Chu Thành cứ vậy mà đi tới, không có hành lý, chỉ mang theo một chiếc túi nhỏ tùy tay, không biết còn tưởng là đồ bỏ. Mưa bỗng nhiên nhỏ lại, lâm thâm tinh tế, vương trên tóc, trên vai hắn, nhưng hắn tựa như không hề biết.

Hơn nửa năm, người này chẳng thay đổi chút nào, chỉ có mái tóc là dài hơn xưa, hồi đó tóc ngắn nhìn hơi quá sắc sảo, bây giờ trông hắn lại rất có phong thái tinh anh.

“Hi.” Tôi mỉm cười vô hại, vẫy vẫy tay với tinh anh.

Chu Thành đứng lại, ánh mắt chuyển qua tôi, Tiểu Phong Tử và chị của mình, cuối cùng nửa cười nửa không hỏi, “Đây là tổ hợp gì thế này?”

“Nhân duyên anh tốt,” Tôi đùa, nghiêng ô sang phía hắn, sau đó nghiêm chỉnh nói, “Tình cờ gặp nhau.”

Chu Thành gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó liếc sang Tiểu Phong Tử, khóe miệng cong lên, “Đa tạ.”

Tiểu Phong Tử tặc lưỡi, vẻ mặt ra chiều ‘Ông đây chỉ đột nhiên nổi hứng thích lên núi đi dạo thôi’.

Chu Thành từ trước đến nay vẫn không so đo với cậu, hoặc là nói hắn căn bản chẳng buồn để ý, bèn quay sang nhỏ nhẹ nói với chị mình, “Em trò chuyện với họ một lát, được không?”

Chị của Chu Thành thoáng ngập ngừng, khó xử đáp, “Xe đang chờ…”

Chu Thành thản nhiên cười, “Không mất mấy phút đâu.”

Nói đến mức đó, ai nghe ai đã rõ. Chị của Chu Thành yên lặng bước ra xa, chừa lại cho chúng tôi không gian để trò chuyện. Tôi nhìn cảnh đó, không thể không thầm ca ngợi sự kiên định của Chu Thành. Cái gọi là cứng cỏi, không nhất thiết phải khỏe khoắn mạnh mẽ đánh giết bốn phương, mà là… Nói thế nào nhỉ, một người đã ngồi tù gần mười năm, phản ứng đầu tiên khi bước ra khỏi ngục không phải lệ ướt hoen tròng hoặc nhìn trời cảm thán, mà là thản nhiên nhẹ nhàng hỏi những người tới đón, đây là tổ hợp gì vậy. Chỉ thế thôi là đủ rồi.

“Nửa năm qua ra sao?” Giọng điệu rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng giấu không nổi sự quan tâm chân thành.

Tôi đĩnh đạc cười, “Cũng tạm, ít nhất không chết đói.”

“Mỗi tội có nhà nhưng không ở được.” Tiểu Phong Tử âm trầm thêm một câu.

Tôi tức giận đạp cậu một cái, tất nhiên chủ yếu là để tượng trưng.

Chu Thành khẽ nhíu mày, “Tại sao lại thế?”

“Ặc, nói ra thì dài lắm…”

“Vậy thì nói chuyện khác ngắn hơn đi,” Chu Thành từ xưa đã không phải kiểu người thích gặng hỏi, thấy tôi không muốn kể, bèn cắt đứt câu chuyện luôn, “Tạm thời tôi sẽ ở chỗ chị tôi, nhưng về sau thế nào thì chưa biết, có lẽ sẽ đến tìm các cậu.”

“Thế thì tốt quá.” Tôi chân thành nói, “Nhiệt liệt hoan nghênh.”

Chu Thành nở nụ cười, khác hẳn vẻ thờ ơ thường nhật, nụ cười lan tỏa đến tận đuôi mắt hắn, “Tôi biết.”

Chỉ chuyện trò vài phút, nhưng lời ít ý nhiều, ngay lúc tôi còn chưa kịp phản ứng, Chu Thành đã vẫy tay tạm biệt, cả bóng dáng hắn tôi còn chưa kịp nhìn, bên tai chỉ còn vọng lại tiếng bước chân.

“Chị hắn không thích bọn mình.” Tiểu Phong Tử rất thản nhiên tổng kết, không bất mãn, không tự ái, thuần túy khách quan.

“Cậu thích người nhà mình qua lại với những kẻ đã từng vào tù à?” Tôi hiểu tâm trạng đó, chuyện thường tình mà.

“Xì, làm như em chị ta chưa từng vào tù ấy.” Tiểu Phong Tử ngáp một cái, chắc là đi bộ nhiều mệt rồi, “Theo tôi thấy, hai ta một ăn trộm một lừa đảo, cùng lắm chỉ nhiễu loạn trật tự xã hội, còn hắn giết người, phá vỡ sự yên ổn đoàn kết nha.”

“Ừ.” Tôi rất tán thành, “Lời này cậu cứ chờ lần sau nói với Chu Thành đi.”

Tiểu Phong Tử không hài lòng, liếc mắt nhìn tôi, “Anh nghĩ tôi không dám à?”

“Không,” Tôi dịu dàng sờ cái đầu tròn, “Tôi chỉ mong chờ được thấy kết cục của cậu.”

Từ lúc Chu Thành thôi ngó lơ Tiểu Phong Tử, mỗi lần Tiểu Phong Tử khiêu khích hoặc châm chọc đều nhận về kết cục thê thảm, rất vui mắt người xem.

“Anh còn việc gì không, không còn thì đi mau, cổng nhà tù có cái quái gì mà xem!”

“Ha ha, ừ, đi thôi.”

“Cười cái rắm á!”

“Chậm đã, Thư Ngốc Tử biết chỗ chúng ta ở chưa? Chết rồi, kiểu này làm sao mà liên lạc?”

“Tôi cho hắn số của cả hai rồi.”

“Ớ? Lúc nào?”

“Chờ anh nghĩ đến thì nhân loại cũng tuyệt chủng.”

“…”
Tận đến cuối năm, tôi và Tiểu Phong Tử vẫn chưa gặp lại Chu Thành, chỉ điện thoại vài lần, biết hắn chưa đi tìm việc, vẫn đang sống tại nhà chị gái, qua ngày nào biết ngày đó. Không quan trọng, nói theo Chu Thành là, không tìm được cảm giác. Còn về phần muốn tìm cảm giác gì, hắn không nói, nên chúng tôi càng không thể nào nghiền ngẫm.

Trước năm mới, tôi lại đi thăm Hoa Hoa, nói cũng khéo, tình cờ lại gặp vợ của Đại Kim Tử, vì cùng phải chờ, nên chúng tôi hàn huyên đôi câu. Không như chị của Chu Thành, vợ Đại Kim Tử không coi chúng tôi là người ngoài, tuy không thể nói là thân thiết, nhưng gặp nhiều rồi cũng thành quen. Đầu tiên chị thăm hỏi tình hình bọn tôi, cảm khái cuộc sống thật không dễ, sau đó kể chuyện con trai mình không nề nếp, mới bấy nhiêu tuổi đã chuyền thư từ linh tinh với nữ sinh trong lớp vân vân. Tôi không chen miệng được, chỉ có thể cười cười lắng nghe, cuối cùng chị nói, mấy thằng nhóc ấy mà, phải có ba chúng nó trông coi, ba nó sắp ra tù rồi, cuối cùng cũng sắp khá lên. Tôi ngẩn người, đột nhiên nhớ tới Chu Thành, rồi lại nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó, để chị an tâm, tôi cũng gật đầu, ừ, sắp khá lên rồi.



“Sắp đến hội liên hoan nhỉ?” Chẳng biết vì sao, nhìn thấy Hoa Hoa, vấn đề đầu tiên tôi nghĩ đến là chuyện này.

Hoa Hoa phỏng chừng cũng bất ngờ, ngớ ra một lúc mới gật đầu.

“Thế em diễn tiết mục gì?”

Hàng chữ ngay ngắn nắn nót của Hoa Hoa xém chút nữa làm tôi mù mắt, Múa đấu bò.

Trong đầu tôi lập tức xuất hiện hình ảnh đấu bò tót Tây Ban Nha, tấm vải đỏ phất lên tung trời, tôi nuốt nước bọt, rất nghiêm túc hỏi, “Em nhận vai nam, vai nữ… Hay là vai con bò?”

Mới đầu vẻ mặt Hoa Hoa còn không vui lắm, nghe tôi nói xong thì phì cười, nhanh nhẹn viết chữ, Nữ, thế vai. Kim Đại Phúc nhận vai nam, đến giờ vẫn chưa tập xong.

Tôi liếc mắt nhìn gã đàn ông đang nói chuyện với vợ gần đó, rất rất đồng tình.

“Đúng rồi, anh gửi ít tiền vào thẻ cho em đấy, muốn ăn gì thì cứ mua, đừng bỏ bê mình.”

Hoa Hoa nhíu mày, viết, Tôi không thiếu gì cả.

Tôi mặc kệ, tiêu hay không là chuyện của cậu, còn gửi tiền hay không lại là việc của tôi, có tiền cũng khó mua niềm vui lắm!

“Còn chưa đầy năm tháng, cấm gây chuyện, nhưng nếu bị ai bắt nạt cũng không được liều mạng tự trả thù.” Tôi bồn chồn dặn, “Anh và Tiểu Phong Tử chờ em bên ngoài, phải bình an đi ra, nghe không?”

Hoa Hoa vẫn đang khó chịu chuyện tôi gửi tiền vào, cau mày nhìn tôi nửa ngày, mới bí xị gật đầu.

Tôi muốn gõ đầu cậu, nhưng vách kính dày quá, vì thế tôi chỉ đành tự điều tiết, nuốt cục tức vào.

“Đúng rồi, sao em không hỏi anh tại sao Tiểu Phong Tử không về nhà mình?”

Hoa Hoa mù tịt, thấy tôi khó hiểu, đành phải viết cho tôi, Chuyện này sao phải hỏi?

Tôi (-_-|||), “Em không tò mò chút nào à?”

Không hẳn. Hoa Hoa gật đầu, lập tức lại viết mấy chữ giơ lên, Bây giờ anh vẫn chở đồ à?

Tôi hơi lúng túng, chung quy làm anh mà chẳng nêu được tấm gương vinh quang gì cho em, nghĩ đến cũng xấu hổ, vì thế nói năng cũng xuôi xị, “À… Ừ, vẫn thế.”

Hoa Hoa lại không để tâm, cực kỳ nghiêm túc viết, Ra ngoài tôi sẽ giúp anh.

Trong lòng lập tức dạt dào ấm áp, hơn nửa ngày, tôi mới cười cười với cậu, “Em có lòng là được rồi.”

Tôi thật sự, thật sự muốn vò đầu cậu.
Đảo mắt đã đến Tết Âm lịch, đêm Giao thừa tôi và Dung Khải mua ít hạt dưa, đậu phộng, bia, thịt xiên nướng, chen chúc trong căn phòng chật hẹp xem tiết mục đón Xuân. Bàn ăn chỉ cao đến đầu gối, nên bọn tôi dứt khoát trải hai miếng xốp ra đất ngồi, rất có phong cách quây quần bên bếp lửa.

Đương nhiên cũng có kẻ chuyên môn phá hỏng không khí, “Chương trình này mỗi năm mỗi dở.”

“Thế chuyển kênh đi, điều khiển vẫn trong tay cậu kìa.” Tôi gỡ một miếng thịt xiên, nhai nhai, rất thơm.

“Kênh nào mà chả thế,” Dung Khải hớp ngụm bia, “Chả vui.”

Bên ngoài đột nhiên rộ lên tiếng pháo, chẳng biết nhà ai, không nói không rằng đột nhiên đốt pháo.

Chờ âm thanh lắng xuống, Dung Khải gác cằm lên bàn, chớp mắt hỏi tôi, “Phùng Nhất Lộ, anh nói xem, tại sao người ta lại ăn Tết nhỉ?”

Đây đích thực là một mệnh đề mang đậm tính triết học, tôi xem chừng nó còn liên quan tới cả nhân văn lịch sử, khoa học tự nhiên, rồi cả dân tộc học và thuyết tiến hoá.

Dung Khải thấy tôi đáp không được, càng tỏ vẻ thất vọng, lăn đùng ra đất lộn qua lộn lại, “A, chẳng vui chẳng vui chẳng vui chẳng vui…”

Tôi không nói gì, cố gắng nửa ngày mới tìm lại được ngôn từ, “Thế thì cái gì mới vui, cậu hình dung cho tôi chút.”

Chẳng ngờ lời này chọc đúng chỗ ngứa của Tiểu Phong Tử, cậu chàng bật dậy, toét miệng cười kiểu chỉ sợ thiên hạ chưa loạn, “Tỷ như người ngoài hành tinh tấn công địa cầu á, Alien đánh phá thành phố á, thú dữ xổng chuồng á… Nghĩ thôi là sướng rồi!”

Tôi đã hiểu, tức là ngại cuộc đời thoải mái quá!

“Có phải anh tưởng tôi sẽ nói là nhà lầu sân rộng mâm cao cỗ đầy không?” Ranh con từ trên đất bò lại, chớp chớp mắt vẻ rất muốn ăn đòn.

Mà muốn ăn đòn nhất chính là, nó đoán đúng mới bực!

Trong nháy mắt ấy, tôi thật sự cảm giác mình nghèo túng. Hơn ba mươi, chẳng có nghề nghiệp tử tế, Giao thừa chẳng có nhà để về, chỉ đành uống bia, ăn thịt xiên nướng, chuẩn bị luộc hai túi sủi cảo đông lạnh hạ giá vất vả lắm mới mua được. Nếu không ngồi tù thì sao? Tôi không thể ngăn mình nghĩ ngợi. Nếu tôi không ngồi tù, có lẽ hiện tại đã gia đình mỹ mãn, cuộc sống ấm no. Con trai sẽ ngồi trên đùi tôi làm nũng, hỏi, ba ơi sao mãi chưa đến mười hai giờ, phát tiền mừng tuổi trước được không? Vợ tôi sẽ làm một bàn đầy ắp đồ ăn, sau đó dịu dàng nhắc, chồng ơi, rửa tay đi. Đêm Giao thừa, cả nhà sum họp, ấm áp vô cùng, nghĩ đến đây, tôi không khỏi chua xót.

“Phùng Nhất Lộ! Hoàn hồn!” Tiểu Phong Tử rất vô duyên bẻ gãy suy tưởng của tôi.

“Gì thế?” Cái mặt tròn lù lù sấn tới, tôi đành phải ngửa đầu ra sau hai mươi độ.

“Tôi vừa nói gì anh không nghe à?” Tiểu Phong Tử rất bất mãn.

“Thế cậu nói lại lần nữa xem.” Đằng đẵng đêm dài, dù sao cũng chẳng có gì làm.

“Tôi nói bạn học của tôi hồi trước vừa tốt nghiệp xong đã kết hôn, được một thời gian thì vợ hắn ôm tiền chạy trốn với người khác, về sau vợ hai của hắn lại lằng nhằng với anh trai hắn, nhà hắn chỉ có hai anh em, ba hắn giận quá đột quỵ chết, mẹ hắn lại mất sớm, hai anh em lôi nhau ra tòa phân chia căn nhà ba hắn để lại, cuối cùng xét duyệt lại phát hiện căn nhà kia thuộc diện cải cách, tóm lại là của nhà nước…”

“Mẹ, sao mà thảm thế.” Thảm kịch đời người đây sao, lại còn mang chút hài hước đen tối nữa chứ.

Dung Khải nghiêm túc vỗ vai tôi, thấm thía nói, “Thế nên thời buổi này ấy mà, có tiền thì sống kiểu có tiền, không có tiền thì sống kiểu không có tiền. Nếu thực sự có ngày người ngoài hành tinh tấn công địa cầu, hoặc là tận thế 2012, ai thèm quan tâm anh sống trong biệt thự hay sống trong nhà lá, cứu vớt loài người mới là ưu tiên hạng nhất. Thử nghĩ chút đi, đến lúc đó cửa hàng không ai trông, siêu thị không ai quản, thích gì cứ lấy, thèm gì cứ ăn, mẹ kiếp, đúng là tận thế cuồng hoan…”

Tôi gỡ móng vuốt trên vai xuống, nắm trong tay, siết thật chặt, chân tình mà rằng, “Cậu cứ sống cả đời vô tâm vô phế đi, thật sự, rất tốt.”



Tiểu phẩm Triệu Bản Sơn chấm dứt, tôi đứng dậy chuẩn bị luộc sủi cảo, đột nhiên điện thoại reo vang.

Tôi cầm lên xem, Chu Thành.

“Đang làm gì vậy?” Hắn vẫn như cũ, giọng nói thản nhiên nghe không ra cảm xúc.

Tôi quét mắt nhìn đống hỗn độn trên bàn, báo cáo chi tiết, “Ăn thịt xiên nướng uống bia xem TV với Tiểu Phong Tử, giờ chuẩn bị luộc sủi cảo.”

“Tôi tham gia được không?”

“Đương nhiên.” Tôi chẳng cần nghĩ ngợi, “Anh ở đâu, tôi đến đón.”

Dung Khải khinh bỉ, “Đón cái gì mà đón, nói như mình có xe ấy.”

Móa nó tại sao tôi lại không có xe? Đừng có mà kỳ thị bánh xe không đôi không cặp!

“Cho tôi địa chỉ đi, tôi tự đến.”

“Ừ, Bắc Thành Cổ, phố số 3, khu dân cư 49, building 406.”

“Nhà số mấy?”

“Không có số, anh cứ vào cổng là thấy, một tầng sáu hộ liền nhau.”

“Kết cấu lạ thế.”

“Ừ, làm văn vật nghiên cứu được.”

“Khoảng bốn mươi phút nữa,” Giọng nói còn mang ý cười, “Luộc sủi cảo kỹ một chút.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương