Thế Gian Luôn Là Ngươi Tốt Nhất!
-
Chương 46: Yến hội (Thượng)
Dương Phong nhìn người ngồi đối diện, rót một chén rượu rồi nói: "Trịnh Trung, ngươi là người do một tay ta đề bạt lên, hôm nay, chuyện này ta liền nhờ cậy vào ngươi."
"Tướng quân, chuyện này mạt tướng sẽ thay tướng quân hoàn thành tốt, mong tướng quân yên tâm. Nhiều tướng sĩ tại đại doanh Mạc Bắc đều hiểu rõ chuyện ở trong lòng, đại chiến lần đó, nếu không phải do Tưởng Lâm chậm chạp không chịu phái viện quân đến, tướng quân cũng sẽ không..."
"Tưởng Lâm là người ích kỷ, chỉ muốn làm lợi cho bản thân, không để ý đến chiến sự nên mới chậm chạp không chịu tiếp viện. Nếu lần đó hắn chi viện khiến cho binh lực chúng ta đầy đủ, đừng nói là không thua, chúng ta sẽ đánh bọn Hung Nô đến thê thảm. Hắn làm như vậy cũng chỉ vì binh quyền trong tay hắn mà thôi."
"Tướng quân nói rất đúng, các chiến sĩ tại biên cảnh của chúng ta sớm rời xa thê tử và hài tử, chiến đấu hăng hái đến đẫm máu. Hắn lại cùng nữ nhân người Hung Nô sinh một đứa con riêng, hiện giờ còn muốn nhận nó làm nghĩa tử, để nó danh chính ngôn thuận kế thừa phủ tướng quân, về sau chẳng phải tướng sĩ tại biên quan đều phải nghe sự chỉ huy của một kẻ Hung Nô sao?" Khuôn mặt người đàn ông ngồi đối diện âm trầm xuống, lời nói thốt ra đầy sự căm phẫn.
Dương Phong bưng chén lên uống một ngụm rượu: "Đại Tề nhất định sẽ không bị hủy hoại trong tay người này, chúng ta quốc lực hưng thịnh mà phải bị Hung Nô quấy rối hằng năm sao? Đây là vì cái gì? Người ở kinh thành không biết, ngươi và ta không lẽ lại không hiểu rõ? Là do tên Tưởng Lâm kia không chịu cố gắng đánh trả, hắn sợ một khi người Hung Nô đại bại, hắn sẽ không còn đất dụng võ, trở nên vô dụng."
"Tướng quân nói phải, chúng ta là người ở quê lớn lên, nhưng trong lòng lại hiểu rõ được việc này. Sự tình lần này, lão Trịnh ta nhất định thay tướng quân hoàn thành, khiến cho tên Tưởng Lâm kia có đến mà không có về."
- ------------------------------
"Đường chủ, hôm nay phủ tướng quân rất là náo nhiệt. Ngài xem, đây là bái thiếp của phủ tướng quân."
Mai Bạch Vũ buông chén trà trong tay: "Đây là bái thiếp đưa cho ai?"
"Hồi bẩm đường chủ, đây là đưa cho đại chưởng quỹ của ngân hàng tư nhân Phú Thông, sau đó hắn đưa đến cho người."
"Đưa cho ta có lợi gì? Chẳng lẽ lại để ta dịch dung thành bộ mặt già nua của hắn hay sao? Đưa trở về cho hắn, ta giả trang thành tiểu tư bên cạnh hắn là được rồi."
"Đường chủ, người vì cái gì phải tự mình đi đến phủ tướng quân? Lỡ như có nguy hiểm thì sao?"
"Tự mình đi xem cuộc vui mới hay chứ, huống chi ta đã phí nhiều công sức cho chuyện này. Về phần nguy hiểm, có thể có cái gì nguy hiểm? Ban ngày ban mặt Tưởng Lâm không lẽ muốn giết người diệt khẩu? Mà nếu hắn thật sự muốn làm như vậy, chỉ sợ hắn không thể bắt giữ bản đường chủ."
- ---------------------
"Điện hạ, Tưởng Lâm này coi bộ tự đề cao bản thân nha. Ngươi xem, chỉ là thu nhận con trai mà thôi, còn đưa bái thiếp đến tận phủ của chúng ta."
"Theo lễ chế, hắn là thần, không có lý nào có thể mời bổn cung. Chẳng qua, nghe nói lá gan của hắn rất lớn, còn dâng tấu chương lên cho phụ hoàng, mời người đến dự."
"Quyên quý phi cùng Thành vương khẳng định sẽ đến, cho nên hắn mới dám mời điện hạ. Chỉ là hắn lại dám dâng tấu chương mời phụ hoàng, hắn thật sự nghĩ đại doanh Mạc Bắc là của họ Tưởng nhà hắn sao?"
"Phụ hoàng làm sao lại không hiểu chuyện này? Hắn chỉ là một thần tử, thu con trai lại muốn quân đích thân đến dự. Nếu đã đưa bái thiếp đến đây, phò mã cùng bổn cung liền đến xem một chút, vừa ăn vừa xem cuộc vui. Bổn cung tin phụ hoàng sau việc hôm nay, người sẽ rất vui."
"Một khi đã như vậy, điện hạ, chúng ta thay đổi quần áo rồi xuất phát đi." Lưu Dục vừa nói vừa nhận lấy quần áo, đổi thành trường bào màu lam, chỉ treo một khối ngọc ở trên người, quấn tóc bằng một cây trâm, sau đó đứng ở một bên chờ Cố Cẩm Lan.
Cố Cẩm Lan cũng không mặc cung trang phức tạp rườm rà, thay một thân thường phục tao nhã hoạt bát, sau đó liền lên xe ngựa, xuất phát đi đến phủ tướng quân. Đợi đến khi đến cửa của phủ tướng quân, Lưu Dục nhảy xuống xe trước rồi vươn tay ra đỡ Cố Cẩm Lan. Tưởng Lâm thấy hai người liền bước nhanh đến khom người chào: "Tham kiến Vĩnh An điện hạ, tham kiến phò mã gia, đa tạ điện hạ cùng phò mã gia đã tự mình đến dự tiệc rượu của con trai thần."
Cố Cẩm Lan cười cười, khoát tay ý bảo miễn lễ: "Tướng quân không cần đa lễ, bổn cung gần đây không có bận việc gì mới đến đây, cũng không có phiền gì."
"Mời điện hạ và phò mã gia vào trong ngồi."
Cố Cẩm Lan và Lưu Dục vừa mới nhấc chân vào cửa liền nhìn đến hai người một trước một sau đến gần, trong đó có một người nhìn hơi quen mắt. Người nọ dừng lại, quay đầu nhìn Lưu Dục cười, Lưu Dục nghĩ rằng tiểu tư nhà ai mà quen mặt đến vậy chứ. Cố Cẩm Lan nhìn hai mắt của Lưu Dục: "Phò mã, Mai tỷ tỷ của ngươi cũng đến."
Lưu Dục bừng tỉnh đại ngộ: "Ai da, ta nói hèn gì mặt quen như vậy."
"Điện hạ, phò mã gia, hai người có đi vào trong không?"
Cố Cẩm Lan nhìn nam nhân trung niên đứng bên cạnh: "Mai đường chủ, vị này là ai?"
"Tiểu nhân là chưởng quầy của ngân hàng tư nhân Phú Thông, tham kiến Vĩnh An công chúa điện hạ, tham kiến phò mã gia." Nói xong hắn quỳ xuống làm lễ, Lưu Dục liền khoát tay khiến hắn đứng dậy.
"Mai đường chủ, sinh ý của Thiết Huyết đoàn đúng là lớn nha, ngay cả ngân hàng tư nhân ngươi cũng mở. Tưởng Lâm nếu mời chưởng quầy đến, điều đó có nghĩa Phú Thông dự trữ không ít bạc."
"Thật là, chuyện gì cũng không giấu nổi điện hạ, Phú Thông quả thật cầm không ít gia sản của Tưởng Lâm."
"A, nhiều bạc như vậy hả? Như thế sự việc hôm nay nếu trôi qua, chẳng phải Phú Thông sẽ phát tài sao. Mai đường chủ, ngươi phải mời ta ăn cơm đó."
Cố Cẩm Lan trừng mắt nhìn Lưu Dục vài lần, một phò mã gia có nhất thiết tham ăn như vậy hay không.
Mai Bạch Vũ cười run rẩy hết cả người: "Phò mã gia nếu khẳng định vui lòng đến dự, đừng nói là một bữa cơm, mười bữa cơm cũng không thành vấn đề."
Lưu Dục yếu ớt nhìn Cố Cẩm Lan, không dám trả lời: "Mai đường chủ, chuyện của Tưởng Lâm nên phán quyết như thế nào thì phải xem ý tứ của phụ hoàng. Thế nhưng Tưởng Lâm nhất định sẽ bị bãi bỏ chức quan, xét nhà hay không còn chưa xác định được, dính đến gia sản nằm ở ngân hàng tư nhân Phú Thông, hắn chắc hẳn đã xử lý tốt." . Ngôn Tình Ngược
"Nếu xét nhà, nể tình bạn bè, bổn cung sẽ thay Mai đường chủ giải quyết, bạc tại ngân hàng tư nhân liền mặc kệ. Nếu không xét nhà, Mai đường chủ nên nghĩ biện pháp từ bây giờ mới kịp."
"Trước tiên ta liền cảm ơn điện hạ."
Lưu Dục nhìn Cố Cẩm Lan, bộ dạng lại giống muốn nói lại thôi.
"Phò mã, ngươi muốn nói cái gì? Không cần phải ấp a ấp úng."
"Điện hạ, vậy ta nói nha." Nàng quay đầu nhìn về phía Mai Bạch Vũ: "Đường chủ, Tưởng Lâm nhất định tham ô không ít bạc, cái kia, ngươi chia cho ta một ít đi."
Cố Cẩm Lan tưởng Lưu Dục muốn ăn cơm, không nghĩ đến hắn lại muốn bạc. Giờ phút này nàng thật sự muốn dùng một bàn tay đập chết hắn, đường đường là tiểu vương gia phủ Trấn Nam vương, lại là phò mã gia, thế mà ham tài như vậy, thật muốn coi như không quen hắn...
Mai Bạch Vũ nghe được như vậy sửng sốt một chút liền cười to: "Phò mã gia, ngươi thiếu bạc sao? Muốn bao nhiêu? Cứ việc nói."
Nam nhân đứng bên cạnh Mai Bạch Vũ thần sắc tối sầm lại, hắn chưa thấy đường chủ cười vui vẻ như vậy bao giờ. Phò mã này chắc là người mà đường chủ thích.
Lưu Dục nghiêm túc lên: "Đường chủ, ngươi không thiếu bạc, thế như phò mã ta đây bần cùng lắm nha, một tháng chỉ có một trăm lượng bạc, lại không có chức quan, cũng không thể tham ô. Tiền của Tưởng Lâm ít nhất cũng có mấy vạn lượng, ta chỉ muốn mấy ngàn lượng mà thôi, sau đó gửi dự trữ tại ngân hàng tư nhân của các ngươi nha."
"Tướng quân, chuyện này mạt tướng sẽ thay tướng quân hoàn thành tốt, mong tướng quân yên tâm. Nhiều tướng sĩ tại đại doanh Mạc Bắc đều hiểu rõ chuyện ở trong lòng, đại chiến lần đó, nếu không phải do Tưởng Lâm chậm chạp không chịu phái viện quân đến, tướng quân cũng sẽ không..."
"Tưởng Lâm là người ích kỷ, chỉ muốn làm lợi cho bản thân, không để ý đến chiến sự nên mới chậm chạp không chịu tiếp viện. Nếu lần đó hắn chi viện khiến cho binh lực chúng ta đầy đủ, đừng nói là không thua, chúng ta sẽ đánh bọn Hung Nô đến thê thảm. Hắn làm như vậy cũng chỉ vì binh quyền trong tay hắn mà thôi."
"Tướng quân nói rất đúng, các chiến sĩ tại biên cảnh của chúng ta sớm rời xa thê tử và hài tử, chiến đấu hăng hái đến đẫm máu. Hắn lại cùng nữ nhân người Hung Nô sinh một đứa con riêng, hiện giờ còn muốn nhận nó làm nghĩa tử, để nó danh chính ngôn thuận kế thừa phủ tướng quân, về sau chẳng phải tướng sĩ tại biên quan đều phải nghe sự chỉ huy của một kẻ Hung Nô sao?" Khuôn mặt người đàn ông ngồi đối diện âm trầm xuống, lời nói thốt ra đầy sự căm phẫn.
Dương Phong bưng chén lên uống một ngụm rượu: "Đại Tề nhất định sẽ không bị hủy hoại trong tay người này, chúng ta quốc lực hưng thịnh mà phải bị Hung Nô quấy rối hằng năm sao? Đây là vì cái gì? Người ở kinh thành không biết, ngươi và ta không lẽ lại không hiểu rõ? Là do tên Tưởng Lâm kia không chịu cố gắng đánh trả, hắn sợ một khi người Hung Nô đại bại, hắn sẽ không còn đất dụng võ, trở nên vô dụng."
"Tướng quân nói phải, chúng ta là người ở quê lớn lên, nhưng trong lòng lại hiểu rõ được việc này. Sự tình lần này, lão Trịnh ta nhất định thay tướng quân hoàn thành, khiến cho tên Tưởng Lâm kia có đến mà không có về."
- ------------------------------
"Đường chủ, hôm nay phủ tướng quân rất là náo nhiệt. Ngài xem, đây là bái thiếp của phủ tướng quân."
Mai Bạch Vũ buông chén trà trong tay: "Đây là bái thiếp đưa cho ai?"
"Hồi bẩm đường chủ, đây là đưa cho đại chưởng quỹ của ngân hàng tư nhân Phú Thông, sau đó hắn đưa đến cho người."
"Đưa cho ta có lợi gì? Chẳng lẽ lại để ta dịch dung thành bộ mặt già nua của hắn hay sao? Đưa trở về cho hắn, ta giả trang thành tiểu tư bên cạnh hắn là được rồi."
"Đường chủ, người vì cái gì phải tự mình đi đến phủ tướng quân? Lỡ như có nguy hiểm thì sao?"
"Tự mình đi xem cuộc vui mới hay chứ, huống chi ta đã phí nhiều công sức cho chuyện này. Về phần nguy hiểm, có thể có cái gì nguy hiểm? Ban ngày ban mặt Tưởng Lâm không lẽ muốn giết người diệt khẩu? Mà nếu hắn thật sự muốn làm như vậy, chỉ sợ hắn không thể bắt giữ bản đường chủ."
- ---------------------
"Điện hạ, Tưởng Lâm này coi bộ tự đề cao bản thân nha. Ngươi xem, chỉ là thu nhận con trai mà thôi, còn đưa bái thiếp đến tận phủ của chúng ta."
"Theo lễ chế, hắn là thần, không có lý nào có thể mời bổn cung. Chẳng qua, nghe nói lá gan của hắn rất lớn, còn dâng tấu chương lên cho phụ hoàng, mời người đến dự."
"Quyên quý phi cùng Thành vương khẳng định sẽ đến, cho nên hắn mới dám mời điện hạ. Chỉ là hắn lại dám dâng tấu chương mời phụ hoàng, hắn thật sự nghĩ đại doanh Mạc Bắc là của họ Tưởng nhà hắn sao?"
"Phụ hoàng làm sao lại không hiểu chuyện này? Hắn chỉ là một thần tử, thu con trai lại muốn quân đích thân đến dự. Nếu đã đưa bái thiếp đến đây, phò mã cùng bổn cung liền đến xem một chút, vừa ăn vừa xem cuộc vui. Bổn cung tin phụ hoàng sau việc hôm nay, người sẽ rất vui."
"Một khi đã như vậy, điện hạ, chúng ta thay đổi quần áo rồi xuất phát đi." Lưu Dục vừa nói vừa nhận lấy quần áo, đổi thành trường bào màu lam, chỉ treo một khối ngọc ở trên người, quấn tóc bằng một cây trâm, sau đó đứng ở một bên chờ Cố Cẩm Lan.
Cố Cẩm Lan cũng không mặc cung trang phức tạp rườm rà, thay một thân thường phục tao nhã hoạt bát, sau đó liền lên xe ngựa, xuất phát đi đến phủ tướng quân. Đợi đến khi đến cửa của phủ tướng quân, Lưu Dục nhảy xuống xe trước rồi vươn tay ra đỡ Cố Cẩm Lan. Tưởng Lâm thấy hai người liền bước nhanh đến khom người chào: "Tham kiến Vĩnh An điện hạ, tham kiến phò mã gia, đa tạ điện hạ cùng phò mã gia đã tự mình đến dự tiệc rượu của con trai thần."
Cố Cẩm Lan cười cười, khoát tay ý bảo miễn lễ: "Tướng quân không cần đa lễ, bổn cung gần đây không có bận việc gì mới đến đây, cũng không có phiền gì."
"Mời điện hạ và phò mã gia vào trong ngồi."
Cố Cẩm Lan và Lưu Dục vừa mới nhấc chân vào cửa liền nhìn đến hai người một trước một sau đến gần, trong đó có một người nhìn hơi quen mắt. Người nọ dừng lại, quay đầu nhìn Lưu Dục cười, Lưu Dục nghĩ rằng tiểu tư nhà ai mà quen mặt đến vậy chứ. Cố Cẩm Lan nhìn hai mắt của Lưu Dục: "Phò mã, Mai tỷ tỷ của ngươi cũng đến."
Lưu Dục bừng tỉnh đại ngộ: "Ai da, ta nói hèn gì mặt quen như vậy."
"Điện hạ, phò mã gia, hai người có đi vào trong không?"
Cố Cẩm Lan nhìn nam nhân trung niên đứng bên cạnh: "Mai đường chủ, vị này là ai?"
"Tiểu nhân là chưởng quầy của ngân hàng tư nhân Phú Thông, tham kiến Vĩnh An công chúa điện hạ, tham kiến phò mã gia." Nói xong hắn quỳ xuống làm lễ, Lưu Dục liền khoát tay khiến hắn đứng dậy.
"Mai đường chủ, sinh ý của Thiết Huyết đoàn đúng là lớn nha, ngay cả ngân hàng tư nhân ngươi cũng mở. Tưởng Lâm nếu mời chưởng quầy đến, điều đó có nghĩa Phú Thông dự trữ không ít bạc."
"Thật là, chuyện gì cũng không giấu nổi điện hạ, Phú Thông quả thật cầm không ít gia sản của Tưởng Lâm."
"A, nhiều bạc như vậy hả? Như thế sự việc hôm nay nếu trôi qua, chẳng phải Phú Thông sẽ phát tài sao. Mai đường chủ, ngươi phải mời ta ăn cơm đó."
Cố Cẩm Lan trừng mắt nhìn Lưu Dục vài lần, một phò mã gia có nhất thiết tham ăn như vậy hay không.
Mai Bạch Vũ cười run rẩy hết cả người: "Phò mã gia nếu khẳng định vui lòng đến dự, đừng nói là một bữa cơm, mười bữa cơm cũng không thành vấn đề."
Lưu Dục yếu ớt nhìn Cố Cẩm Lan, không dám trả lời: "Mai đường chủ, chuyện của Tưởng Lâm nên phán quyết như thế nào thì phải xem ý tứ của phụ hoàng. Thế nhưng Tưởng Lâm nhất định sẽ bị bãi bỏ chức quan, xét nhà hay không còn chưa xác định được, dính đến gia sản nằm ở ngân hàng tư nhân Phú Thông, hắn chắc hẳn đã xử lý tốt." . Ngôn Tình Ngược
"Nếu xét nhà, nể tình bạn bè, bổn cung sẽ thay Mai đường chủ giải quyết, bạc tại ngân hàng tư nhân liền mặc kệ. Nếu không xét nhà, Mai đường chủ nên nghĩ biện pháp từ bây giờ mới kịp."
"Trước tiên ta liền cảm ơn điện hạ."
Lưu Dục nhìn Cố Cẩm Lan, bộ dạng lại giống muốn nói lại thôi.
"Phò mã, ngươi muốn nói cái gì? Không cần phải ấp a ấp úng."
"Điện hạ, vậy ta nói nha." Nàng quay đầu nhìn về phía Mai Bạch Vũ: "Đường chủ, Tưởng Lâm nhất định tham ô không ít bạc, cái kia, ngươi chia cho ta một ít đi."
Cố Cẩm Lan tưởng Lưu Dục muốn ăn cơm, không nghĩ đến hắn lại muốn bạc. Giờ phút này nàng thật sự muốn dùng một bàn tay đập chết hắn, đường đường là tiểu vương gia phủ Trấn Nam vương, lại là phò mã gia, thế mà ham tài như vậy, thật muốn coi như không quen hắn...
Mai Bạch Vũ nghe được như vậy sửng sốt một chút liền cười to: "Phò mã gia, ngươi thiếu bạc sao? Muốn bao nhiêu? Cứ việc nói."
Nam nhân đứng bên cạnh Mai Bạch Vũ thần sắc tối sầm lại, hắn chưa thấy đường chủ cười vui vẻ như vậy bao giờ. Phò mã này chắc là người mà đường chủ thích.
Lưu Dục nghiêm túc lên: "Đường chủ, ngươi không thiếu bạc, thế như phò mã ta đây bần cùng lắm nha, một tháng chỉ có một trăm lượng bạc, lại không có chức quan, cũng không thể tham ô. Tiền của Tưởng Lâm ít nhất cũng có mấy vạn lượng, ta chỉ muốn mấy ngàn lượng mà thôi, sau đó gửi dự trữ tại ngân hàng tư nhân của các ngươi nha."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook