*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyện gặp lại Đại Kim Tử, tôi không nói với bất kỳ ai, không phải Chu Thành đặc biệt dặn thế, ngược lại, tôi cảm giác hắn cũng không ngại tôi kể với Dung Khải và Hoa Hoa, thậm chí kể với bác gái tổ trưởng tổ dân phố, thần kinh dũng mãnh của hắn đủ để chặn đứng hết thảy các loại phản hồi từ lớn đến nhỏ. Nhưng tôi vẫn không nói, hiếm khi tôi kín miệng như thế. Cũng chẳng phải cố gắng bắt ép bản thân, mà chỉ bởi vì tôi nhận ra, đối với chuyện này, tôi căn bản không có tâm tư đào bới, hơn nữa tận đáy lòng tôi còn hi vọng nó nhanh chóng qua đi.

—- Chỉ như vậy, tôi mới thôi bất giác nhớ tới khuôn mặt chẳng xinh đẹp chút nào của vợ Kim Đại Phúc.

Mấy ngày liên tiếp bôn ba, rốt cuộc vào một buổi chiều tươi nắng, có kết quả.

Đó là một khu nhà ở trong phố buôn bán, nói là khu nhà ở, thực ra cũng đã dùng vào mục đích thương mại cả rồi, nào là khách sạn, nhà tắm công cộng, mát-xa chân các kiểu. Chúng tôi thuê một quán ăn có mặt tiền, diện tích không lớn, nhưng buôn bán nhỏ như chúng tôi thì vậy là đủ rồi. Chủ nhà ở căn hộ ba phòng trên tầng hai, hai tầng thông nhau, lên xuống rất tiện lợi. Chủ nhà là một đôi vợ chồng già, con trai làm việc bên ngoài, giờ đủ điều kiện, muốn đón ba mẹ đến sống chung. Hai cụ mở quán ăn nửa đời người, đầu óc kinh doanh tất nhiên không phải vừa, tính toán ra, bán nhà chẳng bằng cho thuê.

Hai cụ rất phóng khoáng, ra giá thuê một tháng cũng hợp lý, một vạn rưỡi. Trọng điểm là tôi và Chu Thành còn chưa nói được mấy câu, hai cụ đã hiểu ngay, một vạn hai, thuê được thì thuê, không thì thôi vậy. Nói thật, cả tôi và Chu Thành đều rất xúc động, khu này, môi trường này, bố cục này, giá tiền này, là hời nhất trong số tất cả những nơi chúng tôi đã xem qua. Thế nhưng tính toán lại, chúng tôi không thể không toát mồ hôi, một vạn hai, đặt cọc một tháng cộng thêm đóng tiền ba tháng là bốn vạn tám, ấy là còn chưa nhắc tới chi phí mở tiệm. Tường bong tróc rồi, phải trát lại, bàn ghế phải mua mới, đồ dùng nhà bếp, thịt thà nguyên liệu, làm gì có gì không cần tiền?
“Cho nên sao? Rốt cuộc là thuê hay không thuê?” Nghe tôi nói xong, Tiểu Phong Tử ngồi trước máy tính, tay chống cằm, thảnh thơi hỏi.

Tôi trợn trắng mắt lườm, “Không phải vấn đề thuê hay không thuê, mà là làm thế nào để thuê.”

Chu Thành ngồi trên sofa gọt lê, chậm rãi nói, “Chúng ta cộng lại có hai vạn hai, căn hộ này đã đóng tiền dài hạn, không lấy lại được.”

“Vay ngân hàng cũng không được,” Tôi thở dài, “Trên đường về bọn tôi đi tham khảo rồi, có thể vay không cần thế chấp, nhưng người vay nhất định phải có công việc và thu nhập ổn định.”

Hoa Hoa mang theo cục gạch gia nhập phiên họp: Không phải anh có giấy chứng nhận bất động sản sao?

Phản ứng đầu tiên của tôi là trợn mắt trừng Tiểu Phong Tử.

Cậu chàng chẳng hiểu mô tê gì, “Sao?”

Tôi híp mắt, “Sao Hoa Hoa lại biết chuyện giấy chứng nhận?”

Tiểu Phong Tử tránh ánh mắt tôi, bắt đầu rên rỉ, “Đầu em có cái sừng ~~ Sau em có cái đuôi ~~~”

Tôi thật muốn nắm lấy cái nuôi lẳng cậu ta lên sao Hỏa!

“Được rồi,” Chu Thành bỏ dao xuống, giơ tay vỗ vỗ vai tôi, “Nếu có thể đuổi họ ra ngoài thì cậu đã không phải Phùng Nhất Lộ, chúng tôi hiểu mà.”

Tôi há hốc miệng, chậm rãi quay lại, “… Cả chuyện này mà anh cũng biết à?!”

Chu Thành bình tĩnh cắn một miếng lê, nước phun đầy mặt tôi.

“Nhưng vay thế chấp bất động sản vẫn cần người đảm bảo.” Dung Khải rên rỉ xong bài ‘Chú rồng con’, rốt cuộc mới quay lại bộ dạng đứng đắn, “Vay kiểu gì cũng thế, vẫn phải có công việc và thu nhập ổn định, anh định tìm ai đây?”

Tôi… Tôi chẳng tìm được ai cả, nếu có người để tìm, lúc trước cũng chẳng đến nỗi phải để Tiểu Phong Tử bị xe đụng chỉ vì mấy đồng tiền.

Chu Thành chậm rì rì nuốt lê xuống, “Ngày mai tôi về gặp chị tôi, cứ quyết định thế.”

Tôi bất giác siết chặt hai nắm tay, dù vậy cũng không thể giảm bớt buồn khổ trong lòng. Tôi không muốn Chu Thành đi tìm chị hắn, chị hắn khinh thường bọn tôi cũng chẳng sao, không thân không quen, người ta coi bọn tôi như ruồi bọ cũng chẳng ảnh hưởng gì, nhưng mà Chu Thành thì không như thế. Đối với hắn mà nói, thứ khinh thường ấy nặng như khối đá, ừ thì tinh thần hắn mạnh mẽ, hắn có thế chống chịu, nhưng chống chịu không có nghĩa là áp lực không tồn tại, càng không có nghĩa là không có cảm giác gì.

Nhưng tôi còn có thể làm gì ngoài việc siết chặt hai nắm tay đây?

Điện thoại bắt đầu reo, trên bồn rửa tay trong WC, vì nó reo kiên trì bền bỉ quá, nên tôi mới phát hiện ra. Mới đầu tôi còn lười nhúc nhích, bởi vì những người có thể gọi cho tôi đều đang ở phòng khách, lúc này điện thoại mà reo thì không quảng cáo cũng là tiếp thị. Về sau thấy chuông kêu đến phiền, nên tôi mới loạng choạng đi vào WC.

Xin chào, tôi không có hứng thú, cảm ơn.

Đã nghĩ ra cả lời thoại chấm dứt cuộc gọi, giờ chỉ cần ấn nút nghe là xong, tôi gác một chân lên bậc cửa, ngại chẳng muốn ra ngoài.

Người gọi đến là dượng. Lúc mới mua điện thoại tôi có nhắn mấy cái tin cho ông, toàn là Tiểu Phong Tử xúi giục, bảo là gây áp lực tinh thần, nhưng lần nào dượng cũng rất khiêm nhường đối đáp, đâm ra tôi lại thấy ngượng ngùng, nên từ sau mấy lần đầu thì tôi cũng không gọi nữa. Bây giờ đột nhiên dượng lại gọi tới, bảo rằng bọn họ đã chuyển sang nhà mới, đã dọn khỏi căn hộ của ba tôi, nói tôi trở về lúc nào cũng được, hẹn một hôm cùng ăn cơm rồi đưa chìa khóa cho tôi…

Tôi đứng trước cửa, trong lòng rối ren cũng phải hơn mười giây.

Tuy ngoài mặt tỏ vẻ thoải mái, nhưng thực ra tôi cũng thầm tính ngày, gần hết một năm mà chẳng thấy ai đánh tiếng, tôi cũng lén uống rượu đêm, rồi tự nói với mình, không trả thì thôi, ít nhất vẫn còn giấy tờ nhà trong tay, chờ đến khi cùng đường thì tính tiếp. Sau đó hết một năm, Hoa Hoa ra tù, tôi cố gắng ép mình lu bù công việc, không nghĩ ngợi nhiều, mãi đến hôm nay, tôi vẫn thật sự không muốn nhớ tới, tôi cho rằng bọn họ sẽ ở mãi trong căn hộ đó…

Nếu tôi nói tin mừng này ra, phỏng chừng sẽ bị Tiểu Phong Tử khinh bỉ suốt một năm.

“Chẳng cần nói tôi cũng khinh bỉ anh rồi, xem cái miệng toét đến mang tai kìa.” Tiểu Phong Tử từ trước đến nay chẳng bao giờ chung vui với ai, đam mê của cậu chàng là đánh kẻ chạy đi, đánh luôn người chạy lại.

Tôi thuật lại sơ lược xong, Hoa Hoa nêu quan điểm: Dượng anh còn được, đừng để tôi gặp cô anh.

Chu Thành giơ tay, “Nên biết là chúng tôi nhịn nửa năm nay không dễ đâu.”

Đến giờ tôi mới hay, hóa ra Chu Thành vừa chuyển tới, Tiểu Phong Tử đã mang chuyện này ra kể luôn, Hoa Hoa ra tù, Tiểu Phong Tử cũng mang chuyện này ra kể lần nữa. Mà càng không ngờ là bọn họ lại nín nhịn cùng tôi, ôi da, một đời người kiếm được bao nhiêu anh em chí tình chí nghĩa như vậy đây?!

“Tiếc là trong thời gian ngắn chắc không cho thuê được căn hộ đó…” Sung sướng xong, tôi lại bắt đầu thở dài.

“Sao phải thắt cổ trên một thân cây?” Tiểu Phong Tử chớp mắt với tôi.

Tôi bồn chồn nhìn sang Chu Thành – người giỏi đoán ý kẻ khùng nhất, “Vậy là sao?”

Hắn ta mỉm cười, hướng dẫn từng bước, “Thử vò đầu suy nghĩ rộng ra xem.”

Tôi vẫn chẳng hiểu gì, mãi đến khi tự vò đầu bù xù như tổ quạ, mới rốt cuộc bừng tỉnh!

“Dượng, tôi Nhất Lộ đây, mai dượng rỗi không? Đã bảo đi ăn cơm đưa chìa khóa cho tôi mà. Ha ha, không có chuyện gì không có chuyện gì, à đúng rồi, dượng đi làm bao năm rồi, lương bao nhiêu…”
Cửa hàng cứ thế thuận lợi thuê được.

Vay được tiền, cảm giác như chuyện gì cũng không thành vấn đề. Đội ngũ sang sửa dưới sự giám sát của Hoa Hoa làm việc rất hiệu quả, chứng nhận vệ sinh thực phẩm dưới sự dàn xếp của Tiểu Phong Tử đã được cấp đúng hạn, công tác chuẩn bị khai trương và quảng bá được Chu Thành thu xếp cực kỳ mát tay, còn tôi được bầu làm ông chủ, cũng phải làm việc dựa theo sức của mình, tỷ như — Tìm kiếm nhân lực.

“Anh làm được đồ ăn gì?”

“Đừng hỏi tôi làm được cái gì, mà phải hỏi tôi không làm được cái gì.”

“… Vậy à, thế anh không làm được cái gì?”

“Đồ ăn gia đình.”



“Cô có hai năm kinh nghiệm tại khách sạn năm sao?”

“Đúng vậy.”

“Phụ trách việc gì…”

“Thái rau, tôi cắt khúc là giỏi nhất, thái sợi hơi kém, nhưng tôi có thể luyện tập thêm!”



“Anh cũng thấy đấy, cửa hàng của chúng tôi không lớn, cho nên cũng không yêu cầu…”

“Ông chủ, không cần nói gì cả, cán cân nặng hơn quả cân, hạt tiêu cay hơn ớt, tôi chưa bao giờ kén chọn nơi làm việc cũng như môi trường làm việc, chỉ cần anh đảm bảo lương tôi hơn bốn nghìn.”

“…” Sao nhà anh không đi ăn cướp luôn đi?!!!



Phỏng vấn xong xuôi, tôi cũng sức cùng lực kiệt. Chẳng biết tại tôi nhân phẩm không tốt, hay là do cực phẩm trong xã hội quá nhiều, trên thông báo tuyển dụng đã nêu rõ ràng thế rồi mà, chỉ cần biết làm đồ ăn là được, có nhất thiết phải hung tàn đến vậy không?!

Lúc đó mặt tiền cửa hàng trên cơ bản đã trang hoàng xong, mùi gỗ mới, mùi sơn quanh quẩn trong không khí.

Chu Thành ngồi bên cạnh cái bàn bằng gỗ mới tinh, khuyên tôi, “Thực ra mở quán nướng thôi cũng được rồi, thịt nướng, rau củ nướng, màn thầu chiên, tùy ý mà.”

Tiểu Phong Tử bắt chuyện, “Nhưng nếu thêm món ăn gia đình thì lượng khách cũng đông hơn chứ.”

Lời này chọc trúng tim đen của tôi. Quanh đây nhiều công ty như thế, chẳng nói đâu xa, chỉ riêng đưa cơm hộp buổi trưa cũng đã thêm một phần thu nhập không nhỏ rồi, hơn nữa làm mấy món ăn bình thường không cần tay nghề cao lắm, vừa đơn giản vừa kiếm thêm tiền, tội gì phải buông tay?

Tiểu Phong Tử thở dài thườn thượt, chẳng biết từ chỗ nào rút ra một quyển sách dày cộp, quyển sách này cực nặng, đặt lên bàn nghe tiếng ‘thịch’ rõ to, “Thời khắc mấu chốt là phải nhìn tôi nha.”

Chẳng ai thèm nhìn cậu chàng, tất cả chỉ nhìn quyển sách —- 《100 món ăn gia đình kinh điển》.

“Ai viết đây?”

“Bán đầy vỉa hè, năm đồng một quyển, có cả danh mục ca khúc thiếu nhi dành cho các bà mẹ cơ, đầy đủ lắm.”

“…”

Có lý luận, còn cần thực tiễn, nhưng vừa nói đến chuyện bắt tay vào làm thì tất cả lại đồng loạt rụt lùi. Tiểu Phong Tử mặc kệ, Chu Thành cũng không chịu làm, tôi thì là một nam nhi đầu đội trời chân đạp đất không biết nấu ăn, cuối cùng Hoa Hoa cầm sách chui vào bếp.

Đại khái khoảng hơn hai mươi phút sau, một mâm trứng chưng cà chua ra lò.

Tiểu Phong Tử nói, “Hơi chua.”

Chu Thành nói, “Hơi ngọt.”

Tôi nói, “Em xào cà chua lại lần nữa là được.”

Hoa Hoa thong dong tháo tạp dề, mỉm cười vẫy tay với bọn tôi, bye bye.

Thế là ngon lắm rồi, ba bọn tôi lập tức nhào đến vây quanh, em làm đi!

Tuyển xong đầu bếp, Chu Thành lại nêu ra một vấn đề khác, “Tên quán nghĩ ra chưa? Mai tôi đi đặt làm biển hiệu.”

Không phải chưa nghĩ ra, mà là tôi căn bản còn không nhớ tới chuyện này.

“Có gì mà phải nghĩ,” Tiểu Phong Tử nói rất đương nhiên, “Xiên Nướng Tiểu Lộ chứ còn gì nữa.”

Tôi lạy cậu!

Chu Thành khẽ nhíu mày, “Nghe không hay lắm…”

Tôi yêu anh!

Cảm nhận được ánh mắt nồng cháy của tôi, Chu Thành quay lại, chậm rãi mỉm cười, “Tiểu Lộ Nướng thì sao?”
Mấy ngày sau, Hoa Hoa luyện làm đầu bếp, tôi ra ngoài phát tờ rơi, Chu Thành làm công tác chuẩn bị khai trương, Tiểu Phong Tử lên mạng tuyên truyền. Mấy em gái văn phòng vừa đáng yêu vừa nhí nhảnh, nhận được tờ rơi thì xúm lại tíu tít hỏi han, tôi cũng lười trả lời, thi thoảng chỉ nhàm chán lặp lại, Tiểu Lộ Nướng, rất mong quý khách ghé thăm.
Hết chương 62.

~~~

Đây là chuyên mục bonus hình ảnh các món ăn ❤

Màn thầu chiên (Bánh bao chay cắt lát rùi chiên, chấm sữa rất ngon):

a310860a60c47c291231d2cf8be6a2b52d4f48a40110bc089f59c33ee3dcf58b

1416242_132629514000_2

Thịt nướng và rau củ nướng:

200812812429815_22008112116548679_21285040649650c4ie-q-frl9iss3xvgyapw

Thêm trứng chưng cà chua (Tất nhiên Hoa Hoa làm xấu hơn) =))))

cr9arlcyaiyeaaaaaaaaaa64dik34120120916104322_9100

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương