Thế Gian Luôn Là Ngươi Tốt Nhất!
-
Chương 105: Ngươi vẫn khỏe mạnh
Trong lòng Cố Cẩm Lan bỗng trỗi dậy sự nghi ngờ: "Ngũ ca, ngươi quên một người rồi, còn một người đi cùng với các ngươi."
Cố Hoằng đập bàn một cái: "Trời đất, ta còn quên mất cả nàng, muội phu đã dặn dò ta phải mang nàng trở về nhà."
"Ngũ ca, trước tiên cứ ở trong phủ của ta đi, bây giờ ta phái người đi tìm hiểu tin tức của phò mã, qua mấy ngày nữa người lại về phủ Ninh vương."
"Được, ta cũng không giúp được muội muội cái gì, chỉ có thể ngồi yên đợi chờ tin tức vậy."
Cố Cẩm Lan viết hai lá thư, một đưa cho Trấn Nam vương, một lại đưa cho Mai Bạch Vũ, sau đó lại phân phó người canh giữ phủ, phong tỏa mọi cửa khẩu để không ai có thể ra ngoài, điều nàng làm được lúc này chỉ là chờ đợi.
Năm ngày sau, các đại thần rốt cuộc đã nhận được thánh chỉ từ trong cung, tất cả bọn họ đều phải lên triều, mọi người đều thì thầm với nhau: "Lâu như vậy bệ hạ không vào triều, hôm nay vì sao lại đột nhiên xuất hiện?"
"Tội lỗi tội lỗi, bệ hạ hiện nay như vậy thì làm sao ta có thể đối mặt với tiên đế?" Một số đại thần từng phục vụ tiên đế còn sống đều cảm thấy đau đớn vô cùng.
Đợi nửa canh giờ sau, Cảnh đế không xuất hiện, chỉ có một mình Ninh vương điện hạ. Cố Hoằng cầm trong tay một quyển thánh chỉ màu vàng: "Bệ hạ có chỉ."
"Chúng thần tiếp chỉ."
"Trẫm long thể bất an, vì thế gấp rút triệu hồi Ninh vương Cố Hoằng về kinh, phong làm Thái tử, ba ngày sau đăng cơ làm Hoàng đế. Trẫm thoái vị làm Thái Thượng Hoàng để an tâm tĩnh dưỡng, các khanh hãy tận lực phụ tá Hoàng đế mới, ra sức bảo vệ Đại Tề quốc lực hưng thịnh."
"Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
"Lúc trước bệ hạ cách chức Ninh vương xuống làm quận vương, hiện nay vì sao lại đột nhiên để người làm Thái tử còn đăng cơ sớm như vậy?"
"Thánh ý khó dò, trước đây bệ hạ yêu dân như con, bây giờ đã lâu không còn vào triều."
"Chẳng lẽ Ninh vương...?"
"Đừng có nói vậy, hiện tại hắn là Thái tử, là huyết mạch duy nhất của Đại tề, ngôi vị Hoàng đế không phải của hắn thì còn của ai?"
Lúc này Cố Hoằng lên tiếng: "Các vị đại nhân, bổn cung bất tài nhưng chỉ có thể tiếp nhận thánh chỉ của phụ hoàng. Mấy ngày trước phụ hoàng đã khẩn cấp triệu hồi bổn cung quay về, hiện tại bệnh tình của ngài trầm trọng, bổn cung đã để ngự y ngày đêm canh giữ. Còn mong các vị đại nhân đừng quấy rầy, các vị trước tiên lui ra đi."
Đa số đại thần phía dưới đều hiểu được, chỉ có một số người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mặc kệ hiểu hay không, lúc này bọn họ đều đồng thanh: "Chúng thần xin cáo lui."
Hồ Diên Phượng nhìn Lưu Dục vẫn ngồi ăn bánh uống trà một cách thản nhiên, nàng đành phải nói: "Phò mã gia trông thật tốt, sự tình bên ngoài chưa nghe thấy sao?"
"Ngay cả cổng ta cũng chưa bước ra khỏi, Phượng công chúa cảm giác ta nghe được gì?"
"Tân Hoàng đế Đại Tề sắp đăng cơ rồi đó."
Lưu Dục nhíu mày: "Là ai? Ninh vương Cố Hoằng?"
"Không sai, chính là hắn."
Lưu Dục nhìn Hồ Diên Phượng, sau đó nàng cười: "Phượng công chúa, ngươi đang gạt ta chuyện gì?"
"Vì sao phò mã gia nói vậy?"
Lưu Dục không trả lời mà lại hỏi: "Không biết rốt cuộc vì lí do gì mà Phượng công chúa lại cứu ta?"
"Nếu ta nói vì ta coi trọng ngươi, muốn mang ngươi đến làm phò mã Cam Lãnh thì sao?"
"Ngươi có biết vì sao ta kết luận ngươi có chuyện gạt ta không?"
"Vì sao?"
"Bởi vì ta biết điện hạ nhất định đang suy nghĩ biện pháp và nàng đang tìm ta."
"Phò mã gia khẳng định có chuyện đó sao?"
"Tất nhiên."
"Không sai, Vĩnh An đang tìm ngươi, còn hạ lệnh phong tỏa mọi cửa khẩu, chỉ có đi vào mà không có đi ra."
"Phượng công chúa tốt nhất nên thả ta ra đi, như vậy ngươi mới có thể về Cam Lãnh."
"Đây là một trấn nhỏ, Vĩnh An muốn tìm đến ngươi cũng không phải chuyện nhanh chóng, Đại tề không thể phong tỏa cửa khẩu lâu được, còn phải thương mại trao đổi hàng hóa. Bổn cung sẽ đấu cùng Vĩnh An, xem ai kiên nhẫn hơn."
"Phượng công chúa vì sao cố chấp như vậy?"
"Người bổn cung xem trọng làm sao dễ dàng buông tay?"
"Thật không?" Lưu Dục hỏi lại một câu, sau đó đứng lên ôm eo Hồ Diên Phượng, rồi ôm ngang nàng đặt lên giường. Khi thân thể Lưu Dục áp lên, tay định mở vạt áo nàng thì Hồ Diên Phượng lấy tay đẩy Lưu Dục một cái: "Dừng lại."
Lưu Dục không có võ công tất nhiên một cái đẩy nhẹ cũng làm nàng choáng váng, sau đó nàng cười lạnh: "Phượng công chúa nếu đã thích ta, ta liền cho ngươi, hiện tại vì sao lại cự tuyệt?"
Lưu Dục làm hành động này nhưng trong lòng sợ chết được, nàng sợ Hồ Diên Phượng đập chết nàng.
"Dù có thích thì cũng là bổn cung triệu ngươi đến thị tẩm mới đúng."
Lưu Dục thấy thế liền mở vạt áo của chính mình, lộ ra cái yếm, rồi chỉ chỉ yết hầu: "Phượng công chúa, ta như vậy, ngươi còn thích không?"
Hồ Diên Phượng thấy một màn này, nàng không thể che giấu sự khiếp sợ trong lòng: "Ngươi, ngươi là nữ."
"Không sai, cho nên đó là lí do vì sao ta khẳng định Vĩnh An điện hạ đang tìm ta. Nàng xem thi thể liền biết người đó không phải là ta."
"Vậy ngươi và Vĩnh An giả làm phu thê?"
Lưu Dục mặc lại quần áo, hỏi lại Hồ Diên Phượng một câu: "Hành động lúc nãy ta làm với Phượng công chúa, không lẽ ngươi còn có cảm giác ta và điện hạ là phu thể giả sao?"
Hồ Diên Phượng im lặng, nàng không biết làm sao đối mặt với chuyện này, vì thế nàng bước ra khỏi phòng của Lưu Dục. Lưu Dục đang cá cược, cược Hồ Diên Phượng sẽ không làm tổn thương nàng, cược rằng Hồ Diên Phượng sẽ thả nàng đi. Trên thực tế thì nàng đã thành công, nàng đã từng gặp nhiều nữ nhân coi trọng nàng.
Ba ngày sau là ngày lành, Cố Hoằng đăng cơ làm Hoàng đế, tôn Cảnh đế lên làm Thái thượng Hoàng, sửa niên hiệu là Hồng Thái. Thế nhưng còn có việc khiến Cố Cẩm Lan vui mừng hơn, nàng nhận được thư tay của Lưu Dục. Lá thư chỉ có vài chữ ngắn ngủi: "Điện hạ, ta đang ở Liễu Châu, ngươi có khỏe không?"
Cố Hoằng đập bàn một cái: "Trời đất, ta còn quên mất cả nàng, muội phu đã dặn dò ta phải mang nàng trở về nhà."
"Ngũ ca, trước tiên cứ ở trong phủ của ta đi, bây giờ ta phái người đi tìm hiểu tin tức của phò mã, qua mấy ngày nữa người lại về phủ Ninh vương."
"Được, ta cũng không giúp được muội muội cái gì, chỉ có thể ngồi yên đợi chờ tin tức vậy."
Cố Cẩm Lan viết hai lá thư, một đưa cho Trấn Nam vương, một lại đưa cho Mai Bạch Vũ, sau đó lại phân phó người canh giữ phủ, phong tỏa mọi cửa khẩu để không ai có thể ra ngoài, điều nàng làm được lúc này chỉ là chờ đợi.
Năm ngày sau, các đại thần rốt cuộc đã nhận được thánh chỉ từ trong cung, tất cả bọn họ đều phải lên triều, mọi người đều thì thầm với nhau: "Lâu như vậy bệ hạ không vào triều, hôm nay vì sao lại đột nhiên xuất hiện?"
"Tội lỗi tội lỗi, bệ hạ hiện nay như vậy thì làm sao ta có thể đối mặt với tiên đế?" Một số đại thần từng phục vụ tiên đế còn sống đều cảm thấy đau đớn vô cùng.
Đợi nửa canh giờ sau, Cảnh đế không xuất hiện, chỉ có một mình Ninh vương điện hạ. Cố Hoằng cầm trong tay một quyển thánh chỉ màu vàng: "Bệ hạ có chỉ."
"Chúng thần tiếp chỉ."
"Trẫm long thể bất an, vì thế gấp rút triệu hồi Ninh vương Cố Hoằng về kinh, phong làm Thái tử, ba ngày sau đăng cơ làm Hoàng đế. Trẫm thoái vị làm Thái Thượng Hoàng để an tâm tĩnh dưỡng, các khanh hãy tận lực phụ tá Hoàng đế mới, ra sức bảo vệ Đại Tề quốc lực hưng thịnh."
"Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
"Lúc trước bệ hạ cách chức Ninh vương xuống làm quận vương, hiện nay vì sao lại đột nhiên để người làm Thái tử còn đăng cơ sớm như vậy?"
"Thánh ý khó dò, trước đây bệ hạ yêu dân như con, bây giờ đã lâu không còn vào triều."
"Chẳng lẽ Ninh vương...?"
"Đừng có nói vậy, hiện tại hắn là Thái tử, là huyết mạch duy nhất của Đại tề, ngôi vị Hoàng đế không phải của hắn thì còn của ai?"
Lúc này Cố Hoằng lên tiếng: "Các vị đại nhân, bổn cung bất tài nhưng chỉ có thể tiếp nhận thánh chỉ của phụ hoàng. Mấy ngày trước phụ hoàng đã khẩn cấp triệu hồi bổn cung quay về, hiện tại bệnh tình của ngài trầm trọng, bổn cung đã để ngự y ngày đêm canh giữ. Còn mong các vị đại nhân đừng quấy rầy, các vị trước tiên lui ra đi."
Đa số đại thần phía dưới đều hiểu được, chỉ có một số người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mặc kệ hiểu hay không, lúc này bọn họ đều đồng thanh: "Chúng thần xin cáo lui."
Hồ Diên Phượng nhìn Lưu Dục vẫn ngồi ăn bánh uống trà một cách thản nhiên, nàng đành phải nói: "Phò mã gia trông thật tốt, sự tình bên ngoài chưa nghe thấy sao?"
"Ngay cả cổng ta cũng chưa bước ra khỏi, Phượng công chúa cảm giác ta nghe được gì?"
"Tân Hoàng đế Đại Tề sắp đăng cơ rồi đó."
Lưu Dục nhíu mày: "Là ai? Ninh vương Cố Hoằng?"
"Không sai, chính là hắn."
Lưu Dục nhìn Hồ Diên Phượng, sau đó nàng cười: "Phượng công chúa, ngươi đang gạt ta chuyện gì?"
"Vì sao phò mã gia nói vậy?"
Lưu Dục không trả lời mà lại hỏi: "Không biết rốt cuộc vì lí do gì mà Phượng công chúa lại cứu ta?"
"Nếu ta nói vì ta coi trọng ngươi, muốn mang ngươi đến làm phò mã Cam Lãnh thì sao?"
"Ngươi có biết vì sao ta kết luận ngươi có chuyện gạt ta không?"
"Vì sao?"
"Bởi vì ta biết điện hạ nhất định đang suy nghĩ biện pháp và nàng đang tìm ta."
"Phò mã gia khẳng định có chuyện đó sao?"
"Tất nhiên."
"Không sai, Vĩnh An đang tìm ngươi, còn hạ lệnh phong tỏa mọi cửa khẩu, chỉ có đi vào mà không có đi ra."
"Phượng công chúa tốt nhất nên thả ta ra đi, như vậy ngươi mới có thể về Cam Lãnh."
"Đây là một trấn nhỏ, Vĩnh An muốn tìm đến ngươi cũng không phải chuyện nhanh chóng, Đại tề không thể phong tỏa cửa khẩu lâu được, còn phải thương mại trao đổi hàng hóa. Bổn cung sẽ đấu cùng Vĩnh An, xem ai kiên nhẫn hơn."
"Phượng công chúa vì sao cố chấp như vậy?"
"Người bổn cung xem trọng làm sao dễ dàng buông tay?"
"Thật không?" Lưu Dục hỏi lại một câu, sau đó đứng lên ôm eo Hồ Diên Phượng, rồi ôm ngang nàng đặt lên giường. Khi thân thể Lưu Dục áp lên, tay định mở vạt áo nàng thì Hồ Diên Phượng lấy tay đẩy Lưu Dục một cái: "Dừng lại."
Lưu Dục không có võ công tất nhiên một cái đẩy nhẹ cũng làm nàng choáng váng, sau đó nàng cười lạnh: "Phượng công chúa nếu đã thích ta, ta liền cho ngươi, hiện tại vì sao lại cự tuyệt?"
Lưu Dục làm hành động này nhưng trong lòng sợ chết được, nàng sợ Hồ Diên Phượng đập chết nàng.
"Dù có thích thì cũng là bổn cung triệu ngươi đến thị tẩm mới đúng."
Lưu Dục thấy thế liền mở vạt áo của chính mình, lộ ra cái yếm, rồi chỉ chỉ yết hầu: "Phượng công chúa, ta như vậy, ngươi còn thích không?"
Hồ Diên Phượng thấy một màn này, nàng không thể che giấu sự khiếp sợ trong lòng: "Ngươi, ngươi là nữ."
"Không sai, cho nên đó là lí do vì sao ta khẳng định Vĩnh An điện hạ đang tìm ta. Nàng xem thi thể liền biết người đó không phải là ta."
"Vậy ngươi và Vĩnh An giả làm phu thê?"
Lưu Dục mặc lại quần áo, hỏi lại Hồ Diên Phượng một câu: "Hành động lúc nãy ta làm với Phượng công chúa, không lẽ ngươi còn có cảm giác ta và điện hạ là phu thể giả sao?"
Hồ Diên Phượng im lặng, nàng không biết làm sao đối mặt với chuyện này, vì thế nàng bước ra khỏi phòng của Lưu Dục. Lưu Dục đang cá cược, cược Hồ Diên Phượng sẽ không làm tổn thương nàng, cược rằng Hồ Diên Phượng sẽ thả nàng đi. Trên thực tế thì nàng đã thành công, nàng đã từng gặp nhiều nữ nhân coi trọng nàng.
Ba ngày sau là ngày lành, Cố Hoằng đăng cơ làm Hoàng đế, tôn Cảnh đế lên làm Thái thượng Hoàng, sửa niên hiệu là Hồng Thái. Thế nhưng còn có việc khiến Cố Cẩm Lan vui mừng hơn, nàng nhận được thư tay của Lưu Dục. Lá thư chỉ có vài chữ ngắn ngủi: "Điện hạ, ta đang ở Liễu Châu, ngươi có khỏe không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook