Trong đầu tôi như có một quả bom nguyên tử vừa nổ tung, cả người lập tức bừng bỉnh, không phải kiểu từ từ thức giấc mỗi sáng sớm trong tiếng chuông báo thức reo vang, mà là bừng tỉnh như bị một cây kim chọc thẳng vào dây thần kinh, quá đột ngột, khiến tôi căn bản không kịp tự hỏi, lập tức mở mắt luôn, từ tiêu cự mơ hồ, khuôn mặt quen thuộc dần dần hiện rõ.

Ngay chính giữa lúc dầu sôi lửa bỏng đó, tôi làm ra một quyết định sáng suốt nhất trong cuộc đời mình, chẳng cần đợi tiêu cự phục hồi, tôi bật dậy như xác chết sống lại, vì bật dậy mạnh bạo quá, nên trán tôi đập vào cằm Hoa Hoa ‘cốp’ một cái, thế là khi tôi xoa xoa trán thì Hoa Hoa cũng đau toát mồ hôi lạnh — Cắn phải lưỡi.

“Không, không sao chứ?” Tôi vừa thương cậu bị đau, vừa cuống, lời ra miệng cũng lắp ba lắp bắp.

Hoa Hoa sững sờ nhìn tôi, hơi mờ mịt, tựa hồ đau đớn không đủ giúp cậu hoàn hồn.

Cái khó ló cái khôn, tôi mở to mắt, vờ như rất kinh hoảng, “Anh vừa bị bóng đè…”

Lý do này rất thuyết phục, cứ nhìn tôi hổn hển thở là biết.

Hoa Hoa ngẩn ngơ chớp chớp mắt, nét mặt cũng dịu đi, lấy điện thoại gõ chữ: Nằm mơ?

“Ừ, mơ hồi còn trong tù.” Tôi thuận tiện phịa luôn.

Hoa Hoa nhẹ nhàng nhếch miệng, tựa hồ muốn cười an ủi tôi, tiếc rằng chẳng làm được, cuối cùng giơ tay sờ sờ đầu tôi, giống như đang nói, đừng lo lắng, chỉ là mơ thôi.

Tôi hơi khó chịu trong lòng, có cảm giác cấp bậc mình bị hạ thấp, nhưng vì vẫn chưa hết chột dạ, nên cũng chẳng còn tâm trí gạt cái tay trên đầu đi, cứ để mặc cậu xoa xoa tóc.

Tới lúc tắt đèn thật thì tôi cũng hết buồn ngủ, may mà Hoa Hoa không biến thành con lười ôm tôi như ôm cành cây giống mọi ngày.

Nhưng, chính như vậy lại khiến tôi hoang mang.

Nếu Hoa Hoa vẫn như cũ, tôi ngược lại còn có thể tự an ủi mình, chỉ là đứa nhỏ thiếu thốn tình thương thôi mà, ôm một cái hoặc hôn một cái thực chất cũng chẳng khác gì nhau, hôm trước tôi xem TV còn thấy Beckham hôn con trai mình cơ mà, miệng áp miệng cũng gọi là một kiểu thâm tình. Nhưng vấn đề là Hoa Hoa lại không như bình thường, thậm chí cậu còn cứng người không nhúc nhích, hô hấp khi có khi không cho tôi biết cậu không hề ngủ. Tình trạng này khá giống cái đêm cậu mới ra tù, nhưng khi ấy là thấp thỏm, bồn chồn, hưng phấn, không dám tin, nên mới không ngủ được, còn bây giờ thì sao? Tôi không dám nghĩ xa hơn, nếu đặt hai chuyện cậu mới ra tù và cậu bất chấp nguy hiểm hôn trộm tôi bị phát hiện lên bàn cân… Mẹ nó!

Giả bộ ngủ rất hao tổn sức lực, kiềm chế nhiều lần, cuối cùng tôi vẫn phải nhẹ nhàng trở mình, từ nằm ngửa đổi sang nằm nghiêng, xương khớp cả người mới thoải mái hơn một chút.

Quay lưng lại Hoa Hoa, để tinh thần tôi thả lỏng đôi phần.

Ánh trăng bị tấm rèm thật dày ngăn cách, trong phòng rất tối, tôi nhắm mắt lại, cố gắng ngủ, nhưng ý thức lại càng lúc càng tỉnh táo, cũng có thể do Vương bát đản đến, gợi lên những hồi ức đã xa, đủ thứ chuyện thi nhau tái diễn trong đầu tôi, hội liên hoan, mỏ đá, Chu Thành hú hí với Kim Đại Phúc, Hoa Hoa bị lũ khốn nạn dúi đầu thuốc vào tay…

Trời sắp sáng tôi mới ngủ được, hơn nữa ngủ cũng không sâu, chập chờn mơ màng, đành chịu thôi, bộ não tôi cứ liên tục truyền phát phim tài liệu, dù chủ nhân ra lệnh thế nào cũng không chịu tắt đi.

Ngủ không say thì dễ tỉnh.

Sáng sớm hôm sau, Hoa Hoa vừa ngồi dậy tôi đã nhận ra, sau đó dứt khoát tạm biệt Chu Công.

“Mấy giờ rồi?” Tôi ngáp, hỏi. Đồng hồ chưa reo, tấm rèm che chắn ánh sáng, thật sự quá khó đoán giờ.

Hoa Hoa đưa điện thoại qua, Bắc Kinh, bảy giờ hai mươi.

“Bố khỉ, sao em dậy sớm thế?” Tôi vẫn chưa tỉnh hẳn, nghĩ gì nói nấy.

Hoa Hoa lẳng lặng nhìn tôi trong chốc lát, viết: Không ngủ được.

Tôi tức giận đẩy đẩy vai cậu, “Số lao động.”

Hoa Hoa cười, rất khẽ, giống một làn gió nhẹ, khiến người ta thư thái.

Tôi cũng cười theo, không chút nghĩ ngợi giơ tay sờ đầu cậu, nhưng vừa chạm vào, tôi liền dừng lại.

Hoa Hoa nhìn tôi, nghi hoặc, một lát sau, đôi mắt cậu khẽ nheo lại.

Tôi muốn điên rồi, chuyện gì thế này chứ, đang vui vẻ thình lình lại thành mất tự nhiên, mẹ nó tại sao lại thành thế này chứ?!

“Cậu thôi gây sự đi được không?”

“Tôi gây sự? Anh mới giấu đầu hở đuôi thẹn quá hóa giận ấy!”

“Tôi đã làm gì nào, cậu nói thử xem?”

“Có giỏi thì đừng giấu điện thoại đi!”

“Cần tôi nhắc nhở cậu không hả bạn Dung Khải? Đây là điện thoại ‘của tôi’.”

Vôi trát tường bị sóng âm chấn động, rụng xuống rào rào, tôi thở dài, trong lòng dịu lại — Sáng sớm nay, vẫn có người thiếu tự nhiên hơn cả tôi và Hoa Hoa.

Nhanh nhẹn mặc vào một cái quần mùa thu, tôi cởi trần đi ra phòng khách, xa xa đã thấy Tiểu Phong Tử và Chu Thành tranh cãi tưng bừng, một người đỏ mặt tía tai, một người vẻ mặt vẫn thản nhiên, nhưng đáy mắt lạnh cóng như băng tuyết. Gần đây tâm trạng của Tiểu Phong Tử không tốt lắm, đụng chút nổi điên cũng là chuyện bình thường, nhưng điều làm tôi kinh ngạc là Chu Thành thế mà cũng ứng chiến, đây chẳng phải trời đất đụng nhau sao?

“Mới sớm đã nhao nhao gì thế, trời sập à?” Tôi vừa nói vừa xông vào giữa chiến cuộc, chuẩn bị tự rót cho mình cốc nước, sẵn tiện xoa dịu tình hình.

Tiểu Phong Tử nhìn thấy tôi thì mắt sáng trưng, giọng cao vút lên, chỉ vào Chu Thành như chỉ quân bán nước, “Anh không tưởng tượng được đâu, hắn thế mà gọi điện cho Kim Đại Phúc!”

Sao lại tòi ra Kim Đại Phúc ở đây?

Tôi cũng chẳng rót nước nữa, quay sang nhìn Chu Thành đầy nghi hoặc.

Chu Thành bất đắc dĩ thở dài, như thể vấn đề này đã giải thích một trăm lần rồi, mà hiện tại chỉ đang trần thuật lại lần thứ một trăm lẻ một cho tôi mà thôi, “Là bên kia gọi tới.”

“Như nhau cả thôi!” Không đợi tôi phát biểu, Tiểu Phong Tử đáp luôn, “Nói kiểu gì thì anh vẫn là kẻ thứ ba! Lại còn là đàn ông nữa chứ! Từ cái hôm nhìn thấy hai người ăn cơm với nhau là tôi đã biết chẳng tốt đẹp gì rồi!”

Từ cái hôm? Cái hôm là cái hôm nào? Hôm Tiểu Phong Tử bắt đầu sa sút á?

“Được rồi, coi như tôi và anh ta lằng nhằng, có điều…” Chu Thành tạm dừng vài giây, đột nhiên nở nụ cười, gạt đi tất cả khó chịu và bực bội, nháy mắt lại biến thành kẻ dửng dưng quen thuộc, chỉ thấy hắn bước tới gần Dung Khải, thoải mái phun ra tám chữ rất rõ ràng, “Hình như không liên quan gì tới cậu.”

Tiểu Phong Tử thở phì phì, khuôn mặt thoắt đỏ thoắt trắng, nhưng hình như không phải chỉ nổi giận đơn thuần, một thứ cảm xúc nhàn nhạt nào đó vẫn luôn nằm trong đáy mắt cậu, lúc này chợt biến thành phức tạp hơn nhiều.

Không đợi tôi phân tích ra ngô ra khoai, Tiểu Phong Tử đột ngột xoay người, chạy về phòng đóng sầm cửa lại.

Tôi đứng ở phòng khách, mắt to trừng mắt nhỏ với Chu Thành, thật lâu sau, tôi hỏi hắn, “Chuyện gì thế?”

Chu Thành nhún vai, “Ai biết được, lên cơn ấy mà.”

Tiểu Phong Tử có lên cơn hay không thì tôi không biết, nhưng Chu Thành giận thật thì tôi biết, hắn rất ít khi giận, cũng rất ít khi độc miệng với ai.

Trở lại phòng, Hoa Hoa đã rửa mặt xong, tôi kể lại sơ qua trận chiến trong phòng khách cho cậu, cậu vừa thay quần áo vừa nghe, lơ đãng.

Tôi không vui, “Tốt xấu gì cũng sống cùng một nhà, em quan tâm chút được không?”

Hoa Hoa thấy tôi nóng nảy, mới lấy điện thoại viết: Bọn họ không phải trẻ con.

Tôi hết nói, tức giận bảo, “Ừ, chỉ có em thôi, nên anh mới quan tâm một mình em?”

Hoa Hoa lắc đầu, viết ra một câu xém nữa làm tôi tắt thở: Tôi cũng không phải.

“Ừ được, từ nay về sau anh tự quan tâm mình!” Mẹ kiếp bố mặc kệ đấy!

……..

“Alo? Vương… À, Du Khinh Chu hả?”

“Phùng Nhất Lộ? Hiếm có nhỉ, tôi cứ tưởng cậu xin số của tôi là để đầu thú chứ.”

“Đừng nói linh tinh, anh bận không?”

“Nếu tôi bận thì sao?”

“Thì chờ lúc anh hết bận tôi lại gọi.”

“Thực ra nói bận thì không hẳn, mà không bận cũng không hẳn.”

“Thế rốt cuộc là có bận hay không?”

“Xem thái độ của cậu đã.”

“Hở?”

“Lúc nãy cậu định gọi tôi là ‘Vương’ gì thế”?

“…”

“Nói đi, tôi không giận đâu.”

“Vương… Bát đản.”

“Bye bye.”

“&@^%$!”

“Ha ha,” Vương bát đản cười phớ lớ, cuối cùng mới có vẻ giống người, “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”

Gọi điện cho Vương bát đản chỉ là xúc động nhất thời, nên hiện giờ tôi cũng chẳng biết trình bày vấn đề ra sao, cuối cùng chỉ vòng vèo, “Trong tù… Ặc, đàn ông quan hệ với đàn ông rất nhiều mà nhỉ, tôi chỉ định hỏi chút xem bọn họ ra tù có trở lại bình thường không, hay là… Tiếp tục cống hiến vì kế hoạch hoá gia đình? Các anh có theo dõi mà, đúng không?”

Vương bát đản chẳng hiểu mô tê gì, “Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?”

Tôi hơi lúng túng, “Tự nhiên nhớ ra.”

Vương bát đản ‘Xì’ một tiếng, chậm rì rì đáp, “Nếu cậu lo chuyện Chu Thành và Kim Đại Phúc thì không cần, theo như tôi biết, Kim Đại Phúc đã chuyển nhà ngay sau đó, hình như bên nhà vợ vừa nhận khoán một bãi nuôi trồng, muốn anh ta về hỗ trợ.”

Tôi sửng sốt, cảm giác khoảng cách với sự thật đã rất gần, chỉ còn lại một lớp rèm mỏng manh thôi.

Chẳng lẽ Kim Đại Phúc và Chu Thành cùng ăn cơm chỉ là để tạm biệt? Nói thật, tôi thích suy luận này.

Vương bát đản đột nhiên xấu xa cười, “Giờ đã yên tâm chưa… hả mẹ Phùng?”

Sét đâu giáng xuống bổ đôi đầu gã đi!

“Giờ tôi kể cậu nghe những trường hợp trong tù làm gay, ra ngoài bình thường nhé…”

“Mọe, anh cố tình đúng không?” Tôi (-_-|||), cái gì muốn biết thì biết cả rồi, kể làm qué gì nữa.

“Thường thức thông dụng mà, biết nhiều càng tốt.” Vương bát đản như thể nghe được tiếng lòng tôi, thản nhiên nói thêm, “Gay trong tù có hai loại, một là vốn đã thế, vào tù càng như cá gặp nước, loại này vào tù hay ra tù đều như vậy cả thôi, nhưng số lượng loại này rất ít, hầu hết đều là kiểu tạm thời chuyển phương hướng, không có cá thì tôm cũng được. Còn về chuyện cậu hỏi sau khi ra ngoài sẽ thế nào, thực ra còn phải xem chính bản thân người đó, xem hoàn cảnh nữa. Ví dụ như có người ra ngoài gặp phụ nữ, phát hiện đúng là phụ nữ vẫn hơn, nhưng cũng có người ra ngoài mới biết không tiếp tục cùng phụ nữ được, còn có kiểu như Chu Thành và Kim Đại Phúc, người trước người sau nối tiếp ra ngoài, trong tù có tình cảm, xác suất tiếp tục cũng rất cao, dù sao cũng từng có một thời gắn bó, hoàn toàn có thể củi khô lửa bốc…”

“Có thể?!” Tôi nghe mà sởn cả gai ốc, tựa hồ có vô số con kiến bò trên da đầu, tôi muốn nói, móa nó thế giới này đâu phải thế giới gay!

“Còn chuyện gì nữa không, tôi phải làm tổng kết tháng.”

“Còn chuyện cuối,” Tôi xoắn xuýt nửa ngày, cuối cùng vẫn hỏi, “Có khả năng ở bên trong không phải, nhưng ra ngoài lại phải hay không?”

Vương bát đản không trả lời ngay, như thể đang rất nghiêm túc nghiền ngẫm vấn đề này.

Tôi hồi hộp vô cùng, lòng bàn tay vã mồ hôi.

Chờ đợi rất lâu, lâu như một thế kỷ, cuối cùng giọng của Vương bát đản mới từ từ truyền tới.

“Phùng Nhất Lộ.”

“Ừ?”

“Cậu đừng yêu tôi, sẽ tổn thương đấy.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương