẻ mệt mỏi hiển lộ rõ ràng.
Mai Bạch Vũ thấy tiểu công chúa vốn đanh đá lúc này lại yếu ớt như vậy, trong lòng nàng cảm thấy rất đau.
"Nhị nhi, thuộc hạ bên người của ngươi bây giờ không còn ai sao?"
Tang Lâm Hoài Nhị nhìn thoáng Mai Bạch Vũ: "Đều đã chết trên đường, lần này Đại ca phái người đến đưa tin tất nhiên có mang theo nhiều người cùng đến."
"Ta dẫn theo một vài người hộ tống ngươi trở về."
"Không cần, đa tạ ý tốt của ngươi, trên đường sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhà ta cũng không cách nơi này quá xa."
Mai Bạch Vũ nhìn nàng đầy thâm ý: "Trên đường ngươi đến đây không phải bị cướp sao?"
"Chỉ là ngoài ý muốn mà thôi."
"Lần này ta ra ngoài có mang theo mười mấy người, họ đều là cao thủ. Nhị nhi, mang theo ta là quyết định không sai đâu."
Tang Lâm Hoài Nhị suy nghĩ một lát, hắn nói không phải không có lý. Tuy hiện tại chưa biết lai lịch của hắn như thế nào, tuy nhiên hắn cũng không phải là người bình thường, huống chi võ công lại rất cao. Vừa rồi hắn làm vậy với mình, nói không chừng tương lai còn phải để hắn làm phò mã. Một khi đã như vậy, trước tiên cứ mượn tạm thuộc hạ của hắn cũng không phải là điều không thể. Huống gì đến đất Nam Chiếu rồi, hắn không thể hành xử bậy bạ với mình. Nghĩ đến đây nàng nói: "Nếu ngươi vẫn muốn đi, ta cũng không ngăn cản ngươi. Nhưng ngươi cứ nghĩ kỹ đi, lần này đi rất nguy hiểm, Tam ca của ta là người tâm tính độc ác."
Mai Bạch Vũ bưng chén rượu lên, lại uống hai ngụm, nàng đến bên giường cúi đầu nhìn Tang Lâm Hoài Nhị: "Vì Nhị nhi, vượt lửa băng sông thì có làm sao?"
"Nói hay như vậy, đến thời điểm đừng có lùi bước." Tang Lâm Hoài Nhị nâng mặt lên đối diện với Mai Bạch Vũ.
"Thiên hạ này cũng có chỗ nào mà Mai Bạch Vũ ta không dám đi, Nhị nhi không cần lo."
"Một khi đã như vậy, ngươi trở về nghỉ ngơi đi, thu thập chuẩn bị một chút. Ngày mai hừng đông sẽ gấp rút lên đường."
Mai Bạch Vũ bước ra ngoài, hướng đến sân của Lưu Dục và Cố Cẩm Lan. Thời điểm gần đến, nàng vốn tính nghe lén hai người một chút, không ngờ lại nghe thấy Cố Cẩm Lan mở lời: "Phò mã, Mai đường chủ đến rồi, đi mở cửa đi."
Mai Bạch Vũ lắc đầu, võ công của Cố Cẩm Lan thật không thể khinh thường.
Lưu Dục mở cửa ra, nàng để Mai Bạch Vũ tiến vào, ngửi một chút: "Xem ra ngươi uống cùng tiểu công chúa kia không ít, người đầy mùi rượu."
Mai Bạch Vũ liếc Lưu Dục một cái, nàng nhìn Cố Cẩm Lan: "Nam Chiếu rối loạn rồi."
Cố Cẩm Lan nghe như vậy, buông bút lông trong tay: "Là như thế nào?"
"Vừa rồi người của Nam Chiếu đến, điện hạ không biết sao?"
"Điều này dĩ nhiên bổn cung biết."
"Lúc ấy ta đang ngồi uống rượu cùng nàng, người kia đến bẩm báo, ta nghe rõ ràng."
Lưu Dục nôn nóng, nàng tò mò liền hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Quốc chủ Nam Chiếu qua đời, ba vị Hoàng tử tranh ngôi vị Hoàng đế, Tam hoàng tử tạo phản. Sáng sớm ngày mai nàng phải lên đường trở về Đại Lý."
Lưu Dục quay đầu nhìn Cố Cẩm Lan: "Điện hạ, Nam Cương gặp nguy, xem như mọi chuyện đã xong."
Cố Cẩm Lan cau mày, ngồi xuống cạnh bàn, Lưu Dục thấy vậy rót cho nàng một chén trà.
"Phò mã, việc này không phải là việc tốt."
"Vì sao điện hạ nói như vậy?"
"Việc của chúng ta phụ hoàng còn chưa biết. Huống hồ Ngũ ca hiện tại bị giáng làm quận vương, Nam Chiếu gặp chuyện như vậy thì Nam Cương sẽ không gặp nguy hiểm một thời gian. Nếu lão vương gia bị triệu hồi để tịch thu binh quyền thì phò mã nghĩ sau đó phụ hoàng sẽ làm gì?"
Công chúa điện hạ nói không sai, nguy hiểm của Đại Tề được giải trừ, tạm thời sẽ không có chiến sự. Thế nhưng đối với phò mã và công chúa điện hạ, còn có Ninh vương thì đây không phải là chuyện tốt. Ta đã bàn trước với tiểu công chúa, chúng ta sẽ cùng nhau trở về Nam Chiếu."
Lưu Dục hơi giật mình: "Ngươi muốn đi Nam Chiếu sao? Rất nguy hiểm, không nên không nên."
"Phò mã gia yên tâm đi, ta có mang theo mười mấy người của Thiết Huyết đoàn đến đây, cũng không thể không đến được Nam Chiếu. Ta tự biết chừng mực."
Cố Cẩm Lan uống ngụm trà, buông cái chén, mang theo ý cười nhìn Mai Bạch Vũ: "Theo bổn cung thấy, lần này Mai đường chủ đi là vì lo lắng cho vị Lâm tiểu thư kia."
Mai Bạch Vũ cũng không phủ nhận: "Vẫn để điện hạ đoán được, cái gì cũng không thể gạt được ngươi, khó trách phò mã gia yêu thương ngươi hết mực."
"Lần này Mai đường chủ đi, xem ra đối với Lâm tiểu kia vừa gặp đã thương?"
Mai Bạch Vũ cười ha ha hai tiếng: "Giống như điện hạ nói, tiểu công chúa chỉ có thể có ý với một mình ta."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook