Thế Gian Luôn Là Ngươi Tốt Nhất!
-
Chương 4: Đêm tại chùa Thanh Nguyên
"Nguyên lai là Mai đường chủ của Thiết Huyết Đoàn, ngươi không tọa tại đại doanh của Thiết Huyết Đoàn, nhiệm vụ nhỏ bậc này còn làm phiền ngươi tự mình động thủ?"
"Ám sát thái tử cũng không phải cái gì nhiệm vụ nhỏ, đã lâu chưa đi ra dạo một chút, vừa vặn hôm nay mùng ba tháng ba, này không phải đi ra tìm nhân duyên của mình sao. Không ngờ đúng là gặp thật, quả nhiên là Bồ Tát phù hộ a." Nói xong nhìn Lưu Dục cười vài lần, Lưu Dục buồn bực buông ra chổi trên tay: "Vị này đường chủ, ngươi ta không nhận thức, tiểu vương đã có hôn ước, còn thỉnh cô nương chọn phu quân khác!"
"Tiểu vương gia có thể xả thân cứu người, tự nhiên là nam nhi có khả năng đảm đương nhiều việc. Ta xem tính tình của ngươi cùng phẩm chất vốn không thích hợp này triều đình, không bằng đến giang hồ tiêu diêu tự tại đi." Lưu Dục nghĩ nghĩ, nam nhí cái đầu ngươi á, ta còn chưa kịp tiêu dao, chỉ sợ cũng bị ngươi một kiếm chém chết.
Cố Cẩm Lan lúc này trong lòng có chút cảm giác giận dữ, này Mai Bạch Vũ cũng quá không coi ai ra gì đi. Nàng này nhân vật chính còn tại đây, thị vệ còn tại đây, cư nhiên liền cùng phò mã tương lai của nàng cùng nhau thông đồng. Tuy rằng nàng cũng không tính toán cùng Lưu Dục thực chất phát triển thêm cái gì, nhưng Vĩnh An nàng, chính là người không cần cũng sẽ không cho người khác. Nghĩ đến đây, nàng triều xa xa phất phất tay, bên trong thiện phòng đi ra vài hắc y nhân, tự nhiên là ám vệ Cố Cẩm Lan mang đến.
"Mai đường chủ lại không đi, nói vậy muốn thoát thân cũng khó khăn nhỉ."
Mai Bạch Vũ nhìn nhìn cái người đang chậm rãi đi tới: "Vĩnh An công chúa bên người thị vệ nhiều như vậy, không biết phụ hoàng của ngươi có biết không?"
Lưu Dục nhìn nhìn thái tử phía xa, còn có lần này Sở vương đi theo đến, hơi nhíu hạ mày, nói: "Mai đường chủ lại không đi, là muốn tiểu vương đi Vọng Giang lâu mời ngươi ăn cơm sao?"
"Tiểu vương gia có tình ý, Bạch Vũ sao từ chối được, qua mấy ngày tự nhiên đích thân đi vương phủ bái phỏng, tiểu vương gia nhưng đừng nuốt lời nha." Nói xong phất phất tay, ném đạn tín hiệu, người Thiết Huyết Đoàn bỏ đi.
"Vĩnh An đa tạ tiểu vương gia xả thân cứu giúp."
Lưu Dục nhìn nhìn vài hắc y nhân đã biến mất: "Vi thần cũng bất quá là làm điều thừa, điện hạ vốn sớm đã bố trí chu toàn."
Cố Cẩm Lan như không có nghe đến: "Hôm nay trở về nghỉ tạm đi, ngày mai Vĩnh An thiết yến tại Vọng Giang lâu đáp tạ tiểu vương gia."
"Cung kính không bằng tuân mệnh."
"Hôm nay sắc trời đã muộn, tiểu vương gia không bằng ở lại chùa chiền nghỉ tạm, Vĩnh An đương nhiên sẽ phái người đến vương phủ báo tin bình an."
"Một khi đã như vậy, làm phiền điện hạ rồi."
Cố Cẩm Lan vẩy tay, một sư tăng tiếp khách tiến đến, mang theo Lưu Dục đi sương phòng ở hậu viện.
- ------------------------
"Tiểu vương gia, công chúa ở trong hoàng tộc, bảo hộ thân thể công chúa bình an cũng là bổn phận thần tử, sau khi trở về sai người đưa lễ vật đến là được rồi, vì cái gì còn muốn đích thân thiết đãi ngài chứ?"
Còn không phải muốn mượn sức ta, tại đây triều cục mãnh liệt phong ba nương đến sự giúp sức của gia gia hay sao. Ngoài miệng lại nói: " Bởi vì bổn vương hôm nay làm anh hùng cứu mĩ nhân, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái..." Lưu Giang Hải nghe không nổi nữa, một cái phi thân cách xa mấy thước.
- -----------
"Hoàng muội như thế nào nghĩ về việc ám sát hôm nay?"
"Thành vương đã muốn chịu không nổi, lần này có lẽ chỉ là thử, thái tử ca ca sau này không thể lại như thế nhân từ nương tay."
"Đều là huynh đệ với nhau, tội gì ra tay nặng, khiến bản thái tử như thế nào xuống tay?"
"Thái tử ca ca vẫn khoan hậu đối xử với mọi người, nhưng bọn họ cũng không cảm kích, nhất định muốn động đến ta Đại Tề quốc. Nếu không nhanh chóng yên ổn người kế vị, nay đã là thời tiết đầu xuân ấm dần, chỉ sợ quân địch phía Bắc lại xâm phạm biên giới, thái tử ca ca nên sớm quyết đoán cho kịp mới được. Nếu đợi đến thời điểm loạn trong giặc ngoài, Đại Tề ta liền muốn gặp nhiều nan giải."
Cố Tuyên trầm ngâm một lát nói: "Ta làm huynh trưởng, không thể hộ hoàng muội cùng Hoằng đệ chu toàn, lại để cho hoàng muội như thế bận tâm, vi huynh trong lòng thật sự băn khoăn."
"Thái tử ca ca cùng ta tuy không phải nhất mẫu đồng bào, lại cùng nhau từ nhỏ lớn lên, tại đây thâm cung bên trong sống nương tựa lẫn nhau, ngươi ta huynh muội, khách khí như thế làm gì."
"Hoàng muội đối với Lưu Dục có tính toán gì?"
"Có hắn tại, cho dù thái độ Trấn Nam vương không xác định, ít nhiều hắn vẫn là sẽ bận tâm tôn nhi duy nhất của hắn. Kể từ đó, thái tử ca ca vị trí liền được củng cố rất nhiều."
Cố Tuyên đứng lên, vỗ vỗ Cố Cẩm Lan bả vai: "Cẩm Lan, vô luận như thế nào, đây đều là ngươi chung thân đại sự, vi huynh hi vọng, ngươi có thể hạnh phúc. Lưu Dục hôm nay có thể hộ tại trước mặt ngươi, tất nhiên cũng là chính nhân quân tử, trừ bỏ này triều đình chi sự, ngươi còn có sinh hoạt của chính ngươi."
Cố Cẩm Lan lúc đi đến trong viện, trong đầu còn có mấy câu kia của Cố Tuyên. Nàng từ nhỏ tư chất vốn thông minh, văn thao vũ lược không thua bất cứ một vị hoàng tử nào, nếu nàng là nam nhi, thiên hạ Đại Tề này, không hề nghi ngờ chính là của nàng. Cũng bởi vì nàng luôn luôn tự cho mình cao cao tại thượng, đầy kinh thành thế gia đệ tử không ai có thể lọt vào ánh mắt của nàng. Nay cùng Lưu Dục tứ hôn, cũng bất quá là vì đến tuổi, tóm lại phải thành thân, tuyển một người có lợi đối với thời cuộc mà thôi. Hạnh phúc sao? Nếu nó đến dễ dàng như vậy, cũng sẽ không có người một đời sống chỉ để theo đuổi nó. Huống chi vô tình nhất đế vương gia, an ổn qua một đời chính là xa cầu.
- -----------------
Lưu Dục lúc này đứng trước hồ nước phía sau viện, ánh trăng thanh lãnh, cũng rất có phong thái di thế độc lập: " Thế nhân giai trọc ngã độc thanh, chúng nhân giai túy ngã độc tỉnh (Khắp nơi đều đục mình ta trong, mọi người đều say mình ta tỉnh). Tuy không phải sinh phùng loạn thế, đáng tiếc quân địch phía Bắc đang rục rịch, Nam Cương cũng không yên ổn, Tây có Hung Nô. Này đất Trung Nguyên phì nhiêu, ai không thèm nhỏ dãi đâu? Nếu chọn không đúng phe, chỉ sợ Trung Nguyên sẽ diệt vong, sẽ không biết nên đứng về phía ai đây? Nay muốn phải thành thân, xem ra chỉ lo nghĩ cho bản thân mình là không có khả năng."
"A di đà Phật, tiểu vương gia lòng mang thiên hạ, quả thật là phúc của bá tánh."
Minh Hiển đại sư tự nhiên cũng thuộc hàng cao thủ, chính là lặng yên không một tiếng động đã đứng khoảng một canh giờ mà Lưu Dục chẳng hay biết.
"Đại sư nói đùa, tiểu vương bất quá là khách qua đường bình thường, thiên hạ này nhưng không ở trong lòng ta."
"Tiểu vương gia, sao Hồng Loan đã di chuyển, này một đời cũng chỉ vướng bởi chữ tình, vì thế sẽ dốc hết sức vì thiên hạ. Sinh tử khổ khoái, đều là trời định. Tiểu vương gia không nên quá cố chấp." Dứt lời cũng không hề giải thích, liên từ từ đi xa.
Cố Cẩm Lan chậm rãi từ bên cạnh đi ra, trong lòng thực nghi hoặc, Lưu Dục này trong lòng có đúng hay không thích người nào? Liền nghe đến "Điện hạ, như vậy muộn vẫn chưa ngủ, đến đây ngắm trăng sao?"
Lưu Dục tiến lại đây nghênh đón, đem ngoại bào thuận tiện lấy xuống. Cố Cẩm Lan còn chưa kịp phản ứng liền đã được Lưu Dục dùng ngoại bào khoác lên người. Cố Cẩm Lan phản ứng đầu tiên là muốn thoát ngoại bào xuống, dù sao chưa từng có nam nhân nào dám đem quần áo hắn đã mặc khoác đến trên người mình. Trong lòng nàng lại nhịn xuống, nhìn về phía thân mình Lưu Dục có chút đơn bạc, dù sao mùa xuân tháng ba, ban đêm còn có chút lạnh.
"Mới vừa cùng thái tử ca ca nghị sự, đi ra dạo một chút, trời giá rét, tiểu vương gia thân thể yếu đuối, vẫn là nên ăn mặc nhiều một chút." Nàng thuận tay đem ngoại bào thoát đi ra cầm trên tay.
Lưu Dục cũng không thèm để ý, nhận lấy mặc vào. Trong lòng nghĩ vẫn là không nên nói, nhưng nhìn đến Cố Cẩm Lan mỏi mệt sắc mặt vẫn là nhịn không được nói: "Quốc sự tuy rằng trọng yếu, điện hạ cũng nên bảo trọng thân thể, nữ nhân tốt nhất không cần tỏ ra quá mạnh mẽ."
Cố Cẩm Lan thần sắc phức tạp nhìn Lưu Dục, người này có chút làm cho nàng đoán không ra, một người thời điểm giống hệt tiểu hài tử thích lầm bầm làu bàu, lại có lúc trước mặt tùy tùng của mình không tỏ vẻ thế gia công tử. Tại trước mặt chính mình cùng thái tử lại ra vẻ chu toàn ổn trọng, rốt cuộc như thế nào mới là chính ngươi?
"Ám sát thái tử cũng không phải cái gì nhiệm vụ nhỏ, đã lâu chưa đi ra dạo một chút, vừa vặn hôm nay mùng ba tháng ba, này không phải đi ra tìm nhân duyên của mình sao. Không ngờ đúng là gặp thật, quả nhiên là Bồ Tát phù hộ a." Nói xong nhìn Lưu Dục cười vài lần, Lưu Dục buồn bực buông ra chổi trên tay: "Vị này đường chủ, ngươi ta không nhận thức, tiểu vương đã có hôn ước, còn thỉnh cô nương chọn phu quân khác!"
"Tiểu vương gia có thể xả thân cứu người, tự nhiên là nam nhi có khả năng đảm đương nhiều việc. Ta xem tính tình của ngươi cùng phẩm chất vốn không thích hợp này triều đình, không bằng đến giang hồ tiêu diêu tự tại đi." Lưu Dục nghĩ nghĩ, nam nhí cái đầu ngươi á, ta còn chưa kịp tiêu dao, chỉ sợ cũng bị ngươi một kiếm chém chết.
Cố Cẩm Lan lúc này trong lòng có chút cảm giác giận dữ, này Mai Bạch Vũ cũng quá không coi ai ra gì đi. Nàng này nhân vật chính còn tại đây, thị vệ còn tại đây, cư nhiên liền cùng phò mã tương lai của nàng cùng nhau thông đồng. Tuy rằng nàng cũng không tính toán cùng Lưu Dục thực chất phát triển thêm cái gì, nhưng Vĩnh An nàng, chính là người không cần cũng sẽ không cho người khác. Nghĩ đến đây, nàng triều xa xa phất phất tay, bên trong thiện phòng đi ra vài hắc y nhân, tự nhiên là ám vệ Cố Cẩm Lan mang đến.
"Mai đường chủ lại không đi, nói vậy muốn thoát thân cũng khó khăn nhỉ."
Mai Bạch Vũ nhìn nhìn cái người đang chậm rãi đi tới: "Vĩnh An công chúa bên người thị vệ nhiều như vậy, không biết phụ hoàng của ngươi có biết không?"
Lưu Dục nhìn nhìn thái tử phía xa, còn có lần này Sở vương đi theo đến, hơi nhíu hạ mày, nói: "Mai đường chủ lại không đi, là muốn tiểu vương đi Vọng Giang lâu mời ngươi ăn cơm sao?"
"Tiểu vương gia có tình ý, Bạch Vũ sao từ chối được, qua mấy ngày tự nhiên đích thân đi vương phủ bái phỏng, tiểu vương gia nhưng đừng nuốt lời nha." Nói xong phất phất tay, ném đạn tín hiệu, người Thiết Huyết Đoàn bỏ đi.
"Vĩnh An đa tạ tiểu vương gia xả thân cứu giúp."
Lưu Dục nhìn nhìn vài hắc y nhân đã biến mất: "Vi thần cũng bất quá là làm điều thừa, điện hạ vốn sớm đã bố trí chu toàn."
Cố Cẩm Lan như không có nghe đến: "Hôm nay trở về nghỉ tạm đi, ngày mai Vĩnh An thiết yến tại Vọng Giang lâu đáp tạ tiểu vương gia."
"Cung kính không bằng tuân mệnh."
"Hôm nay sắc trời đã muộn, tiểu vương gia không bằng ở lại chùa chiền nghỉ tạm, Vĩnh An đương nhiên sẽ phái người đến vương phủ báo tin bình an."
"Một khi đã như vậy, làm phiền điện hạ rồi."
Cố Cẩm Lan vẩy tay, một sư tăng tiếp khách tiến đến, mang theo Lưu Dục đi sương phòng ở hậu viện.
- ------------------------
"Tiểu vương gia, công chúa ở trong hoàng tộc, bảo hộ thân thể công chúa bình an cũng là bổn phận thần tử, sau khi trở về sai người đưa lễ vật đến là được rồi, vì cái gì còn muốn đích thân thiết đãi ngài chứ?"
Còn không phải muốn mượn sức ta, tại đây triều cục mãnh liệt phong ba nương đến sự giúp sức của gia gia hay sao. Ngoài miệng lại nói: " Bởi vì bổn vương hôm nay làm anh hùng cứu mĩ nhân, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái..." Lưu Giang Hải nghe không nổi nữa, một cái phi thân cách xa mấy thước.
- -----------
"Hoàng muội như thế nào nghĩ về việc ám sát hôm nay?"
"Thành vương đã muốn chịu không nổi, lần này có lẽ chỉ là thử, thái tử ca ca sau này không thể lại như thế nhân từ nương tay."
"Đều là huynh đệ với nhau, tội gì ra tay nặng, khiến bản thái tử như thế nào xuống tay?"
"Thái tử ca ca vẫn khoan hậu đối xử với mọi người, nhưng bọn họ cũng không cảm kích, nhất định muốn động đến ta Đại Tề quốc. Nếu không nhanh chóng yên ổn người kế vị, nay đã là thời tiết đầu xuân ấm dần, chỉ sợ quân địch phía Bắc lại xâm phạm biên giới, thái tử ca ca nên sớm quyết đoán cho kịp mới được. Nếu đợi đến thời điểm loạn trong giặc ngoài, Đại Tề ta liền muốn gặp nhiều nan giải."
Cố Tuyên trầm ngâm một lát nói: "Ta làm huynh trưởng, không thể hộ hoàng muội cùng Hoằng đệ chu toàn, lại để cho hoàng muội như thế bận tâm, vi huynh trong lòng thật sự băn khoăn."
"Thái tử ca ca cùng ta tuy không phải nhất mẫu đồng bào, lại cùng nhau từ nhỏ lớn lên, tại đây thâm cung bên trong sống nương tựa lẫn nhau, ngươi ta huynh muội, khách khí như thế làm gì."
"Hoàng muội đối với Lưu Dục có tính toán gì?"
"Có hắn tại, cho dù thái độ Trấn Nam vương không xác định, ít nhiều hắn vẫn là sẽ bận tâm tôn nhi duy nhất của hắn. Kể từ đó, thái tử ca ca vị trí liền được củng cố rất nhiều."
Cố Tuyên đứng lên, vỗ vỗ Cố Cẩm Lan bả vai: "Cẩm Lan, vô luận như thế nào, đây đều là ngươi chung thân đại sự, vi huynh hi vọng, ngươi có thể hạnh phúc. Lưu Dục hôm nay có thể hộ tại trước mặt ngươi, tất nhiên cũng là chính nhân quân tử, trừ bỏ này triều đình chi sự, ngươi còn có sinh hoạt của chính ngươi."
Cố Cẩm Lan lúc đi đến trong viện, trong đầu còn có mấy câu kia của Cố Tuyên. Nàng từ nhỏ tư chất vốn thông minh, văn thao vũ lược không thua bất cứ một vị hoàng tử nào, nếu nàng là nam nhi, thiên hạ Đại Tề này, không hề nghi ngờ chính là của nàng. Cũng bởi vì nàng luôn luôn tự cho mình cao cao tại thượng, đầy kinh thành thế gia đệ tử không ai có thể lọt vào ánh mắt của nàng. Nay cùng Lưu Dục tứ hôn, cũng bất quá là vì đến tuổi, tóm lại phải thành thân, tuyển một người có lợi đối với thời cuộc mà thôi. Hạnh phúc sao? Nếu nó đến dễ dàng như vậy, cũng sẽ không có người một đời sống chỉ để theo đuổi nó. Huống chi vô tình nhất đế vương gia, an ổn qua một đời chính là xa cầu.
- -----------------
Lưu Dục lúc này đứng trước hồ nước phía sau viện, ánh trăng thanh lãnh, cũng rất có phong thái di thế độc lập: " Thế nhân giai trọc ngã độc thanh, chúng nhân giai túy ngã độc tỉnh (Khắp nơi đều đục mình ta trong, mọi người đều say mình ta tỉnh). Tuy không phải sinh phùng loạn thế, đáng tiếc quân địch phía Bắc đang rục rịch, Nam Cương cũng không yên ổn, Tây có Hung Nô. Này đất Trung Nguyên phì nhiêu, ai không thèm nhỏ dãi đâu? Nếu chọn không đúng phe, chỉ sợ Trung Nguyên sẽ diệt vong, sẽ không biết nên đứng về phía ai đây? Nay muốn phải thành thân, xem ra chỉ lo nghĩ cho bản thân mình là không có khả năng."
"A di đà Phật, tiểu vương gia lòng mang thiên hạ, quả thật là phúc của bá tánh."
Minh Hiển đại sư tự nhiên cũng thuộc hàng cao thủ, chính là lặng yên không một tiếng động đã đứng khoảng một canh giờ mà Lưu Dục chẳng hay biết.
"Đại sư nói đùa, tiểu vương bất quá là khách qua đường bình thường, thiên hạ này nhưng không ở trong lòng ta."
"Tiểu vương gia, sao Hồng Loan đã di chuyển, này một đời cũng chỉ vướng bởi chữ tình, vì thế sẽ dốc hết sức vì thiên hạ. Sinh tử khổ khoái, đều là trời định. Tiểu vương gia không nên quá cố chấp." Dứt lời cũng không hề giải thích, liên từ từ đi xa.
Cố Cẩm Lan chậm rãi từ bên cạnh đi ra, trong lòng thực nghi hoặc, Lưu Dục này trong lòng có đúng hay không thích người nào? Liền nghe đến "Điện hạ, như vậy muộn vẫn chưa ngủ, đến đây ngắm trăng sao?"
Lưu Dục tiến lại đây nghênh đón, đem ngoại bào thuận tiện lấy xuống. Cố Cẩm Lan còn chưa kịp phản ứng liền đã được Lưu Dục dùng ngoại bào khoác lên người. Cố Cẩm Lan phản ứng đầu tiên là muốn thoát ngoại bào xuống, dù sao chưa từng có nam nhân nào dám đem quần áo hắn đã mặc khoác đến trên người mình. Trong lòng nàng lại nhịn xuống, nhìn về phía thân mình Lưu Dục có chút đơn bạc, dù sao mùa xuân tháng ba, ban đêm còn có chút lạnh.
"Mới vừa cùng thái tử ca ca nghị sự, đi ra dạo một chút, trời giá rét, tiểu vương gia thân thể yếu đuối, vẫn là nên ăn mặc nhiều một chút." Nàng thuận tay đem ngoại bào thoát đi ra cầm trên tay.
Lưu Dục cũng không thèm để ý, nhận lấy mặc vào. Trong lòng nghĩ vẫn là không nên nói, nhưng nhìn đến Cố Cẩm Lan mỏi mệt sắc mặt vẫn là nhịn không được nói: "Quốc sự tuy rằng trọng yếu, điện hạ cũng nên bảo trọng thân thể, nữ nhân tốt nhất không cần tỏ ra quá mạnh mẽ."
Cố Cẩm Lan thần sắc phức tạp nhìn Lưu Dục, người này có chút làm cho nàng đoán không ra, một người thời điểm giống hệt tiểu hài tử thích lầm bầm làu bàu, lại có lúc trước mặt tùy tùng của mình không tỏ vẻ thế gia công tử. Tại trước mặt chính mình cùng thái tử lại ra vẻ chu toàn ổn trọng, rốt cuộc như thế nào mới là chính ngươi?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook